Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 259: Không độc không phải là chồng




Trương Nhất Phàm mới lên thành phố một chuyến, mà không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.



Ngày thứ hai khi gặp Thư Á Quân, tinh thần gã mệt mỏi, hơn nữa còn có vẻ trầm uất. Trong lòng còn chất chứa chuyện gì đó, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì không hay?



Liên tục trong một thời gian dài, Thư Á Quân chẳng thiết gì, dường như vô tâm với mọi thứ.



Hôm đó, Lưu Hiểu Hiên gọi điện thoại tới vô tình nhắc tới chuyện Tiểu Diệp đã lâu ngày không thấy đi làm, nghe nói đã xin thôi việc rồi. Trương Nhất Phàm liền hỏi: Tiểu Diệp nào? Lưu Hiểu Hiên cười nói:



- Anh còn vờ không biết! Em còn lạ gì đàn ông các anh. Một cô gái xinh đẹp, trẻ trung như Tiểu Diệp mà lại không nhớ nổi? Anh đang làm bộ với em chứ gì?



Trương Nhất Phàm cười nói:



- Thật sự anh không nhớ cô ấy là ai.



Lưu Hiểu Hiên hừ một tiếng:



- Vậy anh còn nhớ cái đêm hôm trước không?



Giọng điệu khá hối tiếc, nói đến chuyện đêm hôm trước, Trương Nhất Phàm đương nhiên không thể quên. Bởi đó là lần hắn điên cuồng, hoang dã, thô bạo nhất.



Lưng của hắn đến giờ còn chưa khỏi hẳn. Vết thương bị Lưu Hiểu Hiên cấu xé vẫn còn.



Hắn liền nói:



- Tới bây giờ lưng của anh vẫn còn đau đây.



Lưu Hiểu Hiên mỉm cười,



- Không đau như vậy thì làm sao anh khắc cốt ghi tâm cho được? anh cũng thật thô bạo, một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không có. Ngày hôm đó xương của em như muốn gãy ra.



Trương Nhất Phàm cười cười, không nói thêm lời nào cả. Sau đó, Lưu Hiểu Hiên lặng thở dài một tiếng, dường như đang có tâm sự.



Trương Nhất Phàm lại hỏi:



- Làm sao vậy?



- Không nói nữa, nếu tối nay anh rảnh chúng ta sẽ nói tiếp.



Lưu Hiểu Hiên tắt máy. Để Trương Nhất Phàm ngơ ngẩn ngồi đó. Người con gái này muốn khơi dậy trí tì mò đây mà? Cố ý đùa giỡn mình, muốn gạt mình một lần rồi lại muốn gạt thêm lần nữa?



Mấy ngày nay Trương Nhất Phàm luôn cho rằng phải chăm sóc tốt sức khỏe bản thân, nhất là vết thương sau lưng. Nếu không thì khi về sẽ khó mà giải thích với Đổng Tiểu Phàm.



Nhưng đến khi hết giờ làm. Hắn vẫn không kìm nổi bản thân mình đi đến chỗ Lưu Hiểu Hiên.



Nhìn Trương Nhất Phàm bước vào, Lưu Hiểu Hiên rất vui mừng. Sau khi đóng cửa liền chủ động hôn Trương Nhất Phàm một cái. Trước kia còn lén lén lút lút chứ giờ thì Lưu Hiểu Hiên đường đường chính chính, thoải mái hôn người mà mình có tình cảm.



- Anh ngồi xuống đi, em đi nấu cơm.



Sau đó vui vẻ chạy vào bếp. Trương Nhất Phàm ngồi hút thuốc, nhìn Lưu Hiểu Hiên đeo tạp dề rồi bắt đầu xào rau.



Trương Nhất Phàm hỏi:



- Em có biết nấu cơm không vậy?



- Xem thường em! Đợi lát nữa anh sẽ biết ngay thôi.



- Hay là chúng ta ra ngoài ăn đi!



Trương Nhất Phàm luôn cảm thấy Lưu Hiểu Hiên không thuộc loại phụ nữ biết nấu cơm. Có điều hôm nay Lưu Hiểu Hiên rất cao hứng. Nhìn thấy những mớ rau xanh tươi trong bếp. Trương Nhất Phàm chắc rằng Lưu Hiểu Hiên mới mua lúc chiều.



Vì thế hắn lại hỏi:



- Hôm nay em có tâm sự gì phải không?



Lưu Hiểu Hiên thở dài



- Đừng nhắc tới nữa, việc trên tỉnh thành xôi hỏng bỏng không rồi.



