Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 290: Xấu hổ




Buổi biểu diễn có rất nhiều người, người đến tấp nập, bởi đây là buổi biểu diễn để cứu tế nạn thiên tai, hơn nữa lại có sự xuất hiện của chính phủ đảm cho an ninh trật tự và không khí của buổi biểu diễn khá tốt lại không có sự chen lấn chật chội.



Cù Tĩnh và Tô Thiện trông như những đứa trẻ, hai cô hưng phấn vô cùng. Các cô còn mang camera đến quay phim và hoa tươi, để chuẩn bị khi có cơ hội sẽ chụp ảnh và tặng hoa cho minh tinh mà mình yêu thích.



Tần Xuyên cũng mua hai phiếu, mang theo bà xã và con đến xem biểu diễn, không ngờ lại gặp vợ chồng Trị Quốc ở cửa. Lý Trị Quốc cố ý từ huyện Sa đến, gã nói hôm nay là sinh nhật con gã, nên cùng cậu con trai đến xem biểu diễn.



Sau khi đi vào, hai người không ngờ lại gặp rất nhiều người quen, hơn nữa lại đa số là người trong cơ quan. Mọi người ngồi xuống cười cười, nói coi như đây là cuộc hưởng ứng làm từ thiện.



Trương Nhất Phàm đưa vé cho bọn Lâm Uyên, chứ không đi xem biểu diễn.



Hắn và Trương Mạnh Phàm ngồi trước màn hình lớn của khách sạn, xem truyền hình trực tiếp. Hai anh em uống trà, trò truyện về thành quả đạt được của biểu diễn này.



Trương Mạnh Phàm nói:



- Anh, lần này cô bé Hạ Vi Nhi kia đã dốc hết sức biểu diễn vì tiền cứu tế cho thành phố Đông Lâm. Sau khi buổi biểu diễn xong, anh nên cảm ơn người ta một câu mới phải.



Trương Nhất Phàm cầm chén trà lên:



- Cảm ơn cậu đã vì thành phố Đông Lâm đã gây được nguồn quỹ hàng trăm triệu, tôi thay mặt nhân dân Thành phố Đông Lâm kính cậu một ly.



Trương Mạnh Phàm hứ một tiếng:



- Anh có thành ý hay không vậy? Lấy trà thay rượu thì kính cái quái gì! Muốn kính thì phải có chút thành ý chứ, tối hai anh em mình đi uống.



- Đi!



Trương Nhất Phàm gật đầu:



- Có được khoản tiền này của cậu, lại thêm trên tỉnh rót xuống hai tỉ mấy nữa, coi như đại họa lần này của thành phố Đông Lâm cơ bản đã được giải quyết. Còn có Lý tiên sinh tài trợ năm trăm triệu cho trường học, số tiền sắp đủ để có thể gải quyết được vấn đề.



Trương Mạnh Phàm nói:



- Tuy nhiên em muốn nói với anh, nếu không nể mặt anh thì em còn lâu mới đến cái nơi quỷ quái này biểu diễn lấy tiền cứu tế, đây cũng là ý của chị dâu. Thứ nhất có thể lấy tiền cứu trợ, thứ hai cũng là cơ hội để gây danh thế. Những người làm công tác giải trí như chúng em thì đều phải nhờ vào việc đầu cơ, chỉ có không ngừng đầu cơ thì mới có thể tỏa sáng được.



Trương Mạnh Phàm hút thuốc rồi thản nhiên nói:



- Theo quy tắc chốn quan trường, trong tình hình chung, nếu như anh lại tổ chức, sắp xếp lại công việc sau khi tai nạn xảy ra, anh làm được một cách xuất sắc, thì em nghĩ anh sẽ nhanh chóng mà bỏ đi chữ Quyền mà chính thức trở thành một Chủ tịch thành phố. Anh lăn lộn ở đây 2, 3 năm, rồi điều lên tỉnh, lại lăn lộn rồi lại được điều lên trên nữa.



- Em cho là dễ dàng như vậy ư? Quan trường là nơi hiểm ác, không cẩn thận sẽ tự đào hố trôn mình. Em đã từng thấy ai thuận buồm xuôi gió, đi thẳng một bước không?



Trương Mạnh Phàm cười nói:



- Người khác có lẽ không thể nhưng anh có thể. Có bác trai và ông nội trải đường, chỉ cần anh không phạm sai lầm lớn thì không ai có thể làm gì anh được.



