Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 242: Hạnh phúc giống như hoa




- Lưu manh? Sai! Ông Mao đã nói, yêu người ta mà không muốn kết hôn mới là lưu manh. Tôi đây chính thức cưới cô về làm bà xã, như thế mà gọi là đùa giỡn giống lưu manh à?



Trương Nhất Phàm nghiêm trang nói.



Lúc này, Băng Băng và Ôn Nhã từ phòng hoá trang đi ra:



- Hai ngươi thân mật nồng nhiệt đủ chưa? Buổi tối có biết bao nhiêu thời gian, xem hai người làm gì mà gấp gáp quá vậy. Tôi nói với anh nhé, ban đêm dịu dàng một tí, đừng làm cho Công chúa của chúng ta sợ hãi.



Vừa nhìn là biết cô khác có nhiều kinh nghiệm, Trương Nhất Phàm liền nghĩ tới những lời Hồ Lôi nói với hắn, thời điểm lần đầu tiên Băng Băng cùng Hồ Lôi trên giường, thằng ranh Hồ Lôi cũng thật là, làm liên tục ba lượt, khiến cho ngày hôm sau Băng Băng không xuống giường được, đến tư thế đi cũng đều thay đổi.



Lần đầu tiên trải qua những chuyện như vậy xem ra đã lưu lại một dấu ấn khó phai cho Băng Băng. Đến bây giờ dường như trong lòng còn có chút sợ hãi.



Ôn Nhã chỉ biết cười, không lên tiếng. Thời gian trước, Trương Nhất Phàm muốn chiếu cố cô tiến vào hệ thống chính trị pháp luật, nhưng Ôn Nhã lắc đầu cự tuyệt. Cô nhún nhún vai nói:



- Tôi đã hoàn toàn mất đi niềm tin đối với chốn quan trường này rồi, đừng nói là muốn đưa tôi vào thể chế, đến cả giao tiếp cùng với những người đó, tôi cũng đều cảm thấy buồn nôn.



Trương Nhất Phàm liền nói:



- Cô đang nói tôi đó hả?



Ôn Nhã cười một cách đau khổ:



- Sao anh lại tự gò ép mình vào đó chứ? Biết rõ là không phải tôi nói anh mà.



Sau này, cô mở văn phòng luật sư ngay tại thành phố Đông Lâm, quyết định đi con đường chính nghĩa, giúp cho những người bị oan kiện tụng.



Ôn Nhã đã quá chủ nghĩa lý tưởng rồi, tuy nhiên Trương Nhất Phàm biết, nguyên nhân cô ta không muốn rời khỏi cái vòng tròn Đông Lâm này, chính vì cái chết của Ôn Trường Phong còn ghi tạc trong lòng.



Chủ mưu chính phía sau vẫn chưa lộ diện, vụ án của Ôn Trường Phong đã được lật lại, đã khôi phục danh dự, nhưng tên chủ mưu chính vẫn chưa sa lưới, nó đã trở thành tâm bệnh của Ôn Nhã.



Tin tức Trương Nhất Phàm đính hôn, đương nhiên là Băng Băng báo cho cô biết. Trong vụ án của Ôn Trường Phong, Trương Nhất Phàm không thể không có công, làm sao Ôn Nhã lại không đến được chứ!



Ba người đang vây quanh Đổng Tiểu Phàm, mỗi người một câu, một nữ nhân viên hoá trang có mái tóc ngắn đi ra. Cô ta là một người con gái độ tuổi ba mươi, trang điểm và ăn vận khá là xinh đẹp. Do chính mình là một cao thủ trong nghề hóa trang, bởi vậy phong cách hoá trang của cô ta cũng không tuyệt.



Mặc dù chỉ cần vài nét bút nhạt vẽ lên đôi lông mày, nhưng cũng khiến cho khuôn mặt có một sức quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành. Cô nhân viên hoá trang xinh đẹp đội một cái mũ lưỡi trai, nhíu đôi lông mày nhìn về phía Trương Nhất Phàm cười nói:



- Anh thật có phúc, tôi đã làm hơn mười năm trong ngành hóa trang, đây là lần đầu tiên tôi gặp được một cô gái xinh đẹp như vậy. Tôi hầu như không biết nên bắt đầu từ đâu nữa, tư sắc của cô ấy đúng là hồn nhiên thiên thành, tôi nghĩ nếu vẽ thêm cái gì đó ngược lại lại đúng là vẽ rắn thêm chân. Thật là sự thất bại của tôi!



