QUẢN GIA, QUẢN CẢ CUỘC ĐỜI!!

QUẢN GIA, QUẢN CẢ CUỘC ĐỜI!! - Chương 54




Cả hai vui chơi đến tận chiều tối mới trở về nhà. Trinh Trinh tiến vào bếp hỏi chú đầu bếp

\-Hôm nay nhà mình ăn gì vậy ạ?

\-Dạ thưa cô chủ là tôm xào bông cải, salat cá hồi và canh rong biển!!

\-Con có thể giúp gì được cho chú hay không?

\-A, không cần đâu ạ!! Tôi làm được mà. . . Cô chủ cứ ra ngoài đi, lát bà chủ sẽ la tôi mất!!

\-Ây yô, mẹ chồng con đang trên lầu không biết gì đâu, chú chỉ con đi!!

\-Nhưng mà. . .

\-Chú còn kì kèo nữa là con khóc đó, lúc đó Gia Minh thế nào thì con không biết đâu!!

\-Dạ. . .dạ vâng. . .

Trinh Trinh đạt được mong ước liền cười híp mắt lại, cô thật chất là muốn làm tròn một người vợ hiền dâu thảo chứ cô không hề biết chút gì về bếp núc cả. Từ nhỏ vốn đã có anh chăm lo, khi qua Pháp cô cũng chỉ ăn ở căn tin trường, khi anh rời đi thì Lại Gia cũng tuyển đầu bếp và quản gia mới. Cơ bản là chưa bao giờ cô bước vào bếp để làm đồ ăn.

\-Bây giờ con nên làm gì đây chú??

\-Cô chủ sắc xà lách và cà chua bi giúp tôi đi ạ!!

\-Vâng. . .

Cô cầm con dao lên rồi nhìn nó "cầm thế nào thì đúng??" Cứ vậy cô loay hoay đặt dao lên thớt mà ngắm mọi góc cạnh. Bất giác có người ôm cô từ phía sau, tay dần nắm lấy tay cô

\-Chú ra ngoài đi!!

\-Vâng thưa cậu chủ, tôi xin phép!!

Trinh Trinh bất ngờ nhìn anh

\-Anh tắm xong rồi sao?

\-Em nhìn cách em cầm dao xem, như này một lát đứt tay thì làm sao?

\-Em không biết. . .

\-Em thì làm gì biết tới bếp núc!!

Cô chun mỏ lại

\-Anh dạy em đi!!

\-Anh không muốn dạy không công!!

\-Vậy anh muốn gì??

\-Hôn anh!!

Cô bất lực thở dài quay người lại nhón chân lên mà hôn lên môi anh

\-Xong rồi, dạy em đi!!

Anh khẽ cười, nắm lấy tay cô từ phía sau. Anh đưa tay chỉnh tay cô để các khớp tay co lại tránh việc bị đứt tay. Tay kia anh thuần thục đưa lên xuống

\-Em phải cầm dao như này thì mới không bị đứt tay biết chưa?

\-Nae~~ anh để em tự cắt đi!!

\-Được không đấy?

\-Được mà, được mà. . .anh phải tin vào vợ anh chứ!!

Anh từ từ buông tay cô, đứng bên cạnh mà áp chảo cá hồi. Lâu lâu vẫn liếc mắt nhìn qua cô

\-Aaaaaaaa

Gia Minh hoảng hốt đặt đũa xuống vội vã tiến lại nắm tay cô

\-Sao vậy??

\-Huhu. . .đau. . .

\-Buông ra anh xem!!

\-Không đâu. . .đau. . .huhu

\-Ngoan, buông ra anh xem đã. Anh băng bó lại cho em!!

Trinh Trinh thấy mặt anh tái xanh liền bật cười buông ngón tay ra

\-Haha. . .lêu lêu. . .đồ dễ dụ. . .

\-Em. . .

Anh không nói lại nữa mà quay lại với các lát cá hồi. Trinh Trinh nhìn anh rồi nhìn tay mình, hình như cô khiến anh lo lắng rồi. . .

Rón rén bước lại chỗ anh, cô ôm đằng sau lưng anh mà dụi dụi mặt vào tấm lưng

\-Ông xã~~em xin lỗi~~ đừng giận em mà!

\-. . .

\-Anh à, em không cố ý~~

\-. . .

