Chương 50: Muốn gì thì đến tìm ba tôi
Cao Văn Trung giận run người, nhưng mà vẫn còn kiềm chế không phát hỏa ngay tại chỗ. Đặng Lâm rũ mắt cười cười, nói.
"Hay là vầy đi. Ở chỗ này dùng võ đài quyết định, cậu chủ đây lên võ đài cùng tôi. Chỉ cần anh thắng tôi một trận tôi sẽ nhường lại chỗ này."
Cao Văn Trung nghe vậy thì cảm thấy bị sỉ nhục, hắn lớn tiếng nói.
"Hừ, câu này phải để tôi nói mới đúng. Chỉ cần cậu thắng tôi một trận thì tôi không làm khó cậu. Nếu không..."
Cao Văn Trung kéo dài giọng, bỏ lửng câu nói. Đặng Lâm nhướng mày nhìn hắn ta, cười mà không nói gì.
Bởi vì không có chữ nếu.
Hai người nhanh chóng đối mặt nhau trên võ đài. Đặng Lâm hờ hững nhìn Cao Văn Trung trước mặt nhảy qua nhảy lại bỗng thấy ghét bỏ không muốn chơi nữa. Anh cảm thấy không cần thiết phải phí thời gian với những kẻ phế vật này nữa. Vậy cho nên Đặng Lâm quyết định K.O cả ba hiệp khiến Cao Văn Trung nằm trên sàn đấu mắt mũi tối tăm không thể ngồi dậy.
Vũ Tiến Dũng đỡ Cao Văn Trung lên, trong lòng kinh ngạc nhận ra trước đó Đặng Lâm còn chưa hết sức mình, mà lúc này hắn đánh Cao Văn Trung cũng hết sức nhẹ nhàng như đấm một con búp bê vậy. Hắn thoáng chút bối rối nghĩ, rốt cuộc người này mạnh tới đâu?
Cao Văn Trung được Vũ Tiến Dũng đỡ dậy, nghiêng người phun máu sau đó gầm gừ nói.
"Mày giỏi lắm. Mày biết bố mày là ai không? Bây đâu? Lên hết cho tao!!!"
Đặng Lâm nhướng mày, "Hỏi hay lắm."
Đám người tùy tùng Cao Văn Trung lập tức xông lên, thấy vậy Đặng Lâm cũng không buồn nhấc mí mắt, đang chuẩn bị hạ gục từng tên thì ngoài cửa có người lên tiếng.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Tất cả mọi người dừng lại nhìn ra cửa, chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc suit, trên tay mang cặp tài liệu đứng ở cửa. Nhìn thấy người này, Cao Văn Trung vội bò dậy đi đến bên ông ta cười nịnh bợ.
"C-Chú Ba. Sao chú lại ở chỗ này? Chúng cháu chỉ đang..."
Không đợi hắn nói hết câu, chú Ba đã đi đến bên Đặng Lâm cúi người chào.
"Cậu chủ. Tôi đã mang hồ sơ mà cậu cần đến rồi đây. Ông chủ nói chỉ cần cậu ký tên đóng dấu là có thể lập tức tiến hành."
Đặng Lâm nhàn nhạt gật đầu, đưa mắt nhìn Cao Văn Trung như hóa đá đứng tại nơi đó.
Tuy rằng Cao Văn Trung không có gen A, cũng không được tham gia vào vòng tròn quyền lực, nhưng mà thân là một người ở tầng lớp trên, hắn cũng từng được nghe về Bát Đại Gia Tộc, hắn thừa biết chú Ba là ai.
Chú Ba mặc dù chỉ là quản gia, nhưng lại là quản gia cho Tướng Đặng, Tổng tư lệnh Quân đoàn dị năng số năm hay còn gọi là Quân đoàn năm, và trên hết ông là con rể của trưởng họ đương nhiệm của dòng họ Dương, dòng họ đứng đầu Bát Đại Gia Tộc. Mặc dù nhìn bề ngoài dòng họ Dương xem như rất khiêm tốn, tài lực nhân lực và vật lực không mạnh hơn các dòng họ còn lại là bao, nhưng mà thực tế không ai biết dòng họ Dương nước sâu bao nhiêu.
