Quân Đoàn Dị Năng

Chương 8




Khoảng thời gian nghỉ ngơi của Aoi kết thúc trong không khí khá ngột ngạt. Cô nhóc vẫn có một chút ám ảnh sau khi nhìn vào tâm trí của gã đàn ông kia.

Ngày đầu tiên quay trở lại làm việc, Aoi phải đi gặp phu nhân của một vị cựu nguyên thủ.

Lúc này Đặng Lâm vẫn mặc bộ suit đen quen thuộc, nhưng trên ve áo đeo thêm hai cái huy hiệu. Một cái huy hiệu chữ A màu bạc, cái còn đeo phía trên là quốc kỳ nước V. Sau khi chỉnh trang y phục, Đặng Lâm gõ cửa phòng Aoi.

“Điện hạ, đến giờ rồi, anh Tamura đang chờ đợi ở dưới sảnh.”

Phía trong, giọng Aoi truyền ra.

“Tôi xong rồi đây.”

Lời vừa dứt thì cửa đã được mở ra. Một vài trợ lý đang thu dọn dụng cụ, còn Aoi thì đứng trước mặt Đặng Lâm cười.

“Anh Sói, anh thấy thế nào?”

Đặng Lâm nhìn Aoi mặc một chiếc váy hồng nhạt dài tới đầu gối, tay dài, kín cổ. Trang sức chỉ đeo một cái vòng cổ ngọc trai, đầu đội mũ beret hồng đính lông vũ. Dưới chân là tất da và giày búp bê. Anh gật đầu nói.

“Đơn giản, lịch sự, phù hợp.”

“Anh không thể khen đáng yêu hay là xinh đẹp gì sao?” Aoi xụ mặt nói.

“Cô đáng yêu hay xinh đẹp thì liên quan gì tôi đâu.” Đặng Lâm cười nói. “Nếu xong rồi thì đi thôi.”

Nói rồi Đặng Lâm xoay người đi trước, còn Aoi vội vàng theo sau. Đứng trong thang máy, Aoi đột ngột hỏi một vấn đề.

“Anh Sói, vì sao vệ sĩ bên cạnh tôi lại là anh chứ không phải là mấy người của chú Tamura?”

Đặng Lâm nghe Aoi hỏi thì hơi kinh ngạc, sau đó cười nói.

“Tôi còn tưởng cô biết nguyên nhân.”

“Tôi không biết.” Aoi lắc đầu. “Chưa bao giờ bọn họ giao tôi cho người nước khác khi xuất ngoại.”

Đặng Lâm nhét hai tay vào túi, mắt nhìn bảng số tầng bình thản nói.

“Họ cũng đâu có hoàn toàn giao cô cho tôi. Chuyến ghé thăm nước V của cô lần này khá đặc biệt đấy công chúa điện hạ.”

Aoi nghe Đặng Lâm úp mở như vậy càng tò mò. Cô định hỏi tiếp thì cửa thang máy đã mở ra, mấy người cận vệ nước J đang đứng chờ sẵn khiến Aoi ngậm miệng.

Đặng Lâm nhìn Aoi qua khóe mắt nở nụ cười như có như không.

Vị phu nhân mà Aoi cần gặp mặt sống một mình ở trong một biệt thự giữa lòng thành phố Phiên An. Bà năm nay đã gần bảy mươi tuổi, con cháu nếu không bước vào quan trường thì cũng xuất ngoại. Tính tình bề ngoài có vẻ cởi mở thân thiện, nhưng lại là một người sắc bén và khó lường.

Jiro ngồi phía sau cùng Aoi nói cho cô một ít thông tin như vậy. Đặng Lâm ở phía trước lái xe ánh mắt liếc nhìn về sau một chút, khóe miệng hơi giật giật.

Đoàn xe gồm ba chiếc đưa Aoi chầm chậm đến biệt thự của vị phu nhân nọ. Người trong biệt thự vừa nhìn thấy đoàn xe đã lập tức mở cổng lớn cho xe vào. Biệt thự không quá lớn, cho nên xe vừa qua cổng đã đến bãi đỗ, đoàn người từ bãi đỗ đi chừng năm mươi mét đã đến cửa lớn của ngôi biệt thự.

Ngoài cửa lớn, một hàng người đang đứng nghênh tiếp, mà đứng phía trước là một bà lão ăn mặc sang trọng.

“Xin chào Dương phu nhân, cháu là Aoi Komuro.” Aoi nở nụ cười lễ phép chào hỏi.

“Xin chào Komuro điện hạ.” Dương phu nhân nháy mắt mỉm cười nói. “Không cần phải câu nệ nhiều quá. Dù sao đây cũng là một cuộc gặp mặt không chính thức.”

