Quan Gia

Chương 1300: Nơi cung cấp rau xanh cực lớn




Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1300: Nơi cung cấp rau xanh cực lớn.

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: metruyen

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:

- Chủ tịch khu Lý, tôi suy nghĩ như thế này, Thất Tinh và Ninh Dương đều là khu mới, số hộ làm nông nghiệp chiếm hơn phân nửa, phát triển mạnh công thương nghiệp, tất nhiên là một trong những trọng điểm để kiến thiết kinh tế. Nhưng khu vực nội thành muốn phát triển công thương nghiệp với tốc độ cao, nhất định phải liên hệ với đông đảo nông dân ở nông thôn, kéo bọn họ cùng nhau phát triển, cùng giàu có. Bằng không, chênh lệch giữa thành thị và nông thôn liền càng kéo càng xa, cách biệt giàu nghèo cũng sẽ càng kéo càng lớn, nông dân sẽ càng lúc càng nhiều ý kiến. Nông dân của chúng ta, hiện tại gánh nặng rất nặng à...

Nói tới đây, Lưu Vĩ Hồng thoáng cảm thán một câu.

Lúc này tình hình nông thôn, nông nghiệp và nông dân, quả thật rất không được lạc quan. Chẳng những thuế nông nghiệp chưa bị hủy bỏ, đủ loại thuế phí, rút ra, các khoản trù tính chung, có thể nói là quá nhiều.

Trước đó không lâu khi Lưu Vĩ Hồng đi thăm viếng cơ sở nông thôn, đã làm thống kê bước đầu, nông dân phải gánh nặng các loại thuế phí, chủng loại đa dạng, cộng vào tất cả không ngờ có đến ba bốn mươi loại. Có những loại phí, mà đến Lưu Vĩ Hồng là một “lão cán bộ” có kinh nghiệm công tác cơ sở phong phú còn chưa bao giờ nghe thấy, xem không hiểu.

Lớn nhất là đến người già bảy mươi tuổi, thấp nhất là trẻ con còn đang đi học, đều có loại phí phải nộp, hàng năm mỗi đầu người gánh một hai trăm tệ. Hiện tại thu nhập bình quân đầu người một năm của công nhân viên chức thành thị cũng chỉ có ba bốn nghìn tệ. Dân quê mà cũng cùng gánh nặng nặng như vậy, rõ ràng là ăn không tiêu.

Cho nên khi Lưu Vĩ Hồng ở thế giới song song kia, sau khi bước vào thế kỷ hai mươi mốt, trung ương ra quyết định quyết tâm, xóa bỏ tất cả tất cả những loại thuế phí lung tung lộn xộn này. Đầu tư và trợ cấp cho công tác Tam Nông mỗi năm đều tăng lên, là muốn nông dân tĩnh dưỡng, khôi phục nguyên khí.

Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng cảm thấy, thân là cán bộ lãnh đạo chủ quản một phương, không thể ngồi chờ trung ương ra chính sách quan trọng, nhất định phải cố gắng thay đổi tình huống như thế này. Sớm ngày giảm bớt gánh nặng cho nông dân, sớm ngày khiến tất cả mọi người đều trở nên giàu có.

Đây là trách nhiệm và nghĩa vụ, cũng là sứ mệnh!

Lý Như Quân và các cán bộ khác của khu Thất Tinh đều chỉ lặng im lắng nghe lời nói này của Bí thư Lưu, không nói một từ.

- Tình huống như thế này, nhất định phải thay đổi. Hiện nay các thành phố lớn đặc biệt tập trung ở mảnh đất vùng châu thổ Đại Giang. Mức độ thành thị hóa khá cao, nhân khẩu thành thị cũng khá nhiều. Giải quyết vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại của bọn họ, là vấn đề người quản lý thành thị cần chú ý chặt chẽ.

Mà khu Ninh Dương, khu Thất Tinh chúng ta, có thể nghĩ ra biện pháp trong lĩnh vực này. Đơn giản mà nói, chúng ta phải tranh thủ trở thành nơi cung cấp rau xanh cho những thành thị như là Kinh Hoa, Minh Châu, Ngô Trung, Lương Trạch. Một vòng thật lớn các thành thị như vậy, đủ để tiêu thụ tất cả rau quả, thịt heo, thịt bò, thịt gà, trứng gà do hai khu của chúng ta toàn lực sản xuất ra.



