Emi đưa tài liệu của công ty giao cho Trương Nhất Phàm. Hai người ở trong khách sạn nói chuyện một lúc, khoảng nửa tiếng sau Trương Nhất Phàm liền rời khỏi khách sạn.
Hai người trong buổi gặp gỡ không chính thức này đều để lại cho nhau ấn tượng rất tốt. Trương Nhất Phàm có dự định của Trương Nhất Phàm, Emi có kế hoạch của Emi. Ngày hôm sau, Trương Nhất Phàm đi làm, lập tức liền gọi Tô Như Hồng vào phòng làm việc, đưa cho cô ta những tài liệu của công ty Âu Phil.
- Công ty này, cô hạch toán thật tốt một chút.
Tô Như Hồng còn muốn báo cáo về tiến độ đàm phán của cô với tập đoàn Hoàn Á cho Trương Nhất Phàm. Không ngờ rằng hắn lại giao tài liệu này cho mình. Công ty Âu Phil cô đã nghe qua trước đây rất lâu, cũng là công ty lớn thuộc loại quốc tế, nhưng không biết Trương Nhất Phàm lấy được những tài liệu này từ đâu.
Tô Như Hồng trong lòng đoán định, chủ tịch Trương đột ngột muốn mình đi xác minh tinh hình công ty này, trừ khi trong lòng Trương Nhất Phàm có tình toán gì? Nghĩ đến mình một Trưởng phòng xúc tiến đầu tư phải đi thu hút đầu tư nước ngoài, sao lại phải để Chủ tịch thành phố tự mình ra mặt, Tô Như Hồng liền nóng cả mặt.
Nguyên nhân chính là vì tập đoàn quốc tế Hoàn Á là một công ty đa quốc gia, cho nên Giao Châu và thành phố Đông Lâm cả hai bên đều khá quan tâm. Cầm những tài liệu này, Tô Như Hồng trong lòng liền nghĩ nếu có thể thu phục công ty lớn như Âu Phil, Hoàn Á quốc tế có thể bỏ được.
Vì thế, cô lập tức đem những hiểu biết của mình về hoàn cảnh đầu tư của tập đoàn Âu Phil nói lại một lần. Bởi vì gần đây phải chú ý nhất vào các dự án đầu tư thủy điện, cho nên về các công ty cùng thể loại cô cũng để ý đến.
Tô Như Hồng nói tài liệu công ty không có vấn đề gì, cần xác định chính là thân phận thực sự của Emi. Nếu thân phận của cô ta không có việc gì thì chuyện này đúng là chuyện tốt lành.
Tô Như Hồng không khỏi nhìn vị Chủ tịch thành phố trẻ tuổi này, thật sự không ngờ hắn lấy đâu ra sức hấp dẫn nhân cách lớn như vậy. Không ngờ lại có thể kéo về một công ty Âu Phil nổi danh quốc tế như vậy.
Nghe Tô Như Hồng nói xong, Trương Nhất Phàm thấp giọng nói, vậy cô đi xác minh những tài liệu này đi. Tô Như Hồng gật đầu, đi đến bên cửa lại dừng lại:
- Chủ tịch Trương, phía bên tập đoàn Hoàn Á…
Trương Nhất Phàm biết cô ta muốn nói gì, nói thẳng luôn:
- Tiếp tục duy trì sự nhiệt tình, duy trì sự chú ý cao độ.
- Được ạ!
Tô Như Hồng đi ra khỏi phòng làm việc của Trương Nhất Phàm, trong đầu liền nghĩ đến chuyện này. Chủ tịch Trương muốn mình đi xác minh thân phận của Emi, chẳng lẽ hắn đã có tính toán khác?
Nghĩ tới nghĩ lui, rồi lại nắm được điểm cốt yếu, cũng không biết chủ tịch Trương có ý định từ bỏ tập đoàn Hoàn Á. Tô Như Hồng tự nhiên không biết Emi đã vào thành phố Đông Lâm, nghĩ mãi nghĩ mãi cũng về tới văn phòng Cục xúc tiến đầu tư.
