Quan Gia

Chương 1134: Chủ tịch thành phố Hạ thật sự đến rồi!




Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1134: Chủ tịch thành phố Hạ thật sự đến rồi!

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: Mê Truyện

Thời gian Hạ Cạnh Cường tới tiểu học Thứ Năm, cũng không tốn nhiều thời gian, chỉ sau cuộc điện thoại của Trịnh Hiểu Yến khoảng trên dưới hai mươi phút. Hai chiếc xe con cùng đi qua cổng trường tiểu học Thứ Năm. Chiếc xe con thứ hai là xe của Ủy ban Giáo dục thành phố. Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục thành phố Cao đi phía sau Hạ Cạnh Cường, vẻ mặt rất khẩn trương.

Chủ nhiệm Cao hơn bốn mươi tuổi, dáng người béo lùn, trán đã bắt đầu hói dần, hiện ra cả một mảng đầu sáng bóng.

Kỳ thật cho đến bây giờ, Chủ nhiệm Cao cũng không sao hiểu được, rốt cuộc tiểu học Thứ Năm đã xảy ra chuyện đại sự gì. Ông ta đang ngồi ở trong văn phòng, uống trà xem báo, cân nhắc đêm nay sẽ đi nơi nào để vui vẻ, thình lình thư ký của Chủ tịch thành phố Hạ là Tiểu Phó gọi điện tới, nói là có đồng chí của Cục giám sát Quốc vụ viện, hiện đang điều tra nghiên cứu khảo sát ở tiểu học Thứ Năm, phát hiện vấn đề quan trọng. Chủ tịch thành phố Hạ muốn đi qua bên đó, mời Chủ nhiệm Cao cũng lập tức tới đó.

Lúc ấy Chủ nhiệm Cao liền tỉnh mộng, trong đầu liền nảy lên một cái, cảm thấy lạnh cả người.

Ông ta thật sự sợ Hạ Cạnh Cường.

Đừng thấy vị Chủ tịch thành phố tuổi trẻ, tác phong nhanh nhẹn, rất ít khi nổi giận đối với cán bộ cấp dưới, trên mặt luôn mang nụ cười, nhã nhặn có lễ độ. Trên thực tế, Hạ Cạnh Cường chính là một kẻ "Nham hiểm" không hơn không kém. Đến nhậm chức được hơn nửa năm, đã bắt ba nhân vật số một trong đơn vị trực thuộc thành phố. Hai người ngồi ghế đá, một người trực tiếp đi xuống Ủy ban Kỷ luật thành phố uống trà. Về mảng xí nghiệp kia, nhiều cán bộ phụ trách đã bị bắt.

Bí thư Thành ủy Trần Kiếm, xem như người "người” ở Bình Nguyên", uy tín của ông ta trong đội ngũ cán bộ thành phố Bình Nguyên cũng rất cao. Nghe nói ông ta rất được Phó bí thư tỉnh ủy Viên Đông Bình coi trọng. Lúc Hạ Cạnh Cường vừa mới đến nhận chức, tuy rằng ông ta đã nghe lời đồn đại rằng, anh ta là con cháu cách mạng đời thứ ba, nhưng đại bộ phận cán bộ Bình Nguyên, cũng không đặc biệt khẩn trương. Bọn họ xem ra, Bình Nguyên vẫn của "Họ Trần, " giờ lại đến thêm Hạ Cạnh Cường lợi hại như vậy, vừa mới đến, cũng rất ngay thẳng thật thà, và tạo mối quan hệ rất tốt với Trần Kiếm.

Ai ngờ sự việc lại không giống như vậy. Hình như Trần Kiếm lại không kìm chế được Hạ Cạnh Cường. Trong vấn đề quản lý cán bộ ở Bí thư Thành ủy, ông ta cũng đã nhiều lần lỡ tay, bị Hạ Cạnh Cường chiếm được tiên cơ trước. Hơn nữa, trong lòng Chủ nhiệm Cao cũng biết, mình còn không được tính là tâm phúc thân tín của Bí thư Trần. Chủ tịch thành phố Hạ thật sự muốn lấy ông ta để khai đao, chắc chắn tới tám phần là Bí thư Trần sẽ không bảo vệ ông ta.

Trong khoảng thời gian này, người của Cục giám sát văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Quốc vụ viện sau khi tới thành phố Bình Nguyên lại vô cùng náo nhiệt. Nghe nói, người dẫn đầu Cục giám sát là Phó cục trưởng Lưu, năm ấy mới hai mươi bảy tuổi, đã trở thành một Phó giám đốc cấp sở. Vả lại, càng lợi hại hơn chính là, Phó cục trưởng Lưu cũng cũng giống như Chủ tịch thành phố Hạ, là xuất thân từ gia đình làm quan lớn, không kém gì so với Hạ Cạnh Cường.

