Chương 54: Hệ thống Tinh Lang
"Nếu anh muốn, chúng ta có thể thực hiện ngay bây giờ." Minh Ngọc cười nói.
"Khoan. Dừng khoảng chừng là hai giây." Đặng Lâm bỗng thốt lên. "Em nói chúng ta cần cấy con chip vào cơ thể. Vậy thì ai sẽ là người thực hiện pha cấy ghép này?"
"Anh đoán xem." Minh Ngọc nheo mắt cười nhìn Đặng Lâm khiến anh bỗng nổi một tầng da gà.
Thấy Đặng Lâm hơi hoang mang, cô nhóc bật cười nói tiếp.
"Anh đừng lo, Aichan của em đã được tích hợp chức năng phẫu thuật, cho nên anh đừng lo, đây chỉ là tiểu phẫu thôi, bảo đảm an toàn mà."
"Vậy trước đó ai làm tiểu phẫu cho em?" Đặng Lâm hơi lùi về sau. Không phải anh không tin Minh Ngọc và Aichan, nhưng mà anh cũng không muốn mạo hiểm lớn như vậy.
"Anh đừng có làm quá vấn đề vậy chứ. Chỗ này có lắp tay robot mà. Trước đó để robot thực hiện cho em, còn không an toàn bằng bây giờ Aichan dùng cơ thể em thực hiện cho anh đâu." Minh Ngọc kéo Đặng Lâm vào phòng vô trùng, bên tường quả thực có hai tay máy khá thô to.
Minh Ngọc để Đặng Lâm để trần nửa người trên nằm sấp trên bàn phẫu thuật, bản thân thì mặc quần áo vô trùng, rửa tay khử khuẩn, sau đó mới trở lại bên cạnh Đặng Lâm.
"Bây giờ em sẽ gây tê ngoài màng cứng cho anh, vậy nên trong suốt quá trình phẫu thuật anh vẫn sẽ tỉnh táo nhé."
Đặng Lâm ừ một tiếng, Minh Ngọc đã lấy một ống thông dùng để đưa thuốc vào khoang ngoài màng cứng. Sau khi gây tê xong, Aichan thông qua Minh Ngọc bắt đầu quá trình cấy ghép hệ thống vào cơ thể Đặng Lâm.
Đầu tiên là cấy cố định bộ vi xử lý vào đốt sống cổ C1. Minh Ngọc vừa thực hiện, vừa giải thích cho Đặng Lâm.
"Sở dĩ phải cấy ở chỗ này bởi vì đây là nơi liên kết với não bộ. Chắc anh thắc mắc là sao em không cấy thẳng vô não luôn đi ha? Nhưng mà điều này rất không ổn. Anh cũng thấy rồi đó, trên thế giới có rất nhiều người đang thử nghiệm cấy chip vào não bộ con người, nhưng mà kết quả không được tốt đẹp cho lắm. Trong quá trình vận hành dễ xảy ra xung đột mà em chưa giải quyết được."
Đặng Lâm không nói gì, mà cũng không dám nói gì. Cảm giác kim loại đang cắt xẻ khi bản thân vẫn tỉnh táo không dễ chịu chút nào mặc dù anh không thấy đau. Cho dù anh trải qua sinh tử đi nữa thì cảm giác này cũng quá khủng bố rồi, không biết lúc trước Minh Ngọc vượt qua thế nào nữa.
Đại khái là gần một tiếng đồng hồ sau Minh Ngọc, trên thực tế là Aichan, mới xác định được vị trí có thể lắp đặt bộ vi xử lý. Dù có là một AI có khả năng phân tích nhanh chóng, nhưng với sự phức tạp của hệ thần kinh của con người, Aichan cũng không thể cho ngay một đáp án chính xác được, quá mạo hiểm. Tuy hai cánh tay máy vẫn liên tục hỗ trợ phẫu thuật, Minh Ngọc không rớt một giọt mồ hôi và tay không run, nhưng tinh thần thì khá mệt mỏi. Tuy gọi là tiểu phẫu nhưng cuộc phẫu thuật này cũng thuộc hàng phức tạp, Aichan tiêu tốn năng lượng vô cùng nhiều trong một khoảng thời gian ngắn, mà phiên bản 167 của Aichan cũng chưa tích hợp bộ phận chuyển hóa nhiệt cho nên vô hình trung gây áp lực lên cơ thể Minh Ngọc.