La Hạo gõ cửa đi vào.
- Trưởng phòng Tô.
- Ồ, là La Hạo, có chuyện gì không?
Tô Như Hồng ngẩng mặt nhìn La Hạo, thuận tay cầm tờ giấy chặn ở chỗ tài liệu mà mình đang xem.
La Hạo đi vào mang cho cô một chén trà, nói một chút về tình hình của Phòng xúc tiến đầu tư, sau đó ngồi một lát rồi đi. Tô Như Hồng lại xem lại từ đầu tài liệu về Emi.
Bởi vì tin tức Ông Tiêu đến thành phố Đông Lâm đàm phán bị lộ ra ngoài, Tô Như Hồng cần phải cẩn thận hơn. Tài liệu hôm nay Chủ tịch Trương đưa cho mình, không chừng đến cả thư ký của hắn cũng biết chuyện này. Bởi vậy Tô Như Hồng càng phải cẩn thận hơn.
Còn Emi buổi trưa nay đi cùng với Ôn Nhã tới Tế Châu. Sau đó hai người giống như khách du lịch đi ngắm cảnh vậy, dọc theo sông Tế Thủy vừa đi vừa ngắm nghía.
Xét về tổng thể mà nói, hoàn cảnh đầu tư sông Tế Thủy cơ bản là đáp ứng điều kiện xây dựng trạm thủy điện. Emi cũng biết nếu dự án này được khởi công, có thể bao trùm toàn bộ thành phố Đông Lâm cùng với những vùng xung quanh Đông Lâm.
Đối với chính sách của chính quyền thành phố Đông Lâm, Emi đã sớm hiểu rõ. Trước khi đến Đại lục, cô đã điều tra nghiên cứu kỹ càng về xu thế phát triển của Trung Quốc, triển vọng và cả tình hình ở Trung Quốc.
Ít nhất trong vòng hai ba mươi năm về sau, thị trường nội địa Trung Quốc sẽ là nơi ưa thích thu hút đầu tư trên thế giới. Vài thập niên phát triển về sau của Trung Quốc chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới vận mệnh toàn thế giới. Đây cũng xem là đề cử và đề nghị khá mạnh mẽ của của Emi, dần dần đem sự phát triển trọng điểm dời đến Trung Quốc đại lục chính là nguyên nhân thực sự.
Tầm nhìn xa rộng của Emi quả nhiên ở hai ba mươi năm nữa, Trung Quốc phát triển thành dòng chảy chính của thế giới.
Ví dụ sinh động là hai thương hiệu điện thoại lớn trên thế giới là Motorola và Nokia. Ở những thập niên chín mươi, Motorola là ngành sản xuất chính trong thế giới thông tin, có thể nói là đứng đầu bảng. Ngay lúc đó công ty Nokia căn bản là không có khả năng địch lại nổi. Cũng vào lúc này, công ty đem mục tiêu phát triển và phương hướng định vị ở thị trường Trung Quốc đại lục. Chính vì quyết định này, khiến công ty Nokia tăng trưởng nhanh chóng. Vào khoảng mười mấy năm sau thì xác định được vị trí bá chủ của mình.
Bởi vậy từng có một thương gia nổi tiếng trên thế giới đã nói một câu. “ Kẻ nào khinh thường Trung Quốc, kẻ đó vĩnh viễn là kẻ thất bại.”
Sự thất bại của công ty Motorola chính là ở chỗ quyết sách của công ty này, không đặt mục tiêu phát triển về sau ở sự phát triển của Trung Quốc.
Tuy rằng đó là những lời nói về sau này nhưng thể hiện rằng Emi là cô gái có cái nhìn của Phương Tây. Emi và Ôn Nhã đi cùng nhau, cô nói với Ôn Nhã, rất sớm trước kia khi mình còn nhỏ, đã hướng về đất nước có nền văn minh lâu đời này.
