Chương 52: Để anh đến chỗ mấy đứa
Đặng Lâm đến nhà chính dùng cơm trưa với cậu Toàn.
Một bàn đầy thức ăn, tuy không phải sơn hào hải vị nhưng lại là những món đặc sản ở Quân Ninh. Ví như món Cá Kho Gáo trước mặt Đặng Lâm cũng là một trong số đó, mang đậm chất vùng miền.
Gáo là một loài cây có quả mọc ở những vùng ven sông suối hay trong những hang đá, có vị hơi chua, hơi ngọt mát. Người ta sẽ thái mỏng quả gáo sau khi rửa sạch rồi lót dưới đáy niêu, sau đó xếp cá lên trên và phủ thêm một lớp gáo thái mỏng trên cùng. Sau khi cho các loại gia vị vào, cá sẽ được đun lửa vừa cho đến khi sôi lên, rồi lại hạ nhỏ lửa để gia vị ngấm vào cá. Kho cho đến khi gần cạn nước thì có thể dùng được rồi.
Đặng Lâm gắp một miếng cá óng ánh cho vào miệng, cảm nhận được thịt cá mềm thật mềm trong khoang miệng, cùng với vị chua chua của quả gáo thấm vào từng sớ cá. Quả thực, đã lâu rồi anh mới được nếm lại vị quê hương như thế này.
Cậu Toàn ngồi đối diện cười khà khà, gắp cho Đặng Lâm một miếng thịt dê trên dĩa đặt vào chén của anh, vui vẻ nói.
"Ngon lắm đúng không? Đây, thử món này xem, thịt dê núi đấy nhé."
Đặng Lâm cũng không có ý kiến gì, gắp lấy miếng thịt dê thơm phức chấm ngập vào chén tương bần rồi cho vào miệng, ăn kèm thêm trái sung muối cùng vài lá rau thơm. Vị ngon của thịt dê, bùi ngậy của tương bần hòa quyện với vị chua chua, chan chát của sung. Đặng Lâm gật đầu, thật lòng khen một tiếng.
"Vẫn là hương vị thơm ngon này."
"Không gì bằng đặc sản quê nhà, đúng không?" Cậu Toàn vẫn cười ha hả, từ đầu buổi đến giờ ông chẳng ăn được mấy, chỉ lo nhìn Đặng Lâm. Dường như niềm vui thú của ông là được nhìn thấy anh ăn sạch cái bàn này mới vừa lòng.
Đối với Đặng Lâm, cậu Toàn chính là người thầy đầu tiên trong cuộc đời. Những năm tháng anh sống ở nhà cũ, cậu Toàn là người chăm lo dạy dỗ anh nhiều nhất, cũng là người tuy lúc bình thường nghiêm khắc nhưng cũng có lúc len lén thả Đặng Lâm đi chơi để rồi bị chức sắc thôn mắng.
Cậu Toàn thấy Đặng Lâm giống như đã ăn lưng bụng, lại tiếp tục nhiệt tình quảng cáo đặc sản quê nhà.
"Cậu hai ăn no chưa? Lại húp chén canh lươn cho mát nào. Bổ lắm đấy nhé."
Nói xong ông cũng không chờ Đặng Lâm ừ hử gì mà múc cho anh một chén canh lươn đầy ắp thịt lươn, lại thêm một ít hoa chuối thái sợi lên trên.
Gọi là canh lươn, nhưng thực tế nó chính là miến lươn mà không cho thêm miến. Đặng Lâm nhận lấy chén anh đưa lên miệng húp một ngụm, nước canh đậm đà cùng vị thơm của hoa chuối quấn quít nơi yết hầu khiến Đặng Lâm không nhịn được húp thêm một ngụm nữa. Lại gắp một miếng lươn thơm thơm béo ngọt cho vào miệng nhai, chậm rãi cảm nhận thịt lươn dai dai, ngọt mà không ngấy, cũng không có chút vị tanh nào.
