Quan Gia

Chương 1226: Tranh chấp giải phóng mặt bằng (P2)




Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1226: Tranh chấp giải phóng mặt bằng (P2)

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: metruyen

Con mắt của Mạnh Triều Dương đảo nhanh như chớp, bỗng nhiên lại trở nên tươi cười, nói khẽ với Chủ nhiệm Đồ:

- Chủ nhiệm Đồ, hay là để tôi tới làm công tác tư tưởng cho ông ta đi.

- Hừ!

Chủ nhiệm Đồ có vẻ phẫn nộ, xoay đi. Ý tứ này, tự nhiên là đồng ý với đề nghị của Mạnh Triều Dương.

Nếu thật muốn ra lệnh áy ủi đất tiến về phía trước, nhưng suy cho cùng, Chủ nhiệm Đồ cũng không dám. Đây là năm 95, không phải đời sau, cán bộ không thể trắng trợn, coi trời bằng vung rõ ràng như vậy. Cái này cũng cần một quá trình bồi dưỡng.

Mạnh Triều Dương là người “có danh tiếng” trong thôn Hà Đông, có lẽ anh ta làm công tác tư tưởng với Bành Bân thì có hiệu quả hơn.

Mạnh Triều Dương quay đầu đưa mắt ra hiệu về phía hai người cảnh sát, sau đó đi về phía Bành Bân.

Lúc này, Lưu Vĩ Hồng và Tiêu Du Tình đã sớm đứng lẫn trong đám đông quần chúng đang đứng xem. Tiêu Du Tình vụng trộm lấy cameras ra. Vừa rồi, trên đường đi, nghe Mạnh Triều Dương nói phóng viên phải “để ý”, Tiêu Du Tình cũng liền cẩn thận để ý thêm vài phần. Hai năm gần đây, việc chính phủ địa phương phong tỏa việc đưa tin về tình hình mới xảy ra, ngày một rõ ràng hơn nhiều. Trước kia, việc này hẳn là rất khó tưởng tượng. Tính độc lập khá cao của tin tức truyền thông hiện giờ cũng dần dần không còn nữa.

Thấy bộ dạng gian xảo này của Mạnh Triều Dương, Tiêu Du Tình liền bĩu môi, thấp giọng nói với Lưu Vĩ Hồng:

- Mạnh Triều Dương, lại có mưu ma chước quỷ...

Mặc dù giọng nói của Tiêu Du Tình nhỏ, những vẫn bị người dân trong thôn đang đứng xem ở bên cạnh nghe được, lập tức liền hạ giọng phụ họa nói:

- Đúng vậy, tên Mạnh Điên này là kẻ giảo hoạt nhất, chuyên môn đi hại người, ngay cả với bà con trong xã, gã cũng chẳng thèm nói tình nghĩa.

Người này khoảng hai mươi mấy tuổi, trên mặt còn có vẻ rất giận dữ.

Lập tức, Tiêu Du Tình cảm thấy hứng thú, cũng không vội mà mở cameras, nhẹ nhàng hướng về phía người dân trong thôn hỏi:

- Anh chàng bảnh bao, nói tóm lại thì có chuyện gì xảy ra? Mạnh Điên là người nào vậy?

Người thôn dân trẻ tuổi, cũng không ngờ Tiêu Du Tình lại nói chuyện với anh ta, lập tức xấu hổ đỏ mặt. Tiêu Du Tình xinh đẹp mê người, phong độ phi phàm, vừa thấy đã biết là từ thành phố lớn tới, người thôn dân trẻ tuổi còn chưa bao giờ từng thấy cô gái nào xuất chúng như vậy. Vừa rồi phụ hoạ theo đuôi, cũng không nghĩ Tiêu Du Tình sẽ thực sự nói chuyện với anh ta nên xấu hổ một hồi, mới nói:

- Mạnh Điên cũng là người của thôn Hà Đông chúng tôi, hiện tại anh ta và đang làm đại đội trưởng đại đội trị an dân phòng Kim Hoà, nghe nói còn có khả năng sẽ làm Phó đồn trưởng thì phải... Người này chính là một ác bá. Trước kia khi còn ở trong thôn, dựa vào việc bố gã là Bí thư chi bộ thôn, liền tác oai tác quái, thường xuyên ức hiếp quần chúng trong thôn. Người như vậy, không ngờ lại làm cảnh sát. Ôi, ai kêu nhà gã có tiền có quan hệ chứ? Cái ông Chủ nhiệm Đồ kia cũng có quan hệ với nhà anh ta. Trước kia, ông ta giữ chức Phó chủ tịch thị trấn, hiện tại đã thăng chức làm Phó chủ nhiệm phòng hành chính.

