Quan Gia

Chương 1137: Chúng ta bị người xỏ mũi




Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1137: Chúng ta bị người xỏ mũi.

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: Mê Truyện

Một cuộc họp đang diễn ra trong phòng họp nhỏ xa hoa của khách sạn Hân Duyệt. Bốn người Lưu Vĩ Hồng, Long Vũ Hiên, Liễu Tề, Trịnh Hiểu Yến ngồi vây quanh bàn trà. Cửa sổ mở ra, trong phòng rất mát mẻ.

Đã là cuối tháng mười, đoàn người Cục Giám sát vào Bình Nguyên công tác đã hơn hai mươi ngày. Công tác nghiên cứu điều tra đang được triển khai, vào giai đoạn then chốt.

Lưu Vĩ Hồng triệu tập những người phụ trách tổ chức một cuộc họp tổng kết.

Người đang báo cáo là Long Vũ Hiên.

- Căn cứ vào tình hình điều tra nghiên cứu thời gian trước, sau khi Hạ Cạnh Cường đến nhậm chức, đã bán đi hơn mười doanh nghiệp nhà nước. Trên cơ bản không tồn tại giao dịch tiền mặt, thao tác khá công khai, minh bạch. Sở dĩ quần chúng phản ứng mạnh chủ yếu vì vài nguyên nhân sau. Thứ nhất là hơn mười doanh nghiệp nhà nước này, đại bộ phận đều được bán cho thương nhân từ tỉnh Việt Trung tới, hơn nữa, phần lớn lại là doanh nghiệp tư nhân, rất ít doanh nghiệp nhà nước. Vì trước kia Hạ Cạnh Cường công tác ở tỉnh Việt Trung nên phần lớn người dân hoài nghi trong đó có đổi chác tiền bạc, Hạ Cạnh Cường lấy cớ thu hút đầu tư mà bán vãi doanh nghiệp nhà nước để kiếm lời. Trước mắt, chúng ta chưa chứng minh được thực tế có giao dịch tiền bạc không. Nguyên nhân thứ hai là vấn đề tài sản vô hình, đang dẫn đến tranh luận rất lớn.

Long Vũ Hiên mở cuốn sổ ghi chép trước mặt, tìm đọc trong sổ. Đây cũng là thói quen làm việc của Long Vũ Hiên. Trước kia anh ta làm việc trong cơ quan chính trị pháp luật, phá án yêu cầu phải vô cùng cẩn thận nghiêm túc, không thể sai lầm, cũng không thể “không sai biệt lắm” hay là “khả năng” gì gì đó. Giờ đến Cục Giám sát làm việc vẫn giữ thói quen như trước. Mỗi lần báo cáo đều rất có thứ tự.

Giá trị tài sản vô hình mà Long Vũ Hiên nhắc đến cũng là trọng điểm mà quần chúng tố cáo.

Ví như nhà máy rèn Hồng Tinh, một nhà máy lớn như vậy, quy ra tiền còn chưa đến ba mươi triệu. Tài sản đầu tư thực tế của công ty chế tạo cơ giới Hằng Hưng, bao gồm cả máy móc thiết bị, toàn bộ chỉ hơn mười triệu, đã chiếm được hơn quá nửa cổ phần nhà máy, giành quyền khống chế cổ phần. Mấy nhà máy khác, hình thức hợp tác cũng không khác gì nhà máy rèn Hồng Tinh.

Năm 94, danh từ “tài sản vô hình” tuyệt đối còn rất mới mẻ. Cho dù trên báo chí và phương tiện truyền thông phía nam cũng không thấy nhiều, đừng nói đến những nơi như Bình Nguyên. Hạ Cạnh Cường thực hiện điều này, bị quần chúng nghi ngờ, là chuyện đương nhiên.

