Quan Gia

Chương 1131: Khai trừ




Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1131: Khai trừ

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: Mê Truyện

Cô Chu trầm ngâm. Nhìn Đặng Uyển Nhi. Uyển Nhi ngước mắt nhìn cô Chu chờ mong. Cô Chu lại im lặng một lúc, mới kiên quyết nói:

- Thế này, cô Trịnh, vì mấy tháng nay Đặng Uyển Nhi đã nghỉ học vô cớ nên nhà trường đã ra quyết định đuổi học em ấy!

- Cái gì?

Trịnh Hiểu Yến lập tức nheo mắt lại.

- Đuổi học? Cô Chu, có lầm lẫn gì không? Tình hình của Đặng Uyển Nhi, hẳn là nhà trường biết rất rõ chứ? Sao lại nói là cô bé bỏ học vô cớ? Hơn nữa, hình phạt đuổi học này có thể áp dụng với học sinh tiểu học sao? Chẳng lẽ từ nay về sau cô bé không được đi học nữa?

Trịnh đại tiểu thư liên tiếp chất vấn, giọng nói không nhỏ chút nào.

Bọn trẻ đang làm bài tập trong phòng học đều ngóng cổ lên phía cửa sổ nhìn ra xung quanh, rất ngạc nhiên.

Cô Chu lập tức hơi xấu hổ, cũng hơi nổi cáu. Cái cô gái xinh đẹp đến từ thành phố lớn này, tự cho rằng mình tốt lắm hay sao, mà luôn tỏ thái độ trịch thượng như thế chứ!

- Cô Trịnh, đây là quyết định của nhà trường, tôi không có biện pháp thay đổi.

Giọng điệu của cô Chu đã trở nên cứng nhắc.

Hai hàng lông mày của Trịnh Hiểu Yến khẽ chau lại, nói:

- Vậy, cô Chu, nếu có thể thì nhờ cô giúp tôi một chuyện, đưa tôi đến gặp hiệu trưởng của cô, để tôi nói chuyện này trước mặt ông ta.

Có lẽ cô Chu này nói cũng có lý. Nhà trường ra quyết định, một giáo viên bình thường như cô chắc không dễ dàng thay đổi được. Dù Trịnh đại tiểu thư là chị cả nổi danh trong đám con ông cháu cha ở Bắc Kinh, làm đại sự rất nghiêm túc, nhưng loại chuyện như trẻ con đến trường thế này thì đúng là cô không có kinh nghiệm, giống như gái lớn lấy chồng lần đầu vậy.

Cô Chu suy nghĩ một chút rồi nói:

- Được rồi, tôi dẫn cô đi. Cô chờ một chút, tôi phải cho vài đề bài cho học sinh.

Trịnh Hiểu Yến khẽ gật đầu.

- Đi thôi.

Ước chừng hai phút sau, cô Chu lại từ phòng học bước ra nói. Bước đi rõ ràng có chút kiêu ngạo, đi trước dẫn đường. Người phụ nữ khi nhìn thấy người phụ nữ khác, luôn không nén nổi mà thầm so sánh trong lòng. Tuy bất kể về diện mạo, hay trang phục, cô Chu đều tự biết mình không thể đánh đồng với Trịnh Hiểu Yến, nhưng vẫn không thể ngăn được tâm lý này.

Đi được vài bước, cô Chu hơi nghiêng đầu, nói với Trịnh Hiểu Yến:

- Cô Trịnh, tính tình hiệu trưởng Tạ của chúng tôi không tốt lắm. Lúc cô đợi nói chuyện với ông ấy thì nên chú ý một chút. Việc này chỉ có thể nói khéo thôi.



Nghe được đó là một lời khuyên chân thành.

Trịnh Hiểu Yến cũng chẳng quan tâm, gật đầu nói:

- Cảm ơn cô, cô Chu, tôi sẽ chú ý.

Thấy vẻ mặt cô Chu dường như là không tin cho lắm, nhưng cũng không nói gì thêm.