Sau khi lắp đặt xong bộ vi xử lý, Minh Ngọc bắt đầu hỗ trợ kích hoạt.
Tất nhiên đây mới chỉ là bước kích hoạt ban đầu, để xác nhận bộ vi xử lý vẫn còn ổn sau khi lắp đặt, Đặng Lâm vẫn chưa thể chính thức sử dụng. Nhìn bộ vi xử lý bắt đầu nạp năng lượng, Minh Ngọc thở ra một hơi.
Bước đầu xem như hoàn thành.
Kế đó cô nhóc lấy xi-lanh chứa nano-bot không do dự mà tiêm vào cơ thể của Đặng Lâm.
Dù đã được gây tê ngoài màng, không cảm thấy đau, nhưng Đặng Lâm vẫn cảm thấy một trận tê buốt mơ hồ, không rõ là ảo giác hay thật sự là đau đến mức dù có gây tê vẫn cảm thấy đau.
Cảm giác mơ hồ ấy vừa qua đi, Đặng Lâm đã ngay lập tức xuất hiện một cảm giác khác. Cảm giác như có một đàn kiến, côn trùng đang chạy dọc dưới da khắp toàn thân bắt nguồn từ chỗ tiêm. Một Đặng Lâm vào sinh ra tử, nhưng giờ phút này lại lạnh toát da đầu, trong lòng nổi lên một tia sợ hãi không thể khống chế. Bởi vì, anh bị ám ảnh côn trùng.
Nguyên nhân của việc này phải bắt đầu từ ông bác thích đùa dai và người anh trai không đứng đắn kia. Mặc dù lúc bình thường hai người họ trông có vẻ đạo mạo, ít nói, khó gần. Nhưng với Đặng Lâm thì hai con người đó quả thực là một quả bom trá hình.
Lúc Đặng Lâm năm tuổi, cái tuổi mới được tới trường và tò mò với thế giới, hai người nọ đã bắt Đặng Lâm cùng xem phim kinh dị. Mới đầu là những bộ máu me kinh điển, Lâm năm tuổi không sợ. Tiếp đến là phim biến thái kiểu người b·ị b·ắt làm hải cẩu, Lâm năm tuổi cũng không sợ. Ấy vậy mà đến những phim về kí sinh, côn trùng bò khắp người, Lâm năm tuổi lúc này mới biết sợ. Suốt mấy tháng trời sau khi xem bộ phim ấy, nhóc Lâm năm tuổi đều cảm thấy như có con gì bò trên người mình, kí sinh trong da thịt mình. Thường xuyên chạy đến kêu gào với tiến sỹ Mai.
Đặng Lâm không nhớ bản thân làm thế nào quên đi nỗi sợ năm đó, nhưng hiện tại nỗi sợ đang ùa về một cách chân thực nhất. Bởi vì thực sự bên dưới lớp da, bên trong từng thớ thịt của anh thực sự đang có những con nano-bot bò lung tung tìm vị trí của mình.
Minh Ngọc không biết nỗi sợ này của Đặng Lâm, cô nhóc chỉ cảm thấy không hiểu vì sao người luôn bình tĩnh như Đặng Lâm lại đang run rẩy nhè nhẹ trên bàn phẫu thuật, trên trán còn rịn chút mồ hôi. Đây là vì cái gì?
Nửa tiếng qua đi, nano-bot cuối cùng cũng không chạy dọc cơ thể Đặng Lâm nữa. Chúng đã tìm được vị trí thích hợp và bắt đầu kết nối với bộ vi xử lý. Minh Ngọc kiểm tra lại lần cuối, sau đó đóng vết mổ lại.
