Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 286: Đợi quyết định của anh




Sau khi quay về thành phố Đông Lâm, hai người hẹn tối gặp mặt, sau đó lúc vào thành phố tách nhau ra. Thẩm Uyển Vân tới tòa báo của thành phố trước, còn Trương Nhất Phàm về Ủy ban nhân dân thành phố.



Trương Nhất Phàm vừa mới bước vào văn phòng, liền nói với Tần Xuyên:



- Gọi Trưởng ban thư ký Hoàng qua đây đi.



Nhìn thấy bộ dạng vội vàng của hắn ta, Tần Xuyên biết chắc chắn là việc quan trọng cần phải giao phó. Do vậy cậu ta lập tức gọi điện thoại bảo Hoàng Thừa Ân tới văn phòng.



Sau khi Hoàng Thừa Ân bước vào, chào hỏi một tiếng Chủ tịch thành phố Trương, sau đó cung kinh đứng ở đó.



Trương Nhất Phàm liền giải thích cho cậu ta biết chuyện một số minh tinh của tập đoàn Dương Thị với Hạ Vi Nhi là người đứng đầu chuẩn bị tới thành phố Đông Lâm biểu diễn lấy tiền cứu tế. Nói với anh ta những thủ tục và hạng mục tiến hành khác sẽ do Trương Mạnh Phàm toàn quyền đại diện.



Chủ tịch thành phố Trương giao việc này cho mình hoàn toàn xử lý, Hoàng Thừa Ân có chút cảm giác được sủng ái. Từ sau khi Thư Á Quân vào bệnh viện tâm thần, là một Trưởng ban thư ký của Ủy ban nhân dân thành phố, Hoàng Thừa Ân vẫn luôn rất cẩn thận để ngồi ở cương vị này.



Sau khi từ văn phòng của Quyền Chủ tịch thành phố bước ra, vẻ mặt của Hoàng Thừa Ân có gì đó rất là vui sướng. Ít nhất anh ta cho rằng Quyền Chủ tịch thành phố tạm thời không có ý vứt bỏ mình.



Minh tinh của tập đoàn Dương Thị tới thành phố Đông Lâm biểu diễn lấy tiền cứu tế, đây là một cơ hội rất tốt. Không những có thể làm cho thành phố Đông Lâm trở thành tiêu điểm ngắm nhìn của mọi người mà còn có thể làm cho nhiều người hiểu nhiều hơn về thành phố Đông Lâm.



Đặc biệt là nghe nói Hạ Vi Nhi, ngôi sao nổi tiếng này chủ động yêu cầu tới tham gia hoạt động biểu diễn lần này của thành phố Đông Lâm, Hoàng Thừa Ân có chút hưng phấn nho nhỏ. Ông ta nói thầm với chính mình, nhất định phải làm tốt việc này.



Đợi sắp xếp xong mấy hạng mục công tác lại tiếp tục xử lý xong các văn kiện trên bàn, cũng sắp tới lúc tan ca rồi. Trương Nhất Phàm tính toán nên rút ra một phần vốn để tiến hành giữ gìn một lần cho triệt để mấy con sông lớn của thành phố Đông Lâm.



Khai thông đường sông, gia cố đê lại mới là biện pháp cơ bản để giải quyết tai họa của hồng thủy. Nhưng đây là một công trình lớn, như vậy nguồn vốn phải chi ra trong vấn đề này không phải là một con số nhỏ. Sông Tế Thủy với lượng nước lớn như vậy, để làm lại còn khó khăn hơn.



Nhưng nếu như không làm sạch nước bùn trong nước sông và làm cao đê hơn nữa, hậu quả dẫn tới sẽ nhiều vô cùng. Do vậy Trương Nhất Phàm suy xét trong lòng, lúc nào đó tìm tới chuyên gia thủy lợi, nghiên cứu tỉ mỉ về vấn đề này.



Tình thế trước mắt của thành phố Đông Lâm, nếu muốn tiến thêm bước nữa chỉ có thể giải quyết từ vấn đề cơ bản mà thôi. Trương Nhất Phàm có đi qua vùng Giang Chiết thấy được sự phát triển của nơi đó. Cũng đã đi qua Quảng Đông, Phúc Kiến và một số nơi khác, hắn ta đã ý thức một cách tinh tường là sự phát triển của một thành phố không thể tách rời khỏi vấn đề giao thông.



Cho nên, đợi sau khi việc cứu tế chống lũ này qua đi, hắn ta quyết định sẽ đặt trọng điểm của công việc vào vấn đề xây dựng giao thông. Phải làm cho toàn bộ khu vực Đông Lâm biến thành một mạng lưới giao thông thông suốt, tiện lợi nhất.



