Quan Gia

Chương 1105: Phó Cục trưởng Lưu, yên tĩnh một chút đi!




Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1105: Phó Cục trưởng Lưu, yên tĩnh một chút đi!

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: Mê Truyện

- Có lầm hay không? Phó Cục trưởng Lưu, anh không bị say đấy chứ?

Trịnh Hiểu Yến làm ầm lên với Lưu Vĩ Hồng, không kìm lòng được mà đứng lên, cúi người nhìn Lưu Vĩ Hồng. Cái áo ngủ bằng lụa mềm trượt tới bên hông, toàn bộ thân trên đều trở nên trần trụi, bầu ngực trắng nõn nà, bởi vì lực hô hấp mạnh, mà cũng có vẻ thêm đầy đặn, dưới ngọn đèn mông lung, đẹp không tả xiết.

Tên Lưu Nhị này cũng thật là đồ phá hoại.

Vốn nằm thoải mái trong cánh tay Lưu Vĩ Hồng, Trịnh đại tiểu thư đã có chút mơ màng, sắp muốn ngủ rồi. Phó cục trưởng Lưu đột nhiên bảo với cô, chuẩn bị phái Long Vũ Hiên đến thành phố Bình Nguyên để điều tra.

Sự kinh ngạc này không phải là nhỏ, lập tức đã khiến sự mơ màng buốn ngủ của Trịnh Hiểu Yến biến mất không còn dấu vết.

Lưu Vĩ Hồng không khỏi cười khổ một tiếng.

Hắn cũng đang do dự, cho nên mới nhân lúc toàn thân đang thả lỏng, thuận miệng mà nói một tiếng với Trịnh Hiểu Yến, không ngờ Trịnh đại tiểu thư lại bùng nổ như vậy.

- Anh làm sao vậy? Mấy ngày trước anh cử Hồ Ngạn Bác đến Bắc Cương điều tra, tôi cũng đã nhắc nhở anh rồi. Những lão già đó không dễ chọc vào, đừng tự mình tìm phiền phức nữa. Anh thì hay rồi, không những xem lời nói của tôi như gió thoảng bên tai, lần này còn đụng đến cả Hạ lão đại nữa. Anh không ngại gây sức ép hay sao?

Nhìn qua, Trịnh Hiểu Yến quả thật có chút tức giận, mặt không ra mặt, mũi không ra mũi, cứ không ngừng thở dốc. Bộ ngực căng đầy, cũng theo hô hấp của cô mà phập phồng, cứ thở dốc như vậy, suýt chút nữa đã bị ngất xỉu tại chỗ.

- Chuyện của Bắc Cương, cô đừng quan tâm. Cục Giám sát của chúng ta, là giám sát sự cải cách doanh nghiệp Nhà nước trong cả nước, không thể cứ luôn quan tâm đến những con tôm con tép nhỏ phía dưới. Những nhân vật lớn ở Trung ương, đụng cũng không dám đụng vào, chẳng phải muốn chọc cười người ta hay sao?

Lưu Vĩ Hồng có chút bất đắc dĩ nói.

Hắn biết Trịnh Hiểu Yến là quan tâm hắn, mới có phản ứng gay gắt như vậy. Nhưng dù sao Trịnh Hiểu Yến cũng không phải là hắn, khát vọng của đàn ông, những người phụ nữ như Trịnh Hiểu Yến rất khó mà hiểu được. Huống hồ, Trịnh Hiểu Yến cũng không có được những ký ức của hai mươi năm sau.

- Lưu Nhị, tôi cảm thấy anh càng ngày càng cố chấp. Người ta làm quan càng lớn thì càng không biết xấu hổ, nhưng đến lượt anh thì ngược lại. Anh còn xem trọng thể diện hơn cả tiền đồ, tôi nghĩ anh có cần phải như vậy hay không? Xem trọng thể diện cũng không phải xem trọng như anh. Bản thân mình phải đứng vững, nói lời giữ lời, từng bước lên vị trí cao, như vậy mới thật sự có thể diện, chứ không phải châm ngòi thổi gió khắp nơi như anh, sợ là thiên hạ không loạn được!