Đóng xong vết mổ, Minh Ngọc đưa Đặng Lâm về giường hồi sức dưới sự giúp đỡ của tay máy.
"Anh Lâm, xong cả rồi. Bây giờ anh chỉ cần đăng nhập kết nối với hệ thống. Sau khi kết nối thì chỉ có một phương pháp để giải trừ là mã lệnh mà anh tạo ra. Cho nên anh cũng biết rồi đó, trình tự mã của hệ thống là thông tin tuyệt mật không được phép để lộ." Minh Ngọc nghiêm túc nói. "Được rồi, anh nghỉ ngơi đi, từ từ tìm hiểu. Về cơ bản, hệ thống có thể tự mình giải thích mọi việc cho anh. Em đi ngủ một chút."
Nói xong Minh Ngọc ngáp một hơi dài, sau đó loạng choạng đi về phòng ngủ.
Đặng Lâm nằm trên giường nhìn trần nhà, trong lòng nghĩ làm thế nào để kết nối với hệ thống. Bất chợt, một âm thanh vang lên trong đầu anh.
"Đing-đong"
"Hệ thống AI-205 khởi động."
"Đang kết nối..."
"Xin hãy xác nhận kết nối."
Đặng Lâm kinh ngạc, theo bản năng xác nhận có.
"Đã kết nối thành công."
"Xin mời đặt tên hệ thống. Nếu trong vòng một phút không có thay đổi, hệ thống dùng tên mặc định."
Đặng lâm hơi nhíu mày suy nghĩ, anh dở nhất vụ đặt tên. Nghĩ một lúc, mắt thấy chỉ còn mười lăm giây, Đặng Lâm khẽ nói. "Gọi là Tinh Lang đi."
"Xác nhận tên mới: Tinh Lang."
Đặng Lâm nằm trên giường thích thú khám phá Tinh Lang đến tận gần trưa mới về cơ bản cài đặt xong.
Lúc Ngọc Minh đi vào xem Đặng Lâm thì trông thấy Tinh Lang hóa thành con sói nhỏ vờn bên chân anh, trông như một chú chó con ngoan ngoãn.
Ngọc Minh vừa định đến gần xem thì Tinh Lang đã biến mất, thay vào đó là giọng mệt mỏi của Đặng Lâm.
"Có chuyện gì vậy?"
"À thì chú Ba đến tìm anh. Đang ở dưới lầu." Ngọc Minh cười hì hì nói, tiếc nuối nhìn về khoảng trống Tinh lang vừa đứng.
Cậu nhóc thích mấy cái biến hóa của AI này lắm vì có nó thì cậu có thể hiện thực hóa giấc mơ wibu của mình, nhưng khổ nỗi là Minh Ngọc không đồng ý cấp cho cậu một cái hệ thống. Hơn nữa hệ thống này vẫn đang được thử nghiệm, mà tài nguyên cũng không đủ để muốn cấp cho ai thì cấp. Vậy nên Ngọc Minh chỉ còn biết ngậm ngùi nhìn người khác có mà cậu không có.
"Anh biết rồi. Xuống ngay." Đặng Lâm ngồi dậy, vớ lấy áo sơ mi treo đầu giường mặc vào rồi bước xuống.
Mặc dù mới làm tiểu phẫu mấy tiếng đồng hồ trước, nhưng với khả năng phục hồi mà gen A mang lại, hiện giờ Đặng Lâm đã có thể hoạt động bình thường. Chỉ cần không phải hoạt động cường độ cao thì không xảy ra vấn đề gì cả.
Đặng Lâm vừa xuống lầu vừa yêu cầu Tinh Lang kiểm tra toàn bộ chỉ số cơ thể của bản thân. Bởi vì hành động kế tiếp của anh chắc chắn là một chuỗi hoạt động cường độ cao.