Quan Gia

Chương 1129: Vì sao các xí nghiệp đều bán cho thương nhân Việt Trung




Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1129: Vì sao các xí nghiệp đều bán cho thương nhân Việt Trung

Nhóm dịch: PQT

Cũng may, Phó cục trưởng Lưu không phải Chủ tịch thành phố Hạ, không cần phải thuyết phục Đoàn Hoằng Nghị. Hiện tại hắn chỉ là người đứng xem. Cho nên Lưu Vĩ Hồng chỉ khẽ gật đầu. Sự việc như vậy thì không cần phải giải thích nhiều. Hơn nữa, tài sản vô hình, giá trị hương hiệu mấy thứ này, cũng có mỗi người mỗi ý, không thể vơ đũa cả nắm. Công ty Hằng Hưng quản lý thương hiệu và phần mềm có thể có cổ phần đáng giá nhiều như vậy hay không, đáng giá hơn mười triệu tiền mặt, lúc này cũng không tiện kết luận.

- Giám đốc Đoàn, ngoại trừ hai điểm này, ông còn có nghi vấn gì nữa không?

Đoàn Hoằng Nghị nói:

- Đương nhiên còn. Điểm thứ ba, chính là vấn đề đối đãi như thế nào với cán bộ công nhân viên chức trước kia của nhà máy Hồng Tinh. Phó cục trưởng Lưu, có lẽ anh còn không rõ lắm về lịch sử nhà máy Hồng Tinh chúng tôi. Nhà máy này của chúng ta, thành lập được ba mươi hai năm, vẫn là thời điểm xây dựng đại tam tuyến. Chủ tịch định ra thì phải làm. Năm đó, tôi vừa vặn từ bộ đội chuyển nghề. Khi đó, ở nơi đây còn là vùng đất khỉ ho cò gáy, lấy trời làm màn, lấy đất làm giường, mấy ngàn người làm cả ngày cả đêm. Tất cả phòng ở, đều do chúng tôi dùng từng viên gạch, từng mảnh ngói làm lên. Tất cả máy móc thiết bị, cũng là chúng tôi dùng bả vai vác vào, dùng gậy gỗ mà khiêng, từng cái từng cái đều được đặt vào đúng chỗ. Chúng ta chảy bao nhiêu mồ hôi, đã chết bao nhiêu đồng chí? Trong lần một phá núi dở đất, đã hy sinh bảy chiến hữu! Hình dáng của những người này, đến giờ tôi vẫn còn nhớ rõ, đều khắc vào trong đầu của tôi, đều là những chàng thanh niên tuổi còn trẻ...

Nói tới đây, giọng nói của Đoàn Hoằng Nghị lập tức trầm xuống, trên mặt lộ ra vẻ nặng nề.

- Bắt đầu từ lúc đó, tôi đã hạ quyết tâm, nhất định phải làm được cho nên hình, không thể khiến cho những chiến hữu chết vô ích, không thể để mồ hôi của các đồng chí chảy vô ích.

Lưu Vĩ Hồng từ trong thâm tâm nói:

- Giám đốc Đoàn, thế hệ những người như các ông đã dâng hiến cho quốc gia một cách không vụ lợi, thế hệ sau sẽ vĩnh viễn khắc ghi!

Đoàn Hoằng Nghị lại cười lạnh một tiếng, dùng sức vung tay lên, nói:

- Phó cục trưởng Lưu cậu cũng không cần an ủi lão già như tôi. Hôm nay, tôi nguyện ý nói với cậu chuyện này, không phải bởi vì chức vụ của cậu, mà bởi vì cậu hợp tính tôi. Cậu và những tên quan lại lõi đời kia hoàn toàn khác nhau. Trong lòng cậu có chính khí!

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Giám đốc Đoàn, những lời này có thể không nói ra thì tốt hơn.

- Ha ha, Phó cục trưởng Lưu. Tôi không phải đang nịnh bợ vuốt đuôi ngựa với cậu. Đoàn Hoằng Nghị tôi sang năm đã sáu mươi tuổi. Trên đời này, tôi thấy được nhiều nhất chính là người. Cái khác không dám nói chứ ánh mắt còn có thể dùng được!

Nói xong, Đoàn Hoằng Nghị chỉ chỉ vào hai mắt của mình, vẻ mặt lúc đó, có chút ngạo nghễ.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:



- Cảm ơn Giám đốc Đoạn đã khích lệ.

