Quan Gia

Chương 121: Diệu kỳ




Khách đã đi rồi, cha con Lưu Thành Thắng và Lưu Vĩ Đông còn ngồi đối diện nhau trong thư phòng.

Gọi là thư phòng cũng không chính xác, ở góc phòng còn có một chiếc giường. Tổng cộng có bốn phòng, Lưu Thành Thắng Đỗ Vu Hinh ở một phòng, Lưu Vĩ Xương và Lưu Hoa Linh ở một phòng, còn một phòng bố trí làm thư phòng. Tất nhiên khi Lưu Vĩ Đông về nhà qua đêm, buổi tối phải ngủ ở thư phòng.

Lưu Thành Thắng và Lưu Vĩ Đông ngồi bên bàn đọc sách, trong tay cầm tách trà nóng hổi.

- Vân Hán Dân.. ha ha, có thật sự nó nghĩ ra một nước cờ như vậy.

Lưu Vĩ Đông nâng chén trà lên, không vội uống, miệng thì thào dường như đang nói gì, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Lưu Thành Thắng thản nhiên nói:

- Nhưng quả thật là kỳ lạ. Người ta không thể nghĩ ra, Lưu Vĩ Hồng thật sự trưởng thành.

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, tỏ vẻ đồng cảm.

Vừa rồi, Lưu Vĩ Hồng đề nghị với Lưu Thành Thắng, Vân Hán Dân rất thích hợp để đảm nhiệm chức vụ Bí thư Thành ủy Kinh Hoa.

Đề nghị này vừa được đưa ra mọi người đều lắc đầu. Thậm chí Lưu Thành Ái còn trừng mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái, thiếu chút nữa mở miệng mắng.

Lưu Vĩ Hồng có quan hệ với cô bé nhà họ Vân nghe đồn không rõ, Lưu Thành Ái cũng nghe qua. Lúc đó cũng không cho là đúng, cảm thấy Lưu Vĩ Hồng rất hồ đồ. Nhà họ Hạ và nhà họ Vân trở thành thông gia, cũng không phải là chuyện một năm, hai năm. Hai nhà bọn họ đi lại khá gần, Vũ Thường và Hạ Cạnh Cường đã đính hôn, Lưu Vĩ Hồng lúc này vướng vào quả thật không sáng suốt. Tuy nhiên Lưu Thành Ái cũng muốn ồn ào như vậy, cũng tốt, làm nhà họ Hạ và nhà họ Vân đều nháo nhào cho hả giận.

Hạ Cạnh Cường không phải đại diện cho một người nhà ba đời cách mạng sao? Đó là thế nào? Làm sao bị một người không ra hồn, ăn chơi trác táng ở nhà họ Lưu chơi xỏ.

Ha ha, Hạ Thái Bình không thể không tức giận.

Quả thật vô cùng nhục nhã.

Tuy nhiên hiện tại, Lưu Vĩ Hồng không ngờ đưa ra đề xuất như vậy, cái này giống như hàng lậu cũng không quá. Đề cập đến phân công cán bộ cấp Thứ trưởng, tưởng là chuyện trẻ con sao? Nhất là việc đưa Vân Hán Dân lên đảm nhiệm Phó Bí thư Tỉnh ủy Giang Nam kiêm Bí thư Thành ủy Kinh Hoa. Hay chính là gây khó khăn cho Lưu Thành Thắng.

Cho dù muốn tốt với con gái nhà họ Vân, muốn giúp nhà họ Vân một phen, cũng không thể làm như vậy. Thật đúng là tưởng mình là Tề thiên đại thánh.

Nhưng điều khiến Lưu Thành Ái mở rộng tầm mắt đó chính là, Lưu Thành Thắng cũng không tức giận, sau một hồi trầm ngâm, lúc đó chồng bà ta là Mã Quốc Bình trên mặt lại hiện lên ý cười. Lưu Vĩ Đông còn lại như thoáng chút suy nghĩ.

