Quan Gia

Chương 111: Những ngày ở nhà




Hôm nay Lưu Vĩ Hồng tan tầm về nhà trễ một chút, Đường Thu Diệp đã hầm xong một con gà mài, xào một đĩa thịt đang đợi hắn. Thấy Lưu Vĩ Hồng trở về, cao hứng như bắt được vàng, lấy một một đôi dép lê, tự tay xỏ vào chân Lưu Vĩ Hồng

Đến thị xã Hạo Dương trong một tháng này, là những ngày tháng mà Đường Thu Diệp vui vẻ nhất từ lúc chào đời tới nay, dựa theo lời chính Đường Thu Diệp nói, đó là còn ngọt hơn mật đường. Lưu Vĩ Hồng ở trong mắt Đường Thu Diệp, chính là hóa thân hoàn mỹ không sứt mẻ.

Lưu Vĩ Hồng không vội ngồi vào bàn, trước tiền là ôm chặt lấy Đường Thu Diệp, hôn một cái.

Lưu Vĩ Hồng mỗi ngày về nhà đều kiên trì làm động tác này, lúc mới đầu thì Đường Thu Diệp hơi không quen, đây cũng là quá "Buồn nôn". Nhưng thời gian dài, Đường Thu Diệp lại hoàn toàn thích loại cảm giác này.

Không phải là kiểu tốt bình thường a.

- Mau đi mau đi, uống bát canh gà trước, bổ lắm

Đường Thu Diệp múc cho Lưu Vĩ Hồng một chén canh gà vàng khè, cười hì hì nói.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Thu Diệp, em đây là muốn vỗ béo anh à? Ngày nào cũng thập toàn đại bổ như vậy!

- Hì hì, đừng lo, anh khẩu vị tốt, lại thích rèn luyện, sẽ không béo đâu mà lo.

Đường Thu Diệp miệng là nói như vậy, trong lòng lại có một sự suy tính khác. Đó chính là mấy ngày này, Lưu Vĩ Hồng đã "Tiêu hao" không ít. Người trẻ tuổi mới nếm thử trái cấm, hoàn toàn không biết thoả mãn, gần như mỗi đêm, Lưu Vĩ Hồng đều muốn làm "chuyện đó", thậm chí một lần còn chưa đủ, đa dạng đủ kiểu. Đường Thu Diệp tất nhiên là hết thảy đều tùy hắn, uyển chuyển hầu hạ, tuy nhiên trong lòng cũng là lo lắng cho sức khỏe của Lưu Vĩ Hồng, cho nên mỗi một bữa ăn đều làm toàn "Thập toàn đại bổ", gà cá thịt luân phiên nhau, chỉ để nhét vào bụng Lưu Vĩ Hồng

Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, cầm lấy thìa rồi bắt đầu uống canh, hương vị quả nhiên cực kỳ ngon. Vào thời đó, thực phẩm tương đối là khá an toàn. Gà cũng là gà vườn nuôi ở nông thôn

Đường Thu Diệp sống vốn rất tiết kiệm, nhưng vì Lưu Vĩ Hồng, thì lại không hề tiết tiền

Thấy Lưu Vĩ Hồng ăn thật là ngon miệng, khẩu vị Đường Thu Diệp cũng trở nên tốt hơn, ăn thêm nửa chèn cơm. Thấy Đường Thu Diệp vẫn muốn ăn thêm, cười nói:

- Thu Diệp, muốn ăn thì ăn nhiều một chút

- Không được không được, em không thể ăn nữa, đã béo lắm rồi…

Đường Thu Diệp như là bị kinh hãi, liên tục xua tay, há miệng nói

Lưu Vĩ Hồng nói:

- Đừng lo, em đâu có mập, ai nói em béo thế? Em là khung xương lớn đầy đặn. cái này và béo là hai việc khác nhau.

Đơn giản căn cứ vào tỉ lệ mà nói, Đường Thu Diệp quả thật không mập, dáng người rất đạt tiêu chuẩn. Chỉ có điều cô có vóc dáng cao khung xương lớn, cả người đều lớn hơn một số so với phụ nữ trẻ tuổi bình thường, bộ ngực sữa cao ngất, cái mông rất tròn, nhìn qua cũng thật khiến cho người ta có cảm giác choáng ngộp.