Cô không còn cách nào khác liền chui vào lòng anh dụi dụi

\-Đừng giận em nữa mà!!

Gia Minh đặt đũa xuống bếp rồi nhìn cô

\-Em biết em đùa như vậy anh lo lắm không hả?

\-Ưm. . .biết~

Anh khẽ liếc xéo cô rồi chỉ tay ra ghế

\-Mau ra đó ngồi, để anh làm!!

Cô ngoan ngoãn chạy ra bàn ngồi xuống chống hai tay lên cằm nhìn anh. Gia Minh khẽ cười, anh không giận cô. Chỉ là không muốn cô ở trong bếp nữa, quá nguy hiểm đi nên chỉ còn cách này mới khiến cô ngoan ngoãn ngồi yên được.

Trúc Thanh trở về nhà với khuôn mặt ủ rũ chào anh và cô rồi bước lại tủ lạnh mà tu nước ừng ực khiến cô khó hiểu

\-Trúc Thanh, em sao vậy?

\-Dạ. . .không. . .

Cô nhìn anh rồi kéo tay Trúc Thang lên lầu, tới phòng cô liền đóng cửa lại kéo Trúc Thanh lại giường mà hỏi

\-Em mau nói chị nghe!!

Trúc Thanh thở ra

\-Hôm nay em tỏ tình. . .

\-Tỏ tình?!? Tống Vinh ư??

Trúc Thanh khẽ gật đầu, miệng nói lí nhí

\-Nhưng. . .anh ấy từ chối rồi. . .chị dâu. . .huhu

\-Ngoan, ngoan. . .kể chị nghe!!

\-Anh ấy nói anh ấy chưa muốn yêu ai cả. . . Híc. . .

Trinh Trinh nhíu mày ôm lấy cô em gái mà dỗ dành, cô rõ ràng nhìn ra được tình cảm của Tống Vinh dành cho Trúc Thanh nhưng tại sao anh ta lại từ chối??

Dỗ dành cô em đến chán chê, cả hai xuống nhà ăn cơm. Trinh Trinh nhìn bàn ăn liền tự đắc với chính mình

\-Ba mẹ à, salat này là do một tay con cắt đấy!!

\-Vậy sao, con dâu ta thật giỏi!!

Gia Minh chỉ biết lắc đầu trước cô vợ của mình. Cả buổi ăn Trúc Thanh chỉ im lặng ăn phần ăn của mình, ăn xong liền lên phòng mà không trò chuyện cùng ai.

Tới tối, khi trở về phòng, Gia Minh liền ôm lấy cô mà vùi mặt vào cổ cô hít chút mùi hương quen thuộc

\-Vợ à, ban nãy em nói chuyện gì với Trúc Thanh vậy?

\-Là chuyện của Tống Vinh!! Anh nghĩ xem rõ ràng anh ta thích Trúc Thanh nhưng sao khi con bé tỏ tình lại không đồng ý??

Gia Minh nhíu mày hôn lên má cô

\-Không phải cứ xuất phát từ hai phía thì tình yêu sẽ chớm nở đâu vợ yêu à!!

\-Tại sao? Không phải chỉ cần đối phương có mình thì đã thành công rồi sao?

\-Lúc trước chúng ta không phải cũng từ hai phía sao? Tại sao mãi tới bây giờ chúng ta mới có thể bình yên bên nhau!! Bà xã, tình yêu còn chịu cả tác động của ngoại cảnh nữa!!

\-Nhưng lí do mà Tống Vinh từ chối Trúc Thanh là gì?

Gia Minh ngã người xuống giường nhắm mắt lại

\-Anh ta không có gì trong tay cả, Trúc Thanh thì khác, em ấy là tiểu thư Trịnh Gia!!

\-Anh ta mặc cảm ư??

\-Tạm cho là vậy!! Nhưng vợ à, ngủ thôi. . .chồng em buồn ngủ rồi này!!

Nói rồi anh kéo cô nằm xuống mà ôm trọn vào lòng. Quá khứ bao nhiêu khó khăn và thăng trầm họ mới tới được với nhau, nhưng có như vậy cả hai bây giờ mới càng trân trọng và yêu thương nhau nhiều hơn. Anh chỉ mong cô em gái mình sau này sẽ tìm được bến đổ bình yên.