Lưu Thành Ai đành nuốt lại lời định nói.

Nhìn tình hình này, anh cả và Mã Quốc Bình đều đã đồng ý với đề nghị của Lưu Vĩ Hồng.



Lưu Thành Ái lập tức suy nghĩ, vì sao anh cả lại đồng ý với suy nghĩ này? Lưu Thành Ái dù sao cũng là cán bộ Phó vụ trưởng cấp Cục, công tác ở một cơ quan lớn ở Bắc Kinh. Với kinh nghiệm công tác có lẽ hơi khiếm khuyết, nhưng tiêu chuẩn đấu tranh chính trị cũng không thấp. Quả nhiên vừa suy nghĩ cẩn thận thì đã thấy chỗ hay của đề nghị mà Lưu Vĩ Hồng đưa ra.

Đầu tiên, Lưu Thành Thắng đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy Giang Nam, cũng không phải là trung ương đã đưa ra ứng cử viên từ trước mà tại xảy ra cơn gió chính trị, xuất phát từ cân bằng mới quyết định. Nói cách khác, vị trí này là nhà họ Lưu "cứng rắn đoạt lấy". Nguyên nhân chính là vì như thế, cho nên ý kiến của các lãnh đạo cấp cao không phải là thống nhất. Nhưng đã có cái nhìn chung, sau này cũng sẽ không dị nghị.

Lưu lão gia chẳng lẽ lại đánh lừa? xem tại Đọc Truyện

Điều đó cũng có nghĩa là, ở bộ máy lãnh đạo tỉnh Giang Nam, nhất là nhân viên Tỉnh ủy, lãnh đạo cấp cao sẽ không nghiêng về hẳn Lưu Thành Thắng, trong bộ máy sắp đặt vài người có ý kiến không đồng nhất với Lưu Thành Thắng, hoặc nói trắng ra, sắp đặt một vài người khác phe phái với ông ta là một lựa chọn tất nhiên.

Chỉ sợ Lưu Thành Thắng chưa đến Giang Nam đã có người sắp xếp nhằm vào ông ta.

Lưu Thành Thắng và Mã Quốc Bình đều làm ở Ban tổ chức Trung ương, có người nào nhận được đề cử của lãnh đạo cấp cao, không rõ như lòng bàn tay, dù sao cũng nghe ngóng một chút tin tức. Bộ máy Tỉnh ủy Giang Nam phải thay đổi vài thành viên, người thân thiết với Lưu Thành Thắng không nhiều lắm. Ngay cả những thành viên ban đầu trong bộ máy hướng về Lưu Thành Thắng cũng không nhiều.


Lưu Thành Thắng đến Giang Nam, về lâu dài cũng không phải bình yên như vẻ bên ngoài, sắp gặp phải một sự đấu tranh ác liệt.

Việc này, Lưu Thành Thắng còn biết đối phó như thế nào cho tốt. Cuối cùng không thể đến Giang Nam đảm nhiệm chức Bí thư, toàn bộ các thành viên đều do mình chọn.

Theo góc độ này, Vân Hán Dân hội tụ đầy đủ các điều kiện cơ bản.

Quan hệ giữa nhà họ Vân và nhà họ Lưu không bình thường. Bất kể thế nào đều không thể coi là đồng minh trong chính trị, thậm chí, vì mối quan hệ thông gia giữa nhà họ Hạ có chút không phù hợp.

Đưa Vân Hán Dân đến bộ máy tỉnh ủy Giang Nam là phù hợp với yêu cầu của một nhân vật lớn.

Vân Hán Dân đang là cán bộ cấp thứ trưởng, Phó Bí thư tỉnh ủy Giang Nam kiêm Bí thư Thành ủy Kinh Hoa, cũng là cấp thứ trưởng, cấp bậc tương đương không có bất cứ vấn đề gì, chỉ là chuyển ngang mà thôi.