- Nguyên nhân thứ ba là việc bố trí cho các công nhân viên chức thất nghiệp cũng khiến cho rất nhiều quần chúng bất mãn. Vì phải bán đi nhiều nhà máy, phần lớn đều là hình thức hợp tác, Ủy ban nhân dân thành phố yêu cầu nhà máy mới phải ưu tiên bố trí công việc cho cán bộ công nhân viên chức cũ, cho nên, rất nhiều công nhân viên chức hiện tại không có việc làm, chỉ lãnh được chút ít sinh hoạt phí, nhưng lại không được dựa theo chính sách đãi ngộ của cán bộ công nhân viên chức thất nghiệp, xem như tạm thời phải nghỉ phép. Vài công nhân viên chức phản ánh rằng, cứ treo như vậy, mọi người đi không được, ở không xong, không biết nên làm như thế nào. Nhà máy mới lại chậm chạp, không có dấu hiệu khởi công, đợi thêm một thời gian nữa là tết rồi. Tiền thưởng cuối năm còn không thấy nữa. Ngoài ra, đối với các gia đình công nhân viên chức thất nghiệp có hoàn cảnh khó khăn, nhà nước cũng không có chính sách chiếu cố đặc biệt, ví như gia đình Đặng Uyển Nhi. Mặt khác, trong suốt quá trình điều tra, chúng tôi còn liên tục phát hiện nhiều gia đình khó khăn không kém gia đình Đặng Uyển Nhi, cũng không có chính sách trợ cấp đặc biệt. Trong quần chúng tạo ra ảnh hưởng không tốt.

- Nguyên nhân thứ tư, khi nghiên cứu các doanh nghiệp nhà nước chưa bán đi, phát hiện vấn đề khá nghiêm trọng. Ví như công ty Bách hóa thứ nhất của thành phố Bình Nguyên, hai năm trước mới bắt đầu được nhận thầu kinh doanh. Mấy ngày nay, có người cung cấp tin, nói thầu khoán công ty Bách hóa thứ nhất là bà con xa của Bí thư Thành ủy Trần Kiếm. Trong quá trình nhận thầu đã chiếm một lượng tài sản lớn của nhà nước làm của riêng, lợi dụng lỗ hổng trong việc thay đổi cơ cấu ngầm chiếm tài sản nhà nước. Chúng tôi đã tiến hành xác minh bước đầu, phát hiện tình hình quả thật nghiêm trọng, có thể thật sự có vấn đề như vậy. Ngoài ra, còn có mấy doanh nghiệp nhà nước, đều cùng tồn tại vấn đề như thế, đều có liên quan đến những đồng chí lãnh đạo chủ chốt như Trần Kiếm và Trương Bồi Hằng…

Nói đến đây, Long Vũ Hiên quay đầu nhìn Lưu Vĩ Hồng. Liễu Tề và Trịnh Hiểu Yến cũng nhìn qua Lưu Vĩ Hồng.



Đúng như lời nói của Long Vũ Hiên, đây là một tình huống mới. Cục Giám sát trước đây nhận được thư tố cáo, dù là thật danh hay nặc danh, đều nói đến Hạ Cạnh Cường. Giờ đột nhiên có người tung tin, ném Trần Kiếm và Trương Bồi Hằng ra trước mặt Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười nói:

- Vũ Hiên, tiếp tục đi.

Long Vũ Hiên nói:

- Chủ yếu là bốn vấn đề này, ngoài ra cũng có những vấn đề nhỏ khác, nhưng cũng được bao gồm trong bốn vấn đề này cả rồi.


Lưu Vĩ Hồng gật đầu, ngồi thẳng lên, cười nói:

- Được, trước hết chúng ta thảo luận một chút về bốn vấn đề này. Mọi người nói quan điểm của mình đi.

- Chúng ta bị xỏ mũi rồi!

Lưu Vĩ Hồng vừa dứt lời, Trịnh Hiểu Yến liền lạnh lùng nói, vẻ mặt có chút không hài lòng. nguồn

Long Vũ Hiên gật đầu nói:

- Tôi tán thành ý kiến của Hiểu Yến. Quả thật chúng ta đã bị xỏ mũi. Theo tình hình hiện tại xem ra, thế cục đã dần dần rõ ràng. Giữa Trần Kiếm và Hạ Cạnh Cường tồn tại mâu thuẫn rất sâu sắc. Tất cả mọi người đều muốn mượn sức của chúng ta để làm gậy đập người kia.