Sau đó thực hiện việc liên kết phía nam tiếp với Quảng Đông còn phía tây sẽ liên kết với Xuyên Thục, phía đông nối với tuyến đường Bắc Kinh- Quảng Châu. Trong toàn bộ tỉnh Tương sẽ phát triển thành một mạng lưới giao thông phát đạt nhất. Tuy đây chỉ là một lý tưởng, nhưng tin rằng tương lai không xa sẽ nhanh chóng có thể thực hiện được bản kế hoạch này.



Lúc đang suy nghĩ về bản kế hoạch lý tưởng trong lòng mình, Trương Nhất Phàm hoàn toàn không có ý thức được đã đến giờ tan ca. Tần Xuyên thấy Chủ tịch thành phố không có đả động gì nên cậu ta cũng ngồi ở phòng thư ký bên ngoài đợi.



Điện thoại Thẩm Uyển Vân gọi tới làm Trương Nhất Phàm thức tỉnh. Lúc này hắn mới nhớ ra tối nay hai người có hẹn. Nghĩ tới việc mà hôm nay mình cùng Thẩm Uyển Vân nhắc tới ở trên đường, Trương Nhất Phàm cảm thấy nhức cả đầu.



Với thế lực của nhà họ Trương và nhà họ Thẩm việc mà họ đã quyết định thì rất khó mà thay đổi được. Đằng sau thế lực lợi ích gia tộc mạnh mẽ đó tình cảm riêng tư của con cái luôn bị xem thường, bị chà đạp, bóp nát.



Đương nhiên, cho dù là nhà họ Lý hay là nhà họ Trương cho đến nhà họ Thẩm và nhà họ Phương đều lấy lợi ích của toàn bộ gia tộc của mình lên làm đầu. Bởi vậy, khó có thể tránh một số người trở thành vật hi sinh cho lợi ích của gia tộc.



Giống như anh cả của Trương Nhất Phàm là Trương Chấn Nam. Tuy anh ấy và chị dâu Dương Lam Lam hai người họ rất tâm đầu ý hợp, nhưng bọn họ chỉ có thể được coi là một cặp may mắn. May là hai người họ đều nhìn trúng đối phương, vả lại hai người họ lúc đó chưa có người yêu.



Ông nội đồng ý với việc hôn nhân này đơn giản chỉ là vì tiền tài của Dương Thị khá béo bở. Một gia tộc thịnh vượng thì nhất định đằng sau lưng phải có một khối tiền tài khổng lồ để chống đỡ. Mà Trương Nhất Phàm và Đổng Tiểu Phàm sở dĩ có thể thành công cũng là bởi vì Đổng Tiểu Phàm là người thừa kế duy nhất của dì Ngô.



Nếu không phải là khối tiền tài béo bỡ này của dì Ngô, nói không chừng hôn sự của Đổng Tiểu Phàm và Trương Nhất Phàm khó mà có thể thành được. Bởi vậy Trương Nhất Phàm cũng là người may mắn.



Nhưng Thẩm Uyển Vân có thể may mắn như vậy hay không, kết quả rất khó có thể đoán trước được. Có rắc rối ở đây là Thẩm Uyển Vân đã âm thầm có ý với Trương Nhất Phàm rồi. Nếu như không có Đổng Tiểu Phàm, thì kết hợp giữa hai người họ rất là thuận lợi. Dù sao bây giờ cái mà ông nội muốn thấy nhất chính là sự kết hợp thông gia giữa nhà họ Trương và nhà họ Thẩm.



Lúc mà Trương Nhất Phàm tới khách sạn Ngũ Phúc, thái độ của Thẩm Uyển Vân không còn giống với lúc trước, cười hì hì mở cửa ra sau đó nhào vào lòng của Trương Nhất Phàm.



Lần này sau khi Thẩm Uyển Vân mở cửa ra, có vẻ không vui xoay người lại tới ghế sô pha. Trương Nhất Phàm đóng cửa bước vào thì nhìn thấy Thẩm Uyển Vân cầm dao gọt táo.



- Rốt cuộc là có chuyện gì?



Trương Nhất Phàm ngồi bên cạnh cô ta, Thẩm Uyển Vân gọt xong táo, lấy dao cắt thành hai nửa rồi đưa một nửa qua nói:



- Đây là trái tim của em, đưa một nửa cho anh.