Mà đề nghị này tuyệt vời ở chỗ, Hạ Cạnh Cường và Lưu Vĩ Hồng đang có sự giằng co về tình cảm. Sự việc như vậy, nhà họ Hạ với nhà họ Vân, cụ thể là đối với Vân Hán Dân không thể không có ý kiến gì.

Lúc này tình hình của Vân Hán Dân đang khó khăn, nhà họ Hạ lần lữa không giơ tay giúp, cũng có thể thấy được.

Lúc này, bỗng nhiên Lưu Thành Thắng thậm chí là Lưu lão gia tự mình ra mặt, đề xuất Vân Hán Dân đến Tỉnh ủy Giang Nam nhận chức, tình hình sẽ trở nên tế nhị vô cùng, trực tiếp làm nhà họ Hạ cảm thấy rất xấu hổ.

Nếu không đồng ý cho đi thì sẽ đắc tội với nhà họ Vân.

Với tình hình của Vân Hán Dân hiện nay, nếu có thể chạy khỏi Bắc Kinh, đến Giang Nam là cách tốt nhất, như vậy có thể nhảy ra khỏi cái đống hỗn độn ở Bắc Kinh. Làm ở thành phố Kinh Hoa ba năm, năm năm, tình hình Bắc Kinh chắc chắn sẽ có thay đổi. Đến lúc đó, Vân Hán Dân không chừng lại hết vận đen, có một cơ hội mới. Cho dù là lúc này, Vân Hán Dân chỉ đảm nhiệm Phó trưởng ban, cũng không tốt như Bí thư Thành ủy Kinh Hoa, lại càng không giống chức Phó Bí thư Tỉnh ủy Giang Nam.

Nhà họ Hạ phải đồng ý, cũng là không ổn. Việc này chẳng khác nào nhà họ Vân cho rằng nhà họ Hạ chỉ thuận nước đẩy thuyền. Sau này nhà họ Hạ và nhà họ Vân cũng sẽ sinh ra hiềm khích. Thời điểm mấu chốt, không ngờ nhà họ Lưu đưa tay ra cho nhà họ Vân chứ không phải nhà họ Hạ.


Còn về Lưu Vĩ Hồng thì tự nhiên sẽ có lợi.

Vân Hán Dân không phải là đã gả con gái cho Hạ Cạnh Cường sao? Thế nào, hiện giờ cuối cùng là người nào là thân thiết? Chỉ sợ đề nghị này vừa được đưa ra, thì hôn sự của Hạ Cạnh Cường và Vũ Thường liền dừng lại.

Mà Vân Hán Dân thật sự phải đi tỉnh Giang Nam thì khả năng người đầu tiên đồng ý cho Lưu Vĩ Hồng và Vũ Thường kết hôn là Lưu Thành Thắng.

Từ Phó Bí thư tỉnh ủy kiêm bí thư thành ủy thành phố trung tâm, thì dù như thế nào một Bí thư tỉnh ủy cũng không thể không nhìn thấy tầm quan trọng của vị trí này. Có được sự ủng hộ của Lưu Thành Thắng, Lưu Vĩ Hồng sẽ có thể cạnh tranh bình đẳng với Hạ Cạnh Cường. Nếu bên ngoài đã như vậy, mà người trong lòng Vũ Thường chính là Lưu Vĩ Hồng, như vậy có thể đoán được Hạ Cạnh Cường không là gì cả.

Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng đề nghị một câu, nhưng cuối cùng lại nhiều hàm ý như vậy, đây là điều mà mọi người tuyệt đối không ngờ. Lưu Thành Ái nghĩ được vấn đề mấu chốt đó, ánh mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn thay đổi, có chút ngạc nhiên, thậm chí cảnh giác.

- Không đơn giản!