Ăn xong một bữa cơm, Đặng Lâm thỏa mãn nheo nheo mắt, suy nghĩ xem có nên mở một nhà hàng đặc sản Quân Ninh ở Long Uyên hay Phiên An không. Thế nhưng anh lại lắc đầu nghĩ, vẫn nên thôi đi, mở nhà hàng phiền phức, nếu thèm thì về nhà cũ ăn cũng được. Ở -Vi truyện- lúc nào mà chẳng có chương đầy đủ nhất. Đâu giống mấy đứa ă·n c·ắp chỉ biết nhặt nửa chương rồi đăng vô tội vạ.
Nghỉ trưa xong, Đặng Lâm gặp lại hơn mười người mà mình lựa chọn từ gần trăm người kia. Bọn họ đều là những người không mang gen A nhưng được đào tạo bài bản để phối hợp với những người mang gen A.
Đặng Lâm nhìn từng người một, sau đó gật đầu nghiêm túc nói.
"Chào mọi người. Chắc chúng ta không cần giới thiệu nữa, tôi sẽ vào thẳng vấn đề. Hiện tại tôi cần trợ lý, các bạn là những người mà tôi thấy có khả năng phù hợp với yêu cầu tôi đưa ra. Nhưng mà đó hoàn toàn chỉ là trên mặt giấy tờ mà tôi nhận được."
Anh quét mắt nhìn tất cả mọi người, sau đó lộ nụ cười nhẹ.
"Tôi cũng không thể chỉ nhìn giấy tờ rồi phán định. Cho nên tất cả mọi người theo tôi trở về Long Uyên đi. Tôi sẽ sắp xếp."
Đặng Lâm không nói là sắp xếp cái gì, nhưng những người đứng chờ kia trong lòng vui như mở hội. Phải nói rằng cho dù cậu hai không phải người thừa kế dòng họ Dương nhưng thế lực không nhỏ. Nếu đi theo người này không chừng có thể kiến công lập nghiệp.
Cậu Toàn và chú Ba đứng một bên cười cười nhìn Đặng Lâm. Bọn họ hiểu anh muốn sắp xếp cái gì. Đủ thông minh.
Cuối cùng Đặng Lâm khi đến là hai người, đến khi quay về Long Uyên lại đem theo mười mấy người.
Khi cả đoàn người về đến Long Uyên thì cũng khá muộn. Từ lúc Đặng Lâm quyết định mang người về Long Uyên, chú Ba đã chuẩn bị sẵn chỗ ở cho mười mấy người này. Là một căn biệt thự đứng tên Đặng Lâm ở ngoại ô thành phố. Đây là quà sinh nhật hai mươi tuổi của bác cả Dương Tú Huy tặng cho anh. Đặng Lâm suốt ngày đi về giữa Viện và quán bar cho nên vẫn luôn bỏ không nơi này.
Khi mọi người tập trung ở sảnh lớn biệt thự, Đặng Lâm mới dặn dò một lần nữa.
"Mọi người nghỉ ngơi một đêm. Sáng ngày mai chú Ba sẽ đến giao việc. Thời gian này tôi sẽ không xuất hiện, hy vọng khi tôi trở về có thể thấy kết quả tốt nhất của mỗi người."
Đặng Lâm nói xong, cả nhóm người lập tức đồng thanh đáp lời.
"Đã biết thưa cậu chủ."
"Nghỉ ngơi đi."
Đặng Lâm để lại một câu rồi rời đi. Hiện giờ trên tay anh không ít việc. Bình thường có Hoàng Danh giúp đỡ cho nên nhàn rỗi không ít, bây giờ dù có chú Ba đi nữa thì anh vẫn ôm đồm việc nhiều hơn. Không phải chú Ba năng lực không đủ, ngược lại năng lực làm việc của chú Ba thuộc loại thượng thừa, có điều có một số việc không thích hợp để chú Ba đi làm. Mà chú Ba còn nhiều việc khác trong tay, không thể hoàn toàn chỉ nắm giữ công việc thay anh.