Quan hệ giữa các đồng sự trong Cục Giám sát khá hữu ái, trong trường hợp nội bộ thế này, Long Vũ Hiên cứ gọi thẳng tên Trịnh Hiểu Yến.

Tất nhiên, tên mụ “Linh Linh” chỉ có đám con ông cháu cha mới gọi được.

Lưu Vĩ Hồng vẫn tươi cười như trước, hơi hứng thú hỏi:

- Vậy mọi người nói thử xem mâu thuẫn giữa Trần Kiếm và Hạ Cạnh Cường đã đến mức nào?

Long Vũ Hiên liền trầm ngâm. Cho dù là nội bộ, ở đây không có người ngoài, dù sao, liên quan đến hai sếp lớn của thành phố Bình Nguyên, Long Vũ Hiên cũng phải có thái độ cẩn thận một chút.


Trịnh Hiểu Yến thì không để ý nhiều như vậy, lập tức nói:

- Chuyện này có gì mà lạ. Bí thư và Chủ tịch thành phố chưa bao giờ đi tiểu cùng một bô. Một muốn đoạt quyền, một muốn giữ giang sơn, tranh giành là đương nhiên. Theo hiểu biết về tình hình hiện tại, mông của Trần Kiếm và Trương Bồi Hằng đều không sạch sẽ. Hạ Cạnh Cường muốn đoạt quyền thì phải túm bím tóc của họ. Hai vị này tất nhiên không khoanh tay chịu chết. Nếu trực tiếp chống đối Hạ Cạnh Cường thì bọn họ không nắm chắc, nên phải nghĩ đến phó Cục trưởng Lưu. Như tất cả mọi người đều biết, phó Cục trưởng Lưu ghét ác như thù, thấy chuyện bất bình nhất định sẽ ra tay tương trợ.

Nói xong, Trịnh Hiểu Yến liền trợn mắt hung dữ nhìn phó Cục trưởng Lưu.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Sao em không nói thẳng là anh không có đầu óc, thường xuyên bị người ta lợi dụng mà không biết.

Trịnh Hiểu Yến lạnh lùng “hừ” một tiếng, nói:

- Anh biết là tốt rồi. Chẳng lẽ không đúng vậy sao? Em đã nói từ lâu, anh cứ suy nghĩ kỹ rồi sau hãy làm, anh cứ khăng khăng cố chấp, ai có ý kiến cũng không nghe. Giờ xem anh giải quyết thế nào.

Long Vũ Hiên và Liễu Tề đưa mắt nhìn nhau, âm thầm cười khổ.

Tuy nói hoàn cảnh công tác của Cục Giám sát rất thoải mái, phó Cục trưởng Lưu bình dị gần gũi, không tự cao tự đại. Nhưng cơ bản phải tuân thủ tôn ti cao thấp. Chỉ có Trịnh đại tiểu thư mới thẳng thắn như vậy, nhắm thẳng vào vết sẹo của Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng cũng không phản ứng gì, cười nói:


- Chủ nhiệm Trịnh chờ một chút, đừng sốt ruột. Đã có mở đầu, thì phải có kết thúc. Người trong đời này, bất luận là ai, cũng đều có thể bị người khác lợi dụng vài lần. Đôi khi cũng chẳng phải chuyện xấu gì.

Trịnh Hiểu Yến lại “hừ” một tiếng.

Thân lừa ưa nặng!

Theo tình hình hiện giờ, dù Lưu Vĩ Hồng xử lý thế nào thì cũng phải đắc tội với một bên, nếu làm không xong, thì còn đắc tội với cả hai bên nữa.

Chuyện này cũng không có gì.