- Vì sao?



Trương Nhất Phàm cảm nhận được giọng điệu pha lẫn nỗi thất vọng của cô. Giấc mộng lớn nhất của Lưu Hiểu Hiên chính là trở thành một nữ chủ nhiệm xuất sắc.



Cơ hội như lần trước, cô ấy tuyện đối sẽ không bỏ qua. Thời gian trước còn nghe cô ấy nhắc tới chuyện đó. Đáng lẽ phải có hy vọng mới đúng. Hơn nữa Lưu Hiểu Hiên cũng khá tự tin. Tại sao tới thời điểm quan trọng như thế này lại sôi hỏng bỏng không cho được?



Rất lâu sau mà vẫn không thấy Lưu Hiểu Hiên nói gì. Trương Nhất Phàm liền đứng dậy đi vào bếp.



- Có phải có người đã đi cửa sau làm cho em bị đá ra ngoài?




Lưu Hiểu Hiên thở dài một tiếng:



- Thôi bỏ đi ! Dù sao sau này sẽ còn có nhiều cơ hội khác. Vừa hay Tiểu Diệp cũng nghỉ việc nên Giám đốc đài truyền hình Chúc sẽ còn giữ em ở lại.



Trương Nhất Phàm liền hiểu, chắc chắn đã có chuyện mờ ám gì đó bên trong. Những việc như thế này chỉ cần có tay trong thì ắt sẽ biết được tin tức. Không biết loại quan hệ nào đã gạt Lưu Hiểu Hiên ra ngoài?



Vì thế hắn an ủi:



- Không sao đâu, chưa biết chừng việc này vẫn có cơ hội xoay chuyển được. Hôm nay bọn họ chưa cần em, nhưng ngày sau rất có thể bọn họ sẽ cần em.



- Sao có thể có chuyện như thế được, anh tưởng em là nhân vật tai to mặt lớn nào ở cái đất Hồng kong và Đài Loan chứ.



Lưu Hiểu Hiên rất lạc quan. Nhưng cô ấy đã nói một câu làm Trương Nhất Phàm kinh ngạc.



- Tuy nhiên ở Đông Lâm cũng tốt, sẽ có nhiều thời gian gần gũi anh hơn.



Trương Nhất Phàm lại hỏi:



- Em xác định cả đời này sẽ không kết hôn?



- Cũng muốn lắm chứ nhưng anh lại không cần em! Em biết kết hôn với ai?



Nói xong, cô ta nhìn Trương Nhất Phàm thản nhiên cười. Trương Nhất Phàm không nói gì liền bước ra ngoài tiếp tục ngồi quan sát.



Lúc này, chuông cửa kêu lên. Trương Nhất Phàm vốn ngồi bên bàn trà hút thuốc, gạt tàn thuốc lá. Trong lòng bỗng hoảng loạn nghĩ: kẻ bắt thông dâm đến rồi!



- Đến đây, đến đây!



Lưu Hiểu Hiên nhìn hắn có vẻ căng thẳng liền cười nói:



- Yên tâm đi, là Ôn Nhã.



Trương Nhất Phàm nở nụ cười đùa:



- Anh còn tưởng là có người đến bắt thông dâm!



Lưu Hiểu Hiên dở khóc dở cười, hờn dỗi trả lời:




- Trong mắt của anh, em là loại con gái như vậy sao?



Khi mở cửa ra một cơn gió lạnh cùng Ôn Nhã đưa vào nhà.



- Chết cóng mất, thời tiết hôm nay thật lạnh.



Sau khi nhìn thấy Trương Nhất Phàm cô ta hơi bất ngờ.



- Chủ tịch Trương, anh đến rồi.



Trương Nhất Phàm gật gật đầu:



- Đến sớm hơn cô một chút!



Câu nói này của hắn rõ ràng là muốn giải thích. Ôn Nhã cũng không để trong lòng. Đến cửa bếp nhìn thấy Lưu Hiểu Hiên rửa rau cô ta liền đến giúp.



- Tôi còn tưởng hôm nay mình gặp may, hóa ra là nhờ phúc của Chủ tịch Trương. Tôi còn cảm thấy lạ!



- Được ăn là tốt rồi, cô đừng càm ràm nữa, người bình thường có muốn tôi cũng không nấu cho ăn đâu?



Lưu Hiểu Hiên trừng mắt nhìn cô ta, mắng một câu:



- Hai người không phân biệt vị trí.



Trương Nhất Phàm ở phòng khách trả lời:



- Lại có chuyện gì liên quan tới tôi vậy?