Có lẽ khảo nghiệm tới đây hy vọng sẽ dỡ bớt một phần áp lực trên vai anh và chú Ba.
Đặng Lâm từ biệt thự ngoại ô chạy thẳng về viện nghiên cứu. Anh muốn xem qua tình huống của Hoàng Danh trước khi lên đường. Ngay lúc này phải rời đi anh thực sự không yên lòng, nhưng không còn cách nào cả.
Đứng nhìn Hoàng Danh nằm mê mang trên giường, xung quanh là cơ số thiết bị y tế. Dù cho đã được tiêm thuốc an thần nhưng trên trán vẫn rịn một tầng mồ hôi, đôi mày vẫn nhíu chặt. Đặng Lâm biết anh đang đau đớn, vô cùng đau đớn. Suốt nhiều ngày nay Hoàng Danh không tỉnh, cũng không thể tỉnh lại. Bởi chỉ cần tỉnh lại thì anh sẽ đau đến mức muốn c·hết đi sống lại, quá khủng kh·iếp, cho nên giải phải tốt nhất lúc này là để anh ngủ say, như vậy có thể giúp anh giảm phần nào thống khổ.
Phía tiến sỹ Mai và Đào Hạnh cũng tìm mọi phương pháp nhưng lại chẳng có phương pháp nào thực sự hiệu quả.
Đặng Lâm nghiến răng, đã có lúc anh có xúc động muốn đi bắt lấy thằng nhãi kia, trích xuất gen của nó trả lại cho Hoàng Danh. Nhưng mà Tú Hiền ngăn anh lại được.
Chưa bao giờ anh có xúc động muốn trả đũa cái nhà kia đến vậy. Đặng Lâm biết trong những dòng họ lớn, lợi ích chung rất quan trọng. Nhưng có lẽ do anh lớn lên trong sự yêu thương của mọi người, mà những người xung quanh anh đều là những người hết mực yêu thương gia đình, cho nên anh mới không thể hiểu nổi tại sao cùng chung một dòng máu mà người ta có thể nhẫn tâm, lạnh lùng, tàn ác đến như vậy.
Không hiểu, mà anh cũng không muốn hiểu.
Ngày mai anh phải đi.
Nhưng ngày mai cũng là ngày thử nghiệm phương pháp trị liệu mới mà bọn họ cho rằng có khả năng cao là sẽ giúp được Hoàng Danh. Mặc dù rất muốn ở lại quan sát quá trình trị liệu, nhưng mà việc phải hoàn thành thì vẫn phải hoàn thành. Hơn nữa, nếu hoàn thành càng sớm, đối với việc cấp quân tịch cho Hoàng Danh càng thuận lợi. Đặng Lâm phải nắm bắt cơ hội này.
Đang đứng thất thần trước phòng bệnh, Đặng Lâm chợt nghe điện thoại reo vang. Anh vốn muốn mặc kệ, nhưng mà xét thấy đêm đã khuya, anh định tắt tiếng điện thoại thì thấy người gọi đến là Ngọc Minh.
"Chuyện gì vậy?" Đặng Lâm bắt máy, giọng nói tự nhiên cũng nhu hòa hơn một chút.
"Anh ơi, tụi em có cái này muốn giao cho anh. Bây giờ anh đang ở đâu?" Ngọc Minh nói xong thì nghe Minh Ngọc bên kia nói gì đó khiến cậu nhóc sửa lời. "À em biết rồi, anh đợi ở đó đi tụi em chạy tới."
"Đừng, hai đứa cứ ở nhà. Anh cũng định rời đi. Để anh đến chỗ mấy đứa." Đặng Lâm nói xong thì gác máy, thoáng nhìn Hoàng Danh trên giường bệnh một cái rồi quay người rời đi.