Quy mô trường Tiểu học Thứ năm cũng không nhỏ. Vào thời đó, đặc điểm của rất nhiều đơn vị nhà nước chính là diện tích đất đai mênh mông.

Trong thời kỳ kinh tế có kế hoạch, không tồn tại quan niệm “tấc đất tấc vàng”. Cho đến giờ cũng không quy thành tiền. Đất ngày càng có giá vì quần chúng đã có tiền hơn, một số quan gia và nhà đầu tư khai thác phát triển không thoải mái, cảm thấy nên “đoạt lại” toàn bộ tiền bạc mà quần chúng đã vất vả kiếm được cho quan gia và nhà đầu tư khai thác hưởng dụng, mới nghĩ ra được biện pháp thật tốt. Phải nói là hiệu quả vô cùng rõ rệt. Chẳng những móc sạch những túi tiền của những người trẻ tuổi, mà còn muốn ép cả số tiền mà tổ tiên ba đời gom góp được. Thậm chí ngay cả số tiền một người vất vả ba mươi năm mới kiếm được, đổi lấy quyền sử dụng một căn hộ trong bảy mươi năm mà thôi.

Trường Tiểu học thứ năm nằm trên đoạn đường khá phồn vinh trong nội thành, xem như là trường tiểu học trọng điểm nội thành thành phố Bình Nguyên. Trường có hai dãy phòng học, một ký túc xá và một ký túc xá cho công nhân viên chức. Ký túc xá của trường học phía sau, còn ký túc xá công nhân viên chức phía trước, là một tòa kiến trúc năm tầng hình chữ nhật.

Văn phòng hiệu trưởng Tạ nằm ở lầu ba, cửa phòng đang đóng.


- Hiệu trưởng Tạ…

Cô Chu nhẹ nhàng gõ cửa, trên mặt không dừng được vẻ tươi cười dịu dàng, còn mang theo chút ý nịnh bợ, động tác gõ cửa cũng vô cùng dè dặt. Có thể thấy được vị hiệu trưởng Tạ này thật có “uy tín”, khó trách cô Chu phải nhắc nhở Trịnh Hiểu Yến rằng tính tình hiệu trưởng Tạ không được tốt. Nói như vậy, nếu cán bộ lãnh đạo tình tình không được tốt, thì “uy tín” cũng khá cao.

- Vào đi!

Trong phòng vang lên tiếng trả lời của người đàn ông, nghe ra chỉ khoảng trên dưới ba mươi tuổi.

Lập tức, cửa phòng mở ra. Người đến mở cửa là một cô gái trẻ, cũng khoảng ba mươi tuổi, diện mạo cũng không tệ lắm. Tóc cô rất dài, uốn gợn sóng rất thời trang, quần áo và cách ăn mặc cũng theo kiểu tây. Hai má đỏ bừng rất xinh đẹp.

- À, Chủ nhiệm Lang cũng ở đây.

Cô Chu liền mỉm cười chào cô gái trẻ nọ. Có thể nhìn thấy, nụ cười của cô Chu khá cứng nhắc, dường như phải cố gắng lắm.

Chủ nhiệm Lang cũng không vội có vẻ gì là “nhường đường” cho cô Chu, chỉ khẽ lướt nhìn qua mặt cô Chu mà thôi, rồi dừng ngay trên người Trịnh Hiểu Yến, rõ ràng mang theo thái độ thù nghịch. Được một lúc mới ngoài cười nhưng trong không cười nói:

- Cô Chu, có chuyện gì sao?

Cô Chu trả lời:

- Thế này, tôi có một học sinh, phụ huynh của bé muốn gặp hiệu trưởng Tạ.

Chủ nhiệm Lang lập tức hỏi:

- Học sinh nào? Vì sao lại muốn gặp Hiệu trưởng Tạ? Cô Chu, tôi nói với cô, nếu như muốn xin miễn giảm thì không cần nói nữa, chắc chắn là không được. Tiêu chuẩn thu phí năm nay là do trên thành phố quy định thống nhất, không ai có thể đi cửa sau để có quy định đặc biệt. Trường chúng ta phải thu đủ chỉ tiêu, nếu không Ủy ban Giáo dục khu sẽ không hài lòng.