Mấy ngày hôm trước, lúc Chủ nhiệm Cao và một vị bằng hữu trong cơ quan Thành ủy ngồi uống rượu với nhau, vị bằng hữu kia uống cũng hơi nhiều, nắm chặt bờ vai của ông ta, lặng lẽ nói cho ông ta biết, Phó cục trưởng Lưu là "cứu binh" do Bí thư Trần đưa đến. Hậu trường của Hạ Cạnh Cường rất cứng rắn, Bí thư Trần không muốn chống chọi với anh ta, liền thông qua quan hệ ở tỉnh và trung ương, mời Lưu Vĩ Hồng tới Bình Nguyên, để anh ta trực tiếp lên võ đài với Chủ tịch thành phố Hạ.

Con ông cháu cha mới là đối thủ tốt của con ông cháu cha!



Nghe anh ta nói vậy, Chủ nhiệm Cao đương nhiên cũng chỉ nửa tin nửa ngờ. Tuy nhiên nghe nói Chủ tịch thành phố Hạ chuẩn bị chỉnh đốn lại toàn bộ doanh nghiệp nhà nước trong thành phố, động chạm đến nền móng của Bí thư Trần, nên Bí thư Trần kêu viện binh đến đối phó với Chủ tịch thành phố Hạ cũng không phải là hoàn toàn không thể có.

Chỉ là chuyện "cơ mật" như vậy, Chủ nhiệm Cao cũng chỉ có thể nghe một chút thôi, còn không có tư cách để tham dự.

Chủ nhiệm Cao cảm thấy, mình là quan đứng đầu quản lý một đơn vị cũng rất nhỏ, Chủ tịch thành phố Hạ hẳn là sẽ không để ý đến ông ta.

Ai biết "đóng cửa ngồi trong nhà, tai họa lại từ trên trời rơi xuống" !

Cái lão họ Tạ chết tiệt này, làm thế nào lại đi trêu chọc lãnh đạo từ Cục giám sát Quốc vụ viện xuống như vậy chứ?


Gã có mấy cái đầu chứ!

Chủ nhiệm Cao một bên vừa ngầm mắng lão Tạ một bên vừa cúi mặt, vội vã đi theo Chủ tịch thành phố Hạ, hạ quyết tâm, chờ sau khi chuyện này qua đi, nhất định phải xử đẹp lão Tạ mới được!

Nhìn toàn thành phố, thì trường tiểu học kia hẻo lánh nhất, mà lại cứ xảy ra chuyện ngay tại đó

Rõ ràng trong lòng Chủ nhiệm Cao rất phẫn nộ và bất an, hiệu trưởng Tạ chỉ càng thêm sợ hãi. Chủ tịch thành phố Hạ còn chưa tới, mà mồ hôi đã ướt đẫm cả quần áo của ông ta. Ông ta vẫn hơi cúi người đứng trước mặt Trịnh Hiểu Yến, cũng không biết nên ăn nói như thế nào.

Bởi vì Trịnh Hiểu Yến cũng không muốn cùng ông ta nói thêm điều gì. Hiệu trưởng Tạ chỉ có thể thức thời mà ngậm miệng lại. Chủ nhiệm Lang sớm đã len lén chuồn ra ngoài, thông báo với hai gã Phó hiệu trưởng trường ra cửa nghênh đón Chủ tịch thành phố Hạ. Mặc kệ muốn nói như thế nào, thêm vài người cùng có mặt, cũng có thể chia sẻ một chút áp lực.

Hạ Cạnh Cường và Chủ nhiệm Cao dưới sự vây quanh của mọi người, xuất hiện ở cửa văn phòng hiệu trưởng.

- Chủ nhiệm Trịnh!

Hạ Cạnh Cường vừa vào tới cửa, đã thấy Trịnh Hiểu Yến ngồi ở chiếc ghế dựa và Đặng Uyển Nhi đang đứng sát bên người cô, liền mỉm cười chào hỏi.

Lúc này, Trịnh Hiểu Yến mới đứng dậy, đón Hạ Cạnh Cường, nói:

- Chủ tịch thành phố Hạ, xin chào.


Rất là nghiêm trang.

Hiện tại, thân phận của cô ta cũng không phải là chị hai đất Bắc Kinh, mà là Chánh văn phòng của Cục giám sát Văn phòng Quốc vụ viện quản lý giám sát tài sản nhà nước, đang tiến hành điều tra nghiên cứu khảo sát ở Bình Nguyên. Mặc dù trường học và hệ thống giáo dục, cũng không ở trong phạm vi điều tra nghiên cứu khảo sát của Cục giám sát, nhưng Chủ nhiệm Trịnh may mắn gặp dịp mà đụng phải, cũng có thể đem tình huống này, viết vào báo cáo điều tra nghiên cứu có liên quan, trình đồng chí lãnh đạo chủ yếu của Quốc vụ viện xem qua.

