Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 268: Có tật giật mình




Thư Á Quân là một người mạnh mẽ. Trước kia gã không hề tin thần thánh. Từ sau khi Phương Mĩ Lệ gặp nạn gã mới có thói quen lên chùa lễ Phật. Thấy dáng vẻ thành kính cầu nguyện của gã rất nhiều người cho rằng gã đang cầu phúc cho vợ mình.



Bởi vậy, hành động này của Thư Á Quân đã làm cảm động không ít người nhà họ Phương. Cái nhìn của con cháu Phương gia dần dần cũng có thiện cảm hơn với gã.



Nhất là hai người anh và chị của Phương Mĩ Lệ. Thường xuyên ca ngợi Thư Á Quân. Với hình dáng xấu xí như vậy của Phương Mĩ Lệ mà gặp được người đàn ông tốt như Thư Á Quân. Đây thực là phúc từ kiếp trước của cô ta.



Thật ra, ngoại hình người nhà họ Phương cũng không tồi. Chỉ có điều từ nhỏ Phương Mĩ Lệ đã tham ăn. Đã được ông bà nội ngoại thương yêu bồi bổ cho. Người giàu mà, thức ăn giàu dinh dưỡng quá nhiều, không ăn cũng lãng phí. Bởi vậy, cô ta mới có hình dáng như ngày hôm nay, nhìn không khác gì một con voi.



Một người phụ nữ quá mập cho dù có ăn diện thế nào cũng không đẹp hơn là mấy. Huống hồ cô ta có một khuôn mặt to bành. Thư Á Quân trở thành người đàn ông dũng cảm nhất trên đời này. Gã dùng hành động của mình chứng minh dũng khí không ngại thách thức. Gã theo đuổi tới cùng người con gái có thân hình như con voi này.



Khi đó, điều kiện của Thư Á Quân cũng thuộc loại khá. Trong trường đại học cũng là một sinh viên giỏi. Nhưng sau khi bị phân về huyện thì gã cảm thấy mình thất bại rồi trở lên buồn bực. Trong lòng Thư Á Quân luôn có một nguyện vọng: muốn trở thành người xuất chúng, muốn áo gấm vinh quy, muốn hơn người. Gã là một người đàn ông có lòng tự trọng rất cao, cũng là một người rất coi trọng thể diện.



Song ông trời sẽ không vì gã là một người có lòng tự tôn quá cao mà thôi không đày đọa gã, cũng như thử thách gã. Trên đời này, đày đọa và thử thách vốn không có tiêu chuẩn để so sánh. Sau khi bạn thành công, có thể nói những tủi nhục và đau khổ trước kia là thử thách mà ông trời giành cho bạn. Nhưng nếu bạn thất bại thì chỉ có thể nói đó là những hành hạ do ông trời tạo ra.



Sau những khó khăn mà hết lần này đến lần khác gã gặp phải thất bại. Thư Á Quân dã bất đắc dĩ chọn người bạn học cũ giàu có là Phương Mĩ Lệ cưới làm vợ.



Dũng khí của Thư Á Quân không được người nhà họ Phương nhìn nhận. Chủ yếu do gia cảnh của Thư Á Quân làm Phương gia hoài nghi động cơ của gã. Trong xã hội ngày nay, nhất là người trong xã hội thượng lưu rất chú trọng môn đăng hộ đối. Người có xuất thân thấp kém như Thư Á Quân cưới được Phương Mĩ Lệ thì không có gì đáng để họ bình luận cả.



Bởi vậy, gã cố gắng nỗ lực, gã ước ao, gã khát khao, gã có ước mơ xa xỉ...



Khi tất cả mọi việc sắp thành hiện thực thì ham muốn vật chất của gã lại càng lớn hơn. Có thể nói, gã là người sợ nghèo khổ. Gã muốn dùng chính thực lực của mình để chứng minh mình tài giỏi. Gã muốn những người xung quanh cũng như người ở quê biết đến sự tồn tại của gã. Gã muốn nói cho mọi người biết: gã đã thành công rồi!