- Hì hì, anh dỗ ngọt em hả, em không tin...

Đường Thu Diệp cười dài, vẫn là buông bát xuống

Mặc dù đã cùng Lưu Vĩ Hồng ngủ chung một giường, thành vợ chồng thật sự, Đường Thu Diệp trong lòng luôn cảm thấy không thiết thực. Người đàn ông này ưu tú như thế, Đường Thu Diệp ở trước mặt Lưu Vĩ Hồng, luôn tự biết xấu hổ, cảm thấy không xứng với hắn. Có loại cảm giác không thiết thực này, Đường Thu Diệp liền vô cùng để ý dung mạo và dáng người của mình.

Trong suy nghĩ của Đường Thu Diệp, phụ nữ muốn được đàn ông cưng chiều, cái dựa vào không phải là cái này sao?



Không thể không nói, ý tưởng Đường Thu Diệp tuy rằng đơn giản, nhưng cũng rất thực tiễn

Rất nhiều đạo lý nói cho cùng, chính là thẳng thắn như vậy

Cơm nước xong, Đường Thu Diệp thu dọn bàn, mở TV, lại phá một ly trà thơm cho Lưu Vĩ Hồng. Cửa hàng trang phục sau 8 giờ tối mới đóng cửa, bình thường sau cơm chiều, Đường Thu Diệp liền đi xuống tiệm, Lưu Vĩ Hồng thì có lẽ ở nhà xem TV

Trước kia làm xong "công việc" này, Đường Thu Diệp đã đi xuống, hôm nay lại chần chừ, dường như có lời gì muốn nói.

Lưu Vĩ Hồng vốn đang định xem tin tức, thấy bộ dáng như vậy, liền cười hỏi:

- Sao thế, có chuyện cần nói à?

- Ừ, đúng vậy, việc đó… Vĩ Hồng, anh hôm nay có phải ở đơn vị đánh nhau với người ta hay không?

Đường Thu Diệp lắp bắp hỏi, không dám nhìn thẳng hai mắt Lưu Vĩ Hồng. Theo cô nghĩ, cô "Chất vấn" Lưu Vĩ Hồng như thế, là không đúng. Cô từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ nhìn thấy mẹ cô "Chất vấn" qua ba cô. Ở nhà bọn họ, Bí thư chi bộ Đường nói mỗi một câu đều là "Chân lý", làm mỗi một sự kiện đều là " vô cùng chính xác "


Nhưng Lưu Vĩ Hồng đánh nhau với người ta, hơn nữa là đánh nhau với người ta tại đơn vị, Đường Thu Diệp không thể không quan tâm.

Lưu Vĩ Hồng hai hàng lông mày nhướng lên, hỏi ngược lại:

- Em làm sao mà biết được?

- Ừ, là… là chị Trang nói cho em biết.

- Trang Tê Phượng?

- Đúng vậy, cô ta buổi chiều có tới tiệm, nói là đến xem quần áo, liền cùng em nói chuyện này... Vĩ Hồng, không sao chứ? Người đó, nghe nói là cháu hiệu trưởng Trần.

Đường Thu Diệp lo lắng nói. Cô vẫn là dùng cách xưng hô cũ ở trường Trung cấp Nông nghiệp, kêu Trần Sùng Tuệ là "Hiệu trưởng Trần "

Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:

- Đừng lo. Một thằng lưu manh nhỏ, dễ xử thôi

Thấy Lưu Vĩ Hồng có bộ dáng vô cùng thoải mái, Đường Thu Diệp hơi cảm thấy yên tâm. Nghe Trang Tê Phượng nói, người kia lấy đao đòi chém Lưu Vĩ Hồng, kết quả bị Lưu Vĩ Hồng đánh ngất xỉu, đưa đi bệnh viện. Khi Trang Tê Phượng mới nói chuyện này với Đường Thu Diệp, Đường Thu Diệp gần như sợ tới mức cả người đều nhũn ra, nếu chẳng may Lưu Vĩ Hồng xảy ra bất trắc gì, thì phải làm sao đây?

- Không sao đâu, yên tâm đi. Cỡ đó, có thêm hai ba đứa cũng không làm gì được anh đâu.

Lưu Vĩ Hồng thấy Đường Thu Diệp vẫn còn tâm thần không yên, lại an ủi hai câu.