Ninh Dương khi chưa được đổi thành khu trực thuộc quản lý của thành phố, chính là một huyện Ninh Dương, quản lý hơn mười xã, thị trấn. Sau khi Ninh Dương được lên cấp, trở thành khu trực thuộc thành phố, tất cả xã, thị trấn cũng lên cấp, biến thành đơn vị cấp huyện Cục. Hiện tại Kim Hoà là cấp trưởng phòng, thậm chí một vài văn phòng khu phố trung tâm của khu trực thuộc thành phố còn có ủy viên chính trị cấp phó Cục.



Tuy nhiên nghe ý tứ này, hiện tại, Mạnh Triều Dương ngay cả chức Phó đồn trưởng cũng còn chưa trải qua, chỉ là đội trưởng đội trị an dân phòng, sĩ quan bé bằng hạt vừng hạt đỗ, cũng đã có thể tác oai tác quái ở trước mặt bà con.

- Công ty Nhật Bản muốn bỏ vốn đầu tư tư làm khu công nghiệp ở chỗ các anh, các anh cảm thấy không tốt sao?

Tiêu Du Tình lại hỏi.

Người thôn dân trẻ tuổi gãi đầu, cười ha hả, nói:

- Cũng không phải là không tốt, chỉ là tiền bồi thường của chính phủ hơi ít, tuy nhiên chính phủ nói sẽ xây dựng nhà xưởng, những người dân trong thôn bị trưng thu đất có thể sẽ được một chỉ tiêu đi nhà xưởng làm việc. Mọi người cũng sẽ đồng ý. Mà Bành Bân này là nhà giàu có trong thôn, gieo trồng mấy chục mẫu cây dâu tây. Năm trước buôn bán còn lời được mấy vạn tệ. Hiện tại không bồi thường tiền cho ông ta, ông ta đương nhiên sẽ không đồng ý, cùng chính phủ đối chọi hết một tháng nay, bây giờ lại ủi sạch cả hai nhà bọn họ.

Người thôn dân trẻ tuổi này rõ ràng có đọc nhiều sách, nói tiếng phổ thông cũng không tồi, tình huống được anh ta kể lại cũng khá rõ ràng.

Tiêu Du Tình liền gật gật đầu.


Lập tức, người thôn dân trẻ tuổi liền tỏ vẻ quan tâm đối với Tiêu Du Tình, hạ giọng nói:

- Tiểu thư, cô là phóng viên à? Vậy phải cẩn thận đấy, nơi này không cho phóng viên đến chụp ảnh. Mấy ngày hôm trước đã bắt hai phóng viên, ngay cả cameras cũng thu, còn chưa thả người đâu.

- Có chuyện này sao?

Tiêu Du Tình giật mình kinh hãi.

- Thật mà, tôi không lừa cô đâu. Tốt nhất là cô đừng chụp ảnh, bị bọn họ nhìn thấy thì nguy.

Người thôn dân trẻ tuổi còn nghiêm túc nói.

- Được, tôi biết rồi, cảm ơn anh.

Trong miệng Tiêu Du Tình như vậy, nhưng cameras trong tay cũng không cất đi, vẫn loay hoay mãi. Cô không giống với phóng viên Tân Hoa xã bình thường. Hơn nữa, người bên cạnh Tiêu nhị tiểu thư, không phải là “Thủ trưởng Số 1” của khu Ninh Dương sao!

Mắt thấy Tiêu Du Tình không nghe theo lời khuyên bảo, người thôn dân trẻ tuổi cũng không tiện nói nhiều, dù sao mọi người cũng không thân quen.

Bên này nói chuyện, bên Mạnh Triều Dương cũng bắt đầu hành động rồi.

- Bành Bân, đi, chúng ta qua bên kia thương lượng một chút, được không?

