Thành phố Giao Châu có một hộp đêm rất nổi tiếng tên là Đêm Mông Lung.
Đêm Mông Lung còn xa hoa, tráng lệ, đẹp mắt hơn Vạn Tử Thiên Hồng của Nhâm Quốc Đống nhiều. Hơn nữa, Đêm Mông Lung nằm ở vị trí phồn hoa bậc nhất của thành phố Giao Châu, đêm đêm khách đến tấp nập, trong quán không khi nào còn chỗ trống.
Chu Đỉnh Thiên và Phương Tử Kiệt đang ngồi trong phòng bao riêng, kẻ ôm người ấp, hình ảnh nhìn hết sức thô hiển. Ngồi cạnh họ là mấy cô gái bao, mặt trát đầy phấn, hóa trang rất đậm, gương mặt các ả luôn luôn thường trực nụ cười phóng túng, lả lơi.
Vóc dáng Phương Tử Kiệt không cao, lại béo. Tay gã không khách sáo bóp mạnh lên người cô gái bên cạnh, rồi cười lên ha hả.
- Anh Thiên, đã lâu lắm rồi anh không đến, khó lắm mới có buổi tụ tập, đêm nay không say không về!
Chu Đỉnh Thiên không lạc quan giống gã. Gã biết Phương Tử Kiệt là loại đầu to óc ngắn, cả ngày chẳng chịu làm việc.
Thật không ngờ, việc cử người theo dõi Trương Nhất Phàm lại bại lộ nhanh như vậy. May nhờ Chu Đỉnh Thiên làm việc quyết đoán, gã lấy lý do tai nạn xe hơi để xử lý tên thám tử tư.
Tuy tên thủ hạ lái xe đâm chết thám tử tư phải vào tù, nhưng gã tin, thủ hạ của gã không bao giờ khai ra nửa lời. Chu Đỉnh Thiên không để người của mình lộ mặt vì sợ bọn người của Trương Nhất Phàm phát hiện, sau đó sẽ tìm ra gã là kẻ giật dây đằng sau.
Đến lúc ấy, đôi bên xung đột trực diện sẽ không hay, do đó, gã cử người tìm tay thám tử kia. Chỉ là có nằm mơ gã cũng không thể ngờ rằng, tên thám tử gà mờ đó mới theo dõi có bốn ngày đã bị người của Trương Nhất Phàm phát giác.
Ba ngày trước, tên thám tử có báo cho gã vài tin nhưng toàn là những tin vớ vẩn. Trương Nhất Phàm đi làm lúc mấy giờ, tan tầm khi nào, về nhà vào giờ nào. Toàn những tin không có giá trị và có tý ý nghĩa thực tế nào.
Chu Chính Phương dùng thủ đoạn chính trị, Chu Đỉnh Thiên lại sử dụng mưu kế. Bằng mọi thủ đoạn, cha con gã phải tìm được cách dạy cho Trương Nhất Phàm một bài học. Vì vậy tối nay gã đã hẹn với Lưu Nhất Hải.
Nhưng hai người đã đợi trong phòng riêng cả tiếng đồng hồ, uống đầy một bụng bia mới nhìn thấy bóng dáng của Lưu Nhất Hải chậm rãi bước vào.
Nhìn thấy Lưu Nhất Hải, Chu Đỉnh Thiên vỗ tay vào cô gái đầy đặn bên cạnh nói:
- Diễm Diễm, em sang chăm sóc anh Hải.
Diễm Diễm cũng khá dễ chịu, vừa mới bị Chu Đỉnh Thiên sờ mó đến nóng cả người, nên vừa đến bên Lưu Nhất Hải, cô đã ép chặt tấm thân mềm mại vào người gã. Lưu Nhất Hải cũng không từ chối. Đâu phải gã mới đến nơi này một vài lần, vì thế, gã tự nhiên thò tay vào phần vai để hở trên người Diễm Diễm.
