Quan Gia

Chương 1206: Trên đời không bữa tiệc nào không tàn




Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1206: Trên đời không bữa tiệc nào không tàn

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: metruyen

Mùa xuân tháng ba, xuân về hoa nở.

Tiểu khu hoa viên mới xây dựng ở đường vành đai 2 Bắc Kinh. Khu này có quy mô thật lớn, thậm chí còn có công viên riêng, bên trong công viên, có một cái hồ nhân tạo, xung quanh hồ có hàng dương liễu bay bay, chuồn chuồn lượn quanh, đúng là thời tiết đẹp.

Ở một góc nào đó của hồ nhân tạo, bày mấy chiếc ô to che nắng, có mấy chiếc ghế nằm, vài vị ông lớn ngồi ở ghế nằm, bày cần câu trước mặt, chiếc bàn tròn nhỏ bên cạnh, thì bày đủ loại đồ ăn vặt và nước ép hoa quả tươi.

Vị thứ nhất, là nhà đầu tư khai thác phát triển khu vực này, Lý Hâm công tử của Chủ tịch tỉnh tỉnh Sở Nam đương nhiệm Lý Dật Phong. Nghiêm khắc mà nói, Lý Hâm coi như là ông chủ phía sau, đại diện pháp lý của công ty bất động sản không phải anh ta, là một người khác. Bởi vì trước mắt Lý Hâm vẫn là người trong thể chế, một vị Phó cục trưởng Ủy ban Kinh tế Thương mại cấp dưới tỉnh Sở Nam, treo mác cấp cục trưởng. Kỳ thật Lý Hâm đã sớm muốn từ chức, trực tiếp ra ngoài kinh doanh. Nhưng vì ông già không chịu. Lý Dật Phong vì Đảng công tác cả đời, vẫn cảm thấy phát triển trong thể chế thì vững chắc hơn. Một khi có gió thổi cỏ lay, Lý Hâm có thể kịp thời thu tay lại, về đơn vị đi làm, vẫn là có bảo đảm.

Lý Hâm không tiện phụ tâm ý của ông già, chỉ đành “Chân giẫm lên hai thuyền” không rõ ràng.

Bên cạnh Lý Hâm, là Phó cục trưởng cục Giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Lưu Vĩ Hồng thân hình cao lớn, Lưu Nhị Ca mặc cả bộ Armani, chân đi một đôi giầy thể thao, đặt một chiếc kính râm lên bàn tròn bên cạnh.

Bên cạnh Lưu Vĩ Hồng chính là lãnh đạo trực tiếp của hắn, phó chủ nhiệm kiêm cục trưởng cục Giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Phương Lê.

Một vị bên phải, cũng nguyên là Bí thư Thành ủy thành phố Cửu An tỉnh Sở Nam, đương nhiệm Phó cục trưởng Cục 2 Ban Tổ chức cán bộ Trung ương Vương Thì Hằng.

Phương Lê và Vương Thì Hằng, đều mặc đồ thường khá rộng rãi. Nếu không biết rõ, tuyệt đối không thể tưởng tượng được bên cạnh cái hồ nhân tạo nho nhỏ này, có một vị cán bộ lãnh đạo cấp Thứ trưởng. Tuy rằng nói Bắc Kinh là nơi cán bộ lớn nhiều đếm không xuể, nhưng thực quyền cấp Thứ trưởng, vẫn khiến biết bao nhiêu cán bộ lớn phải ngước nhìn.

Hôm nay tụ hội tại đây, là do Lý Hâm mời đến.

Mùa này, ở phía nam đã bắt đầu dần dần nóng bức hơn, ở phương bắc thì vẫn vừa mới vào đầu xuân chưa lâu, nhiệt độ dưới nước không quá cao, không được coi là mùa thả câu tốt nhất. Tuy nhiên ý đồ của Lý Hâm, chủ yếu là bằng hữu tụ hội có thể câu được cá hay không, chỉ là chuyện râu ria. Mấy vị này, ngoại trừ Lưu Vĩ Hồng thích rèn luyện, không ngừng kiên trì, những người khác đều hơi “Nản”, không đủ sức hoạt động. Thỉnh thoảng làm hoạt động bên ngoài, có ích cho thể xác và tinh thần

Bằng hữu tụ hội không nhất thiết phải vui chơi giải trí, hoạt động bên ngoài có ý nghĩa hơn.