Nhưng cũng không tùy tiện khiêm tốn.

- Phó cục trưởng Lưu, cậu nói thế hệ sau sẽ không quên chúng tôi. Ha hả. Lời nói này, tôi còn thật không dám nhận rồi. Không nói xa xôi, nói lúc này đi. Trên thành phố, Chủ tịch thành phố Hạ đã xem nhẹ chúng tôi!

Nói tới đây Đoàn Hoằng Nghị khe khẽ đấm một đấm xuống bàn, trên mặt hiện lên chút phẫn nộ.

- Nhà xưởng này của chúng tôi có hơn một ngàn cán bộ công nhân viên chức, gần một nửa đều là quân nhân chuyển nghề, rất nhiều người khi còn trong quân đội đã lập được công lớn.


Hơn nữa không ít người đều từng trải qua chiến trường với đao thật súng thật. Lão Ngụy ở phòng bảo vệ của chúng tôi, năm 79, đánh nhau với địa lôi của giặc ngoại xâm, hiện ở trên người còn giữ hai mảnh đạn, là một thương bệnh binh, thời tiết vừa mới mưa dầm, liền đau đến không chịu được. Ngay cả như vậy, ông ấy cũng chưa bao giờ kêu khổ than mệt, chưa từng nghỉ một ngày. Mười mấy năm, chăm chỉ làm việc không có công lao cũng có khổ lao. Hiện giờ hai đứa con của ông ấy, một đưa đang học đại học, một đứa đang học trung học, đang cần tiền để trả học phí. Kết quả một nhà, hai vợ chồng đều thất nghiệp. Hiện tại, ông ấy đang cùng bà xã ở trên thành phố làm công nhân bảo vệ môi trường, quét đường thì phải! Cậu nói, thế này gọi là chuyện gì?

Hai hàng lông mày của Lưu Vĩ Hồng hơi hơi rướn lên, nói:

- Giám đốc Đoàn, quốc gia có văn bản quy định rõ ràng, thương bệnh binh chuyển nghề, không được thất nghiệp. Các ông không biết chính sách này?

Đoàn Hoằng Nghị liền mỉm cười, rất châm chọc nói:

- Quốc gia là có chính sách này, tuy nhiên Ủy ban nhân dân thành phố nói, nhà xưởng này của chúng ta có hơn một ngàn người, cũng không gọi là công nhân viên chức thất nghiệp. Chúng ta chỉ tạm thời nghỉ, chờ nhà xưởng mới khởi công, có thể tiếp tục đi làm.

Lưu Vĩ Hồng không khỏi im lặng.

Giống như buổi tối hôm trước ở nhà máy thuộc da, Hạ Cạnh Cường cũng đã trả lời như thế này với công nhân viên chức thất nghiệp.

Đối với với chuyện này, hiện tại, Lưu Vĩ Hồng tạm thời không tiện đưa ra lời bình luận. Mỗi địa phương đều có người cầm quyền, cũng tự mình có cách khai triển công tác riêng. Tác phong công tác và phương pháp làm việc của Hạ Cạnh Cường, không thể giống như của Lưu Vĩ Hồng. Hắn cho rằng sự tình không ổn. Có lẽ Hạ Cạnh Cường cho rằng rất cần thiết. Cũng không có thể nói, phương thức phương pháp của Lưu Vĩ Hồng hắn nhất định là chính xác.

Rất nhiều chuyện, chỉ cần kết quả là tốt, quá trình có thể có nhiều sai lệch, cũng chính là cái gọi là “Trăm sông đổ về một biển”.

- Vừa rồi tôi nghe Trần Văn Trung nói, phân xưởng mới, tháng sau có thể khởi công.

Lưu Vĩ Hồng bồi thêm một câu như vậy.

- Nói cho có, ai biết tháng sau gã có thật sự có thể khởi công được hay không? Cho dù có khởi công, thì việc kêu ai đi làm, cũng là đám người Việt Trung bọn họ tới định đoạt. Từ Giám đốc nhà máy đến Chủ nhiệm phân xưởng, đều là người Việt Trung bọn họ. Công nhân bên chúng tôi, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời làm việc. Nếu ai không nghe bọn họ, người đó sẽ không thể tiếp tục làm ở đó. Đó là một đám nhân vật quan trọng mà!