Trịnh Hiểu Yến dứt khoát ngồi xuống, lưng đặt xuống giường, đem chăn kéo lên che ngực, nói với vẻ không vui.

- Anh đắc tội với hết tất cả những nhân vật quan trọng rồi, khi đối đầu, người ta lại đâm sau lưng anh, tôi xem anh làm thế nào để tránh được!

Lưu Vĩ Hồng cũng ngồi dậy, giơ tay lên cái tủ đầu giường để lấy thuốc lá, châm một điếu, chậm rãi hút, rồi nói:

- Linh Linh, em chỉ biết một mà không biết hai!

- Chà, Phó cục trưởng Lưu, còn giả bộ thâm trầm? Được, em là đứa ngốc, không hiểu thế cục thiên hạ, vậy mong Phó cục trưởng Lưu chỉ điểm một chút để em cũng được mở rộng tầm mắt, thêm chút kiến thức.

Trịnh Hiểu Yến thở phì phì, dường như cũng không nể mặt Phó cục trưởng Lưu nữa, dừng lại một chút, rồi nói tiếp:



- Hai sự việc hiện nay, Toàn Á Hào và Hạ Thái Bình, anh nói với tôi thử xem, anh hà tất gì phải chọc vào bọn họ? Toàn Á Hào tuy đã già rồi, nhưng kinh nghiệm lý lịch của người ta còn bày ra ở đó, Thủ tướng tối cao cũng đã từng chính miệng khen ngợi lão. Mô hình Bắc Cương được mở rộng ra khắp tất cả các xí nghiệp Trung ương, anh lại cứ muốn đi điều tra lão, có phải anh cảm thấy Thủ tướng đối xử với anh tốt quá, anh không làm loạn một chút thì không được? Lại thêm Hạ Thái Bình, tuy lần này không được vào bộ Chính trị, nhưng vị trí Bí thư Tỉnh ủy Hoàng Hải thì chắc chắn rồi, sang năm, y nhất định sẽ được tiến thêm một bước. Nhị thiếu gia họ Lưu anh, lại cứ đi tìm Đại thiếu gia họ Hạ gây phiền phức, lại còn rõ ràng như vậy, anh cho rằng nhà họ Hạ đều là người chết hết à!

Lưu Vĩ Hồng đang định nói, không ngờ Trịnh Hiểu Yến lại thốt lên mấy câu, khiến Lưu thiếu gia chết nghẹn.

- Lưu Nhị, xem ra em phải suy nghĩ cẩn thận lại về mối quan hệ của chúng ta, đi theo anh, thật sự không có cảm giác an toàn!

Cái này là gì đây chứ?

Trịnh Hiểu Yến cũng có thể nói ra những lời như vậy?

- Em đừng làm càn nữa, được không? Nói chuyện đứng đắn một chút!

Sững sờ một lúc, Lưu Vĩ Hồng mời thở dài, buồn bực nói.


- Được rồi, nói chuyện đứng đắn. Anh nói đi, em nghe!

Lưu Vĩ Hồng lại rít một ngụm thuốc, nhả khói, chậm rãi nói:

- Vẫn là câu nói đó, chuyện ở Bắc Cương và Toàn Á Hào, em đừng quan tâm, anh tự có tính toán.

- Anh tự có tính toán, thì em không có tính toán sao? Anh không nói cho rõ ràng, thì trong lòng tôi lúc nào cũng lo lắng. Lưu Nhị, em nói với anh, em bây giờ là người phụ nữ của anh, anh phải quan tâm đến tâm tình của em, có phải hay không? Anh cứ khiến em phải lo lắng như vậy, cho dù sau này sự thực chứng minh là anh đúng, thì những dày vò trong những tháng ngày này, cũng phải khiến em già mất mấy tuổi đấy! Hơn nữa, nói thật với anh, em thật sự không nhìn ra, anh có lý do gì mà cứ muốn tìm Toàn Á Hào gây phiền phức vậy chứ!

Trịnh Hiểu Yến không hề khách khí nói thẳng thừng với Lưu Vĩ Hồng.