Trương Nhất Phàm nhìn cô ta, sau đó nhận lấy trái táo tiện tay bỏ lên bàn. Sau đó ôm lấy Thẩm Uyển Vân nói:



- Hồ ly tinh à, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?



Thẩm Uyển Vân miễn cưỡng nói:



- Ăn xong táo mới nói được không?



Trương Nhất Phàm bị cô ta làm cho dở khóc dở cười. Rõ ràng việc nghiêm trọng như vậy mà Thẩm Uyển Vân lại cứ làm cho nó trở nên đáng cười. Đã là lúc nào rồi còn ăn nổi táo sao? Trong thế giới của Trương Nhất Phàm, Thẩm Uyển Vân chính là một hồ ly tinh mà thượng đế đưa tới để hấp dẫn hắn ta.



Tất cả đều là do cô ta khởi đầu hấp dẫn mình. Chẳng lẽ lại kết thúc trong tình huống như thế này sao? Nói thật Trương Nhất Phàm đương nhiên không muốn nhìn thấy kết quả như thế này.



Thẩm Uyển Vân cắn một miếng táo, quay đầu lại nhìn Trương Nhất Phàm, lại hỏi về vấn đề đó:



- Nếu như em thực sự kết hôn với người khác, anh làm sao đây?



- Em sẽ không tàn nhẫn với anh như vậy thật chứ? Có phải là ông nội của em làm gì em rồi không?



Lòng của Trương Nhất Phàm nặng trĩu. Là một người đàn ông, đương nhiên hắn ta không muốn nhìn thấy người con gái của mình bị người khác cướp đi mất. Bởi vậy hắn ta phải nhanh chóng nghĩ ra một biện pháp thích đáng nhất.



Thẩm Uyển Vân gật gật đầu nói:



- Trong đời thứ ba của nhà họ Thẩm chỉ còn lại mình em. Nhưng em không có lý do không gả được, ngoại trừ…



Thẩm Uyển Vân không nói nữa, ý của cô ta Trương Nhất Phàm rất hiểu. Trừ phi hai người họ kết hôn, như vậy Thẩm Uyển Vân sẽ có thể tránh được kiếp nạn này.



Nhưng Trương Nhất Phàm đã có vị hôn thê của mình. Còn đi tới nhà họ Thẩm cầu hôn thì đó là chuyện không thể nữa. Vả lại chỉ cần một ngày Thẩm Uyển Vân chưa gả đi thì nhà họ Thẩm bất cứ lúc nào cũng có thể gả cô ta đi.



Hai người trầm mặc lại, Trương Nhất Phàm cứ thế mà ôm cô ta, tay của cô ta cầm trái táo nhét vào miệng của Trương Nhất Phàm. Nhưng vẫn phải đối mặt với vấn đề, làm sao mới có thể nghĩ ra một kế sách vẹn toàn đây?




Trương Nhất Phàm đột nhiên chửi một câu:



- Luật hôn nhân chết tiệt!



Cũng không biết là ai nghĩ ra chủ ý này. Dựa vào đâu mà người đàn ông có năng lực thì chỉ có thể cưới một vợ chứ? Chẳng lẽ lại bắt những người con gái đó đi gả cho người mà bản thân họ không thích sao? Cái luật hôn nhân này quả thật là không có tính người.



Lưỡng tình tương duyệt lại không phải là bán dâm hay là chơi gái. Tại sao lại không thể tác thành cho người ta chứ? Trương Nhất Phàm thật ra rất hâm mộ thời đại lịch sử phong kiến. Ít nhất trong niên đại đó, đàn ông cưới tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường.



Thẩm Uyển Vân thấy hắn ta chửi như vậy, chịu không nổi mà cười ầm lên. Trương Nhất Phàm vỗ cho cô ta một cái nói:



- Em còn cười sao!



Thẩm Uyển Vân liền bĩu môi nói:



- Có phải là hủy bỏ luật hôn nhân là anh có thể tới một cách danh chính ngôn thuận với em không?



Trương Nhất Phàm không trả lời chỉ hỏi:



- Ông nội của em muốn gả em cho ai vậy?



Thẩm Uyển Vân xoay cổ qua, nghịch ngợm cười cái nói:



- Có phải là anh muốn phế người ta, sau đó lại tiếp tục vụng trộm với em?



Trương Nhất Phàm không nói gì, đã là lúc nào rồi, Thẩm Uyển Vân còn cười được.



Tuy nhiên, lời nói của Thẩm Uyển Vân đã nhắc nhở hắn. Đúng rồi! Sao tôi lại không nghĩ tới?