- Không có gì, chỉ là cô ấy thay đổi quá nhiều. Ngày trước nam sinh của lớp của chúng tôi đều bị cô ấy một tay đánh gục.



Cả ba người có một trận cười nghiêng ngả, hai người phụ nữ vẫn bận làm cơm trong bếp.



Ôn Nhã đột nhiên hỏi:



- Không phải cô sẽ đi tỉnh thành sao? Sao vẫn chưa thấy thông báo gì vậy?



- Đừng nói nữa, việc này đi tong rồi. Hôm nay, không phải mời mọi người đến chúc mừng sao?




Lưu Hiểu Hiên trả lời.



- Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Trên đời này lại có chuyện như vậy sao? Đi tong rồi cũng cần chúc mừng sao?



Ôn Nhã nhìn nhìn



Lưu Hiểu Hiên cái nhìn khó hiểu.



- Tôi rất sùng bái cô!



- Ai nói chỉ có thành công mới có thể chúc mừng? Rất nhiều người khi thất tình không phải đều uống rượu đến say mềm sao? Thể hiện mình đã thất tình. Đây cũng là một việc đáng chúc mừng.



Trương Nhất Phàm nghe hai người nói chuyện, hắn liền chạy ra ban công. Nghĩ một lát rồi gọi cú điện thoại. Hắn có một người bạn học cũ ở Đài truyền hình trên tỉnh mà vị trí không phải là thấp cũng đã là phó Giám đốc đài truyền hình.



Hắn gọi một cuộc điện thoại, hai người trò chuyện rất thoải mái, xen vào giữa câu chuyện là chuyện tuyển nhân viên. Trương Nhất Phàm nói:



- Nghe nói diễn viên nổi tiếng trong thành phố Đông Lâm của chúng tôi cũng tham gia. Không biết cô ấy có cơ hội được chọn không?



Nghe Trương Nhất Phàm nhắc tới chuyện này người ở đầu dây bên kia cũng đoán được dụng ý. Nữ chủ nhiệm của Đông Lâm có quan hệ gì với Trương Nhất Phàm? Nếu không đang yên đang lành hắn đột nhiên gọi điện thoại để hỏi về chuyện này thật là lạ.



Tuy rằng hắn ở thành phố Đông Lâm là Phó Chủ tịch thành phố nhưng tình hình của Trương Nhất Phàm là bạn học cũ sao có thể không hiểu? Mà việc này, thực tình là do người bạn cũ này quyết định. Gã lập tức trả lời:



- Vẫn chưa có kết quả cuối cùng. Nhưng Lưu Hiểu Hiên của thành phố các anh rất có tài năng! Tôi thấy có hy vọng rất lớn.



- Ồ, nếu thật là như vậy thì đúng là chuyện vẻ vang của thành phố Đông Lâm. Ha ha...



Hai người lại tiếp tục nói về chuyện sang năm mọi người tụ họp rồi tổ chức liên hoan và đủ thứ chuyện khác.



Khi trở lại phòng khách, khắp phòng bay lên mùi thơm thức ăn. Thật không ngờ mới ra tay có một chút vậy mà hai người phụ nữ đã làm được những món ăn ngon như vậy. Chỉ có điều không có nhiều món lắm, chỉ có 4 món ăn và 1 bát canh.



Lưu Hiểu Hiên hỏi hai người có muốn uống rượu không? Ôn Nhã lắc đầu, Trương Nhất Phàm cũng nói không uống. Mỗi ngày đều ngâm mình trong rượu, nói chuyện cũng nồng nặc mùi rượu.



Khi ba người ngồi ăn cơm thì ngoài đường vọng lại tiếng xe ô tô cảnh sát không ngừng kêu, hình như còn có âm thanh của xe cứu hộ. Lưu Hiểu Hiên liền bưng bát cơm đưa ra gần cửa sổ xem bên ngoài đã có chuyện gì.



- Hình như đã xảy ra chuyện gì đó? Có những mấy chiếc xe cảnh sát, lại còn có 1 chiếc xe cứu hộ. Tất cả đang rất vội vàng quay đầu xe trở về bệnh viện.



- Có thể chỉ là tai nạn giao thông!



Ôn Nhã trả lời. Một thành phố như Đông Lâm, có ngày nào mà không xảy ra tai nạn giao thông? Vì thế, mọi người đều không thấy không có gì là lạ, nhiều lắm thì cũng chỉ có vài câu nói cảm thương.