Nghe nói cô nhân viên hoá trang này là bạn của chị dâu ở Singapore, gốc là người Hoa, trên Quốc tế cũng được xem là một người nổi tiếng. Không ít các buổi vũ hội lớn trên Quốc tế, đều có tay bút của cô ấy tham gia.



Trương Nhất Phàm nhìn thoáng qua, đúng là một cô gái rất khiêu gợi. Nghe nói là ba mươi tuổi, nhưng nhìn phong thái vẫn còn rất trẻ trung, cho dù cô ta trang điểm cho chính mình trở nên già dặn, nhưng nhìn thế nào cũng chỉ giống có hai mươi lăm, hai mươi sáu.



Nghe được cô nhân viên hoá trang khen ngợi Đổng Tiểu Phàm như thế, Trương Nhất Phàm liền cười ha hả, tự đắc nói:



- Đương nhiên rồi, Tiểu Phàm vốn dĩ chính là một tiên nữ, cho dù trên trời cũng hiếm có ấy chứ đừng nói đến dưới nhân gian!



- Ha ha.. Anh khoác lác ghê quá! Xem anh đắc ý kìa!



Bọn Băng Băng có chút không phục, chỉ vào Trương Nhất Phàm cười nói.





Chị dâu Dương Lam Lam vội vàng đi tới:



- Mọi người thế nào rồi?



Chị dâu không nhiều hơn cô nhân viên hoá trang này bao nhiêu tuổi cho lắm, hơn nữa tố chất của chị dâu vốn rất tốt, không cần hoá trang cũng không đã có được phong thái của nữ minh tinh kia.



Sau khi cô ấy lên lầu, liếc nhìn Trương Nhất Phàm một cái:



- Chú ba, cậu làm gì còn chưa hoá trang? Amy, mau làm cho cậu ấy đi, khách khứa đều đến đông đủ cả rồi.



Thì ra nữ hoá trang tên là Amy, tên tiếng anh cũng rất đẹp. Ngay tại thời điểm Trương Nhất Phàm đánh giá cô, Amy đã kéo tay hắn:



- Đi nhanh đi, gã bảnh bao.



Vài người trở lại phòng hoá trang, Amy cầm lấy cọ, nhìn ngũ quan của Trương Nhất Phàm, mày rậm, mắt to. Cô ta khẽ nhíu mày:




- Hai ngươi thật sự là một đôi tuyệt phối? Nhìn dáng vẻ của hai người, khiến tôi không thể nào xuống tay. Nam thì rất đẹp trai, phong độ, nữ thì rất xinh đẹp, trời đất tạo nên. Tôi xem ra cũng không cần trang điểm rồi. Trang điểm lên thì ngược lại là một nét bút hỏng.



Amy ném bút xuống, nói với Trương Nhất Phàm:



- Cậu đi rửa mặt đi! Đánh trắng một chút là được rồi.



- Lăn lộn trong ngành hóa trang này lâu như vậy, chưa bao giờ thất bại như thế này. Xem ra tôi phải thay đổi lại quan niệm của minh một lần nữa.



Amy nhìn chị dâu bất đắc dĩ cười:



- Có người nói hoá trang có thể khiến cho một người đẹp càng đẹp hơn, nhưng xem ra quan điểm này cũng có chút nhầm. Đó là những người phát ngôn ra câu nói kia mà thôi, chứ bọn họ chưa từng thật sự được thấy vẻ đẹp tinh khiết của tự nhiên.



Chị dâu cười:



- Cậu lại nói lời cảm thán gì đây, khó khăn lắm mới lôi được cậu từ Singapore qua đây, cậu không viện cớ này đấy chứ!



Amy và chị dâu khá là quen biết, hơn nữa quan hệ tốt đến nỗi giống như chỉ là một người. Nghe chị dâu nói xong, Amy lắc lắc đầu:



- Không phải do tôi làm biếng, cậu tự mình mà nhìn xem. Cái cô Tiểu Phàm này tôi đã hoá trang cho cô ta được gì? Làm được một kiểu tóc, còn trên mặt căn bản là chưa động tới. Một cô gái xinh đẹp như vậy, thật sự tôi chưa từng nhìn thấy. Nhất là dung nhan của cô ấy hồn nhiên tự tạo thành, ngược lại hoá trang lên có chút làm ra vẻ mất tự nhiên. Cho nên tôi chỉ làm kiểu tóc cho cô ấy, còn trên mặt đến phấn tôi vẫn còn chưa phủ lên một chút nào đó. Chú ba nhà cậu cũng vậy. Như vậy cũng tốt, đợi đến khi hôn cô ấy không bị dính một miệng phấn trên mặt.