Cô Chu vội vàng nói:

- Ha ha, Chủ nhiệm Lang, chuyện này tôi biết chứ. Tôi sẽ không để nhà trường khó xử đâu. Phụ huynh của em này muốn gặp hiệu trưởng Tạ không phải vì xin miễn giảm học phí mà vì chuyện khác.

- Chuyện gì? Chuyện bình thường, chủ nhiệm lớp các cô tự giải quyết là được rồi, không cần có chút chuyện nhỏ cũng đi tìm hiệu trưởng chứ?


Chủ nhiệm Lang trước sau vẫn giữ nguyên bộ dáng “tôi là lão Đại”.

Sắc mặt cô Chu cũng đã trở nên âm u, cho thấy sự nhẫn nại của cô đối với vị Chủ nhiệm Lang này đã tới cực hạn rồi.

Trịnh đại tiểu thư nãy giờ vẫn “tuân thủ quy tắc”, không hề hé răng, mỉm cười hỏi:

- Chủ nhiệm Lang, xin hỏi cô là gì của hiệu trưởng Tạ? Có thể hoàn toàn đại diện được cho hiệu trưởng Tạ không?

Những lời này lập tức đâm trúng chỗ đau của Chủ nhiệm Lang, không nén nổi, lập tức thay đổi sắc mặt, u ám nhìn chằm chằm Trịnh Hiểu Yến, lên giọng hỏi:

- Cô là ai? Dựa vào cái gì mà ở đây nói chuyện như vậy?

Trịnh Hiểu Yến vẫn mỉm cười nói:

- Tôi là phụ huynh học sinh. Cháu tôi đến học ở trường các cô, giờ có chút vấn đề, tôi muốn gặp hiệu trưởng Tạ để giải quyết, việc này không phải phạm pháp chứ? Hiệu trưởng Tạ là hoàng đế sao? Phụ huynh học sinh muốn gặp anh ta chắc phải ba quỳ chín lạy, kêu ông gọi bà sao?

Không thể nghi ngờ, vị Chủ nhiệm Lang này đã chọc trúng cơn tức của Trịnh đại tiểu thư rồi.

Cô Chu không khỏi hoảng sợ nhìn Trịnh Hiểu Yến.

Quả nhiên cô gái xinh đẹp này không phải là đèn cạn dầu.

- Cô có ý gì? Cô dựa vào cái gì mà vào đây quấy rối?

Chủ nhiệm Lang không kìm nổi nữa hét ầm lên.

- Tiểu Lang, mời khách vào đi.

Rốt cuộc hiệu trưởng Tạ trong phòng cũng đã mở miệng. Giọng nói như trầm tĩnh nhưng lại rất có uy nghiêm.

Chủ nhiệm Lang vẫn không phục:


- Hừ, đúng là cô đến quấy rối…

Hiệu trưởng Tạ không hài lòng nói:

- Mời họ vào đi.

Chủ nhiệm Lang hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng “hừ” một tiếng, xoay đi… Đôi giày da lộp bộp lộp bộp gõ xuống sàn xi măng, ngúng ngoảy đôi mông tròn trĩnh, lập tức tránh ra.

Cô Chu kiên quyết đi vào, ngồi trên sô pha đối diện với hiệu trưởng Tạ, gượng cười nói:

- Xin chào hiệu trưởng Tạ.

Hiệu trưởng Tạ mặc âu phục màu xanh đen, áo sơ mi màu trắng, mang cà vạt, tóc cắt sát, khoảng chừng ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi. Nhưng có vẻ già hơn giọng nói của y rất nhiều. Nhìn thấy cô Chu, hiệu trưởng Tạ khẽ gật đầu, nói:

- Cô Chu, có chuyện gì?