Mạnh Triều Dương cười hì hì đi về phía Bành Bân, lớn tiếng nói.

Bành Bân giơ cái cuốc trong tay lên, cảnh giác nói:

- Đội trưởng Mạnh, anh đừng lại đây, cẩn thận kẻo tôi sẽ đánh anh.

Trong lòng Bành Bân cũng biết khá rõ về đức hạnh của Mạnh Điên.


Người này sẽ không làm được điều gì tốt cả.

- Ái chà, Bành Bân, lời này nghe vênh váo nhỉ. Sao nào, mấy năm nay anh phát tài, xa hoa, tính cách cũng lớn hơn nhỉ. Được, anh cứng đầu!

Mạnh Triều Dương vươn ngón tay cái về phía Bành Bân, châm chọc nói, sau đó lập tức chỉ vào đầu mình:

- Đến đi, chém vào chỗ này này. Nếu anh có gan, thì chém chết tôi ở chỗ này đi!

Cũng là lộ ra diện mạo của một kẻ lưu manh vô lại.

- Đội trưởng Mạnh, anh không nên ép người quá đáng!

Hai tay Bành Bân vội vàng nắm chặt cái cuốc trong tay, run nhè nhẹ, không chịu nổi mà lùi lại phía sau một bước. Nếu là người nhân viên chấp hành pháp luật khác tiến lên đây, nói không chừng Bành Bân sẽ thật sự liều mạng, nhưng đối với Mạnh Điên, Bành Bân đã có cảm giác “Sợ hãi” thâm căn cố đế. Tất cả mọi người trong thôn Hà Đông không ai là không biết Mạnh Triều Dương lòng lang dạ sói, nếu thật sự đánh Mạnh Triều Dương bị thương, không cần nói đến việc ngày sau bị trả thù, mà chính lúc này, đám người của nhà họ Mạnh xông lại đây, Bành Bân cũng ngăn không được.

Bành Bân dám cùng cơ quan hành chính gọi nhịp, đó là bởi vì trong lòng anh ta chỉ có suy nghĩ đơn giản —— chính phủ luôn nói đạo lý. Ông tin tưởng lúc này này Chủ nhiệm Đồ và cấp dưới của ông ta không nói đạo lý, chỉ là hiện tượng cá biệt.

Nhưng mà một khi diễn ra xung đột với nhà họ Mạnh, thì mọi chuyện đã không còn giống như vậy nữa. Nhà họ Mạnh cũng không nói đạo lý. Đến lúc đó, anh ta vốn đang bảo vệ quyền lợi của chính mình, liền biến thành người trong thôn đánh nhau ẩu đả, họ có thể danh chính ngôn thuận bắt anh ta lại. Về sau cho dù anh ta kiện lên cấp trên cũng không còn ý nghĩa.

- Bành Bân, anh đừng có mà không nhìn ra người tốt, bây giờ tôi thật sự là đến giúp anh. Mọi người đều là bà con trong xã, tôi làm hại anh làm gì? Anh thấy có đúng không vậy? Dù sao người anh đòi tiền là chính phủ, cũng không phải là bắt Mạnh Triều Dương tôi bỏ tiền túi ra? Nào, chúng ta qua bên kia thương lượng kỹ một chút. Anh cũng nên nhường một bước, tôi sẽ cố gắng tác động để có một kết quả tốt cho anh. Cứ giằng co như vậy, cũng không phải cách tốt, đúng không? Qua một tháng nữa, cây dâu của anh chín, đến lúc đó anh mới bán đi được. Nếu như bây giờ phải làm xuống, đến lúc đó anh bán cây dâu thế nào? Tất cả đều đã mục nát trên mặt đất. Những lời tôi nói chính là sự thật!

Mạnh Triều Dương vừa nói, vừa đi tới bên cạnh Bành Bân, giơ tay cầm cái cuốc của anh ta bỏ sang một bên, dáng vẻ tự nhiên, điềm tĩnh.

- Cái này...

Hiển nhiên, Bành Bân bị Mạnh Triều Dương nói trúng tâm sự nên cảm thấy do dự.

- Đi, đi nào, chúng ta vừa đi vừa thương lượng một chút.