Trương Nhất Phàm lắc đầu, ánh mắt nhìn lên màn hình, buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi. Người đầu tiên lên sân khấu rõ ràng là Chu Phán Phán, trong giới biểu diễn Chu Phán Phán là người mới song mới chỉ có hai năm mà đã được như bây giờ quả là rất khá.



Chủ yếu là nhờ ở trên có sự nâng đỡ của Trương Mạnh Phàm, hơn nữa cô được Trương Nhất Phàm đề cử, bởi vậy so với người khác cô xuất hiện dễ dàng hơn.



Bài hát của Chu Phán Phán cũng tạm, tuy nhiên cô chủ yếu là đi theo con đường nghệ thuật đường lối, diễn kịch là chủ yếu. Nói tóm lại, giọng hát cũng coi như là ngọt ngào, dáng người cũng rất đẹp, trên sân khấu vừa hát vừa nhảy, xem ra rất sung.



Thành phố Đông Lâm là quê hương của cô, rất nhiều bạn bè thân của cô ta đều đã đến. Bọn họ không ngừng hò hét động viên cô cố lên. Hơn nữa ở thành phố Đông Lâm Chu Phán Phán cũng có rất nhiều bạn học, các học sinh lại la hét chói tai điên cuồng gọi tên cô.



Vì vậy, Chu Phán Phán như được tiếp thêm sức lực càng biểu diễn sung sức hơn.




Trương Nhất Phàm xem cô biểu diễn, bất giác nhớ lại hình ảnh của cô hai năm trước đây. Trương Mạnh Phàm cười đểu giả:



- Con nha đầu này cũng được lắm, kỹ thuật trên giường cũng xuất chúng.



Anh ta nhìn Trương Nhất Phàm hỏi:



- Thực lòng em không hiểu, tại sao lúc trước anh không để cô ta sa ngã.



- Tính cách của cô gái này không hợp với anh.



Trương Mạnh Phàm cười nói:



- Kỳ thực cô Hạ Vi Nhi này khá tốt, rất lương thiện. Em thấy trước đây xem ra anh đã hiểu nhầm cô ấy. Lần này cô ấy bỏ ra không ít sức lực. Lầm trước lúc chúng em đi tìm tài trợ, bình thường cô ấy chưa bao giờ đồng ý bồi rượu, không ngờ lần đó phá lệ vào uống ba chén.



Trương Mạnh Phàm nhìn Trương Nhất Phàm nói:



- Anh có biết muốn cái tên nhà giàu mới nổi kia ra giá bao nhiêu không?



Trương Nhất Phàm lắc đầu. Trước kia hắn từng nghe qua phải mất bao nhiêu tiền để minh tinh tiếp rượu, ăn cơm. Có những nữ minh tinh thậm chí còn không tiếc thân mình, tiếp ăn uống xong còn tiếp thêm cả ngủ nữa.



Hạ Vi Nhi thực sự vì tài trợ mới đi tiếp rượu ư? Đột nhiên Trương Nhất Phàm cảm thấy dường như chính mình đã sai lầm rồi. Chỉ có điều hắn không nghĩ ra Hạ Vi Nhi làm vậy là vì cái gì?



Trương Mạnh Phàm chìa đầu ngón tay ra:



- Một chén rượu là một triệu. Thằng cha đó đúng thật là phần tử con nhà giàu mới nổi, phần tử xấu xa. Lúc ấy em nghĩ cô ta sẽ không uống bởi vì trước đó có người mời cô ta ăn cơm với giá năm triệu mà cô ta coi thường không để ý. Đối với Hạ Vi Nhi nhiều tiền cũng chẳng có tác dụng gì bởi vì cô ấy sẽ không vì tiền mà đi bán thân mình. Thế mà không ngờ cô ấy lại uống liền bốn chén. Sau đó em không cho cô ấy uống nữa. Em nghĩ nếu em không ngăn cô ấy lại chắc cô ấy đã uống đến nằm rạp xuống đất rồi.




- Em đoán con nha đầu này rất có lòng với anh đó. Anh, anh cẩn thận một chút, em nghe nói con gái đích thị đều là những người điên cuồng.



Trương Nhất Phàm mỉm cười, cũng không nói gì. Trương Mạnh Phàm liền hỏi:



- Không phải anh và con nha đầu đó đã làm gì chứ? Từ sau lần anh từ Thâm Quyến trở về, cô ta liền thay đổi, không giống như trước kia nữa, có lúc cứ ngẩn người ra.



