Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Quân Đoàn Dị Năng

Chương 58: Mất tích




Chương 58: Mất tích

Không như những gì mọi người lo lắng, cuộc phẫu thuật cấy ghép dị năng của công chúa Aoi diễn ra hết sức suôn sẻ thành công. Aoi thuận lợi thêm cho mình đặc tính thân pháp, nâng năng lực hành động lên một cấp.

Sở dĩ nói một cấp, là vì dù có khả năng, nhưng cô vẫn chưa từng được huấn luyện qua, cho nên vẫn không biết làm thế nào để hành động. Nếu chỉ hành động theo bản năng thì khác gì lúc chưa cấy ghép đâu.

Sau ca phẫu thuật cấy ghép, Aoi phải nằm trong phòng hậu phẫu hai tuần để theo dõi tình trạng thích ứng gen. Rồi lại nằm thêm hai tuần nữa để gen mới có thể dung hợp đến mức tương đối ổn định. Trong suốt quá trình tiến sỹ Mai bắt buộc phải túc trực bên cạnh cô nhằm đảm bảo an toàn tối đa. Đào Hạnh có đôi khi ghé qua trao đổi tình hình của Hoàng Danh và tiến độ nghiên cứu, lại nhân cơ hội xem xét Aoi. Cũng có thể nói lần đầu tiên Đào Hạnh tiếp xúc với người đang trong quá trình phục hồi sau phẫu thuật cấy ghép, cho nên anh rất tò mò.

Không có gì bất ngờ xảy ra, một tháng sau Aoi xuất viện.

Vốn dĩ Aoi sẽ trở về nước J để tham dự tập huấn khép kín đã chuẩn bị sẵn, nhưng Jiro lại mang đến một tin tức chấn động làm đảo lộn kế hoạch. Ngài Cựu thủ tướng, người hết sức giúp đỡ Aoi trong âm thầm, đã bị á·m s·át trong lúc đang phát biểu.

"Làm sao có thể???" Aoi bật dậy khỏi ghế.

Jiro không trả lời mà chỉ nói tiếp.

"Điện hạ, với tình hình này ngài chưa thể trở về được. Tình trạng trong nước đang r·ối l·oạn. Thái tử điện hạ đã gửi tin căn dặn chúng ta ở lại đây. Sau khi tình hình trong nước ổn hơn mới trở về."



"Thế nhưng..." Aoi ngập ngừng. Cô không hiểu nổi vì sao bên người ngài cựu thủ tướng lúc nào cũng có tới mấy vệ sĩ dị năng thì làm sao có thể bị á·m s·át giữa buổi phát biểu như thế được.

"Điện hạ, tôi hiểu tâm trạng của ngài bây giờ. Tôi cũng biết ngài bức thiết muốn trở về. Nhưng tình hình lúc này không cho phép." Jiro nhỏ giọng khuyên nhủ Aoi.

Từ nhỏ Aoi đã khá thân thiết với ngài Cựu thủ tướng, thậm chí còn thân thiết hơn những anh chị em trong hoàng gia kia. Bởi vì thân phận n·hạy c·ảm, Aoi không thể hòa đồng được với hoàng gia, cho nên Thái tử đã sắp xếp để Aoi đi lại với Dinh thủ tướng nhằm giúp Aoi có thêm trợ giúp. Mà ngài Cựu thủ tướng không có con cái, cho nên hai vợ chồng đã yêu thương Aoi như con gái mình. Trước khi Aoi đi nước V, ngài Cựu thủ tướng còn căn dặn cô đủ điều, vậy mà giờ đây...

Aoi thở dài. Ngoài đau buồn ra thì cô chẳng thể làm được gì nữa.

Cũng vì sự cố này mà toàn bộ quá trình huấn luyện của Aoi sẽ dời từ nước J sang nước V. Mà tất nhiên, sắp xếp việc này hoàn toàn nhờ vào một tay Dương phu nhân.

Mà lúc Dương Tú Hiền biết chuyện này cũng không có tâm tư để suy đoán một hai. Chỉ bởi vì đoàn người Đặng Lâm ra khơi và mất liên lạc đã hơn một tuần. Phía quần đảo Hoàng Á đã phản hồi rằng tàu của Đặng Lâm chưa cập bến đảo chính hay bất kì một đảo phụ nào thuộc khu vực quần đảo. Cái này cũng chưa đến mức để Tú Hiền lo lắng không yên, cái để anh ngày đêm ăn không ngon chính là dù sử dụng phương pháp liên lạc đặc biệt của riêng hai người cũng không cách nào tìm thấy Đặng Lâm và đội của mình.

Đây là việc lớn, e là không thể giấu giếm. Nhưng Tú Hiền lại chưa vội nói với bất kì ai, nhất là tiến sỹ Mai và Đặng Chí. Anh lo rằng hai người họ sẽ lật tung cả vùng biển ấy lên để tìm con trai bảo bối của họ mất. Năm xưa Đặng Dương m·ất t·ích tại Châu Phi, Đặng Chí suýt chút nữa dắt theo mấy trăm lính dị năng của riêng nhà ông chạy sang tìm người, cũng suýt chút kinh động các thế lực trong và ngoài nước. Cũng may Dương phu nhân ngăn cản mới tránh kinh động các thế lực.

Phải biết rằng, chuyện chính phủ nước V có đội dị năng không gây chú ý quá nhiều, nhưng một cá nhân có thể điều động mấy trăm lính thì lại khác. Nó chứng tỏ một điều rằng trình độ phát triển dự án của nước V quá vượt trội, ngay đến những tổ chức tư nhân cũng có quân riêng. Như thế là bất thường.