Trèo càng cao, ham muốn càng lớn, vĩnh viễn lòng tham luôn không bao giờ có chừng mực. Thư Á Quân hết lần này đến lần khác làm cho mình trở lên ngày càng tham lam. Thư Á Quân là một người rất cố gắng nhưng cũng là một người sợ thất bại. Sự xuất hiện của Trương Nhất Phàm làm gã cảm thấy lo sợ, sợ rằng Trương Nhất Phàm quá mạnh, quá nổi bật, sẽ làm lu mờ hình ảnh một Chủ tịch thành phố như gã.



Tiếp theo cái chết của Lê Quốc Đào là việc Đông Kiến Thành tự vẫn đã khiến gã luôn cảm thấy bất an trong lòng. Mà tất cả những điều này đều là do Trương Nhất Phàm gây ra.



Khi một người bàng hoàng, sợ hãi sẽ tìm đến một nơi để gửi gắm. Thế là, gã quyết định cầu cứu Lão hòa thượng ở chùa Pháp Hoa.



Xe của Thư Á Quân lại được dừng dưới chân núi chùa Pháp Hoa. Thư Á Quân bước xuống xe. Phía sau, thư ký Vương lập tức giúp bảo mẫu Tiểu Hoàng bế Phương Mĩ Lệ ngồi lên xe lăn.



Sau đó, Thư Á Quân đi trước và đẩy xe lăn theo sau là thư ký Vương và bảo mẫu Tiểu Hoàng. Đi theo, còn có Chánh văn phòng và Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố.



Mấy người bọn họ đã thành lệ: cứ cuối tuần lại cùng Chủ tịch thành phố ra ngoài. Phu nhân chủ tịch Phương Mĩ Lệ giờ không còn cảm giác. Vụ tai nạn kia đã cướp đi đôi chân của cô ta. Nửa người mập mạp phía trên ngồi trên xe lăn. Khuôn mặt to bành giờ cũng không còn bất cứ biểu cảm nào.



Vẫn là vị Lão hòa thượng đó ra nghênh đón. Trong chùa không có mấy người. Ngoài Lão hòa thượng thì chỉ còn hai vị tiểu hòa thượng nữa. Chùa Pháp Hoa không lớn lắm. Nhưng cũng có chút danh tiếng ở Thành phố Đông Lâm.





Tuy nói đảng viên không mê tín, nhưng Thư Á Quân đến cầu phúc cho bà xã thì lại là sự việc đặc biệt. Hơn nữa tại Trung Quốc hiện nay cũng không can thiệp tới tự do tín ngưỡng của quần chúng nhân dân. Bởi vậy, Thư Á Quân lên chùa thay vợ thắp nén hương lễ Phật cũng không có gì là quá đáng cả.



Mấy người theo sau, thư ký Vương và bảo mẫu đẩy xe lăn tới cái lư hương trước cửa chùa cũng thắp nén hương. Sau đó theo Thư Á Quân vào Đại Hùng bảo điện.



Thư Á Quân không quỳ mà chỉ chắp tay, nhắm mắt, thành tâm cầu nguyện.



Mấy người theo sau thấy Chủ tịch thành tâm như vậy cũng chắp tay vái. Vái xong mọi người đều bỏ tiền vào hòm công đức.



Thư Á Quân vẫn đứng đó, hai mắt nhắm nghiền, cũng không biết gã đang đọc cái gì. Trong chùa có chút u ám, một tia ánh sáng không đủ xua đi không khí u ấm đó. Hai bên san sát tượng La hán, hình hài quái dị, nét mặt cường điệu.



Thư Á Quân bỗng nhiên mở mắt, nhìn vào một khuôn mặt cực kỳ kinh khủng. Khuôn mặt đó giống như khuôn mặt đã bị người ta phá hủy của Tiểu Diệp, bộ mặt dữ tợn, thật vô cùng đáng sợ.




Thư Á Quân hoảng sợ, nhìn kỹ lại một lần, bộ mặt dữ tợn đó đột nhiên không còn nữa. Gã lắc lắc đầu nhìn thật kỹ gương mặt bị vạch chéo của Tiểu Diệp. Đột nhiên gương mặt kỳ quái, đáng sợ đó lại hiện ra trước mắt gã.



Ảo giác, nhất định là ảo giác! Không thể nào, không thể nào.