Nếu không phải bởi vì một tầng quan hệ nhân quả ở trong, thì dù Trịnh Hiểu Yến là lãnh đạo của Bắc Kinh, cũng không thể chỉ gọi một cuộc chiếc điện thoại đã khiến Chủ tịch của một thành phố đang chuẩn bị xuống huyện thị sát công tác lại ngang nhiên bị kêu trở lại.

Đại thiếu gia họ Hạ từ trước tới giờ cũng không phải ai gọi đều có thể lập tức triệu tới.

- Chủ nhiệm Trịnh, đã xảy ra tình huống gì vậy?

Hạ Cạnh Cường thoáng nắm tay Trịnh Hiểu Yến, sau đó liền hỏi. Tuy rằng vừa rồi, ở trong điện thoại, Trịnh Hiểu Yến đã nói sơ qua về tình hình, nhưng hiện giờ đã tới hiện trường rồi, tự nhiên cũng phải hỏi han lại sự việc cho rõ ràng đầu đuôi.

Tuy rằng Hiệu trưởng Tạ đã biết, Chủ tịch thành phố sẽ đến, nhưng giờ phút này khi ông ta chính mắt nhìn thấy Hạ Cạnh Cường, vẫn cảm thấy một trận mắt hoa chóng mặt. Mặc dù ông ta là một hiệu trưởng, xét về cấp bậc hành chính mà nói, cũng là cán bộ cấp tổ kém cách xa vạn dặm so với Chủ tịch thành phố, cũng không thể cùng hàng, nhưng nếu thật đã chọc giận Chủ tịch của một thành phố, ông ta cũng nên tìm biện pháp sửa chữa là hơn.

Trịnh Hiểu Yến nói:

- Chủ tịch thành phố Hạ, tôi thật không hiểu, một trường tiểu học ở thành phố Bình Nguyên, lại biến thành cửa quan. Trước tiên là nói về chuyện của Đặng Uyển Nhi đi. Nhà cô bé xảy ra chuyện gì, Chủ tịch thành phố Hạ cũng là người biết rất rõ. Thật ra tiểu học Thứ Năm cũng biết rất rõ. Đối với gia đình đứa nhỏ đặc thù như vậy, đáng lý ra trường học nên chiếu cố nhiều hơn, quan tâm nhiều hơn đến cháu. Ai ngờ, hôm nay tôi vừa tới đây hỏi, trường học đã khai trừ Đặng Uyển Nhi rồi! Khai trừ một cô bé mới chín tuổi vì phải chăm sóc cho ba mà thôi học, hoàn toàn cướp đoạt quyền được tiếp nhận sự giáo dục của cô bé. Quả thực buồn cười! Ai cho bọn họ có loại quyền này, khiến bọn họ có thể đối đãi như vậy với một đứa trẻ vô tội? Bọn họ vậy mà lại là một tấm gương làm thầy người ta sao!

Trịnh Hiểu Yến nói xong, giọng nói có phần nhấn mạnh.


Ánh mắt Hạ Cạnh Cường bình tĩnh, nhìn qua phía Hiệu trưởng Tạ, thản nhiên hỏi:

- Hiệu trưởng Tạ, đây là chuyện gì vậy?

Hiệu trưởng Tạ vội vàng nói:

- Chủ tịch thành phố Hạ, việc này... Chúng tôi, chúng tôi cũng không chính thức đưa ra quyết định, chính là, chính là vì muốn cho kỷ luật của trường học được nghiêm minh, ngoài miệng mới nói như vậy, chứ không phải, không phải đã chính thức quyết định. Hiện tại, chúng tôi cũng nhận thức được, làm như vậy là thực sự không đúng. Chúng tôi đã phạm vào sai lầm không nên phạm phải! Tình huống của học trò Đặng Uyển Nhi quả thật rất đặc thù, rất đáng thông cảm. Chúng tôi đặc biệt hoan nghênh cô bé trở lại trường học, tiếp tục đi học. Liền thu xếp cho cô bé lên lớp... Còn khóa học của mấy tháng trước, chúng tôi sẽ thu xếp cho giáo viên đặc biệt dạy bù lại cho cô bé, để cô bé có thể mau chóng theo kịp...

Lúc trước, khi Hạ Cạnh Cường còn chưa tới, trong đầu Hiệu trưởng Tạ đã vô số lần chuyển động, nên ứng phó như thế nào với cơn giận lôi đình của Chủ tịch thành phố.