Nói rồi bà nhìn thoáng qua Đặng Lâm đứng phía sau Aoi, sau đó lại cười nói.

“Chúng ta đi vào thôi, tôi đã chuẩn bị cho điện hạ một bữa ăn nhẹ ngoài vườn.”

Trong một căn phòng tối, một thiếu nữ mười mấy tuổi ngồi trước mấy cái màn hình lớn, xung quanh phòng là rất nhiều màn hình nhỏ. Hình ảnh trên những màn hình liên tục thay đổi, phát ra ánh sáng lập lòe. Thiếu nữ nhón tay lấy một miếng táo đưa lên miệng cắn, tay còn lại điên cuồng click chuột.

Cô nuốt ực một cái, hé miệng cười đắc ý, tự nói một mình.

“Ha, làm việc cũng kín kẽ lắm. Nhưng mà làm sao qua mặt được ta đây.”

Nói xong cô lấy tay quệt miệng, tiếp tục chăm chú vào màn hình, một tay nhấn phím một tay click chuột. Xung quanh cô tỏa ra một vầng sáng nhè nhẹ chợt sáng chợt tối.

Bất chợt một màn hình xuất hiện cảnh báo đỏ, sau đó lần lượt từng cái màn hình cũng bị cảnh báo đỏ bao phủ. Đến mức màn hình chính trước mặt thiếu nữ càng nghiêm trọng hơn, ngoài cảnh báo đỏ còn xuất hiện một cái mặt hề phát ra âm thanh máy móc.

“Muốn tìm thấy bọn ta? Mi còn non lắm. Ahaha.”

Thiếu nữ nóng nảy ném chuột, chửi thề một tiếng, sau đó nhấn một cái nút phía dưới bàn. Từ trên trần nhà lập tức hạ xuống một bàn điều khiển khác hiện đại hơn. Mặt bàn trong suốt như thủy tinh, màn hình ảo trong trạng thái chờ. Thiếu nữ đeo lên tai một thiết bị kết nối, hai tay bắt đầu múa trên bàn điều khiển.

Cô nghiến răng ken két, không ngừng lầm bẩm mắng.

“Lũ chuột nhắt, hổ không ra oai các ngươi lại tưởng mèo nhà. Đợi bà nội mi tìm được mi thì mi sẽ biết thế nào là non và xanh!”

Dứt lời, toàn bộ căn phòng bị những đốm sáng nhàn nhạt bao phủ. Những màn hình hiện cảnh báo đỏ dần khôi phục hình ảnh. Mỗi một màn hình khôi phục, một đốm sáng lại mất đi. Trong phòng dần yên tĩnh, chỉ còn tiếng cảnh báo nho nhỏ khẽ kêu.

Aoi cùng Dương phu nhân ngồi uống trà ăn nhẹ hết mấy tiếng đồng hồ. Đặng Lâm và Jiro cũng nghiêm túc đứng phía sau lưng cô không một tiếng động.

Suốt mấy tiếng này hai người họ chỉ nói một chút về văn hóa hai nước, nói một chút về một vài loại dị năng cơ sở.

Mãi đến gần kết thúc buổi gặp mặt, Dương phu nhân mới ý vị nhìn Aoi hỏi.

“Điện hạ, cô có biết vì sao hôm nay cô phải đến gặp bà già này không?”

Aoi hơi ngẩn ra, sau đó nhẹ lắc đầu.

“Chỉ đơn thuần là phép tắc xã giao thôi không phải sao?”

Dương phu nhân cười, sau đó ngước mắt nhìn phía sau Aoi.

“Này, cậu cảnh vệ.”

Jiro nghe gọi thì nhìn về phí Dương phu nhân theo bản năng, nhưng Đặng Lâm một cái liếc mắt cũng không nhìn.

“Cậu giúp tôi thông báo với nhà bếp chuẩn bị cơm trưa nhé.” Dương phu nhân nhẹ giọng lên tiếng.

Dưới sự ngạc nhiên của Aoi, đồng tử của Dương phu nhân hơi chuyển màu nhưng lại nhanh chóng trở lại như cũ. Chỉ thấy Jiro hơi ngẩn người, sau đó chầm chậm bước ra khỏi khu vực nhà vườn. Đặng Lâm nhìn theo Jiro, trên mặt thoáng hiện vẻ bất đắc dĩ.

Nhìn thấy Jiro đã đi rồi nhưng Đặng Lâm còn đứng đó, Dương phu nhân híp mắt nhìn anh, Đặng Lâm không nhìn Dương phu nhân nhưng khóe môi kéo một nụ cười.

Lúc này Aoi chưa hiểu gì vẫn nhìn về phía Jiro, cuối cùng bị Dương phu nhân lên tiếng kéo về thực tại.