Mạnh Triều Dương liền giơ tay nắm lấy bả vai Bành Bân, vừa cười nói, vừa đẩy, Bành Bân tiến thêm mấy mét về chỗ khác. Các thôn dân khác hồi hộp nhìn chăm chú vào hai người bọn họ.

Bọn họ thật sự không tin tưởng Mạnh Điên.

- Bành Bân, nói thật với anh nhé, anh muốn 150 ngàn, cái đó thì không có khả năng. Anh biết không, tiền bồi thường đất bị trưng thu là tiền của văn phòng hành chính, không phải tiền của người Nhật Bản. Đây là quy định trong hợp đồng. Anh muốn văn phòng hành chính kiếm cho anh 150 ngàn, ha hả, tiền chính phủ có thể lấy dễ như vậy sao? Chủ nhiệm Đồ đồng ý cho anh 50 ngàn, đã rất rất khá rồi, anh còn thấy chưa đủ sao.

Mạnh Triều Dương vỗ bả vai Bành Bân, ngoài cười nhưng trong không cười.

Bành Bân cứng rắn nói:

- Đội trưởng Mạnh, tôi mặc kệ là người Nhật Bản bỏ tiền hay là văn phòng hành chính bỏ tiền, tôi muốn 150 ngàn, không thể ít hơn.

- Bành Bân, thật sự không chịu thương lượng sao? Cũng không chịu nể mặt tôi sao?

Mạnh Triều Dương liền nghiêng đầu nheo mắt nhìn Bành Bân, cười gằn, nói.


- Đội trưởng Mạnh, chuyện này không phải là chuyện nể mặt hay không, một trăm ngàn tệ mà, tôi phải làm nhiều năm mới có thể kiếm được...

Mạnh Triều Dương tức giận:

- Ha hả, Bành Bân, anh đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Anh cho là, chúng tôi thực sự không có cách nào để bắt anh sao?

Bành Bân cũng ngang ngạnh, kêu lên:

- Đội trưởng Mạnh, nếu các anh thực sự ép tôi, hôm nay tôi sẽ chết ở chỗ này!

- Vậy anh hãy đi chết đi!

Mạnh Triều Dương tím mặt, lớn tiếng kêu lên, lập tức dưới chân liền chuyển động, đồng thời tay bám vào vai Bành Bân, Bành Bân bất ngờ không kịp đề phòng, “Ui da” một tiếng, đã bị Mạnh Triều Dương ấn ngã xuống đất.

- Trói anh ta lại!

Mạnh Triều Dương hét lớn một tiếng.

Hai gã cảnh sát đã sớm có sự chuẩn bị, lập tức vọt lên, lấy còng tay ra, kéo hai tay của Bành Bân ra phía sau lưng, “lách cách” đã xích lại.

- Mạnh Triều Dương, Mạnh Điên, anh chơi chiêu…

Bành Bân bị hai gã cảnh sát đè chặt chẽ xuống đất, cố giãy dụa, phẫn nộ hô to.

- Ha hả, muốn đấu với tôi sao, anh còn kém một chút.

Mạnh Triều Dương vỗ vỗ tay, nhấc chân đá về phía Bành Bân một cái, vô cùng đắc ý nói.

Mạnh Triều Dương vừa động thủ, hiện trường lập tức loạn cả lên, những người trong gia đình Bành Bân, lập tức xông tới.

Chủ nhiệm Đồ quyết định thật nhanh, vung tay lên, mười mấy cán bộ giải phóng mặt bằng đã sớm vận sức chờ phát động, ùa lên. Bành Bân bị trói lại, khiến đám thôn dân không có chủ kiến, luống cuống tay chân, trong nháy mắt, đã bị nhân viên giải phóng mặt bằng tước mất “Binh khí”, tay nắm tay, chân bắt chân, hai ba người đối phó với một người, tất cả đều bị khống chế.

Cả cụ già và trẻ nhỏ đứng trước máy ủi đất phía trước cũng bị mấy người tóm lấy tay chân, nài ép lôi kéo sang một bên.

- Ủi!

Chủ nhiệm Đồ hét lớn một tiếng.

Máy ủi đất lập tức ầm ầm gào thét, tiến về phía trước.

Đúng vào lúc này, cameras cũng “lách cách lách cách” vang lên.