Vì tránh xảy ra ầm ĩ như vậy, trước tiên Dương Tú Hiền quyết định chỉ thông báo cho Dương phu nhân, sau đó tự mình đến phòng thí nghiệm chộp lấy Đào Hạnh, vốn đang chuẩn bị tiến hành cứu chữa Hoàng Danh, mang lên tàu vượt biển tìm Đặng Lâm.

.

Trên du thuyền cá nhân đã được cải tiến của Dương Tú Hiền, Đào Hạnh gập người trên lan can nôn thốc nôn tháo xuống biển. Tú Hiền ở một bên, thở dài vặn nắp một chai nước khoáng đưa cho Đào Hạnh, bất đắc dĩ nói.

"Tốt xấu cũng là người mang dị năng hệ chữa trị, sao ông có thể say sóng trầm trọng như vậy hả?"

"Đây..." Đào Hạnh nhận lấy chai nước trên tay Tú Hiền, khó nhọc nói. "...đây không phải vấn đề có thể chữa trị. Đây là phản ứng của việc não bộ bị mất cân bằng bởi những thông tin mà các giác quan gửi về..."

Tú Hiền nghe xong thì nghệch mặt ra tỏ vẻ không hiểu. Đào Hạnh tu một hớp nước, sau đó ngồi bẹp xuống sàn tàu, cố gắng giải thích.

"Có nghĩa là...tuy hiện giờ chúng ta đang di chuyển, các giác quan truyền thông tin về não bộ cho biết chúng ta đang di chuyển, nhưng một số khác vẫn nhận định chúng ta vẫn đang đứng yên. Chính vì nhiều thông tin như thế nên não bộ bị nhiễu loạn và bật chế độ bị ốm lên để ứng phó với thay đổi môi trường xung quanh..."

"Dừng dừng dừng..." Dương Tú Hiền xua tay ngắt lời Đào Hạnh. Kiến thức này anh cũng không cần tiếp thu. Nói đùa, năng lực của anh là siêu trí tuệ, những kiến thức này có thể không biết sao? "Tôi biết lý thuyết về tình trạng của ông. Cái tôi hỏi là vì sao ông không tự dùng năng lực chữa trị để không phải say sóng nữa?"



Đào Hạnh thở dài nói, "Không phải không làm, nhưng mà làm không được. Cơ bản là tôi vốn không bị ốm..."

"Thôi được rồi, tôi đã hiểu. Ông giữ lấy chút hơi tàn của mình đi..." Tú Hiền bóp trán, không biết nói gì hơn. Dù là có siêu trí tuệ, y học cũng không phải là sở trường của anh.

Đợi trạng thái của Đào Hạnh hơi ổn định, Tú Hiền mới bắt đầu nói vào chuyện chính.

"Được rồi, bây giờ chúng ta đang đi đến vị trí con tàu của ông Lâm xuất hiện lần cuối cùng. Trước đó theo báo cáo vệ tinh thu được, vùng biển này đột ngột xuất hiện một cơn bão lớn, tuy nhiên cơn bão lại không di chuyển mà nhanh chóng suy yếu rồi biến mất. Sau đó thì tín hiệu từ tàu của ông Lâm cũng gián đoạn, thậm chí liên lạc khẩn cấp cũng không được."

Đào Hạnh im lặng nghe Tú Hiền tiếp tục nói.

"Trước đó thông tin lưu lại cho thấy khu vực xung quanh có khoảng hai trăm tàu thuyền mọi thể loại, nhưng theo tôi phân tích đều không phải là hiểm họa. Trên tàu lúc đó ngoài đội của ông Lâm còn có hơn năm mươi thủy thủ đoàn không có dị năng. Cơn bão xuất hiện vào tầm ngày thứ hai sau khi tàu xuất phát và đột ngột kết thúc sau hơn một ngày. Ông Lâm mất liên lạc vào ba giờ sáng cùng ngày cơn bão biến mất."

"Như vậy có nghĩa là cơn bão này khả năng cao là do người tạo nên, mục đích nhằm vào tàu tập huấn của chúng ta?" Đào Hạnh nhíu mày nói ra suy nghĩ.

"Thứ nhất, cơn bão chắc chắn do người tạo ra. Thứ hai, mục đích của người đứng sau cơn bão này chưa rõ ràng. Hiện tại có hai giả thuyết, một là như ông nói, nhằm vào tàu tập huấn. Hai là có mục đích khác và tàu tập huấn vô tình vướng vào chuyện này." Tú Hiền tựa vào lan can nói. "Chờ đến lúc tới được vùng biển bọn họ m·ất t·ích có lẽ chúng ta sẽ biết được."

Đào Hạnh cũng gật đầu. Ngồi đây dựa vào những thông tin lưu trữ và đoán mò cũng không thể rõ ràng bằng việc đến hiện trường. Mặc dù hiện trường này là một vùng biển vừa qua cơn bão, khó mà để lại bất kì manh mối nào. Bất chợt Đào Hạnh nhận ra lý do thực sự mà Dương Tú Hiền nhất định một hai phải kéo anh theo. Anh có thể nhìn thấy những thứ mắt thường rất có thể sẽ bỏ qua trên vùng biển bao la này để tìm ra manh mối về những gì đã xảy ra ở chỗ này.

Nhưng Đào Hạnh cũng không quá lạc quan. Bởi anh cho rằng trong lúc bọn họ biết tin và vượt sóng vượt gió chạy đến nơi, mọi thứ rất có thể bị cuốn trôi theo những cơn sóng. Hoặc là bị người khác thu dọn cả rồi.