Xuyên qua cổ áo nhìn xuống bộ ngực Diễm Diễm, Lưu Nhất Hải nhìn thấy khe ngực sâu hun hút. Gã khen thầm Chu Đỉnh Thiên, không biết tên này tìm đâu ra gái ngon như vậy, thật gợi cảm. Gã thích những nàng đẫy đà như thế.
Cô Diễm Diễm này, béo mà không phì. Đầy đặn nhưng lại mềm mại, sờ đến đâu sướng đến đó. Diễm Diễm cũng là người đàn bà có nhiều kinh nghiệm phong trần, ngó thấy Lưu Nhất Hải điêu luyện như thế, cô liền áp sát tới, một tay đặt trên đùi Lưu Nhất Hải, vô tình cố ý chạm nhẹ vào chỗ ấy của gã.
Ba người vừa uống rượu vừa ôm ấp gái bao của mình.
Lưu Nhất Hải cũng biết kế hoạch của Chu Đỉnh Thiên đã thất bại, vì thế tối nay người ta mới tìm đến gã để bàn bạc đối sách. Dự định sẽ phơi bày cuộc sống trăng hoa của Trương Nhất Phàm để làm xấu danh tiếng của hắn. Đây quả là một ý hay, nhưng đâu ngờ rằng ý thức phòng bị của bên kia lại mạnh như vậy.
Chu Đỉnh Thiên bất đắc dĩ cười trừ, nâng chén lên cụng với hai người kia. Uống xong chén rượu, gã vỗ vào mông cô ả ngồi bên nói:
- Ba em hãy đi hát trước đi!
Ba cô gái biết ý lập tức đứng dậy ra ngoài, Chu Đỉnh Thiên liền nói:
- Thật là rầu quá, cũng không biết là tìm được loại thám tử kiểu gì, chẳng hiểu tý cứt nào cả.
Lưu Nhất Hải cười nói:
- Đó là do các cậu chưa biết đến quân cờ của đối phương, có biết tên lái xe họ Liễu không?
- Cậu nói là Liễu Hải?
Chu Đỉnh Thiên thở hắt ra:
- Đã gặp tên đó hai lần, cũng không ngờ tên đó lại lợi hại đến vậy.
Phương Tử Kiệt đưa ra sáng kiến:
- Hay chúng ta tìm lấy vài người để dạy dỗ nó.
Lưu Nhất Hải cười nói:
- Kế sách kém cỏi!
Rồi gã nâng chén lên, chậm rãi nhâm nhi.
Chu Đỉnh Thiên không giữ được bình tĩnh nói:
- Rốt cuộc tên đó là người như thế nào?
Lưu Nhất Hải lúc này mới gật đầu nói:
- Trước khi làm việc gì tốt nhất hãy học thuộc bốn chữ: biết người biết ta. Cái tên Liễu Hải ấy, tôi đã điều tra rồi, gã là cảnh binh xuất ngũ, thân thủ rất khá. Chính cái lần trước ấy, các cậu còn nhớ chứ? Khi ấy tôi sai bảy người đám Hắc tử đi Thông Thành, kết quả là bị một mình Liễu Hải đánh cho thảm bại.
Nhắc tới sự việc xảy ra ở Thông Thành, Chu Đỉnh Thiên không bao giờ quên được. Cũng chính vì Trương Nhất Phàm mới khiến gã phải vào ăn cơm nhà khám mấy tháng trời. Sự việc này làm Chu Đỉnh Thiên khó chịu đến giờ.
Gã vẫn chưa cam tâm:
- Tên Liễu Hải đó lợi hại như vậy sao?
Lưu Nhất Hải cười nói:
- Nếu không tin, cậu có thể gọi vài tên đi thử xem.
Một người có thể tay không đánh bại bảy người, quả thật rất lợi hại. Thực ra Chu Đỉnh Thiên cũng biết Liễu Hải xuất thân là cảnh binh, nhưng gã không ngờ rằng Liễu Hải lại lợi hại như vậy.
Lưu Nhất Hải nhìn hai người đó rồi nảy ra một ý:
- Không phải hiện nay huyện Tế Châu đang xây dựng nhà máy thủy điện sao, ừ, đúng rồi.