- Chúng ta phát triển mạnh chăn nuôi gia súc và gia cầm, phát triển chuồng trại lớn, gieo trồng rau quả, hẳn là một đường ra rất tốt. Mấy thứ này, nhu cầu lớn, diện tích che phủ rộng. Tôi tính ra bước đầu, nếu toàn lực phát động, ít nhất có thể giải quyết vấn đề việc làm cho hai ba trăm nghìn nông dân, có lẽ còn nhiều hơn. Tương đương với hai mươi phần trăm tổng số nhân khẩu của hai khu chúng ta, nhân khẩu làm nông nghiệp tổng số hơn ba mươi phần trăm. Đây là một số liệu khó lường, nếu như hoàn toàn được thực hiện, vấn đề Tam Nông của chúng ta, cơ bản có thể giải quyết được hơn phân nửa.

Lưu Vĩ Hồng nói xong, nhẹ nhàng vung tay lên, tăng thêm giọng điệu.

Đám người Lý Như Quân liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Triển vọng này thật sự là rất lạc quan. Nếu thật có thể thực hiện, vậy thì đúng như lời nói của Lưu Vĩ Hồng, quả thật có thể cơ bản giải quyết vấn đề làm giàu cho nông dân của hai khu.

Nhưng, thật sự có thể làm được sao?

- Bí thư Lưu, chuyện này... khó khăn không nhỏ à? Hai ba trăm nghìn nông dân đồng loạt ra trận, đều làm chăn nuôi và gieo trồng, thì số thịt trứng rau quả sản xuất ra, đó là một con số vô cùng lớn, về mặt tiêu thụ bán hàng có thể có vấn đề hay không? Nếu chẳng may không tiêu thụ tốt, thì phiền toái rất lớn.


Nhanh chóng, Lý Như Quân trầm giọng nói, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

Nói tới công tác cụ thể, sẽ không thể cứ pha trò.

Lưu Vĩ Hồng coi như là người tài, mới vừa đến khu Thất Tinh, ghế ngồi còn chưa nóng chỗ, không nói lấy một câu khách khí, liền nói thẳng vào chuyện công tác. Hơn nữa là trực tiếp vào nội dung trọng tâm, mấy người này trước kia ít khi nào gặp loại tình huống này. Thường thường người ta nói chuyện khách khí phải đến hơn nửa giờ.

- Chủ tịch khu Lý, nhắc tới vấn đề này thật đúng lúc. Số lượng sản phẩm nông nghiệp lớn, có thể tiêu thụ được hết hay không, có thể làm được quy mô lớn hay không, mặt tiêu thụ bán hàng là mấu chốt. Đương nhiên, tiêu thụ lại là một đề tài hàm nghĩa rất rộng, chúng ta có thể phân tích từng thứ.

Theo cơ bản mà nói, Kinh Hoa, Minh Châu, Ngô Trung, Lương Trạch kể cả Đông Hải thủ phủ của Nam Đô và mấy thành phố nữa, một vòng lớn các thành phố này, nhân khẩu thành thị vượt quá hai mươi triệu người. Rau xanh cung cấp cho hai mươi triệu người, thì lớn cỡ nào? Khả năng tiêu thụ hoàn toàn không thành vấn đề...

Lý Như Quân ngắt lời nói:

- Bí thư Lưu, cũng không chỉ có mỗi chúng ta có thể sản xuất rau quả và thịt trứng.

Minh Châu cũng vậy, Ngô Trung cũng vậy, Nam Đô cũng thế, đều có vùng ngoại thành và nông thôn của chính họ, nông dân của bọn họ sẽ không làm ra những thứ này sao?

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

- Chủ tịch khu Lý, yên tâm một chút, chớ nóng nảy, chúng ta nghiên cứu thảo luận từng vấn đề một.


- Ha ha, tốt tốt, mời Bí thư Lưu tiếp tục chỉ bảo.

