Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 551: Quyết định




Hội nghị thường vụ chính thức vào thứ tư. Trương Nhất Phàm yêu cầu Đoạn Chấn Lâm tham gia.



Chủ đề chính vẫn là vấn đề cải cách chế độ biên chế của ngành giáo dục. Đoạn Chấn Lâm được phân quản lý mảng giáo dục nên Trương Nhất Phàm yêu cầu anh ta phải có mặt.



Phương án mới đưa ra, các ủy viên thường vụ cầm tài liệu xem kỹ càng, rất nhiều người gật đầu. Phương án lần này đưa ra rõ ràng là nhân đạo hơn rất nhiều so với lần trước. Ít nhất thì viên chức trong ngành giáo dục có thể tự do lựa chọn không bị cưỡng chế chấp hành.



Ninh Thành Cương đã có tính toán sẵn, Đoạn Chấn Lâm lần trước đã nói với anh, anh thấy là có thể thực hiện được.



Vương Xán ở Ban Tuyên giáo nói:

- Tôi thấy phương án này khá kỹ càng, trong đó có bóng dáng của chủ trương một nước hai chế độ của nước ta. Lúc trước tôi phản đối thực hiện một chế độ, giờ tốt rồi. Mọi người còn có cơ hội lựa chọn. Chính phủ giữ thể diện cho họ, họ có thể yên tâm làm tốt công việc của mình



Đoạn Chấn Lâm nói:

- Nếu không phải lúc đầu bọn họ phạm lỗi, thì chúng ta cũng không quan tâm đến vậy, giờ ngược lại chúng ta lại muốn bảo vệ những người phạm lỗi này. Chính phủ đúng là tính toán chu đáo quá.



Nghe Đoạn Chấn Lâm nói vậy mọi người liền cười lớn.



Quan Bảo Hoa hiện là Trưởng ban tổ chức cán bộ, những việc như thế này anh ta không lên tiếng phát biểu. Trừ khi Trương Nhất Phàm có yêu cầu anh mới tỏ rõ lập trường của mình. Lý Triều Huy ở Ban chỉ huy quân sự với đề nghị của Chính phủ và Thành ủy thì hoặc là bỏ phiếu trắng hoặc là xem tình hình mà làm, nói chung cũng không muốn đắc tội với ai.



Đương nhiên, phần lớn tình huống anh ta vẫn nghiêng về Bí thư Thành ủy Trương Nhất Phàm. An Bình là người tuyệt đối trung lập. Anh ta khá thẳng thắn, đích thực là một vị Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật.



Với phương án đưa ra ngày hôm nay, anh nói một bài:

- Phương án đưa ra phù hợp với chính sách của nhà nước, tôi thấy khả thi. Chế độ hợp đồng với giáo viên có thể đánh vào tâm lý của những người thuộc biên chế kia. Giờ là thời kỳ kinh tế thị trường. Cán bộ nhà nước cũng phải đi theo hướng thị trường hóa, thế mới công bằng. Thế mới không đi ngược lại với sự phát triển của xã hội. Tôi ủng hộ phương án này.



Những lời của An Bình rất có tính đại biểu. Hơn nữa ảnh hưởng của ông Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật này ở thành phố Song Giang cũng không nhỏ. Vài vị ủy viên sau khi biểu thị thái độ xong, đến lượt Ninh Thành Cương nói, anh nói rất ngắn gọn:

- Tôi ủng hộ quyết định của Thành ủy.



Trương Nhất Phàm vẫn chưa bày tỏ thái độ gì, lẳng lặng nghe các vị ủy viên thường vụ phát biểu ý kiến. Giờ đến lượt hắn tổng kết, hắn ngẩng đầu nhìn mọi người một lượt:

- Nếu mọi người đã không có tranh luận gì thì cứ quyết định như vậy đi. Việc gửi công văn này đến các cơ quan có liên quan sẽ do Chủ tịch thành phố Đoạn Chấn Lâm giám sát thi hành. Cuộc họp kết thúc.



Buổi họp hôm nay thuận lợi tới mức kinh người. Rất nhiều người suy nghĩ trong lòng tại sao Bí thư Ninh lại thay đổi thái độ đồng ý với phương này một cách vô điều kiện như vậy. Ông ta được gọi là lôi kéo hay đầu quân?



Biểu hiện của Ninh Thành Cương hôm nay có ý hướng về phía Bí thư Trương. Rất nhiều người nghĩ như vậy. Trương Nhất Phàm buồn bực trong lòng, Tần Xuyên và Diệp Á Bình còn liếc mắt trao đổi với nhau, Bí thư Ninh thay đổi tâm tính à?