“Điện hạ, nắm lấy tay tôi này.”

Aoi giật mình, nhìn bàn tay Dương phu phân đang chìa ra, lại nhìn đôi tay đang mang găng của mình. Cô không hiểu Dương phu nhân muốn làm gì, nhưng vẫn lịch sự làm theo. Lúc Aoi định chìa tay ra nắm lấy tay Dương phu nhân thì bà lại lên tiếng.

“Tay trần. Điện hạ, hãy nắm lấy tay tôi bằng bàn tay trần.”

Lúc này thì Aoi bắt đầu có hơi hoảng hốt.

“Không được, năng lực của cháu…”

“Cô yên tâm. Năng lực của cô không ảnh hưởng đến tôi. Hay nói đúng hơn là chưa thể ảnh hưởng đến tôi được.” Dương phu nhân cười nói.

Dưới sự thuyết phục của Dương phu nhân, Aoi chậm chạp tháo găng tay, sau đó đưa bàn tay trần từ từ nắm lấy tay Dương phu nhân trong sự e ngại rụt rè.

Hai bàn tay vừa chạm nhau Aoi đã co rúm người và nhắm chặt mắt.

Thế nhưng không có những khung cảnh xa lạ đột ngột ùa vào trí não cô, không có tiếng nói miên man bất tận đột ngột vang lên bên tai cô. Chỉ có một dòng nước ấm từ từ rót vào tâm trí, Aoi bắt đầu tiếp nhận kí ức của Dương phu nhân.

Aoi nhìn thấy một khu vườn rộng lớn, trong vườn có hai con chó nhỏ đang vờn nhau. Dương phu nhân, lúc này trẻ hơn rất nhiều, ngồi một bên uống trà nhìn chúng nô đùa cười vui vẻ.

“Cảm thấy thế nào?” Một giọng nói vang lên bên cạnh Aoi, đó chính là Dương phu nhân, nhưng là Dương phu nhân cô nhìn thấy ít phút trước ngoài hiện thực.

Thấy Aoi vẻ mặt đầy rối rắm, Dương phu nhân cười nói.

“Cảnh tượng cô đang thấy là kí ức của ta, hay nói đúng hơn là kí ức mà ta đồng ý để cô nhìn thấy. Sở dĩ đưa cô vào đây là bởi vì ta đã nhận được ủy thác từ cựu điện hạ Maiko.”

“Từ mẹ sao?” Aoi ngạc nhiên thốt lên. Cô không biết chuyến đi này có sự can thiệp của mẹ, người không còn liên hệ gì với hoàng gia nữa. Càng ngạc nhiên hơn khi Dương phu nhân gọi thẳng cái tên Maiko. Có nghĩa là giữa họ có một mối thâm giao nào đó không hề đơn giản.

“Đúng vậy. Maiko lo lắng cô không thể kiểm soát năng lực của bản thân. Bên trong nội bộ hoàng gia lại không đơn giản, vì vậy mới nhớ tôi giúp cô một tay.” Dương phu nhân nhìn hai con chó nhỏ trên sân cũng cong đôi mắt cười.

“Chuyện này…. Sao mẹ không nói trước với cháu?” Aoi xoắn xít hỏi.

Dương phu nhân nhìn Aoi, từ ái mỉm cười nói.

“Bởi vì xung quanh cô không có người mà Maiko tin cậy. Ngay cả cậu Tamura cũng chưa chắc đáng tin. Vậy cho nên thằng nhóc thối kia mới là vệ sĩ của cô đấy. Bởi vì Maiko đích thân chỉ định nó.”

Aoi kinh ngạc. Quá nhiều thông tin cô phải tiêu hóa. Ví như việc Jiro không đáng tin, thậm chí Jiro chưa giới thiệu nhưng Dương phu nhân vẫn biết anh ta họ Tamura, lại ví như tên nhóc thối trong miệng Dương phu nhân hiển nhiên là Đặng Lâm, mà việc Đặng Lâm lại do mẹ cô chỉ định.

“Anh Sói là tên nhóc thối???”

Dương phu nhân nghe Aoi lẩm bẩm như vật thì bật cười. Bà cũng không tiếp tục chủ đề này, mà đi thẳng vào vấn đề chính.

“Tôi tin rằng Maiko sẽ nói cho cô biết cụ thể mọi chuyện sau khi trở về. Nhưng mà việc trước mắt chúng ta nên giúp cô kiểm soát năng lực của mình đúng chứ. Trước khi thuật thôi miên của tôi hết tác dụng và cậu Tamura quay về đây.”

“Vậy cháu phải làm sao?” Aoi ngẩn đầu tha thiết hỏi. Đây là điều cô nhất định phải làm được. Kiểm soát dị năng của bản thân.