Là quản gia cho một gia đình như thế, cho nên địa vị của chú Ba trong mắt nhiều người ở tầng lớp trên thậm chí còn cao hơn mấy vị công tử thế gia.
Thế nhưng người có địa vị cao trong mắt nhiều người tầng lớp trên ấy lại đang cúi đầu cung kính trước một người trẻ. Phải biết rằng dù bản thân là quản gia, nhưng vì đại diện cho Tướng Đặng, chú Ba chưa cúi đầu trước bất kì ai. Vậy thì người trẻ này, chỉ có thể là con trai của Tướng Đặng mà thôi, người ta đã gọi cậu chủ thế rồi còn gì.
Cao Văn Trung vì suy đoán này của mình mà mồ hôi tuôn đầy đầu, gương mặt xanh mét run rẩy. Hắn ta lúc nãy còn dám hỏi người ta biết bố người ta là ai không. Mặc dù tự xưng là bố người ta, nhưng mà hắn còn chưa có tư cách đó. Bố của người ta đến ông cụ nhà mình còn phải nể mặt đó.
Vũ Tiến Dũng, cái thằng ngu ngốc c·hết tiệt, chọc vào ai không chọc, lại chọc vào vương tử còn kéo hắn xuống nước. Cao Văn Trung nghiến răng nghiến lợi lườm Vũ Tiến Dũng, định bụng trở về sẽ cho tên này một bài học.
Đặng Lâm thu hết biến hóa trên mặt của Cao Văn Trung vào mắt, rũ mi nhìn hồ sơ trên tay nói.
"Quản lý, thắng thua đã định rồi, theo giao ước mà làm. Từ chối tiếp đãi trên toàn hệ thống."
Đặng Lâm nói xong thì quay đi, "Chú Ba, đi thôi."
Chú Ba không nói gì, từ đầu đến cuối cũng không liếc mắt nhìn Cao Văn Trung, lặng lẽ theo sau Đặng Lâm.
Vào đến phòng làm việc, Đặng Lâm quay đi tắm rửa, lại thay một bộ trang phục sạch sẽ khác, sau đó mới ngồi xuống xem hồ sơ mà chú Ba mang đến. Chú Ba đứng bên cạnh muốn nói rồi lại thôi một hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng nói.
"Cậu chủ, cậu Trung dù sao cũng là cháu cưng của ông cụ Ngô. Cậu đánh nặng như vậy e là không hay lắm."
Đặng Lâm không rời mắt khỏi trang giấy, cười nói.
"Tự anh ta lánh nhẹ tìm nặng còn trách tôi? Ông cụ Ngô muốn gì chú cứ bảo đến tìm...ba tôi ấy."
Chú Ba, "..." Cậu chủ là nhất, nhất cậu chủ rồi.
Đặng Lâm xem xong hồ sơ, rút bút máy trên bàn dứt khoát ký tên sau đó trả lại cho chú Ba.
"Chưa có chính thức nhậm chức, chưa có mộc đỏ đâu, chỉ có chữ ký suông thôi."
Chú Ba nhận lấy, cẩn thận xếp vào cặp tài liệu, lại nghe Đặng Lâm nói.
"Sau này trợ lý Danh sẽ không còn là trợ lý nữa. Tôi sẽ cấp quân tịch cho anh ấy."
Trước đó không phải Đặng Lâm không muốn cấp quân tịch cho Hoàng Danh, nhưng mà lúc đó anh hữu tâm vô lực. Cuối cùng cũng đợi được đến lúc tự mình có thể cấp quân tịch cho Hoàng Danh, tất nhiên là không còn lý do gì mà không làm.
Chú Ba nghe xong không ngạc nhiên, nhưng vẫn đáp.
"Mừng cho cậu ấy. Vậy cậu chủ tính sao với những tài sản phía ngoài này?"