- Tai nạn giao thông thật ghê gớm! Nó có thể biến một người đang khỏe mạnh bình thường bỗng chốc chỉ còn là một cái xác vô hồn.



Ăn xong cơm ở nhà Lưu Hiểu Hiên, Trương Nhất Phàm liền về nhà. Ngày hôm sau đi làm Tần Xuyên nói cho hắn một tin động trời: tối hôm qua, bà xã của Thư Á Quân gặp tai nạn giao thông. Khi đưa bà ta tới bệnh viện nghe bác sĩ nói là không thể cứu được.



Sau đó, Trương Nhất Phàm đọc báo thấy tin tức vụ tai nạn giao thông tối qua. Trùng hợp là ở chỗ người đưa tin này không ngờ là Dương Mễ.



Theo tin báo chí đưa thì, vụ tai nạn xảy ra rất thảm khốc. Chiếc xe vợ của Thư Á Quân lái đã bị bẹp dí cả nửa đầu. Theo phân tích hiện nay, là do vợ của Thư Á Quân không phanh kịp và đã đâm thẳng vào đít chiếc xe tải của người phía trước.



Rốt cuộc tình trạng nạn nhân bị thương như thế nào báo lại không viết. Có lẽ lúc đó mới đưa bệnh nhân đến bệnh viện cấp cứu.



Tới chiều nghe người từ bệnh viện đi ra nói phần dưới của Phương Mĩ Lệ cơ bản là không thể giữ được. Xương sườn cũng bị gãy một số cái. Đầu cũng bị trấn động mạnh. Có lẽ khó mà tỉnh lại được.



Thư Á Quân từ tối qua tới giờ vẫn luôn ở bệnh viện một bước không rời. Bác sĩ thông báo bệnh viện đã tận lực, kết quả phẫu thuật rất thành công. Tuy nhiên Phương Mĩ lệ khó mà có thể tỉnh lại.



May mắn ra thì sẽ có đời sống thực vật, còn không thì cũng không thể sống bao lâu nữa.



Người nhà họ Phương đã tới. Cha cả Phương Mĩ lệ là Phó chủ tịch thường trực tỉnh Phương Cảnh Văn. Phương Cảnh Văn có hai người con gái, một người con trai. Người nhà bọn họ rất xem thường Thư Á Quân một người có xuất thân nghèo hèn từ nông thôn lên. Nghe được tin dữ xảy ra với Phương Mĩ Lệ, vợ của Phương Cảnh Văn và con gái lớn lập tức tới thành phố Đông Lâm.



Bà Phương sau khi tới bệnh viện liền gọi Thư Á Quân vào phòng nói chuyện riêng, lạnh lùng hỏi:



- Rốc cuộc xảy ra cơ sự như ngày hôm nay với Mĩ Lệ là vì sao? Anh làm chồng nó nên không thể chốn tránh trách nhiệm!



Thư Á Quân liền đem toàn bộ quá trình xảy ra tai nạn giao thông kể tường tận cho bà mẹ vợ cao cao tại thượng nghe. Bà Phương là người phụ nữ sấp xỉ năm mươi tuổi, đeo một cặp kính. Rất có khí chất của người phụ nữ trong giới thượng lưu, làm người khác không dám tùy tiện tiếp cận.



Mỗi lần gặp người nhà họ Phương từ già tới trẻ. Thư Á Quân đều vô cùng cẩn thận. Không dám mảy may biểu lộ sự bất kính. Trong con mắt Phương gia, gã chẳng qua chỉ là một thằng hèn, không có địa vị. Từ trên xuống dưới nhà họ Phương đều kinh thường gã, thậm chí còn thường xuyên châm chọc, khiêu khích.



Cho nên, Thư Á Quân đã tìm mọi cách để người nhà họ Phương có thể thay đổi cách nhìn về gã.



Bà Phương xoay người lại. Trên khôn mặt ác nghiệt của bà hiện nên một nét buồn. Chỉ nghe thấy bà ta chậm rãi nói:



- Mĩ Lệ giờ đã tàn phế lại còn phải sống đời sống thực vật, con phải chăm sóc tốt cho nó!



Thư Á Quân lập tức trả lời:



- Xin mẹ yên tâm, cho dù Mĩ Lệ có biến thành người như thế nào đi chăng nữa, con vẫn sẽ đối xử với cô ấy như trước kia. Không có cô ấy, thì cũng không thể có con như ngày hôm nay. Cô ấy là ân nhân của con! Là người vợ tuyệt vời! Cả đời này con sẽ bầu bạn với cô ấy.