Lần này đến Trung Quốc, hơn nữa lại đảm nhiệm chức vụ Giám đốc điều hành ở Trung Quốc đại lục, Emi nói cô rất tin tưởng vào mình, cũng tin tưởng vào chính sách của Trung Quốc đại lục. Hơn nữa là phía chính phủ Đông Lâm, cô hy vọng Ôn Nhã có thể ở trước mặt Chủ tịch thành phố, đưa ra thêm nhiều ý kiến giúp cô.
Cô lại hỏi Ôn Nhã về mối quan hệ với vị Chủ tịch thành phố trẻ tuổi này. Ôn Nhã chỉ có thể nói cho cô, Chủ tịch Trương là người mà dân chúng thành phố Đông Lâm rất yêu mên. Nếu Emi tiếp xúc với Chủ tịch Trương một thời gian, hẳn sẽ hiểu thêm về con người hắn.
Emi ở lại thành phố Đông Lâm hai ngày, ngày thứ ba liền bay về Thượng Hải. Bởi vì tất cả đều được tiến hành bí mật, rất nhiều người đều không biết chuyện này.
Còn Trương nhất Phàm không nghĩ rằng dự án mà mình đề nghị không ngờ lại khiến cho hai công ty đa quốc gia lớn tranh giành, cũng dẫn đến sự đấu đá của hai địa khu. Bây giờ điều mình cần phải làm đó là bí mật Trần Thương.
Bên phía Cục xúc tiến đầu tư, một bên Tô Như Hồng vẫn tiếp tục duy trì sự nhiệt tình cao độ khi tiếp xúc với doanh nghiệp quốc tế Hoàn Á. Bên này bản hợp tác với Âu Phil cơ bản đã đi tới nhất trí.
Tô Như Hồng tuyệt đối không thể ngờ tới, Chủ tịch Trương thật sự mời công ty Âu Phil đến thành phố. Đợi cô ta và Emi tiếp xúc thỏa hiệp xong, gần như mừng rỡ đến phát điên.
Ông Tiêu của Hoàn Á quốc tế vẫn ở khách sạn Vịnh Nước Cạn ở Giao Châu, lần này ông ta chủ động hẹn gặp Tô Như Hồng đàm phán lần cuối. Ông Tiêu nói, nếu lần này thỏa hiệp thành công có thể kí kết hợp đồng.
Tô Như Hồng ngay lập tức chạy tới Giao Châu, không ngờ Ông Tiêu lại đề xuất gặp mặt với mình trong nhà khách. Hơn nữa lại có nói kiểu bóng gió mờ ám, nếu như Tô Như Hồng có thể cùng ông ta một buổi tối, ông ta sẽ quyết định ký dự án đầu tư vào thành phố Đông Lâm.
Tô Như Hồng nghe câu này, vô cùng tức giận, nhưng vì để kéo dài thời gian, cô lại không thể không chu toàn với đối phương. Ông Tiêu nhìn Tô Như Hồng, dùng một giọng tiếng Trung không chuẩn lắm nói:
- Tô tiểu thư, ồ không, Trưởng phòng Tô, nếu cô không tình nguyện tôi cũng không gượng ép. Tuy nhiên tôi hoàn toàn có thể trực tiếp ký kết dự án này với phía bên Giao Châu.
Tô Như Hồng giả bộ khó xử, gọi điện thoại cho La Hạo. Vừa lúc này, La Hạo nói cho cô, công ty Âu Phil đã ký hợp đồng rồi. Công ty Âu Phil đã quyết định đầu tư hơn mười tỷ vào dự án thủy điện ở thành phố Đông Lâm.
Có được tin này, Tô Như Hồng liền lập tức trở lại phòng Ông Tiêu nói với ông ta chuyện này mình phải suy xét một chút. Ông Tiêu ra vẻ cao ngạo cười cười:
- Không sao, tôi có thể cho cô thời gian ba ngày.