Lưu Nhất Hải vừa nhắc đến, Chu Đỉnh Thiên đã hiểu ý ngay, hay, có thể làm vài chuyện về bên đó, tốt nhất là làm cho các nhà đầu tư rút vốn ra khỏi Tế Châu.
Phương Tử Kiệt là kẻ đầu to óc ngắn nên phản ứng khá chậm. Gã trợn mắt hỏi:
- Xây dựng nhà máy thủy điện thì sao chứ? Nói rõ tý đi!
Chu Đỉnh Thiên liền cốc vào đầu hắn:
- Óc cậu là nước hả? Ngoài việc chơi gái ra, còn muốn cái gì nữa?
Phương Tử Kiệt đắc trí cười hả hê nói:
- Anh Thiên, các anh đừng đánh đố nữa có được không? Có phải các anh muốn cô ả đó không? Cái này em lành nghề, chỉ cần các anh lên tiếng, ngày mai em sẽ sai người trói cô ta về.
- Đồ ốc lợn.
Chu Đỉnh Thiên mắng:
- Người ta là quản lý của công ty quốc tế lớn, nếu như xảy ra chuyện không hay tại đại lục, cậu tưởng cậu có thể thoát ư?
Phương Tử Kiệt xìu mặt xuống, gã buồn rầu nói:
- Thế này cũng không được, thế kia cũng không xong, vậy phải làm thế nào để họ rút vốn đầu tư?
Lưu Nhất Hải chỉ cười mà không nói, gã chỉ nói đến thế, việc còn lại không phải việc của gã. Lưu Nhất Hải là một tên rất khéo, làm việc hết sức cẩn thận.
Chỉ cần Chu Đỉnh Thiên hiểu ra ý gã là được, còn Phương Tử Kiệt hiểu hay không thì gã mặc kệ.
Đương nhiên, Lưu Nhất Hải tuyệt đối không đưa ra chủ kiến ngu ngốc như Phương Tử Kiệt. Gã nghĩ, Chu Đỉnh Thiên đã hiểu ý gã, vậy nên gã không nói thêm nữa.
Nếu thật sự muốn gây chuyện ở nơi nào đó quả thực có quá nhiều phương pháp, không nhất thiết phải làm như Phương Tử kiệt vừa nói. Lưu Nhất Hải mỉm cười nâng chén rượu lên uống một ngụm. Tiếp đến gã ngoắc tay gọi cô nàng Diễm Diễm vào, hai người ôm nhau thắm thiết và cất cao tiếng hát.
Hai cô gái còn lại cũng lần lượt quay về bên cạnh Chu Đỉnh Thiên và Phương Tử Kiệt, sáu người trong phòng bao riêng ăn chơi bù khú, vừa chơi gái vừa hát hò.
Khi hát đến 12h, Lưu Nhất Hải ôm Diễm Diễm về trước. Chu Đỉnh Thiên và Phương Tử Kiệt cũng lần lượt tạm biệt hộp đêm, ôm gái đi tìm nhà nghỉ.
Mấy hôm sau, bên bờ sông Tế xã Hoàng Mai huyện Tế Châu, tại khu vực xây hồ chứa nước bất ngờ có một đám người đến kiếm chuyện. Đám người này không rõ chân tướng xông vào công trường, ngăn cản đội thi công, hai bên xảy ra xung đột.
Cả đội thi công và đám người gây rối đều có người bị thương. Sự việc lan lên tới tận Ủy ban nhân dân huyện.
Bí thư Đoàn huyện Tế Châu đích thân ra mặt điều tra sự việc, hóa ra là đám người đó nghe được tin đồn, nói đám đất đó được chính phủ chuyển bán cho người nước ngoài, sau này nơi đây không còn là xã Hoàng Mai của họ nữa, người nào đặt chân lên khu vực này đều phải nộp thuế.
Đã thế, người nước ngoài lại xây nhà máy thủy điện tại Trung Quốc, còn thu giá điện rất cao, nếu xây xong, giá điện sau này sẽ tăng gấp đôi giá hiện nay.