Thư Á Quân ngạc nhiên lẩm bẩm trong miệng. Sau đó, gã liền dời khỏi Đại hung bảo điện, không dám nhìn lại gương mặt Bồ tát vừa rồi nữa. Đợi Tiểu Hoàng và thư ký Vương lễ xong đẩy Phương Mĩ Lệ ra ngoài thì thấy Thư Á Quân đứng bên ngoài không ngừng lau mồ hôi.



Sau khi xuống núi, Thư Á Quân dường như không muốn dừng lại nơi này một khắc nào bước đi nhanh hơn bình thường rất nhiều. Sau khi lên xe, gã ngồi ở hàng ghế phía sau, không nói một lời, mắt nhắm nghiền.



Đêm hôm đó, Thư Á Quân nằm mơ gặp Lê Quốc Đào, Đông Kiến Thành hai người đã chết. Ba người bọn họ đang ngồi trong phòng riêng thảo luận thì đột nhiên Tiểu Diệp xông vào.



Nhìn thấy gương mặt đáng sợ của Tiểu Diệp. Thư Á Quân gào lên và ngồi phắt dậy khỏi giường.



Tiểu Hoàng cùng Phương Mĩ Lệ ngủ ở phòng kế bên nghe thấy tiếng hét của Thư Á Quân, Tiểu Hoàng liền mặc thêm áo chạy lại:



- Chủ tịch Thư, anh làm sao vậy?



Thư Á Quân thở mạnh hướng về phía Tiểu Hoàng vẫy vẫy tay:



- Tôi không sao, cô ngủ tiếp đi!



Tiểu Hoàng nhìn Thư Á Quân một cách kỳ lạ rồi bước ra ngoài, đóng cửa lại. Thư Á Quân lấy điếu thuốc ở đầu giường lên, dựa vào tường hút thuốc.




Nhìn đồng hồ, đã hai giờ đúng. Thư Á Quân cầm điện thoại lên, do dự một chút rồi lại đặt xuống.



Cuối cũng không nén nổi liền gọi điện cho Thư Ủng Quân.



Gần đây Thư Ủng Quân đã có những đêm thác loạn. Đàn em đã cùng lăn lộn với gã trước đó không lâu đã mua được miếng đất giá rẻ sau đó nhượng lại cho người khác đã kiếm lời được hơn một triệu. Hơn nữa, sau khi thành lập câu lạc bộ giải trí gã cũng có một số cổ phần danh nghĩa.



Một khi trong tay đã có nhiều tiền, con người tự nhiên cũng trở lên phóng khoáng hơn.



Tối nay, gã chơi Song phi.



Hai cô sinh viên chuyên nghiệp. Trong lúc đang sung sướng thì điện thoại kêu lên. Thư Ủng Quân liền cao gọng mắng:



- Mẹ nó, giờ này là giờ nào rồi mà không để cho người ta được yên. Nếu không có chuyện gì, để xem anh có đánh gãy cái chân chó của nó không.



Thư Ủng Quân đập vào cái mông trắng nõn là của một cô gái và nói:



- Đưa điện thoại cho anh.



Cô gái kia lập tức bò dậy, cầm điện thoại đưa cho Thư Ủng Quân. Trong lúc đó, cô gái còn lại vẫn đang ra sức chăm sóc cậu bé cho gã.



Nhìn thấy số điện thoại hiện trên màn hình Thư Ủng Quân như bị điện gật, lập tức đẩy người con gái đang ghé sát giữa hai đùi chăm sóc cậu bé cho gã ra ngoài:



- Alo, anh ạ, có chuyện gì hả anh?




Giọng của Thư Á Quân có chút khàn khàn, mệt mỏi, chỉ nghe thấy tiếng thì thầm:



- Chuyện hôm trước cậu xử lí thế nào rồi?



Thư Ủng Quân lập tức hiểu Thư Á Quân đang nói đến chuyện gì liền vẫy tay ra hiệu cho hai người đàn bà kia đứng dậy đi đến căn phòng khác. Đợi hai người ra khỏi phòng Thư Ủng Quân mới nói:



- Yên tâm đi anh! Cô ta đã tự vẫn rồi, chính mắt em nhìn thấy cô ta nhảy xuống sông.