Ninh Thành Cương mặc dù tạm thời giữ chức Chủ tịch thành phố nhưng vẫn chưa chính thức hoặc y vẫn cần có được một số ủng hộ.



Trương Nhất Phàm về đến phòng làm việc, cảm thấy hội nghị hôm nay thuận lợi quá mức. Đối với người cứng đầu như cành ô liu Ninh Thành Cương đang nghiêng về phía mình làm hắn có hơi chút ngạc nhiên.





Ninh Thành Cương là một người không dễ chịu thua, bản thân mình cũng phải đề phòng. Mục tiêu tiếp theo của Trương Nhất Phàm vốn là anh ta. Chẳng ngờ Phương Nghĩa Kiệt tự kết liễu đời mình làm cắt mất tiền đồ rộng lớn của y.



Nghe nói Phương Cảnh Văn vì chuyện này ốm liệt giường một trận, giờ đang nằm điều trị trong bệnh viện số một của tỉnh. Vận số của nhà họ Phương đã hết? Trương Nhất Phàm tự nhiên nghĩ đến câu nói mang tính chất mê tín này liền cười một cách kỳ quái.



Nhà họ Lý trong cuộc đấu tranh lần trước đã trở nên suy sụp ghê gớm. Phương gia liệu có phải là vì sự sa đọa của Phương Nghĩa Kiệt cũng dần suy sụp? Nếu thực là như vậy, Trương gia lại có thành tựu xuất sắc.



Chỉ là, hai đại gia đình như Lý gia và Phương gia, con lừa gầy có chết cũng to hơn ngựa. Không thể dễ dàng bị sụp đổ đến vậy được. Cuộc tranh giành ở tỉnh Tương này chỉ tổn thương gân cốt tí thôi.



Ông già nhà họ Lý vì để bảo toàn thực lực, không ngờ lại lui về tuyến hai, không thể nói là không tính toán chu tất.



Trương Nhất Phàm đang nghĩ thì Tần Xuyên và Diệp Á Bình đến:


- Bí thư Trương, buổi tối cùng dùng bữa nhé. Lâu lắm rồi chúng ta không ăn cùng nhau rồi.



Hai người đến cùng một lúc chắc là có ý gì đó. Trương Nhất Phàm nhìn hai người:

- Cũng được, để tôi kêu cả bà xã cùng đi nhé.



- Thế thì càng vui, Chúng tôi không dám mời chị nhà.

Tần Xuyên cười cười nói:

- Vậy tôi đi trước nhé.



Xem chừng Diệp Á Bình còn điều muốn nói nên Trương Nhất Phàm ra hiệu cho cô ngồi xuống.



- Hai người có âm mưu gì thế?

Trương Nhất Phàm nói đùa một câu trước mặt Diệp Á Bình, giờ Diệp Á Bình và Tần Xuyên đã là hai trợ thủ đắc lực của hắn, một nam một nữ cũng là một văn một võ.



Diệp Á Bình có chút ngượng ngùng cười nói:

- Thực ra hôm nay là sinh nhất tôi, tôi hơi ngại nói ra nên mời Trưởng ban thư ký Tần nói giúp, chủ yếu là sợ không mời được lãnh đạo thôi.



Trương Nhất Phàm chỉ vào cô nói:

- Cô, cô. Được lắm Diệp Á Bình.



Diệp Á Bình hơi ngượng ngùng. Trương Nhất Phàm nói:

- Được, tối nay nhất định sẽ đi.



Sau khi hai người ngồi xuống, Trương Nhất Phàm hỏi:

- Vụ án Ngô Dũng tiến triển đến đâu rồi?



- Chúng tôi điều tra đến chiếc xe Santana rơi từ vách đá xuống, nó được mua ở một gara xe cũ, nhưng mua bằng chứng minh thư giả, lại còn chưa sang tên. Trước khi xảy ra chuyện phanh xe rất có khả năng đã có người động vào mới dẫn đến việc Ngô Dũng khi đến sườn dốc, mất phanh rồi lật xuống hồ nước.



Trương Nhất Phàm nghĩ một lúc:

- Tên Ngô Dũng này chắc chắn là có người tiếp tay cho y, và còn cho y một khoản tiền để y chạy trốn. Nhưng y không nghĩ rằng người ta thực ra là muốn giết y bịt đầu mối. Là chết thay mà thôi. Cục trưởng Diệp này, vụ này các cô phải nhanh chóng phá án, tội của Ngô Dũng không đến mức phải chết, nhất định phải điều tra ra kẻ đứng sau điều khiển.



Diệp Á Bình đáp:

- Rõ!