Trước đó, Lý Hâm chưa phải là có quen biết với Phương Lê, từng có kết giao với Vương Thì Hằng, chẳng qua cũng là hời hợt, xã giao thôi chứ chưa nói tới giao tình gì. Sau khi Lưu Vĩ Hồng về Bắc Kinh, thông qua hắn giới thiệu, Lý Hâm dần dần quen biết Phương Lê Vương Thì Hằng đám bằng hữu trong vòng tròn Lưu Vĩ Hồng.

Lý Hâm bề ngoài nhã nhặn, tác phong nhanh nhẹn, đối nhân xử thế lại vô cùng nhiệt tình trượng nghĩa, làm bạn rất tốt, thường xuyên qua lại nên Phương Lê và Vương Thì Hằng cũng trở thành bằng hữu tốt của Lý Hâm. Cứ một thời gian Lý Hâm lại khởi xướng tụ hội, vài người bạn chơi thân ngồi cùng nhau, tâm sự trò chuyện, có thể tăng thêm cảm tình lẫn nhau.

Lý Hâm và Lưu Vĩ Hồng nằm, Phương Lê và Vương Thì Hằng ngồi, mặt đối mặt, bày một bàn cờ giữa 2 chiếc ghế. Hai vị này không ngờ ở trong này triển khai chiến cuộc.

Lại nói tiếp cũng có chút “Bất đắc dĩ”, cả buổi hôm nay tâm trạng Phương Lê và Vương Thì Hằng cũng không được tốt, một con cá nhỏ cũng không câu được, mắt thấy Lưu Vĩ Hồng và Lý Hâm thỉnh thoảng lại câu được một con cá không lớn không nhỏ, Chủ nhiệm Phương, Cục trưởng Vương rất buồn bực, đã bỏ cần câu ở nơi đó, để nó “Tự sinh tự diệt”, ngay tại bờ hồ liễu rủ mà chém giết trên bàn cờ.

Hai người bọn họ là bạn học cũ, lại có sở thích giống nhau, hồi còn ở trường học, thường xuyên đánh cờ, nhưng thật ra một đôi bạn tốt, bàn cờ khó phân khó giải. Lý Hâm chơi cờ không giỏi, Lưu Vĩ Hồng thì sức cờ lại yếu, có thể địch nổi cả hai người Phương, Vương. Tuy nhiên Phó cục trưởng Lưu hôm nay “Phẩm chất trỗi dậy”, câu cá dường như làm hắn đặc biệt cảm thấy hứng thú, hắn hạ cần câu trong nước không lâu, nhất định sẽ có con cá cắn câu. Phó cục trưởng Lưu đứng ở nơi đó xem đánh cờ, đôi khi Lý Hâm nhắc nhở cần câu hắn đã động, mới nhớ tới mà kéo cần, nhưng đã muộn, con cá đã cắn rơi mồi câu, thảnh thơi bơi đi, khiến Phó cục trưởng Lưu thích thú một hồi.


Như vậy vài lần, Phó cục trưởng Lưu rốt cục lĩnh ngộ đạo lý “Không thể kiêm được cá và bàn chân gấu”, thành tâm ngồi xuống ghế dựa, hết sức chuyên chú câu cá, bên kia hô đánh hô giết, cũng mặc kệ.

Nhưng thật ra Lý Hâm thỉnh thoảng cũng đứng dậy, đến chỗ bàn cờ một lúc, ngẫu nhiên cũng sẽ bật ra tiếng mách nước. Nhưng mà trình độ đánh cờ của Lý công tử còn kém, thật tâm cố gắng cũng không được. Mỗi lần Lý công tử mách nước, Phương Lê và Vương Thì Hằng đều mỉm cười gật đầu, nhưng cũng kiên quyết không chịu làm theo. Tuy nói chơi cờ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng trơ mắt đưa xe ngựa của mình dâng đến miệng cho đối phương, dù thế nào trong đầu cũng có chút không cam tâm.