Thân trong quan trường, muốn lúc nào cũng phải khéo léo chu đáo, không đắc tội với ai. Nhưng thực tế không có ai là thần thánh như vậy cả. Quan trọng ở chỗ, đắc tội với người thì phải có “hồi báo”. Lần trước đến Liêu Trung, Lưu Vĩ Hồng đắc tội với Chủ tịch tỉnh Cao Thụ Sơn, gián tiếp gây ra bất mãn cho Vương Bỉnh Trung, nhưng thu hoạch cũng không nhỏ. Ít nhất ông cụ nhà mình, Bí thư tỉnh ủy Liêu Trung đã thay đổi hoàn toàn ấn tượng với Lưu Vĩ Hồng. Nghe nói ngay cả đồng chí Tùy An Đông cũng rất chú ý đến việc này, còn tỏ vẻ đánh giá cao.


Chuyện này cũng rất khó lường.

Nếu không giành được ưu đãi, thì ít nhất cũng không vô cớ đắc tội với người khác.

Nhưng trước khác nay khác, tình hình Bình Nguyên và Liêu trung rất khác nhau. Khác nhất là ở chỗ, Trần Kiếm còn lâu mới bằng được như Trịnh Quảng Nghĩa.

Lưu Vĩ Hồng đắc tội với Cao Thụ Sơn, nhưng giành được sự ủng hộ của Trịnh Quảng Nghĩa, cũng không thiệt thòi gì.

Còn hiện tại, Lưu Vĩ Hồng đắc tội với Hạ Cạnh Cường, gần như làm mất mặt cả nhà họ Hạ, mà chỉ giành được sự ủng hộ của Trần Kiếm thì mất nhiều hơn được. Tuy nói sau lưng Trần Kiếm có Viên Đông Bình, Lưu Vĩ Hồng giúp Trần Kiếm, Viên Đông Bình sẽ rất cảm kích. Nhưng cuối cùng thì Trần Kiếm cũng không phải là Viên Đông Bình, giữa hai người có khác biệt rất lớn.

Hơn nữa, Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến có quan hệ thế nào?

Trái lại, Lưu Vĩ Hồng và Hạ Cạnh Cường liên kết, hoàn toàn bắt chẹt được Trần Kiếm, thì tình hình ngày càng không xong. Biết được lần này Lưu Vĩ Hồng đến Bình Nguyên, Lưu Thành Thắng đã rất ủng hộ.

Thân phận hiện giờ của Lưu Thành Thắng là thế nào mà đích thân chú ý đến một thành phố nho nhỏ như Bình Nguyên?

Trịnh Hiểu Yến cho rằng, Lưu Thành Thắng không chỉ chú ý đến thế hệ con cháu như Hạ Cạnh Cường.

Hạ Cạnh Cường là một trong đám con cháu gia đình cách mạng ba đời. Trong cảm nhận của Lưu Thành Thắng, cũng chỉ là một vãn bối mới chập chững mà thôi, không đáng để Lưu Thành Thắng coi trọng, chỉ phái cháu mình đích thân xuất mã, đối mặt với Hạ Cạnh Cường.

Phía sau đó, nhất định có suy tính chính trị sâu xa. Có lẽ có liên quan đến Hạ Thái Bình. Nói không chừng, Lưu Thành Thắng và ông ta đại diện cho những thế lực chính trị lớn, không muốn nhìn thấy Hạ Thái Bình năm sau thuận lợi tiến vào Bộ chính trị. Đúng lúc này Lũng Tây đang tiến hành điều chỉnh nhân sự quan trọng. Lưu Thành Thắng muốn nhân cơ hội này thể hiện thiện ý với các quan chức lớn. Chuyện này cũng đã được cân nhắc tới bố cục chính trị toàn diện.

Mặc kệ trong nội bộ Lưu Thành Thắng có ý gì. Ông ta đích thân chú ý việc này, trên cơ bản đã cắt đứt khả năng liên kết giữa Lưu Vĩ Hồng và Hạ Cạnh Cường. Thân là con dòng cháu giống của họ Lưu, Lưu Vĩ Hồng không thể không nghĩ đến cảm nhận của Lưu Thành Thắng, không thể không vì bố cục chính trị toàn diện mà ra sức.

Đây là nguyên tắc cơ bản nhất trong quan trường.