Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 421: Sức mạnh của đồng tiền




- Thu Văn Chương, buông tôi ra, anh là đàn ông, cũng phải rơi vào bước đường hôm nay? Tôi phỉ nhổ! Lão nương tôi đây cả đời này sai lầm lớn nhất là chọn trúng người bất tài như anh, cần tiền không có tiền, cần quyền không có quyền. một kẻ bất lực vô dụng!



Mắng nhiếc người chính là một phụ nữ ăn mặc rất hợp thời trang, đợi cho xe lái đến gần nhìn rõ chút mới thấy quả đúng là người phụ nữ lúc nãy đã gặp ở nhà hàng.



Đang lôi kéo người phụ nữ đó là một người đàn ông trung niên nhếch nhác, mặt mày râu ria, ông tôi bị vợ mắng, mà lại không nói một câu, chỉ nằng nặc lôi bà tôi đi. Một cô gái mang đồng phục khách sạn từ trong chạy ra, nhìn về phía hai người họ mà hét lên rằng:

- Cha, mẹ, hai người lại cãi nhau rồi!



Cô gái ấy là Thu Phi Tuyết. Lúc nãy Thu Văn Chương tới tìm cô xin ít tiền, Thu Phi Tuyết đem ba trăm đồng tiền lương đưa cho ông. Không ngờ Thu Văn Chương vừa đi ra thì gặp phải kẻ gian phu dâm phụ này, và rồi hai người lại bắt đầu gây chuyện với nhau.



- Đi, hôm nay ông sẽ làm một người đàn ông thực sự, ly hôn đi!



- Buông cái tôiy bẩn thỉu của ông ra, muốn ly hôn thì ngày mai gặp ở tòa án, tôi tới đón Phi Tuyết. Người phụ nữ đẹp chống cự một lát lại bị lôi đi xềnh xệc.



Cửa xe Mercedes mở ra, Lư Khoái Phi bước ra, ưỡn bụng đi qua:

- Bỏ bàn tôiy bẩn thỉu của ông ra! Yến Yến bây giờ là người của tôi.



Thu Văn Chương trừng trừng nhìn ông tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, Lư Khoái Phi cũng trừng mắt nhìn lại một cái:

- Nhìn cái gì mà nhìn? Sau đó, một chân đạp Thu Văn Chương ngã lăn xuống đất.



- Cha-----

Thu Phi Tuyết chạy bổ tới.

- Cha-----



- Ông…, tại sao lại đánh người?

Thu Phi Tuyết nhìn ông tôi hỏi.



Lư Khoái Phi liếc xuống Thu Phi Tuyết đang ngồi dưới đất, mỉm cười không mấy thiện cảm, thầm nghĩ:

Con vịt xấu xí nhà Yến Yến từ khi nào trở nên xinh đẹp như vậy? Đưa mắt đánh giá Thu Phi Tuyết:

- Phi Tuyết, đi theo mẹ của cô đi! Đừng làm nhân viên ở đây nữa. Đi theo cha nuôi này đi, cả đời tiền tiêu không hết.



- Phi Tuyết, mau gọi cha nuôi đi.

Yến Yến nghe Lư Khoái Phi nói như vậy, trong lòng vui mừng khấp khởi. Nếu như Lư Khoái Phi thực lòng muốn nhận làm con nuôi thì cuộc đời về sau của Phi Tuyết sẽ hạnh phúc, đâu cần phải theo ông bà nội chịu khổ chứ?



Ai ngờ Thu Phi Tuyết hứ lên một cái, không thèm để ý đến hai người họ. Chỉ đỡ cha mình dậy, nhìn Lư Khoái Phi với ánh mắt đầy thù địch:

- Ông dựa vào cái gì mà đánh cha tôi! Các người đi, đi hết đi! Cả đời này tôi không muốn lại phải nhìn thấy các người nữa.



Lư Khoái Phi cười nhạo:

- Ông tôi là kẻ bất lực, cô còn nhận ông tôi làm gì. Bây giờ tôi đưa cho ông vài đồng là ông tôi lập tức gọi tô bằng cha đấy, cô có tin không.