Điều này cũng rất phù hợp với tính cách của Trịnh Hiểu Yến. Trịnh Hiểu Yến thích Lưu Vĩ Hồng, cũng can tâm tình nguyện ở cùng hắn, nhưng Trịnh Hiểu Yến lại khác với mấy người Đường Thu Diệp Đào Tiếu Bình và Chu Ngọc Hà. Đường Thu Diệp và Đào Tiếu Bình vô cùng sùng bái Lưu Vĩ Hồng, tin tưởng vô điều kiện. Chỉ cần Lưu Vĩ Hồng nói không sao, thì bọn họ cũng hoàn toàn không lo lắng nữa. Trong lòng hai người phụ nữ này, Lưu Vĩ Hồng là một vị thần không có việc gì là không làm được. Còn Chu Ngọc Hà, căn bản không hề quan tâm đến những chuyện chính trị, Lưu Vĩ Hồng cũng hầu như chưa từng nói với cô về những chuyện này.

Tính cách của Trịnh Hiểu Yến, chính là chuyện gì cũng muốn làm cho rõ ràng, không thích mơ mơ hồ hồ.

- Em thật sự không nhìn ra?

Lưu Vĩ Hồng hỏi một câu.

Trịnh Hiểu Yến cắn môi, không nói gì.

Là con gái của một nhà cán bộ lớn, nếu nói Trịnh Hiểu Yến không hoàn toàn biết gì về những việc bên trong của Bắc Cương và Toàn Á Hào, quả thật không được hợp lý. Chỉ là Trịnh Hiểu Yến trong lúc nhất thời, không thể liên hệ được những nội tình đó với những hành động của Lưu Vĩ Hồng được.

- Nhắc em một câu, cho dù anh không cử Hồ Ngạn Bác đi điều tra chuyện ở Bắc Cương, thì cũng sẽ có người khác đi điều tra, hơn nữa kết quả cơ bản cũng là khẳng định, không có cách nào khác được.

Trịnh Hiểu Yến giật mình, chần chừ nói:

- Anh nói là, những chuyện của Toàn Thanh Hoa?

- Hừ hừ…

Lưu Vĩ Hồng hừ mũi cười gượng.


Vẻ mặt Trịnh Hiểu Yến càng thêm nghiêm trọng, nói:

- Nếu như vậy, có người muốn rung cây dọa khỉ? Nhưng, để làm gì? Đều là những người lớn tuổi hết rồi, còn có thể ngồi thêm được mấy năm nữa? Không thể hạ thủ lưu tình một chút được sao?

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:

- Vài năm trước đây, còn có người rất gấp gáp. Bây giờ đã qua năm năm rồi, chỉ cần gõ nhẹ một cái, cũng không tính là thái quá gì. Chuyện này, để cho người khác đi làm, không bằng anh tự làm đi.

- Hừ! Chỉ biết nhân cơ hội. Lưu Nhị, tại sao em càng nhìn càng thấy anh không giống người tốt?

Trịnh Hiểu Yến liếc nhìn hắn, bĩu môi, uất ức nói.

Lưu Vĩ Hồng không thèm để ý:

- Anh vốn không phải người tốt, ai nói với em anh là người tốt? Người tốt thì cũng không nằm ở đây!

- Đồ đáng ghét!

Trịnh Hiểu Yến liền hờn dỗi, giơ nắm đấm lên, đấm mạnh lên bả vai hắn.

Lưu Vĩ Hồng mặc kệ cô, giơ một chân từ trong chăn lên, đè lên cái đùi trơn bóng của Trịnh Hiểu Yến, cười hì hì.

- Vậy được, coi như Toàn Á Hào cũng không phải nhân vật gì, nhà họ Hạ cũng không phải người mà Toàn Á Hào có thể so sánh được. Cái bao cỏ Toàn Thanh Hoa đó, ngay cả một sợi lông của Hạ lão đại cũng không thể so được, anh hà tất phải đi đụng tới họ? Em nói cho anh biết, cho dù lần này thực sự kéo được Hạ lão đại xuống, thì Hạ gia cũng vẫn là Hạ gia, anh không đụng vào được đâu. Không cần phải gây ra thù hận lớn như vậy chứ?

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:

- Hạ Cạnh Cường có ngã xuống hay không, không liên quan gì đến việc người khác có chỉnh đốn gã hay không cả. Nếu thật sự ngã xuống rồi, thì cũng là chuyện của cá nhân gã.