Đặng Lâm nhếch môi cười, ngẩn đầu nhìn chú Ba, ánh mắt như muốn nói 'chú có thể tiếp quản luôn được không?'.
Chú Ba làm sao không nhìn ra ý nghĩ này, nhưng ông chỉ thở dài nói.
"Cậu chủ, chi bằng cậu lại đào tạo một tâm phúc mới đi."
"Tôi đi đâu tìm người mới?" Đặng Lâm cũng thở dài dựa vào lưng ghế.
Đặng Lâm không khó tính, nhưng việc anh dùng người nó lại chẳng phụ thuộc vào tiêu chuẩn nào cả, hoàn toàn dựa vào tâm tình của anh mà thôi. Chú Ba mỉm cười đáp.
"Nếu khó lựa chọn quá thì cậu chủ có thể trở về chọn người trong nhà. Ngoài dòng chính ra thì dòng phụ cũng có không ít người có năng lực làm việc. Phân gia cũng không ít người tài."
Đặng Lâm nghe xong hai mắt tỏa sáng, "Đúng rồi nhỉ. Nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài. Chú sắp xếp một chút, trước khi đi tập huấn tôi sẽ trở về xem."
"Đã biết thưa cậu chủ." Chú Ba lại cúi người nói.
"Nhưng mà, trước tiên chú cứ giúp tôi quản lý mấy việc này đi."
Chú Ba cười đáp ứng. Kiểu gì rồi mấy việc linh tinh này cũng đến tay ông.
.
Minh Ngọc từ trong phòng đi ra, cả người trông như không còn sức sống, Ngọc Minh ở một bên đỡ lấy cô bé ân cần hỏi.
"Thế nào? Có thành công không?"
Minh Ngọc liếc mắt đáp.
"Tất nhiên là thành công, anh nghĩ em là ai?"
"Không phải anh nghi ngờ em, nhưng mà lần này phải hoàn thành trong thời gian gấp như vậy, anh sợ em không chịu nổi." Ngọc Minh đưa cho cô bé ly nước, lo lắng nói.
"Không sao. Em vẫn chịu được. Tình hình bên anh cả thế nào rồi?" Minh Ngọc uống mấy ngụm nước, cảm giác không còn khó chịu như trước nữa.
"Tình hình vẫn như vậy. Anh ấy vẫn nằm trong phòng c·ách l·y." Ngọc Minh thở dài.
"Thực sự không có cách sao? Cứ tiếp tục thế này em sợ anh ấy chịu không nổi. Lúc nãy thiết bị sinh hóa của anh cả báo về máy chủ cho thấy chỉ số sinh mệnh của anh ấy đang giảm nghiêm trọng." Minh Ngọc lấy ra một thiết bị đưa cho Ngọc Minh.
"Làm sao đây?" Ngọc Minh nhìn chỉ số trên thiết bị không ngừng giảm xuống trong lòng cảm thấy như đá đè nặng trong lòng.
"Hay là chúng ta đến chỗ anh hai c·ướp thứ thuộc về anh cả về?" Minh Ngọc nói.
"Em có bị ngốc không? Anh ta đã thức tỉnh rồi, chúng ta đấu lại được anh ta chắc?" Ngọc Minh liếc mắt nói. "Dù cho anh ta mới thức tỉnh thì chắc chắc bà cả đã cho người canh giữ rồi. Đừng đi mạo hiểm vô ích."
"Vậy anh nói chúng ta phải làm sao? Đứng nhìn anh cả suy yếu rồi c·hết hả?" Minh Ngọc gắt lên.
"Anh không nói vậy, nhưng chúng ta manh động cũng không làm được gì..." Nói nửa chừng, Ngọc Minh như nhớ đến chuyện gì đó, hai mắt sáng lên, vội nói. "Đúng rồi, chúng ta có thể đi tìm người đó!!!"
"Ý anh là...?"
Ngọc Minh không trả lời Minh Ngọc, chỉ mỉm cười nháy mắt. Trong phút chốc, cả hai dường như đã có cùng suy nghĩ nhìn nhau cười, trong nụ cười có mấy phần thả lỏng.