Lư Khoái Phi mở túi, lấy ra một xấp tiền, khoảng chừng bốn năm nghìn đồng. giơ qua giơ lại trước mắt Thu Văn Chương:

- Thu Văn Chương, có nhìn thấy không, bây giờ tôi chính thức nói với ông, Yến Yến đã là người của tôi, từ nay về sau, ông không được làm phiền cô ấy nữa. Ông đây cũng không muốn nhìn thấy người đàn ông khác đụng đến người cô ấy nữa, cầm lấy số tiền này, cút---



Thu Văn Chương nhìn số tiền trong tay ông ta, sững người một hồi lâu. Nhìn vợ mình, rồi lại nhìn tiền trong tay Lư Khoái Phi. Giơ tay ra nhận tiền:

- Tôi đồng ý!



- A! Không đơn giản như vậy! Lư Khoái Phi lắc tay, Thu Văn Chương chụp vào không khí.



- Nếu ông lại đến quấy rầy Yến Yến, ông đây sẽ kêu người tới chặt đứt tay ông ra.



Lư Khoái Phi hừ lên một tiếng rồi đưa tiền cho ông ta.



Thu Văn Chương cầm tiền trong tay, miệng không ngừng đáp:

- Được, được.



- Cha----

Thu Phi Tuyết tức chết đi được, dậm chân một cái làm rơi hết tiền trong tay Thu Văn Chương.



Mấy ngàn đồng rơi vung vãi khắp nơi, bay xuống dưới đất. Thu Văn Chương vồ lấy như không thiết tính mạng nữa:

- Tiền, tiền, tiền của tôi.



Nhặt tiền, ra sức nhặt tiền! Lúc này, ông ta bất chấp tất cả rồi.



- Đồ vô dụng!

Yến Yến mắng một câu rồi kéo tay Phi Tuyết


- Phi Tuyết, chúng ta đi thôi!



- Không!

Thu Tuyết giãy tay ra, bướng bỉnh đứng một bên, nhìn Thu Văn Chương đang bò trên mặt đất nhặt tiền khắp nơi, khóe mắt tràn lệ.



Từ sau khi người đàn bà này bỏ đi theo người ta, Thu Văn Chương thay đổi rồi, từ một giáo viên hào hoa phong nhã, đầy chí khí, sa đọa trở thành một con bạc, một tên ma rượu. Cuộc đời ông ta rẽ ngoặt trong phút chốc, ước mơ của ông ta, trong chốc lát đã bị phá vỡ, gia đình của ông ta cũng trở thành ly tan.



Đối với ông ta mà nói, từ giờ phút này ngoài khoái cảm vung tiền như nước trên sòng bạc thì không còn bất cứ điều gì làm ông ta có cảm giác vui vẻ nữa. Một người sống không còn mục tiêu, tim cũng chết rồi. Thu Văn Chương sống cuộc sống còn không bằng chết như vậy.



Cuộc đời không còn ý nghĩa gì đối với ông ta nữa.



- Phi Tuyết, đây là cơ hội cuối cùng, nếu như không đi với mẹ cô, thì về sau không để mẹ cô nhận cô là con gái nữa đâu.

Lư khoái Phi muốn lấy chiêu đối phó với Thu Văn Chương để đối phó lại với Thu Phi Tuyết. Có cha nuôi thì tất phải có con gái nuôi mà.



Đáng tiếc ông ta nghĩ sai lầm rồi, Thu Phi Tuyết vốn không chịu thua.



Vẻ mệt mỏi hiện rõ trên nét mặt cô, nhìn người cha già đang như điên như dại nhặt những đồng tiền trên đất, mím môi lắc đầu:

- Sớm đã không còn người mẹ này rồi, chúng ta đi thôi!



- Phi Tuyết!

Yến Yến nóng nảy, chạy tới kéo tay cô, nhưng bị cô hất ra.



Lư khoái phi cười tự mãn:

- Để tôi.