Nhìn bóng dáng xa dần của Tô Như Hồng, Ông Tiêu suy nghĩ cười cười, mình đã chơi đùa nhiều đàn bà như vậy, nhưng chưa từng chơi đùa với nữ cán bộ Trung Quốc. Tô Như Hồng mặc dù đã gần bốn mươi, nhưng trong mắt Ông Tiêu cũng là một thứ dư vị hoàn toàn khác.
Ánh mắt dừng lại ở dáng người đẹp đẽ của cô Tô, Ông Tiêu khóe miệng mỉm cười. Người phụ nữ này, sớm muộn cũng sẽ rơi vào tay mình.
Chỉ có điều Ông Tiêu tuyệt đối không ngờ rằng, hai ngày sau, ông ta nhận được điện thoại của Công ty mẹ từ Malaysia. Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Hoàn Á mắng ông ta xối xả. Chuyện tập đoàn Âu Phil và Đại lục kí kết hiệp ước đều truyền tới Công ty mẹ của tập đoàn Hoàn Á rồi, thế mà con lợn Tiêu này vẫn còn chưa hay biết gì.
Nếu như Tập đoàn Âu Phil thần không biết, quỷ không hay, ký kết như sét đánh ngang tai, nhất định bọn họ ở đằng sau lưng cũng phải làm không ít công tác. Nếu tập đoàn Hoàn Á còn ký kết dự án đầu tư vào Giao Châu lúc này căn bản không có bất kỳ ưu thế gì. Bởi vậy Hoàn Á quốc tế quyết định lập tức hủy bỏ dự án này, hơn nữa còn lệnh cho Ông Tiêu lập tức về nước.
Ông Tiêu đợi ở khách sạn Vịnh Nước Cạn hai ngày mới biết bị người ta đùa giỡn, không khỏi tức giận gào lên như sấm. Trưởng phòng Ngưu của phòng xúc tiến đầu tư thành phố Giao Châu đợi nhiều ngày như vậy, rốt cuộc giỏ trúc múc nước công dã tràng. Ông ta tức giận một hồi, giở trò vô lại, đuổi cổ ông Tiêu ra khỏi khách sạn. Nếu không phải sợ ảnh hưởng không tốt, gã đã cho gọi người đến dạy dỗ ông Tiêu một chút rồi.
Chu Chí Phương tức chết đi được, dự án đã tan như bong bóng rồi, tranh cướp đấu đá lâu như thế, hao tốn quá nhiều sinh lực, tới cuối cùng vẫn là công dã tràng.
Con trai Chu Chí Phương là Chu Thiên Đỉnh từ bên ngoài trở về, nghe Lưu Nhất Hải nói lại toàn bộ mọi chuyện đã qua, gã liền cười đến đau bụng:
- Đối phó với Trương Nhất Phàm, mọi người dùng chiêu này không phải trò trẻ con sao.
Lưu Nhất Hải và Chu Đỉnh Thiên mối quan hệ khá tốt, hai người bình thường cũng thường xuyên uống rượu, đánh bài. Bởi vì mối quan hệ với Chu Chí Phương, hai người liền trở thành bạn bè chuyện gì cũng nói với nhau.
Nghe Chu Đỉnh Thiên nói như vậy, Lưu Nhất Hải liền hỏi gã có cách nào hay không? Để có thể xả nỗi oán giận này.
Chu Đỉnh Thiên cười thần bí:
- Sơn nhân đều có diệu kế! Tới lúc đó sẽ có cách!
Lưu Nhất Hải thấy Chu Đỉnh Thiên cố làm ra vẻ thần bí, liền có chút coi khinh. Chu Đỉnh Thiên liền ghé vào tai gã, hai người thì thầm lén lút một hồi. Lưu Nhất Hải có chút nghi hoặc hỏi:
- Như vậy có được không?