Đường Thu Diệp rốt cục yên lòng. Chỉ cần Lưu Vĩ Hồng dùng thần thái và giọng điệu này nói chuyện, liền chứng minh hắn có trăm phần trăm nắm chắc. Trước kia trên sân bóng rổ, đã nghiệm chứng qua vô số lần. Lưu Vĩ Hồng nói có thể thắng, thì sẽ không thua.

- Vậy, anh xem TV trước, em xuống tiệm đây.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu.


Đợi khi Đường Thu Diệp trở về lại nhà, TV vẫn mở, Lưu Vĩ Hồng đã ngồi vào bàn viết viết gì đó. Đây cũng là "Thái độ bình thường", Lưu Vĩ Hồng thường xuyên như vậy. Tuy nhiên, Đường Thu Diệp cũng không biết Lưu Vĩ Hồng đang viết cái gì

Lần này, Lưu Vĩ Hồng viết chính là tâm đắc thực thi "công trình cung cấp rau xanh". Tâm đắc này, không phải để chuẩn bị cho tòa soạn báo, mà là "Bản ghi nhớ" Lưu Vĩ Hồng tự viết cho mình. trong quá trình thực thi công trình cung cấp rau xanh, Lưu Vĩ Hồng đối với tình hình của nông thôn bản địa có hiểu biết khá sâu sắc, đối với yêu cầu của nông dân cũng có hiểu biết nhất định. Đây là một kiểu tích lũy kinh nghiệm công việc nhà nước

Không phải ai sinh ra điều biết tất cả, mà là học qua mới biết

Lưu Vĩ Hồng có được ưu thế tái sinh hai mươi năm, lại xuất thân từ gia đình chính trị, đối với đánh cờ chính trị, các loại thủ đoạn gian trá quan liêu, có cảm giác vô cùng nhạy bén, rất nhiều chuyện, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy được bản chất. Nhưng cơ sở kinh nghiệm của công việc nhà nước, Lưu Vĩ Hồng lại vô cùng khiếm khuyết. Đơn giản mà nói, hắn có thể nắm bắt phương hướng lớn, nhưng không nhất định có thể quản tốt chuyện nhỏ.

Mà thời điểm ở cơ sở công tác, năng lực xử lý việc nhỏ, việc vặt, cũng là rất trọng yếu. Bằng không sẽ biến thành Triệu Quát, chỉ biết lý luận suông. Lâm trận ngăn địch, thì không có đến một sách lược

Lưu Vĩ Hồng liền lúc nào cũng đem kinh nghiệm và tâm đắc này ghi chép lại, một là tăng thêm ấn tượng, hai là thỉnh thoảng ôn tập một chút, luôn luôn sẽ có được sự giác ngộ và nhận thức mới.

Loại kinh nghiệm tích lũy này, cực kỳ quý giá.

Đường Thu Diệp hé miệng cười, nhè nhẹ đặt rương tiền xuống, đổi cho Lưu Vĩ Hồng một chén trà nóng.

Lưu Vĩ Hồng vừa viết xong, liền nhận lấy, đưa vào miệng uống một ngụm, cười hướng về Đường Thu Diệp vẫy tay. Đường Thu Diệp liền dựa sát vào bên người hắn, hai người ngồi trước TV.

Căn cứ vào "Kinh nghiệm" của Đường Thu Diệp, Lưu Vĩ Hồng khi xem TV, cũng sẽ không thành thật, thỉnh thoảng sẽ đưa tay vào trong quần áo của cô, làm chút động tác nhỏ.

Đường Thu Diệp thích động tác nhỏ này, vô cùng thân thiết!