Ông ta bước về phía trước hai bước, dẫm chân lên tờ bạc 100 đồng cuối cùng, trêu tức Thu Văn Chương đang ngồi xổm dưới đất. Ông ta ngẩng đầu lên:

- Đây là tiền của tôi mà, là tiền tôi bán vợ, hãy bỏ cái chân ra.



- Giờ tôi cho ông thêm một cơ hội để kiếm nhiều tiền hơn nữa.

Lư Khoái Phi cười bằng cái bản mặt đáng ghét.



Nói rồi ông ta rút từ trong túi ra một xấp tiền, lần này còn nhiều, còn dày hơn lần trước. Ước chừng cũng khoảng 10 ngàn. Ông ta giơ xấp tiền lên:


- Thu Văn Chương, bây giờ cho ông một cơ hội, số tiền này sẽ thuộc về ông.



Yến Yến cũng không biết ông ta định giở trò gì nữa, nhưng nhìn bộ dạng của Thu Văn Chương là căm hận trong lòng. Thu Văn Chương bèn đứng dậy:

- Ông nói đi, chuyện gì tôi cũng đồng ý hết!



Lư Khoái Phi chỉ xuống đất:

- Quỳ xuống rồi nói, ông dựa vào cái gì mà đứng ngang hàng với tôi!



Thu Văn Chương vẻ mặt tức giận, nhưng nhìn xấp tiền đung đưa trước mắt, ông ta lập tức trở lại với cái vẻ hảm hại của mình, phụp--- ông ta quỳ xuống và nói:

- Cả vợ cũng bán cho ông rồi, tôi còn có cái gì có thể bán được nữa chứ.



- Ha ha...

Lư Khoái Phi cười đắc ý:

- Ông đúng là người hiểu chuyện, tôi thích ông đấy!

Ông ta chỉ vào Thu Phi Tuyết:

- Đoạn tuyệt tình cha con, từ nay về sau, cô ta không mang họ Thu nữa mà là họ Lư.



Thu Văn Chương lặng thinh, quay đầu lại nhìn con gái lúc này lệ đầm đìa trên mặt, khóc không thành tiếng. Thậm chí đến một từ ba cũng cất không nên lời.



Thu Phi tuyết nhìn cha già đang quỳ dưới đất trước mặt mình mà lòng đau như cắt.



Một người đàn ông mất đi chí khí đồng nghĩa với việc mất đi sinh mạng, Thu Văn Chương lúc này như cái xác không hồn, ngoài tiền ra ông ta bất chấp tất cả. Cả đời này ông ta bị lụi bại dưới sức mạnh của đồng tiền.



Gia đình xuống dốc, vợ bỏ theo người ta, con gái phải đi làm thuê...tất cả đều là vì tiền.



Lư Khoái Phi rất đắc ý, đắc ý vì mình đã đạo diễn cho một vở kịch xuất sắc. Ông ta thấy Thu Văn Chương còn đang do dự, bèn ra thẻ cược to hơn, lấy ra thêm mấy ngàn đồng nữa. còn cụ thể bao nhiêu cũng không đếm, mà cũng lười đếm nữa.



Ước chừng bốn năm ngàn gì đó:

- Thu Văn Chương, ông nhìn rõ chưa, nhanh lên, ông đây không có thời gian phí lời với ông!



- Tôi đồng ý.



Không ngờ thu Văn Chương lại đồng ý. Bằng lòng thỏa hiệp đoạn tuyệt quan hệ cha con. Sau đó ông ta vội vàng giựt lấy nắm tiền kia, lẩm bẩm rằng:

- Tôi đồng ý, tôi đồng ý với ông!



- Ha ha...

Lư Khoái Phi cười khoái chí. dắt tay vợ của người ta:

- Yến Yến em thấy chưa, đây đã từng là người đàn ông của em đấy, kẻ bất lực! Từ nay về sau, em và Phi Tuyết thuộc về Lư Khoái Phi này. Đi!