Ra khỏi cửa, Diệp Á Bình liền thở dài. Kẻ đứng sau vụ này là ai trong lòng mọi người đều biết, chỉ là phương pháp của đối thủ quá cao siêu đến mức không tìm ra chứng cớ. Rất kỳ lạ là chiếc xe này lại không có trong bản ghi chép ra vào thành phố. Căn cứ vào lộ trình mà Ngô Dũng đi thì phải có bị ghi hình lại mới đúng.



Đi từ tòa nhà Thành ủy ra, Diệp Á Bình lên xe, trong đầu cô chợt lóe ra một ý tưởng:

- Chẳng lẽ có người đỗ xe sẵn ở ngoại thành, rồi từ ngoại thành đi luôn. Chỉ có khả năng này thì mới không bị ghi hình lại ở các máy quay.



Diệp Á Bình lập tức về Cục, bảo Hà Kiện tìm tất cả những ghi hình hôm xảy ra vụ Ngô Dũng. Rất tiếc anh ta lại không tìm ra bất kỳ một ghi chép nào cho thấy xe của Ninh Thành Cương có ra khỏi thành phố hôm đó.



Nếu không phải là Ninh Thành Cương thì có thể là ai được?



Người vô hình thứ ba này đã trở thành đối tượng làm đau đầu Diệp Á Bình.



Hôm nay là sinh nhật Diệp Á Bình, Trương Nhất Phàm tan sở xong lập tức về nhà, thấy vợ yêu vẫn chưa về liền gọi điện:

- Tiểu Phàm, em vẫn chưa hết giờ làm à?




Đổng Tiểu Phàm làu bàu nói:

- Tăng ca đây nè, anh lại không đến đón người ta.



- Em cũng có xe còn gì?



- Nếu anh đến đón em, chỉ cần lái một chiếc, một chiếc bỏ đấy, em ngồi xe anh về nhà.



- Hộ giàu mới nổi điển hình đây.

Trương Nhất Phàm cười mắng :

- Tối nay là sinh nhật Cục Trưởng Diệp của Cục Công an. Cô muốn vợ chồng mình cùng đi ăn cơm.




Đây là lần thứ ba Diệp Á Bình mời Trương Nhất Phàm ăn cơm, đương nhiên chủ yếu là để gia tăng quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới.



Đổng Tiểu Phàm bĩu môi:

- Để xem đã chưa chắc đã kịp, nếu anh đến đón em không chừng có thể về sớm một chút.



Không còn gì để nói. Trương Nhất Phàm biết cô đang làm nũng với mình, đành nói:

- Đành vậy, em nhanh lên đấy, anh đến đón.



Vừa ngồi vào xe thì chuông điện thoại reo lên, Trương Nhất Phàm cầm máy lên nhìn:

- A lô, người bận rộn như Thẩm Kế Văn cậu sao lại có thời gian rảnh tìm tôi thế này?



Thẩm Kế Văn cười nói:

- Tôi đến thành phố Song Giang rồi, chủ nhà như cậu hẳn là nên mời tôi một bữa chứ nhỉ?



- Đương nhiên rồi, nói đi. Lần này đến Song Giang có việc gì?



- Ông già lên cơn giận nên tôi phải đến đây lánh nạn.



- Sao thế?

Trong ký ức của Trương Nhất Phàm thì tính tình Thẩm lão gia khá tốt mà đến mức làm cho Thẩm Kế Văn sợ đến mức không dám về nhà thì không phải là chuyện nhỏ đâu.



- Chính là vì con nhỏ Thẩm Uyển Vân chứ ai nữa, nó làm cho ông cụ tức điên lên thế là ông ấy mắng khắp lượt bọn trẻ như tôi, tôi sợ quá nên chỉ còn cách chạy tới đây lánh nạn.



- Thẩm Uyển Vân? Cậu có tin tức của cô ấy rồi à?

Trương Nhất Phàm vội vã nên đã nói năng thiếu suy nghĩ:



Thẩm Uyển Vân là em cũng cha khác mẹ với Thẩm Kế Văn. Từ lúc Thẩm Uyển Vân ra nước ngoài, Trương Nhất Phàm chẳng có tin tức gì của cô cả, đột nhiên nghe Thẩm Kế Văn nhắc đến cô nên lòng rối bời.



Cô ấy ở nơi đất khách quê người vẫn ổn chứ?



Thẩm Kế Văn cười thầm nói:

- Đến nơi rồi nói nhé, tôi sắp đến thành phố Song Giang rồi.



Trương Nhất Phàm hít một hơi dài, xem ra bữa cơm của Diệp Á Bình không tham gia được rồi, làm sao đây?