Là “chỉ bảo”, không phải “chỉ thị”.

“Tính cảnh giác” của Lý Như Quân vẫn rất cao, tuyệt sẽ không nói sai lung tung.

- Chủ tịch khu Lý đề xuất vấn đề này, cũng là điểm mấu chốt. Về mặt này, liền có vấn đề về ưu thế quy mô. Lấy việc sản xuất sản phẩm điện tử làm ví dụ, trên thế giới có rất nhiều quốc gia có khả năng này, nhưng vì sao sản phẩm điện tử Nhật Bản bao trùm toàn bộ thế giới?

Đây là ưu thế về quy mô sinh ra lực cạnh tranh. Quy mô càng lớn, thì chi phí càng thấp, lực cạnh tranh lại càng mạnh. Cho nên chúng ta không thể làm lắt nhắt vụn vặt, càng không thể để nông dân phải tự chiến đấu, nhất định phải có tổ chức, có quy hoạch, ngay từ đầu có quy mô đáng ghờm, xuất phát lớn, mới có lực cạnh tranh.

Hai khu Ninh Dương và Thất Tinh của chúng ta, hoàn toàn có thể trở thành cơ sở cung cấp rau xanh, dựa vào ưu thế quy mô, cướp đoạt thị trường.

Lưu Vĩ Hồng dừng một chút, nói tiếp:

- Hình thức này, trước kia khi tôi công tác ở Sở Nam, cũng đã từng thực hiện. Thời điểm năm chín mươi mốt, tôi làm Bí thư khu ủy ở khu Giáp Sơn, huyện Lâm Khánh Sở Nam, chúng tôi đã từng làm.

Chẳng những xây dựng lên nhà máy thức ăn gia súc, còn tổ chức sản xuất rau quả và thịt trứng quy mô lớn. Thống nhất quy hoạch, thống nhất sắp xếp, thống nhất con đường tiêu thụ. Sự thật chứng minh, là hoàn toàn có thể làm thành công. Hiệu quả vô cùng tốt.

Nói xong, Lưu Vĩ Hồng nhìn về phía Tô Mộc.

Tô Mộc mỉm cười nói:

- Là như thế. Lúc ấy nhà máy thức ăn gia súc của chúng tôi chỉ đầu tư vào ba bốn trăm nghìn, hiện tại chúng tôi đã có năm khu nhà máy, quy mô tổng tài sản vượt quá mười triệu.


Tám mươi nghìn nhân khẩu của thị trấn Giáp Sơn, có hơn hai mươi nghìn người đang sản xuất rau quả và thịt trứng, sản phẩm chẳng những cung ứng cho những thị trấn và địa khu lân cận, còn tiêu thụ tới tận Lĩnh Nam, Hồng Kông. Những địa phương này, thu nhập đều rất cao, ở Giáp Sơn, hộ gia đình triệu phú đã trở thành một hiện tượng vô cùng phổ biến.

Đơn thuần xem xét theo tình hình vị trí địa lý và tiện lợi giao thông, thì điều kiện của Kinh Hoa hơn hẳn so với Giáp Sơn rất nhiều. Tuyến đường vận chuyển thực phẩm đến các thành thị xung quanh, gần hơn rất nhiều so với từ Giáp Sơn vận chuyển tới Lĩnh Nam, chi phí vận chuyển càng thấp. Giáp Sơn có thể làm được, tin rằng ở Kinh Hoa càng có thể làm được.

Anh ta từ Sở Nam đến, lời nói càng có sức thuyết phục. Hơn nữa Tô Mộc nhã nhặn thủ lễ, làm cho người ta có ấn tượng đầu tiên là vô cùng tốt bụng, làm cho người ta tự nhiên mà cảm thấy lời anh ta nói là thật, thực sự có thể tin.

Lý Như Quân giờ phút này cũng đã hoàn toàn bị Lưu Vĩ Hồng “dẫn vào”, bắt đầu suy xét vấn đề theo ý nghĩ của Lưu Vĩ Hồng, cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, nói:


- Bí thư Lưu, Tổng giám đốc Tô, chiếu theo ý tứ của các anh, là muốn làm một bộ phận chuyên môn quản lý sản xuất nông sản, giống như hợp tác xã mua bán sao?