Lúc Trương Mạnh Phàm nói chuyện, trên màn hình xuất hiện hình ảnh của Hạ Vi Nhi. Quả nhiên Hạ Vi Nhi và Chu Phán Phán không giống nhau, không cần nói đến cách trang điểm, hay khí chất, ở cô ta vẫn có một cái gì đó khác với người thường. Hạ Vi Nhi từ lúc mười tám tuổi đã gia nhập vào đoàn Dương Thị, đến giờ danh tiếng của cô ta đang trong thời kỳ lừng lẫy. Cho dù trên sân khấu ca nhạc hay trên màn ảnh nhỏ, cô ta đều nhanh chóng chiếm được một vị trí đáng kể.



Sự xuất hiện của cô làm cho hội trường của buổi biểu diễn nhanh chóng từng đợt, từng đợt những tiếng kêu và gọi tên của cô. Rất nhiều người hâm mộ đứng lên, cầm hoa tươi chạy lên khán đài và muốn ôm chặt Hạ Vi Nhi.



Người tặng hoa rất nhiều, người chụp ảnh cũng rất nhiều, có bốn cô gái cầm hoa chạy lên khán đài sau khi tặng hoa đã cùng chụp ảnh với Hạ Vi Nhi, nhìn dáng bốn cô gái Trương Nhất Phàm liếc mắt một cái là nhận ra, đúng là bọn Lâm Uyên.



Cũng không biết ai nói câu gì mà Hạ Vi Nhi nhiệt tình ôm các cô một chút sau đó mời các cô cùng hát một bài. Bốn cô gái Lâm Uyên kia vốn cũng là những người sôi nổi trong trường, trước kia khi ở kí túc cũng thường đàn hát.



Không ngờ các cô cũng không khách sáo, liền phối hợp với Hạ Vi Nhi hát.



Chờ xong tiết mục của Hạ Vi Nhi còn rất nhiều các ngôi sao ca nhạc Hong Kong khác, lần này đến Thành phố Đông Lâm biểu diễn là để lấy tiền cứu trợ, tổng cộng có hơn ba mươi ngôi sao, buổi biểu diễn hôm nay có gần hai mươi người, những người khác phải ngày mai mới đến.



Toàn bộ bài buổi biểu diễn sẽ diễn ra liên tục cho tới khi kết thúc, Trương Nhất Phàm cùng em họ ở trong nhà khách sau khi xem Hạ Vi Nhi hát xong cũng không ở lại xem tiếp nữa.



Sau đó hai anh em nói đến chuyện hai nhà Thẩm gia và Trương gia cùng hợp tác. Mấy hôm nay Trương Nhất Phàm cũng được thấy Thẩm Uyên Vân. Hai người rất hiểu lòng nhau, ngoài những câu chào hỏi ra cũng không có liên lạc gì nhiều.



Đề tài nói chuyện là Trương Mạnh Phàm đề xuất, gã nói đó là ông nội muốn gã kết hôn với Thẩm Uyên Vân, nhưng trước mắt Trương Mạnh Phàm cũng chưa muốn nghĩ đến chuyện kết hôn, hơn nữa gã với Thẩm Uyển Vân cũng chẳng thân thuộc gì nhau mấy, vì thế gã muốn trưng cầu ý kiến của Trương Nhất Phàm.



Trước kia hai người vốn là anh em tốt, Trương Mạnh Phàm có chuyện gì cũng trao đổi với Trương Nhất Phàm. Trong hệ Trương gian ở Lĩnh Nam lớn mạnh đó, Trương Mạnh Phàm cũng chỉ tín nhiệm mỗi mình ông anh họ này mà thôi.




Không ngờ câu đầu tiên Trương Nhất Phàm nói lại là không thể kết hôn cùng Thẩm Uyển Vân.



Trương Mạnh Phàm hỏi gã vì sao, gã lại không nói gì mà chỉ hút thuốc.



Nhìn vẻ mặt của anh dường như Trương Mạnh Phàm đã hiểu, rất u sầu nhìn hắn:



- Không phải chứ, em đâu có thảm đến vậy? Lần đầu tiên chính thức nói chuyện yêu đương, không ngờ lịa bị cắm sừng như thế chứ?