- Thật sự không đơn giản

- Hừm, Lưu Vĩ Hồng không đơn giản…

Lưu Vĩ Đông trầm tư một hồi, lắc lắc đầu, thở dài một tiếng, cuối cùng đưa chén trà lên miệng nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Nghe con trai nói câu này, Lưu Thành Thắng cũng đồng ý nói:

- Trước kia nghe nói hắn đi lại với con gái Vân Hán Dân thấy không hiểu, hóa ra nguyên nhân là ở đây.

Lưu Vĩ Đông giật mình kinh ngạc, nhìn cha mình, kinh ngạc nói:


- Cha, cha nói Lưu Vĩ Hồng cố ý gặp gỡ Vũ Thường? Chính là vì ly gián nhà họ Hạ và nhà họ Vân?

Nếu như quả thật là như vậy, suy nghĩ của Lưu Vĩ Hồng thật sự đáng sợ. Trong lòng Lưu Vĩ Đông có chút ngạc nhiên.

Lưu Thành Thắng nói:

- Theo tình hình hiện tại, không loại trừ khả năng này. Đương nhiên, có lẽ bọn họ thật sự có tình cảm. Bất kể như thế nào, có thể có thủ đoạn như vậy, cũng rất giỏi.

Lưu Vĩ Đông im lặng.

"Rất giỏi!"


Không ngờ Lưu Thành Thắng đánh giá Lưu Vĩ Hồng như vậy.

- Cha, con nghĩ, nhà họ Hạ sẽ không đồng ý, nhất định sẽ phản ứng.

Một lát sau, Lưu Vĩ Đông chậm rãi nói.

Lưu Thành Thắng thản nhiên cười, nói:

- Chắc chắn, tuy nhiên, mặc kệ bọn họ phản ứng thế nào, nước trong tay chúng ta. Xem ra Hạ Thái Bình sẽ đến lúc khó chịu.

Lưu Thành Thắng và Hạ Thái Bình bất hòa, đối với các nhà quyền quý ở Bắc Kinh không lạ gì. Chỉ cần tưởng tượng ra bộ dạng buồn bực của Hạ Thái Bình, trong lòng Lưu Thành Thắng đã cảm thấy thích thú. Hơn nữa là nhân vật lớn, là một chính khách, cũng là người có tình cảm bình thường.

Lưu Vĩ Đông cười lạnh một tiếng, nói:

- Ai bảo bọn họ cạnh tranh, kinh ngạc là đáng.

Lưu Thành Thắng cười gật đầu nói:

- Vĩ Đông, về sau hãy thường xuyên liên hệ với Lưu Vĩ Hồng. Cha thấy, trong lòng hắn thật sự có cách. Lần này ở Hạo Dương làm công trình cung cấp rau xanh, đối với cơ sở, xem như có thành tích. Con chưa ở cơ sở, nên cùng hắn giao lưu nhiều mới có lợi.

Lưu Vĩ Đông đang nhíu mày, lập tức giãn ra gật đầu.

Đột nhiên Lưu Vĩ Hồng xông ra trở thành đối thủ cạnh tranh của anh ta khiến Lưu Vĩ Đông nhất thời chưa thể thích ứng.

Vẻ mặt con trai Lưu Thành Thắng đều nhìn thấy, Lưu Thành Thắng biết Lưu Vĩ Đông nghĩ gì, chậm rãi nói:

- Vĩ Đông, là anh cả, phải có phong thái của anh cả. Mặc kệ thế nào Vĩ Hồng là con trai của chú hai, chúng ta đều là người nhà họ Lưu. Điều này, mãi mãi không thể thay đổi. Chủ động liên hệ với hắn, giúp đỡ hắn, hắn tự nhiên sẽ biết làm như thế nào. Đoàn kết toàn bộ có thể đoàn kết mọi lực lượng, đó là mấu chốt thắng lợi của lãnh tụ vĩ đại năm xưa, phải nhớ kỹ.

- Vâng, con nhớ kỹ.

Lưu Vĩ Đông bỗng nhiên kinh ngạc, nhìn cha mình, rồi thật sự nghiêm túc gật đầu.