Lý Hâm mách nước vài lần, cũng rất thức thời mà ngậm miệng lại, tập trung câu cá.

Xem cờ không ngộ ra quân tử!

Hôm nay không phải cuối tuần, chủ hộ khu vực này, phần lớn đi làm, bên hồ rất thanh tĩnh. Về phần đám người Phương Lê cũng phải đi làm, nhưng không bị hạn chế như vậy. Nhất là Phương Lê, thời gian ông ta làm việc và nghỉ ngơi, rất nhiều lần đều là đi theo Phó thủ tướng Hồng, giới hạn đi làm và tan ca, không hề rõ ràng.

Đã làm tới chức quan này rồi, cấp trên khi nào đi làm, cơ bản có thể “Thu phát tùy tâm”.

Phương Lê và Vương Thì Hằng chơi cờ, cũng không phải không có tiếng động, suy nghĩ của hai người, cũng không phải tất cả đặt trên bàn cờ, thường thường sẽ nói chuyện với nhau vài câu.

- Phương Lê, việc lập pháp của công tác doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ , khi nào thì có thể thông qua?

Vương Thì Hằng vừa đánh được nước cờ hay, thuận miệng hỏi.

Vương Thì Hằng trước kia ở Cửu An làm Phó chủ tịch thường trực Địa khu, Phó bí thư Địa ủy, thậm chí làm Bí thư Thành ủy, công tác kinh tế Cửu An, chủ yếu là do ông ta phụ trách.

Ông ta đã quen thuộc với công tác kinh tế, đặc biệt là trên công tác Đảng. Hiện giờ mặc dù làm trong Ban Tổ chức Trung ương, nhưng đối với hoạt động quan trọng trong lĩnh vực kinh tế, vẫn khá chú ý.


Hơn nữa công tác này, Phương Lê và Lưu Vĩ Hồng cùng hợp tác, ông ta tất nhiên càng quan tâm hơn.

Phương Lê trả lời khéo léo, nói:

- Nhanh thôi. Hiện tại đã dự thảo trưng cầu ý kiến lần thứ ba. Đây cũng là lần cuối cùng trưng cầu ý kiến, nếu thuận lợi, chỉ một hai tháng nữa, có thể đưa lên thảo luận ở hội nghị thường vụ.

Cái gọi là thảo luận ở hội nghị thường vụ, chính là “Hội nghị thường vụ Nội các Chính phủ”, tính hành chính pháp quy khá quan trọng trước khi khởi xướng, bình thường đều phải trải qua quy trình này.

Vương Thì Hằng gật gật đầu, nói:

- Luật lệ này là tất yếu. Vì nếu đi xuống như vậy, chỉ dựa vào Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước các anh, muốn giải quyết vấn đề của cả nước, khó khăn quá lớn. Chạy ngược chạy xuôi, dùng thân phận của đội viên cứu hoả, mất công mà không thu được kết quả tốt.

Nếu là bằng hữu tụ hội, Vương Thì Hằng nói chuyện khá thẳng thắn, không quanh co lòng vòng.

- Đúng.

Phương Lê đối với lời nói này, cũng khá đồng tình.

Thành lập Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, Phó thủ tướng Hồng tốn không ít sức lực, nhất là thành lập cục Giám sát, trọng dụng Lưu Vĩ Hồng, cũng tỏ vẻ Phó thủ tướng Hồng bức thiết hy vọng công tác doanh nghiệp nhà nước cả nước thay đổi chế độ đi lên chính quy hóa. Doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ, không thay đổi không được. Nhưng quá rối loạn, cũng là không được.


Chỉ có điều một khối thịt béo bở như vậy, thật sự làm người ta thèm nhỏ dãi, lang sói nhiều lắm, mà lại ít thợ săn, mấy khẩu súng săn, làm sao đủ dùng?