Trương Mạnh Phàm đương nhiên là nói đùa, gã chẳng qua là muốn thử ông anh họ. Lúc đầu khi ông nội đề cập đến vấn đề này, gã cũng không từ chối nhưng cũng không đồng ý. Tuy nhiên bình thường chuyện mà ông nội quyết định thì gã hiểu rất khó thay đổi. Chỉ có điều không ngờ Trương Nhất Phàm và Thẩm Uyển Vân lại sớm có tư tình.



Ăn tết xong Thẩm Uyển Vân và Trương Mạnh Phàm cùng lúc bị gọi về thủ đô. Gã cùng ông nội tới Thẩm gia, đó chính là nơi Trương Mạnh Phàm gặp được Thẩm Uyển Vân.



Một người sớm đã lăn lộn trong giới giải trí như Trương Mạnh Phàm, tuy rằng đã nhìn quen những người đẹp nhưng thấy Thẩm Uyển Vân cũng không tồi trong lòng cũng đành thầm chấp nhận.



Tuy rằng đó chỉ là một cuộc găp mặt phi chính thức, nhưng trong lòng hai người đã sớm có tính toán. Lần này chính là muốn dẫn mình đến để cho bố mẹ đối phương xem mặt. Nếu hai bên cùng đồng ý thì chuyện này về cơ bản coi như xong.



Vốn Trương Mạnh Phàm cũng muốn chấp nhận, nhưng không ngờ, nhân dịp lúc hai bên nói chuyện phiếm thì Thẩm Uyển Vân gọi Trương Mạnh Phàm ra ngoài, hai người vừa đi vừa nói chuyện.



Thẩm Uyển Vân thẳng thắn nói với anh ta, chúng ta không có khả năng!



Trương Mạnh Phàm vẫn là anh công tử ba lăng nhăng, nhìn thấy cô bé Thẩm Uyển Vân kia cũng không tồi liền bắt đầu pha trò, nói rằng nếu cả Trương gia và Thẩm gia đều có ý như vậy thì tại sao lại không có khả năng?



- Tôi thích anh họ anh - Trương Nhất Phàm, hơn nữa giữa chúng tôi cũng đã có quan hệ nam nữ với nhau rồi. Chẳng lẽ anh muốn cưới người vợ ngoại tình sao?



Nghe Thẩm Uyển Vân nói Trương Mạnh Phàm ngẩn người ra, cả ngày không có phản ứng gì.



Cho nên hôm nay gã đi tìm anh họ cũng là vì chuyện này. Từ biểu hiện của ông nội và các bậc bề trên của Thẩm gia thì có thể thấy, bọn họ hình như đã nhận định cuộc hôn nhân này rồi.



Trương Mạnh Phàm rất buồn bực nói với Trương Nhất Phàm:



- Ba mẹ em đều đã chọn con nha đầu đó rồi, anh nói đi chúng em nên làm gì bây giờ? Nếu không em cưới vợ còn anh lên giường nhé?



Trương Mạnh Phàm là người tính tình phóng khoáng, gặp phải tình huống này mà còn đùa được. Trương Nhất Phàm gạt tàn khói:



- Lộn xộn! Để anh nghĩ đã!



Dám chắc Thẩm Uyển Vân đã nói qua chuyện này với Trương Nhất Phàm, Trương Mạnh Phàm nhìn vẻ buồn bực của Trương Nhất Phàm, nhất thời chưa nghĩ ra biệ pháp gì tốt. Đúng lúc đó buổi biểu diễn kết thúc, Thẩm Uyển Vân gọi điện tới hỏi Trương Nhất Phàm đang ở đâu?



Trương Nhất Phàm nói với cô đang ở cùng em họ.



Thẩm Uyển Vân nói:



- Em sẽ qua đó.



Không đợi Trương Nhất Phàm nói thêm cô gác điện thoại, không đến mười phút cô đã tới nơi.



Gặp Trương Mạnh Phàm, Thẩm Uyển Vân xấu hổ cười sau đó ngồi xuống cạnh Trương Nhất Phàm. Trương Mạnh Phàm đột nhiên dụi tắt mẩu thuốc lá, đứng lên nói:



- Anh, em nghĩ rồi, xong buổi biểu diễn này, em sẽ ra nước ngoài, mất tích một thời gian, ông nội không tìm thấy em thì cũng sẽ chẳng có cách nào.