Nhìn qua, có vẻ Đoàn Hoằng Nghị đối với đám người Trần Văn Trung kia cũng có ý kiến rất lớn.


Tuy nhiên từ thái độ của Trần Văn Trung khi đối đãi với Lưu Vĩ Hồng và những người tới từ cơ quan cấp trên, cũng có thể thấy, Trần Văn Trung đối với cán bộ công nhân viên chức trước kia của nhà máy rèn Hồng Tinh, và đối với vị Đoạn Hoằng Nghị nguyên Giám đốc này, chính là cùng một thái độ.

- Phó cục trưởng Lưu, tôi còn có điểm không rõ. Vì sao hơn mười doanh nghiệp này, tuyệt đại bộ phận đều bán cho thương nhân Việt Trung? Quốc gia chúng ta lớn như vậy, chẳng lẽ cũng chỉ có người ở tỉnh Việt Trung mới có kẻ có tiền? Nghe nói Chủ tịch thành phố Hạ trước kia từng công tác ở Việt Trung, nhưng cũng không cần phải trắng trợn không kiêng nề như vậy? Đối với ông ta có chỗ gì tốt chứ?

Đoàn Hoằng Nghị trực tiếp đưa ra nghi ngờ đối với Hạ Cạnh Cường.

Phỏng chừng toàn bộ thành phố Bình Nguyên còn có không ít người cũng có nghi vấn như vậy. Chỉ có điều đại đa số những người đó, đều lựa chọn im lặng, không giống như Đoàn Hoằng Nghị, có gan đứng ra, thật danh tố cáo.

Lưu Vĩ Hồng không muốn nói nhiều về vấn đề này. Dù sao với thân phận của hắn cũng khác với nhân viên đôn đốc bình thường. Ân oán gút mắc giữa nhà họ Lưu và nhà họ Hạ, sự va chạm cá nhân của Lưu Vĩ Hồng và Hạ Cạnh Cường, khiền hắn khi ở trước bất kỳ trường hợp công chúng bàn luận đến Hạ Cạnh Cường, đều phải phá lệ cẩn thận dè chừng. Bằng không, liền có thể bị người khác nắm được nhược điểm, cho rằng lần này, hắn tiến đến Bình Nguyên với động cơ không trong sáng.

Lưu Vĩ Hồng đang định nói sang chuyện khác, thì chợt từ hàng rào tre thấy vang lên tiếng bước chân, một người đàn ông ba mươi tuổi, đã đi tới.

- Giám đốc Đòan, trong nhà có khách tới chơi sao?

Người đàn ông từ ngoài cửa đi vào, đẩy cửa lớn hỏi han, nhìn qua thấy anh ta đang thở phì phì, dường như vừa cùng người gây gổ.

- Tiểu Mao, lại sao nữa? Lại cãi nhau với ai vậy?

Đoàn Hoằng Nghị vừa quay đầu thấy, liền lập tức hỏi. Từ lời nói này có thể ngầm suy đoán ra, vị Tiểu Mao đoán chừng tính tình không tốt, thường xuyên cãi nhau với người ta.


Tiểu Mao liếc mắt nhìn đám người Lưu Vĩ Hồng, Lý Cường một cái, do dự nói:

- Thôi đi, ông đang có khách, tôi đi về trước. Tối nay tôi sẽ lại qua nói chuyện phiếm với ông sau vậy...

- Cái thằng nhóc nhà cậu, lại ở đây quanh co với tôi hả? Nói, lại cùng ai cãi nhau?

Đoàn Hoằng Nghị đứng dậy, trừng mắt nhìn gã, quát.

Tiểu Mao liền thở hổn hển nói:

- Còn không phải cùng đám Việt Trung cãi nhau sao. Tình hình nhà tôi, ông cũng biết rồi, vợ tôi không có sữa, con nhỏ muốn uống sữa bò... Tôi không phải vội vã muốn đi làm sao? Vậy mà đám Việt Trung kia cứ ngăn cản, còn nói phải có văn bằng gì đó, phải chứng minh tư cách gì gì. Tôi là một học sinh trung học, ở đâu mà có văn bằng gì đó, chứng minh tư cách gì gì đó? Nhưng Mao Thuận Nghĩa tôi đã làm bao nhiêu năm thợ điện ở nhà máy, có từng xảy ra chuyện không? Không có đúng chứ! Cũng là một tay tôi sờ soạng mà ra. Tình hình này, ông là người làm lâu chắc quen thuộc hơn tôi. Hơn nữa, bọn họ hiện tại không phải đang trang bị máy móc thiết bị sao? Thứ này, chỉ cần dài hơn hai tay, sẽ làm việc không là đến nơi, cùng văn bằng có quan hệ cái rắm? Bọn họ mời cái gì công trình sư, công nhân kỹ thuật cao cấp. Tôi cũng đã từng chứng kiến. Sự việc lại không phải là như vậy? Nói về trình độ thực tế, tôi thấy còn không bằng tôi đâu, dựa vào cái gì mà không cho tôi đi làm?

Đoàn Hoằng Nghị liền trầm ngâm nói:

- Đúng là có chuyện như vậy, trình độ kỹ thuật của thằng nhóc nhà cậu không tồi, cái này tôi rõ. Như vậy đi, đợi tôi đi tìm bọn họ nói chuyện, tình hình của cậu hơi đặc thù, nhờ bọn họ dàn xếp một chút.


- Thôi đi, thôi đi. Ông cụ, hay là ông đừng đi. Tính tình của ông, so với tôi còn lợi hại hơn. Ông đi nói chuyện với bọn họ, lại cãi nhau mất. Tôi chính là trong đầu nghẹn khí, muốn tìm ông tâm sự thôi...

Mao Thuận Nghĩa nói như thế. Xem ra quan hệ giữa gã và Đoàn Hoằng Nghị, quả thật không tồi. Một người ít tuổi, có gan nói như vậy với giám đốc đã gần sáu mươi tuổi, cũng không sợ Đoàn Hoằng Nghị tức giận.

Đoàn Hoằng Nghị lại trừng mắt, cả giận nói:

- Thằng nhóc con này, nói hươu nói vượn!

Mao Thuận Nghĩa cười ha hả, nói:

- Ông cụ, ông có tức giận cũng vậy, những lời tôi nói đều là lời nói thật. Từ khi nhà máy chúng ta bị bán đi, người cãi nhau lợi hại nhất với đám người Việt Trung bọn họ, chính là ông lão chứ ai? Đập bàn vài lần, tay cũng sưng luôn. Ông không đi nói còn đỡ, nếu ông mà đi, vậy sẽ thật sự phiền toái rồi. Về sau, bọn họ cũng sẽ không cho tôi đi làm nữa. Muốn tôi nói, ông cụ, ông ầm ĩ với bọn họ làm cái gì hả? Chỉ cần ông đứng ra hét một tiếng, hơn một ngàn người trong nhà máy chúng ta, già có, trẻ có, với một tiếng hô, liền đem đám người Việt Trung kia toàn bộ đuổi đi.

- Đánh rắm!

Đoàn Hoằng Nghị giận dữ quát một tiếng.

- Chúng ta là xí nghiệp công nghiệp quân sự, bố cậu và tôi đều xuất thân từ quân nhân. Quân nhân, sẽ nói tới kỷ luật. Có ý kiến, có thể đề ra, có thể phản ánh với ban ngành phía trên, nhưng lại không thể càn quấy. Chúng ta ỷ vào người đông thế mạnh, đem bọn họ đuổi đi, vậy còn có quy củ sao? Còn có kỷ luật sao? Chuyện này, các cậu không được dính vào, tôi tự có chừng mực!

- Được, được, ông đừng tức giận, tôi cũng chỉ nói như vậy... Ông lão như ông không mở miệng, ai dám thực sự động thủ chứ? Ông đang có khách mà, tôi sẽ không gây trở ngại, tôi đi tôi đi.

Thấy ông lão dường như thật sự tức giận, Mao Thuận Nghĩa hoảng sợ, miệng nói thầm, rồi cất bước bỏ chạy.

- Ông cụ, thực uy phong!

Lưu Vĩ Hồng cười nói, giơ ngón tay cái lên.

Đoàn Hoằng Nghị ngạo nghễ nói:

- Đương nhiên. Cả đời ta, cái khác không dám nói, nhưng chưa từng làm gì trái với lương tâm, chưa bao giờ chiếm tiện nghi của người khác. Nếu tôi không đè ép như vậy, thì thằng nhóc con này đã sớm tạo phản rồi.