Nghe xong câu nói đó Thư Á Quân nhắm mắt lại. Trong đầu chợt hiện ra hình ảnh của Tiểu Diệp. Nếu không phải do Phương Mĩ Lệ, tất cả mọi thứ sẽ vẫn cứ tốt đẹp. Nếu không phải do Phương Mĩ Lệ thì Tiểu Diệp cũng sẽ không bị dồn đến bước này.




Trong đầu Thư Á Quân lúc này tồn tại hai hình ảnh của Tiểu Diệp. Hai hình ảnh đó cứ xen kẽ nhau xuất hiện trong đầu gã. Một hình ảnh xinh đẹp kiều điễm, dáng vẻ quyến rũ, một hình ảnh khác là khi gương mặt cô bị phá nát vô cùng thảm thương.



Khi thì gã nhìn thấy gương mặt yêu kiều xinh xắn, khi lại nhìn thấy bộ mặt dữ tợn của Tiểu Diệp. Hai hình ảnh đó cứ luôn luẩn quẩn trong đầu gã, lúc ẩn lúc hiện. Bị đau đầu, Thư Á Quân ném điện thoại xuống đất, hai tay ôm lấy đầu.



Đêm hôm đó, đã biến thành một cơn ác mộng đối với gã!



Thư Ủng Quân đột nhiên không nghe thấy tiếng của Thư Á Quân ở đầu dây bên kia nữa. Nhưng vẫn nắm chắc điện thoại không dám lơi tay một phút, sợ lọt mất một câu của Thư Á Quân. Nhưng gã đợi rất lâu cũng không thấy hồi âm, liền lẩm nhẩm:



- Làm gì vậy, quên tắt điện thoại?



Thư Á Quân đích thực là quên tắt điện thoại, gã khoác thêm cái áo dời khỏi giường, nhẹ nhàng bước đến phòng của Phương Mĩ Lệ.



Trong phòng có hai chiếc giường. Giường lớn là Phương Mĩ Lệ nằm, kèm theo đó là một chiếc giường nhỏ hơn do Tiểu Hoàng nằm.



Tiểu Hoàng có vẻ hơi mệt, từ sáng tới tối đều phải chăm sóc Phương Mĩ Lệ. Đến Thư Á Quân bước vào cô ta cũng không phát hiện ra. Trong phòng không bật đèn, Thư Á Quân đứng bên giường bệnh của Phương Mĩ Lệ, nhìn khuôn mặt vô cảm của cô ta.



Cũng không biết là cô ta đang mê hay đang tỉnh. Dù sao thì từ sau khi xuất viện Phương Mĩ Lệ vẫn luôn giữ cái dáng vẻ đó. Chỉ có điều, cái mặt to bành của cô ta có vẻ xanh hơn. Thư Á Quân đưa ánh mắt đầy oán hờn ghé sát tai Phương Mĩ Lệ thầm thì:



- Cô phải để cho tôi sống, một cuộc sống thoải mái, Phương Mĩ Lệ! Cô nhất định không được chết! chết rồi sẽ không còn gì thú vị cả! Cô – Người phụ nữ độc ác!



Lúc này, khuôn mặt vô vốn vô cảm cảm của Phương Mĩ Lệ bỗng nhiên đụng đậy một chút, khóe mắt hơi hơi giật giật. Thư Á Quân hoảng sợ vội đứng thẳng người lên, nhìn chăm chăm nhìn vào Phương Mĩ Lệ vẫn đang nằm bất động.



- Chủ tịch Thư! Sao anh vẫn chưa ngủ vậy?



Không biết Tiểu Hoàng đã thức dậy từ lúc nào,thấy Thư Á Quân đứng bên cạnh giường không khỏi hoảng sợ.



Thư Á Quân vẫy vẫy tay, giả bộ đau khổ:



- Không có gì, cô ngủ đi, tôi nhìn chút rồi sẽ ra ngay.



Sau đó, gã mang theo bộ mặt thương cảm, từ từ bước ra khỏi phòng.



Khi vừa bước ra khỏi phòng thì khuôn mặt thương cảm đó cũng biến mất theo.