Hơn nữa động tác nhỏ làm tới làm lui, nói không chừng sẽ biến thành động tác lớn

Trên chuyện giữa nam và nữ kia, Đường Thu Diệp đối với Lưu Vĩ Hồng hết sức vừa lòng. Người này không hổ là "người đàn ông số một" của đội bóng rổ trường nông nghiệp, thân thể cường tráng khỏe mạnh, khi lên giường, không làm cho Đường Thu Diệp mềm như một bãi bùn, quyết không bỏ qua. truyện được lấy tại Đọc Truyện

Đường Thu Diệp oan uổng gánh chịu bốn năm cái hư danh "Con gái đã kết hôn", đến một tháng này, mới xem như thật sự cảm nhận được cái lạc thú làm phụ nữ. Mà Lưu Vĩ Hồng mỗi một lần đều đưa cô lên tận chín tầng mây xanh

Tuy nhiên hôm nay Lưu Vĩ Hồng dường như tạm thời vẫn chưa có ý đồ "làm động tác lớn", một bên đem bàn tay to bao trùm lên phía trên phần ngực cao ngất của Đường Thu Diệp, từ từ khiêu khích nụ hoa đáng yêu kia, một bên thuận miệng hỏi:

- Thu Diệp, kinh doanh thế nào?


Không đề cập tới việc này còn đỡ, vừa nhắc tới, Đường Thu Diệp lập tức liền trở nên vô cùng hưng phấn.

- Rất là tốt…

Đường Thu Diệp không kìm lòng nổi ngồi thẳng người, vẻ mặt sáng lên lấp lánh

- Tốt thế nào?

Lưu Vĩ Hồng cười hỏi.

- Anh đoán xem, hôm nay chúng em buôn bán lời được bao nhiêu?

Đường Thu Diệp nhìn Lưu Vĩ Hồng, lộ ra thần sắc nghịch ngợm, ý cười duyên dáng.


- 50?

Lưu Vĩ Hồng cố ý nói ít một chút.

Vào thời tiền lương của người lao động bình thường đều là khoảng 100 tệ, thì một ngày có thể kiếm 50 tệ, đã là con số rất lớn. Tuy nhiên trước đây Đường Thu Diệp cũng hướng Lưu Vĩ Hồng "Báo cáo" qua tình hình kinh doanh, ngày lời có 50 tệ, chắc chắn là quá xem thường Đường Thu Diệp rồi!

- Ư…

Đường Thu Diệp liên tục lắc đầu.

- 100?

- Ư…

Đường Thu Diệp tiếp tục lắc đầu.

- 200?

Vẫn là lắc đầu.

Lần này, Lưu Vĩ Hồng đúng là có chút giật mình. Đường Thu Diệp trước kia báo cáo tình hình, một ngày nhiều nhất, cũng chỉ lời hơn một trăm sáu mươi mấy tệ

- Nói cho anh biết, một ngày hôm nay, chúng em lời được 326 tệ. Phần lãi thôi đó…

Đường Thu Diệp rốt cục không kìm nổi, đè thấp thanh âm, hưng phấn mà hét lên.

Tuy nói là phần lãi, nhưng hai người làm một tháng tiền lương vẫn không tới 200 tệ, bình quân mỗi ngày, chỉ cần chi ra bảy tám tệ cho tiền thuê nhà, thuế vụ, tiền điện nước vv…, cũng chưa thể nói là rất nhiều. Phần tiền lãi 326 tệ này, tính ra thì đã lời trên 300 rồi.

Một ngày ba trăm tiền lợi nhuận, ở tại thị xã Hạo Dương nho nhỏ, đã là vô cùng kinh người

- Tốt quá, em trở thành phụ nữ giàu có rồi

Lưu Vĩ Hồng liền cười nhéo nhéo hai má đỏ rực của Đường Thu Diệp, trêu chọc nói.

- Quần áo giầy dép tới từ Hongkong, quả thật rất dễ bán, kiểu dáng mới, chất lượng cũng tốt, người vừa mặc vào, đặc biệt sáng sủa, có tinh thần. Kinh doanh chỉ chúng em chỉ có thể càng ngày càng tốt…

Đường Thu Diệp cười đến không ngậm nổi miệng lại.

- Đi, chúc mừng chúc mừng!

Lưu Vĩ Hồng cũng thật cao hứng, một tay ôm lấy Đường Thu Diệp, đi về hướng phòng ngủ

Đừng thấy Đường Thu Diệp được cho là vóc dáng cao lớn trong giới phụ nữ, với Lưu Vĩ Hồng mà nói, muốn ôm lấy cô cũng là không khó chút nào.

Đường Thu Diệp liền ôm lấy cổ Lưu Vĩ Hồng, gục đầu vào bả vai hắn, cắn môi, không tiếng động mà cười, tươi cười như xuân hoa nở rộ kiều diễm ướt át.