Cứng rắn mà tranh cãi khẳng định là không được, như vậy còn hoàn toàn đắc tội với Trịnh Hiểu Yến. Chỉ có duy nhất một biện pháp, là chủ động nhận sai, sau đó an bài cho tốt, cầu lấy "hình phạt khoan hồng".

Hạ Cạnh Cường gật gật đầu, ngược lại cũng không tỏ vẻ gì là không hài lòng.

Hiệu trưởng Tạ âm thầm thở phào.

Trong lòng Chủ nhiệm Cao lại phập phồng. Dù sao Chủ nhiệm Cao cũng có cấp bậc cao hơn Hiệu trưởng Tạ, ông ta đối với lãnh đạo lớn của thành phố cũng hiểu rõ. Hiệu trưởng Tạ càng không thể sánh bằng. Chủ nhiệm Cao biết, hiện tại Hạ Cạnh Cường không phát hỏa, không có nghĩa là trong lòng anh ta không tức giận, chỉ có điều làm quan lớn, lòng dạ đều rất sâu, không muốn trực tiếp biểu lộ cảm xúc của mình mà thôi.

Hiện tại Hạ Cạnh Cường càng bình tĩnh, thì hậu quả lại càng khó lường.

- Chủ tịch thành phố Hạ, tình huống của Đặng Uyển Nhi, còn có thể nói là trường hợp đặc biệt, nhưng tiểu học Thứ Năm bỗng nhiên thu thêm các loại học phí rất lớn, còn có cái gì phí sân thể dục, trong một học kỳ phải đóng hơn ba trăm tệ, đã làm cho nhiều gia đình học sinh khó khăn không thể nộp được. Hễ là học sinh nợ phí, tiểu học Thứ Năm đều cho những học sinh đó nghỉ học, đến khi phải nộp hết tất cả chi phí mới có thể tiếp tục quay lại trường học đi học. Trước tình huống này, tôi càng cảm thấy không hiểu. Học phí của học sinh tiểu học sao bỗng nhiên trở nên cao như vậy? Ba trăm tệ một học kỳ, tương đương với hơn một tháng đến hai tháng tiền lương của một công nhân viên chức bình thường. Tỉ lệ như vậy, có phải rất thái quá hay không? Một gia đình công nhân viên chức, nếu có hai đứa con đến trường, thì gánh nặng thực sự quá nặng. Trước kia cũng không chuyện như vậy.

Hiệu trưởng Tạ vội vội vàng vàng nói:

- Chủ nhiệm Trịnh, đây là do chính phủ đưa văn kiện xuống, chúng tôi cũng là dựa theo văn kiện mà quy định tăng thêm...

Hiệu trưởng Tạ nói còn chưa dứt lời, liền vội vàng ngậm miệng lại, ý thức được mình lại gây ra một sai lầm nữa, làm vậy không phải trực tiếp đem đầu giáo chỉ về phía chính phủ thành phố sao? Lại còn ngay trước mặt Hạ Cạnh Cường!

Hạ Cạnh Cường chậm rãi nói:

- Chủ nhiệm Trịnh, tình huống này quả thật là do văn kiện chính phủ thành phố đưa xuống. Năm nay. Quốc vụ viện yêu cầu tiến hành thể chế cải cách đối với lĩnh vực giáo dục lĩnh vực chữa bệnh, tiến hành thử thị trường hóa. Chúng tôi kiên quyết quán triệt yêu cầu của Quốc vụ viện.

Ánh mắt của Chủ nhiệm Cao và đám người của Hiệu trưởng Tạ, cùng thể hiển vẻ mặt vui mừng, hớn hở.

Ít nhất tiểu học Thứ Năm không phải là tự tiện thu phí, mà là thực hiện dựa theo văn kiện của chính phủ. Chủ tịch thành phố Hạ cũng đã chính miệng thừa nhận cái văn kiện kia đấy thôi.

- Chủ tịch thành phố Hạ, Quốc vụ viện quả thật có văn kiện, phải tiến hành cải cách thể chế từ lĩnh vực giáo dục và lĩnh vực y tế. Nhưng tôi cho rằng, mặc kệ là làm thế nào để cải cách, cũng phải lấy lợi ích thực tế của quần chúng làm trọng. Chúng ta cải cách thể chế, không nên tăng gánh nặng lớn cho quần chúng nhân dân bình thường. Giáo dục và y tế, đều liên quan tới vấn đề dân sinh dân bản, bất luận cải cách cái gì, đều phải vô cùng cẩn thận, không thể dễ dàng thử nghiệm.

Trịnh Hiểu Yến nhẹ nhàng vung tay lên, nhìn về phía Hạ Cạnh Cường, kiên định nói.