- Anh vẫn cảm thấy em không nên lẫn lộn.

Lưu Vĩ Hồng ngẫm nghĩ một chút, dập tắt mẩu thuốc lá vào gạt tàn, đột nhiên xốc chăn lên, xoay người bước xuống giường, đến bên ghế lấy bao công văn, lấy ra mấy phong thư, đưa cho Trịnh Hiểu Yến.

- Cái gì vậy?

Trịnh Hiểu Yến lẩm bẩm, mở đèn ngủ đầu giường lên.

Không thể nghi ngờ nữa, đây chính là mấy bức thư tố cáo mà Lưu Vĩ Đông đã đưa cho hắn khi ở Câu lạc bộ thể hình.

- Tố cáo thật danh? Chuyện gì vậy?

Trịnh Hiểu Yến rất nhanh đã xem xong mấy bức thư đó, không khỏi kinh ngạc thốt lên:

- Những bức thư này ở đâu mà có? Tại sao em chưa từng thấy chúng?

Cô là Chánh Văn phòng của cục Giám sát, tất cả những thư tố cáo từ các đơn vị khác gửi đến, đều phải qua tay cô. Càng không nói đến những bức thư tố cáo thực danh này, những nhân viên bình thường của Văn phòng không thể có được.


- Tối hôm nay, anh trai tôi đưa cho tôi.

- Anh trai anh, Lưu Vĩ Đông?

- Ừ!

Lưu Vĩ Hồng gật đầu.

Trịnh Hiểu Yến bỗng nhiên không nói gì nữa, hàng mi đẹp chau lại, chăn bông được kéo lên che ngực, sớm đã tuột xuống bên hông, cô cũng hoàn toàn không phát hiện. Bộ ngực trắng nõn ngạo nghễ thẳng đứng, run rẩy.

- Lưu Nhị, nếu đây thực sự là quyết định của Lưu gia nhà anh, tôi cũng khó mà nói gì được.

Một lúc sau, Trịnh Hiểu Yến chậm rãi nói:

- Sơ bất gian thân (người có quan hệ bình thường không thể can dự vào việc giữa những người thân thích)…

- Nói hươu nói vượn, lại dùng sai thành ngữ!

Phó cục trưởng Lưu vô cùng tức giận, Trịnh đại tiểu thư là như vậy, thích gì là nói, không hề suy nghĩ.

- Chính là sơ bất gian thân mà. Những bậc trưởng bối của nhà họ Lưu đều cảm thấy làm như vậy là đúng, em còn có thể nói gì được chứ? Nhưng em cũng vẫn muốn nhắc nhở anh một câu, anh là anh, nhà họ Lưu là nhà họ Lưu. Nhà họ Lưu có thể thay mặt cho Lưu Vĩ Hồng, nhưng Lưu Vĩ Hồng không hoàn toàn có thể đại diện cho nhà họ Lưu!

Trịnh Hiểu Yến nói, giọng điệu hoàn toàn thản nhiên.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, nói:

- Những lời này anh hoàn toàn tán thành. Nhưng còn có một điểm, Trịnh đại tiểu thư hình như chưa hề suy xét.

- Mong chỉ giáo!

- Ha ha, chỉ giáo thì không dám nhận. Nhưng em dường như quên mất, Lưu Vĩ Hồng không chỉ là con cháu nhà họ Lưu, mà còn là người phụ trách của cục Giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản Nhà nước Quốc vụ viện! Cục Giám sát nên hành động như thế nào, do anh quyết định!

Lưu Vĩ Hồng nói xong, bên trong giọng điệu lộ ra sự ngạo nghễ.

Trịnh Hiểu Yến ánh mắt sáng ngời, dường như nhớ đến điều gì quan trọng, tuy nhiên vẫn nói:

- Phó cục trưởng Lưu, em biết anh có bản lĩnh. Nhưng anh cũng phải biết rõ ràng, Liêu Trung là Liêu Trung, Bình Nguyên là Bình Nguyên, không thể xem như nhau được!

- Yên tâm, anh rất tỉnh táo! truyện copy từ