Cô Chu cười xòa nói:

- Hiệu trưởng Tạ, là thế này. Năm ngoái trường ta có một học sinh tên là Đặng Uyển Nhi. Đây, chính là cô bé này….

Nói xong, cô lại chỉ tay về phía Đặng Uyển Nhi.

- Cha em ấy là công nhân nhà máy thuộc da, thất nghiệp, lại lâm bệnh rất nặng. Vào kỳ học năm nay, em ấy bỏ học. Giờ em ấy muốn quay về trường học lại, mong anh phê chuẩn.

Ánh mắt hiệu trưởng Tạ lướt qua mặt Đặng Uyển Nhi rồi lập tức dừng ngay mặt Trịnh Hiểu Yến, cứ dừng ở đó, không thể di chuyển được. Y không kìm lòng nổi há hốc miệng, hai tròng mắt nhìn đến mức như muốn lồi ra ngoài.

Thế thật cũng quá lộ liễu! Có thể khẳng định, cô gái trước mắt này là người xinh đẹp nhất, thú vị nhất mà cả đời này y từng gặp qua. Chủ nhiệm Lang so với cô chỉ giống như một con gà vườn chưa từng thấy qua thế giới.

- Hiệu trưởng Tạ!

Thấy hiệu trưởng Tạ đột nhiên thất thố như vậy, cô Chu vội vàng lên tiếng kêu y, chưa dứt lời thì mặt cô Chu cũng đỏ lên, trong đầu hoang mang vì bộ dạng của hiệu trưởng Tạ.

Đàn ông sao đều có bộ dạng thế này?

- À, ha ha…Xin chào, xin chào đồng chí phụ huynh.

Hiệu trưởng Tạ như mới tỉnh mộng, vội vàng đứng dậy, bắt tay Trịnh Hiểu Yến, mặt tươi cười hớn hở.

Trịnh Hiểu Yến khẽ mỉm cười, cũng bắt tay đáp lễ hiệu trưởng Tạ.

- Đồng chí phụ huynh họ gì?

- Tôi họ Trịnh, chữ Trịnh trong Trịnh Thành Công.

- Trịnh Thành Công, hay hay, là đại anh hùng, anh hùng dân tộc…

Hiệu trưởng Tạ dường như vẫn còn mất hết hồn vía, nói chuyện cũng khá lộn xộn, đã đem danh hiệu “đại anh hùng” gắn lên người nữ đồng chí xinh đẹp trước mặt này.

Chủ nhiệm Lang thấy thế, quả thật lên cơn giận dữ, đứng bên cạnh cao giọng nói:

- Các người có chuyện gì thì nói mau lên đi, tôi còn có chút vấn đề về tài vụ muốn báo cáo với hiệu trưởng Tạ.

Hóa ra cô là trưởng phòng Tài vụ.

Nói như vậy, người phụ trách tài chính của đơn vị tức là tâm phúc đáng tin của lãnh đạo. Rốt cuộc hiệu trưởng Tạ đã từ cảm xúc “mê ly” khôi phục lại được, mỉm cười xấu hổ, nhưng ánh mắt vẫn luyến tiếc không muốn rời khỏi khuôn mặt rạng rỡ tươi đẹp tuyệt luân của Trịnh Hiểu Yến, nói:

- Cô Trịnh, xin hỏi cô là thế nào với Đặng Uyển Nhi? Là mẹ em ấy sao?

Tuy rằng thoạt nhìn Trịnh Hiểu Yến không có vẻ lớn đến như vậy, nhưng những phụ nữ xinh đẹp đều rất biết cách ăn mặc, nhìn qua luôn trẻ hơn tuổi thật vài tuổi, thậm chí cả mười tuổi cũng không có gì ngạc nhiên.

Trịnh Hiểu Yến mỉm cười nói:

- Hiệu trưởng Tạ, tôi là bà con xa với Đặng Uyển Nhi, xem như là cô của cháu ấy. Hiện giờ tôi là người giám hộ của Đặng Uyển Nhi.