“Năng lực chiến đấu” của Lưu Vĩ Hồng không thể nghi ngờ, người đã đưa tất cả cán bộ cấp Phó giám đốc sở, thậm chí cán bộ cấp Giám đốc sở cả nước đều xét tuyển một lần, có một tính một, bao gồm mấy vị con cháu quý tộc đời thứ ba có danh tiếng hơn cả Lưu Vĩ Hồng, cũng khó tìm ra “Giá trị chiến đấu” có thể so với Lưu Vĩ Hồng.

Thanh đao này, cũng đủ sắc bén, có thể nói là một cây đao “Sát khí nặng nhất” cả nước

Nhưng đúng là như thế, Lưu Vĩ Hồng thậm chí toàn bộ cục Giám sát, toàn bộ Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, đối mặt với một thế cục doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ như vậy, vẫn có cảm giác lực bất tòng tâm.

Sau khi chính thức lập pháp, cố nhiên không có khả năng làm một mẻ khoẻ suốt đời mà giải quyết vấn đề, nhưng chung quy không thể mạnh hơn nhiều lắm. Lại nói tiếp, đây cũng có thể coi như là một chiến tích của Phương Lê và Lưu Vĩ Hồng. Trong tay bọn họ, đề cao tính hành chính pháp quy quan trọng như thế, có lẽ tương lai còn có khả năng trở thành pháp luật chính thức.

- Kỳ thật nội tâm tôi hiện tại khá mâu thuẫn...


Phương Lê lại nói một câu, đầu nhẹ nhàng vặn vẹo, quay sang liếc mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái.

Vương Thì Hằng khẽ mỉm cười, tầm mắt lướt qua bả vai Phương Lê, nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng.

Nửa câu nói này của Phương Lê, trong lòng ông ta biết rõ.

Ngày hành chính pháp quy này được công bố, có lẽ chính là lúc Lưu Vĩ Hồng rời khỏi Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước. Lúc trước Lưu Vĩ Hồng là một vị con cháu quý tộc tiền đồ tốt như vậy được điều tới Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước làm “Mũi nhọn”, vốn không hợp tình hợp lý, có thể nói là phạm vào kiêng kị của quan trường. Nếu Lưu Vĩ Hồng không lấy đại cục làm trọng, mà vì bản thân, kiên quyết không đồng ý điều động này, thì xem như Phó thủ tướng Hồng, cũng không thể làm gì được.

Hiện giờ Lưu Vĩ Hồng ở cục Giám sát trong vòng mấy tháng nhiệm kỳ ngắn ngủi, sát phạt tứ phương, thành công tạo lập uy danh hiển hách cho cục Giám sát thậm chí là Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, có thể nói thành tích rõ rệt. Và sau khi pháp quy hành chính chính thức được công bố, công tác doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ tất sẽ tiến vào một giai đoạn mới, tiếp tục để Lưu Vĩ Hồng ở lại cục Giám sát là làm việc đắc tội với người, sẽ không tốt lắm.

Nhà họ Lưu chưa chắc đã bằng lòng.

Phương Lê cũng luyến tiếc Lưu Vĩ Hồng rời khỏi cục Giám sát. Ở cục Giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, là do ông ta phân công quản lý, Lưu Vĩ Hồng đi rồi, Phương Lê còn chưa nghĩ ra ai sẽ tới thay, có thể làm xuất sắc như Lưu Vĩ Hồng.

Cấp dưới như vậy, chỉ có thể gặp được mà không thể cầu được.

- Chủ nhiệm Phương, trên đời không bữa tiệc nào không tàn

Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, nói, vừa nhấc cần câu lên, cần câu nổi trên mặt nước, một con cá chép sáng rực, vùng vẫy hiện ra, cố gắng vặn vẹo giãy dụa dưới lưỡi câu.

Hoá ra cuộc đối thoại giữa bọn họ, Phó cục trưởng Lưu cũng nghe được.

Phương Lê và Vương Thì Hằng liếc nhau, đều nhẹ nhàng lắc đầu mà cười.

Lúc này, điện thoại di động của Lý Hâm đặt trên bàn tròn chợt reo lên, Lý Hâm phóng tới nghe vài câu, sắc mặt bỗng nhiên tối sầm. Dường như đầu bên kia điện thoại, thông báo tin xấu làm cho người ta tức giận.