- Đúng, là ý này. Đơn giản mà nói, chúng tôi muốn làm một công ty siêu cấp lớn, là một con rồng trong sản xuất mua bán. Mà chủ thể của công ty lớn này, chính là chính phủ. Do chính phủ ra mặt tiến hành tổ chức, tập trung sản xuất, mà tất cả gia đình nông thôn và dân trồng rau, đều là một đơn vị sản xuất trong công ty lớn này. Có tổ chức, có kỷ luật, có điều tra thị trường, như vậy mới có thể bắn tên có đích, sẽ không mù quáng.

Phó chủ tịch khu Khu Thất Tinh vẫn ngồi bên cạnh Lý Như Quân, không kìm nổi ngắt lời hỏi:

- Bí thư Lưu, cứ như vậy, không phải là kinh tế có kế hoạch sao?

Hiện giờ trung ương đang mạnh mẽ đề xướng thị trường hóa, huỷ bỏ kinh tế có kế hoạch. Bí thư Lưu như thế nào vừa đến lại muốn làm tập thể lớn chứ? Giống như có ý hơi thụt lùi à.

Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

- Kinh tế có kế hoạch và kế hoạch sản xuất, là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Đứng về phía quốc gia mà nói, chúng ta muốn huỷ bỏ kinh tế có kế hoạch. Nhưng về phương diện công tác cụ thể, chúng ta đương nhiên phải có kế hoạch, không thể mù quáng.

Trên thực tế rất nhiều công ty lớn nổi tiếng quốc tế, số lượng công nhân nhân viên vượt quá một trăm nghìn người, bọn họ cũng thực hiện sản xuất theo đơn đặt hàng. Dựa theo kết quả điều tra thị trường cùng với dự kiến đánh giá triển vọng, truyền đạt lệnh sản xuất. Như vậy chính là bắn tên có đích, sẽ không tạo thành số lượng tồn đọng lớn.

Việc chính phủ phải làm, chính là phát động tính tích cực của dân chúng, cổ vũ bọn họ tham dự vào, đồng thời làm ra con đường tiêu thụ, cam đoan dân trồng rau không phải buồn phiền. Chúng ta liền áp dụng hình thức giống với Giáp Sơn, chẳng những xây dựng cơ sở sản xuất, còn phải xây dựng nhà máy thức ăn gia súc, ngay tại chỗ giải quyết vấn đề thức ăn gia súc.

Tôi cho rằng, xây dựng nhà máy thức ăn gia súc ở Thất Tinh, khả năng càng thích hợp hơn so với xây dựng ở Ninh Dương. Thất Tinh ở Giang Bắc, nguyên vật liệu cho nhà máy thức ăn gia súc càng thêm phong phú. Chúng ta có nhà máy thức ăn gia súc, sẽ thành lập được con đường tiêu thụ, hết thảy đều trở nên vừa đơn giản vừa tiện lợi.

Hai hàng lông mày của Lý Như Quân nhíu lại, dường như đang rất cẩn thận suy nghĩ điều Lưu Vĩ Hồng vừa nói.

Các cán bộ khác cũng đều có vẻ rất chăm chú, đều không có cùng vẻ mặt, đa số người có vẻ mặt khá phấn chấn. Càng nghe Bí thư Lưu miêu tả bản kế hoạch này, quả thật càng hấp dẫn người. Nếu là thật thì có thể giải quyết vấn đề nông thôn hơn phân nửa, việc kiến thiết kinh tế của khu Thất Tinh, có thể bật người nhảy lên một nấc thang hoàn toàn mới.

- Bí thư Lưu...

Nhanh chóng, Lý Như Quân giãn lông mày, đang muốn nói chuyện thì điện thoại di động của Lưu Vĩ Hồng dồn dập vang lên.

Cao Thượng vội vàng cầm lấy điện, đi đến một bên nghe máy. Sau khi trả lời vài câu, sắc mặt Cao Thượng hơi thay đổi.

- Chủ nhiệm Hàn, xin chờ một chút, tôi lập tức báo cáo với Bí thư Lưu!