Trước cửa khách sạn, mấy người bảo vệ chứng kiến toàn bộ câu chuyện, có vài người cười từ đầu đến cuối, có phần sùng bái Lư Khoái Phi, người có tiền chính là thượng đế! Đã ôm vợ người tôi vào lòng lại còn bắt người tôi ngoan ngoãn quỳ xuống chân mình.



Thu Phi Tuyết cuối cùng nhịn không nổi nữa, òa lên khóc nức nở. Quay người chạy đi.

- Phi Tuyết----

Yến Yến đuổi theo cô.



Tít tít----ngoài cổng vang lên hồi còi, tiến tới là một chiếc xe Audi màu trắng mang biển số ngoại tỉnh. Xe của Lư Khoái Phi dừng ngoài cổng, người cũng đứng giữ đường lớn của khách sạn.



Nghe tiếng còi xe, trong lòng bực bội, ông ta nhìn cũng không nhìn đã mắng một câu:

- Kêu chết à! Có tin tôi đập nát xe của ông!



Quay đầu nhìn, xe ngoại tỉnh, có gì mà hống hách.



Lư Khoái Phi quay qua:

- Đường rộng như thế, không đi qua một bên được à?



Mấy tên bảo vệ thấy vậy lập tức biến đổi sắc mặt,đây là xe của bí Thư Trương, họ liền chạy tới:

- Tổng giám đốc Lư, xe của Bí Thư tới! Mau tránh ra đi!



- Bí thư? Bí thư nào? Trời tối quá, đèn đường cũng mờ mờ, ông ta nhìn không rõ người trong xe. Trương Nhất Phàm nói với người đang lái xe Tần Xuyên rằng:

- Tần Xuyên, sự việc ngày hôm nay, cậu ghi nhớ cho tôi.



Trương Nhất Phàm không nói gì nữa, 1 câu nói, đã làm cho Tần Xuyên trong lòng kinh ngạc, Bí thư muốn ra tay với tên Lư Khoái Phi này.

- Vâng!



Tần Xuyên hét lên:

- Xe của ai, đưa qua một bên!



Bảo vệ thấy vậy, vài người ba chân bốn cẳng dùng hết sức đẩy cái xe của Lư Khoái Phi sang một bên.



- Thư ký Tần! Thì ra...

Lư Khoái Phi nhìn vào xe đúng là Tần Xuyên. Đang định bước lên chào, không ngờ Tần Xuyên căn bản không để ý đến ông ta, lái thẳng xe vào sân khách sạn.



Lư Khoái Phi đứng đó, làu bàu một câu:

- Ý gì đây, làm cao vậy.

Còn chưa nói hết lời, đột nhiên nghe thấy tiếng “ầm”---vang lên cực to, Lư Khoái Phi quay người lại xem:

- Mercedes-Benz của tôi ——



Thì ra khi bảo vệ đẩy xe ông ta sang bên, quên kéo thắng tay lên, kết qủa chiếc xe trượt dốc, đâm vào con lươn trên đường cái.



Khung bảo vệ và đèn lớn đều bị nát bét, Mercedes-Benz mới mua hơn hai triệu! Lư Khoái Phi đau lòng xót ruột.



Trương Nhất Phàm về tới khách sạn, nói với Tần xuyên:

- Sắp xếp phòng cho Ôn Nhã một chút.



- Vâng!

Tần Xuyên đang định đi đánh tiếng với Giám đốc khách sạn, Trương Nhất Phàm gọi lại:

- Đợi chút, lát nữa cậu gọi cuộc điện thoại, khách sạn vẫn như chế độ trước đây, bỏ bảo vệ, dùng binh canh gác, nhân viên không phận sự và khách không quan trọng không được vào.



Khách sạn Song Giang phân thành hai bộ phận, một bộ phận đối ngoại, làm khách sạn, bộ phận khác cũng là nơi mà Trương Nhất Phàm đang ở, chỉ dành cho lãnh đạo chủ chốt của nhà nước hoặc hoan nghênh thượng cấp tới thanh tra dùng.



Tần Xuyên hiểu rõ ý đồ của lãnh đạo:

- Được, tôi sẽ sắp xếp ngay.