Sau đấy lại có người nói, mảnh đất này vốn là của xã Hoàng Mai, sau khi chính phủ bán đi đã thu về rất nhiều tiền. Số tiền ấy đáng ra thuộc về xã Hoàng Mai, thuộc về những người dân sống ở đây, nhưng đã lâu vậy rồi, nhà máy thủy điện cũng đã bắt đầu xây dựng mà chính phủ vẫn chậm trễ không có ý chia tiền cho họ.
Có người lại nói, chính phủ và người nước ngoài xây dựng hồ chứa nước ở đây để bóc lột tiền của người dân, sau này, nước dùng để tưới tiêu cho nông nghiệp, nước sinh hoạt đều thu phí như ở thành phố. Nếu không, họ sẽ ngăn hồ chứa nước không để nước chảy xuống hạ lưu.
Lý do thì đủ cả, người dân lại mù quáng nghe theo tin đồn nhảm nên nhanh chóng bị một số kẻ xúi giục kích động, càng nói câu chuyện lại càng giống thật.
Vì thế, cả đám người xông vào công trường và xảy ra xung đột với đội thi công, khiến cả hai bên đều có người bị thương. Bí thư Đoàn sau khi nghe xong báo cáo điều tra liền lập tức hạ lệnh, đầu tiên phải trấn an dân chúng, sau đó điều tra xem rốt cuộc ai là kẻ đứng giữa tung ra những tin đồn thất thiệt.
Việc xảy ra vẫn chưa lắng xuống thì lại có việc khác tiếp đến. Ngày 12 tháng này, Emi đến thành phố Đông Lâm và gặp phải sự đe dọa liên tiếp. Cô trợ lý của cô vô duyên vô cớ mất tích cả buổi, đợi đến buổi tối khi xuất hiện, cô cũng chẳng hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cô chỉ biết là khi cô ở trong toilet thì đột nhiên bị người ta trùm bao lên đầu, sau đó cô không biết gì. Đợi đến khi tỉnh dậy mới biết cô bị vứt trong gian phòng bỏ hoang.
Trong cái rủi vẫn có cái may, cô chỉ hoảng sợ chút xíu chứ không bị xâm phạm hay đánh đập.
Sau đó, Emi lại về khách sạn và phát hiện ra sự việc làm cô không vui. Tại phòng ngủ của mình, cô phát hiện thấy một đầu quay camera nhỏ. Phát hiện này làm Emi lo lắng không yên, cô không thể ở lại khách sạn này lâu hơn nữa.
Lát sau, khi cô đang đi trên phố thì bất ngờ một chiếc xe máy lao đến gần mình rồi cướp đi ví tiền trong tay. Emi và cô trợ lý sợ hãi đến độ mất hết cả hồn phách.
Cô trợ lý ngay lập tức đi báo công an, nhưng chiếc xe máy giật xong ví đã chạy mất hút không biết phương hướng. Vả lại, hai cô hoảng quá nên cũng chẳng biết hung thủ mặt mũi thế nào, thậm chí còn không cả nhìn biển số xe.
Những sự việc không hay xảy ra liên tục làm Emi không còn dám lưu lại thành phố Đông Lâm, từ trước đến giờ, cô chưa bao giờ gặp phải môi trường sống kinh hoàng như vậy. Trật tự trị an thật ở đây làm người khác thất vọng. Cô sợ nếu mình tiếp tục lưu lại Đông Lâm sẽ xảy ra những chuyện mà không ai có thể nghĩ đến.
Vì thế, Emi đã có ý định lập tức quay về Thượng Hải, may nhờ Ôn Nhã biết được tình hình nên vội vàng gọi điện thoại cho Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm tức giân đập tay lên bàn rồi gọi Viên Thành Công đến văn phòng.
Viên Thành Công cũng cảm thấy rất kỳ lạ, việc trị an ở thành phố Đông Lâm từ trước đến nay đều khá ổn, sao đột ngột lại xảy ra sự việc kia? Vì thế, Viên Thành Công lập tức cử ra mấy người cảnh sát, đi theo bảo vệ Emi và người của cô 24/24h.