Vào lúc này, Thẩm Uyển Vân lại nói:



- Nhà họ Thẩm và nhà họ Trương đã quyết định kết mối thông gia. Anh biết người mà họ nói là ai không?



Nghe nói là có mối thông gia với nhà họ Trương, chuyện này Trương Nhất Phàm đã có nghe nói rồi. Nhưng hắn ta không ngờ tới. Không phải nói là để con trai đầu của nhà họThẩm và người đời thứ ba của nhà họ Trương chọn ra một đứa con gái để kết thông gia sao? Tại sao lại chọn Thẩm Uyển Vân chứ?



Trương Nhất Phàm tìm tòi một vòng trong đầu. Trong đời thứ ba của nhà họ Trương ngoại trừ Trương Mạnh Phàm ra thì những người đàn ông khác đều đã có đối tượng cả rồi. Vả lại đã kết hôn rồi, chẳng lẽ mục tiêu của họ là Trương Mạnh Phàm sao?



Thẩm Uyển Vân dường như đã đoán ra được suy nghĩ của Trương Nhất Phàm, cô ta nói:



- Anh đừng đoán già đoán non nữa, chính là em họ yêu quý của anh, Trương Mạnh Phàm đó.



Trương Nhất Phàm hoảng sợ nói:



- Thực sự là cậu ta sao?



- Hay là gả em cho em họ của anh cho rồi, không làm bà xã của anh được thì làm em dâu cũng tốt mà.



Thẩm Uyển Vân ngẩng đầu lên nhìn phản ứng của Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm trừng mắt nhìn cô ta nói:



- Để anh đi nói chuyện với Mạnh Phàm!



Thẩm Uyển Vân kéo hắn ta lại nói:



- Anh đi nói gì chứ? Nói là hai chúng ta có gian tình hả?



Trương Nhất Phàm cố chấp nói:



- Cho dù thế nào, cũng thể để em gả cho cậu ta.



Hắn ta đứng lên muốn gọi điện cho Trương Mạnh Phàm. Hắn ta tin rằng, dựa vào tình cảm anh em của hai người, việc này Trương Mạnh Phàm sẽ giúp thôi.



Thẩm Uyển Vân liền giữ hắn lại nói:



- Anh đừng kích động, nếu như nói ra việc này sẽ không có lợi ích gì cho cả anh và em đâu. Yên tâm đi, em tự biết chừng mực mà.



Trương Nhất Phàm nửa tin nửa ngờ nhìn cô ta nói:



- Em thực sự có cách gì không đó?



- Dạ! Đến lúc đó anh sẽ biết thôi.



Thẩm Uyển Vân kéo Trương Nhất Phàm ngồi xuống sau đó ghé miệng tới gần. Trương Nhất Phàm còn muốn nói gì thì sớm đã bị hai bờ môi mỏng của Thẩm Uyển Vân ngậm chặt rồi.



Hai người hôn nhau một hồi, Thẩm Uyển Vân ghé tai vào hắn nói nhẹ:



- Đừng nói gì cả, ôm chặt lấy em, bù lại thời gian mà em đã phải đánh mất.



Cái mà cô ta ám chỉ chính là thời gian mà cô ta đã đợi hết mười hai năm.



Trương Nhất Phàm cũng đột nhiên không nói thêm gì nữa, chỉ trong lòng thầm thề thốt nhất định phải để Thẩm Uyển Vân ở lại bên mình. Hai người ôm rất chặt rất chặt, dường như sợ rằng sau khi buông tay từ nay sẽ không có được khoảnh khắc này nữa.



Nhất định lại là một đêm điên cuồng với tiềm năng trong thân thể của hai người có thể phát huy vô tận. Trương Nhất Phàm dường như lại tìm thấy được cảm giác điên cuồng, thô bạo lúc ở cùng với Lưu Hiểu Hiên. Hắn ta nảy sinh sự hung hăng, dường như muốn nhào nhặn từng tấc một của người con gái trong lòng này vào tâm trí của mình.



Bởi vì sợ đánh mất đi mới càng thêm quý trọng. Sợ hãi sự biệt ly mới càng thêm không nỡ. Sau khi Thẩm Uyển Vân chậm rãi cởi bỏ một miếng mỏng cuối cùng, Trương Nhất Phàm giống như một con sư tử gầm gừ,cùng với một dã tính dường như phát điên lên ôm lấy Thẩm Uyển Vân ném cô ta lên giường. Sau đó hai người họ giống như một loại bột kết tinh không thể tách rời vậy hoặc giống như một hợp thể điêu khắc. Trong anh có em, trong em có anh, dung nhập vào thân thể của nhau.