Quân Gia Thần Bí Cực Kì Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 22: 22: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân 1




Yến Cửu vì giết thời gian, liền mua một vài lon bia ở một cửa hàng tiện lợi gần đó, và sau đó chạy đến ngọn núi phía sau.Bởi vì ở trên núi, cô có thể nhìn thấy tòa nhà nhỏ nơi có mẹ cô.Khi còn nhỏ cô thường muốn đi thăm mẹ, nhưng Yến Quốc Hoài luôn có đủ các loại lý do, như vậy nhiều năm mà cô chỉ được gặp vài lần.Thẳng đến sinh nhật ngày đó, cô thật sự quá nhớ mẹ.một mình đi bộ đến ngọn núi phía sau,, bò suốt hơn hai giờ, rốt cuộc cũng bò tới rồi đỉnh núi.Cũng như được thấy mấy ngôi nhà nhỏ như cô đã mong muốn.vì vậy, dần dần lớn lên, mỗi lần muốn gặp mẹ, cô đều đến đây, thỉnh thoảng mang theo hai chai bia, ngồi vài tiếng đồng hồ.cho đến khi Yến Quốc Hoài lấy mẹ cô ra đe dọa và bắt cô làm gian tế trong quân đội……“êy! Này cô gái nhỏ này, làm sao lại đến đây để uống say vậy?” Một giọng nói cà lơ phất phơ đánh vỡ hồi ức của cô, đem Yến Cửu không bằng lòng mà lôi trở lại trong hiện thực.cô quay đầu nhìn về phía nơi xa xăm.Liền thấy mấy tên đàn ông không có ý tốt tới gần, cười rất là dung tục mà nói: “Tiểu cô nương, đừng không nói lời nào như vậy, xem cô một mình ngồi ở chỗ này uống rượu, sao cô không có vài anh đi cùng? này! Còn bị thương nữa sao? Chậc chậc chậc, thật đáng thương.”Ngay tức khắc, lời nói đó khiến cho vài người xung quanh cười vang."Ồ, nhìn bàn tay nhỏ bị thương này mềm mềm mại mại, sờ vào hẳn là có cảm giác thoải mái..."Người chung quanh cũng lén lút nuốt nước miếng, chờ đại ca của mình hạ thủ thì mới kiếm được ít thịt.Loại con gái xinh đẹp này, còn tốt hơn phụ nữ bình thường ngay cả khi đã chơi những trò còn dư lại!Chỉ thấy tên đàn ông đó tự tự ý tiến đến gần, thậm chí cái móng heo của hắn cũng không an phận mà muốn đưa ra.Đột nhiên, Yến Cửu mở miệng: “Đây là lần đầu tiên ta thấy có người không sợ chết.".



.



.



.



.



.



.



.



.



.



.



.



.



.



.





.



.





.



.



.



.



.



.



.



.



.



.



.



.



.



.



.



.



.





.



.



.



.




.



.



.



.




.



.



.



.



.



.



.



.



.



.



.



.



.



..