- Ha ha …



Amy nói xong liền mỉm cười, xem bộ dạng cả người cười run rẩy, các cô gái khác cũng cười theo.



Đợi Trương Nhất Phàm rửa mặt sạch đi ra, Amy liền chải tóc cho hắn, xịt thêm một chút keo.



Sau đó thoa chút phấn trên mặt, khiến cho mặt Trương Nhất Phàm trở nên trắng trẻo, sáng sủa hẳn lên. Nhìn chính mình qua tấm gương, trong nháy mắt Trương Nhất Phàm cảm thấy chính mình giống như công tử bột. Hơn nữa, thêm vào đó là mặc bộ đồ Tây mà dì Ngô mang về, quần áo màu trắng, có một cái nơ đính trên đó, dường như chính mình trở về thời kỳ làm lễ tốt nghiệp học sinh.



Hắn liền cười và nói với Đổng Tiểu Phàm:



- Tiểu phú bà, tôi đã thật sự biến thành công tử bột rồi.




- Như thế nào đây? Không tốt sao?



Vài người bên cạnh đồng thanh hỏi:



- Anh như thế này không phải rất đẹp trai sao? Đẹp trai đến mê người. Nói cho anh hay, không được phóng điện tùm lum, nếu không hôm nay những cô gái bị giật điện chắc là đổ một loạt đấy!



Đổng Tiểu Phàm ngồi ở bên cạnh, kéo tay của hắn, nhìn hai người ở trong gương, đột nhiên cảm thấy có một cảm giác hạnh phúc ngọt ngào. Cô ta nhìn Trương Nhất Phàm, mỉm cười nói: “Em cảm thấy anh đẹp hơn so với lúc bình thường, ít nhất trên mặt không hề có thủ đoạn đen tối.



Cô nói chính là thời điểm Trương Nhất Phàm làm việc bình thường, sa sầm mặt nghiêm trang khá là nghiêm túc. Hôm nay, Trương Nhất Phàm hoàn toàn thả lỏng, trong lòng không hề có áp lực.



Trương Nhất Phàm liền pha trò cười:



- Đàn ông đẹp thì có ích lợi gì? Sao anh cứ có cảm giác dường như chính mình sắp bị em bao dưỡng vậy nhỉ!



Thoáng nghe hết câu, vài người ở đây đều choáng ngộp, thật là nhìn không ra!



Rốt cuộc Trương Nhất Phàm vẫn không thoát khỏi tinh thần phấn chấn hài hước của người trẻ tuổi, cũng có thời điểm hay nói giỡn.



Tuy nhiên những lời này cũng quá dũng mãnh, Đổng Tiểu Phàm nhéo hắn một cái thật mạnh ở bên hông, cô ta nghiến răng nhéo thật mạnh. Trương Nhất Phàm chỉ biết kêu lên đau đớn:



- A—đứt mất rồi!



Ôn Nhã hỏi một cách không hiểu:



- Thắt lưng của anh nhỏ như vậy sao?



Trương Nhất Phàm giải thích nói:



- Cô chưa kết hôn thì không biết đâu. Đàn ông có chỗ thắt lưng nhỏ, để chống lại những sức ép như vậy?



Ôn Nhã đột nhiên đỏ mặt, chị dâu trừng mắt nhìn Trương Nhất Phàm:




- Chú ba, tôi thật sự không nhìn ra, không ngờ chú cũng có thiên phú ấy nhỉ. Anh của chú sao không giống chú thế? Suốt ngày anh ấy chỉ có khuôn mặt lạnh băng, dường như những người khác nợ anh ta tám đời vậy.



Trương Nhất Phàm khó xử nói:



- Chị dâu, chị hãy biết đủ đi, cha mẹ sinh con trời sinh tính, không có giống nhau được đâu. Anh trai như vậy là chị cũng đã rất hạnh phúc rồi. Loại người như anh ấy, trong hoàn cảnh này chỉ cần anh ấy đằng đằng sát khí là rất uy phong. Tuy nhiên, thời điểm anh ấy dịu dàng, phỏng chừng cũng chỉ có chị mới là người nhìn thấy, còn chúng em thật sự không biết rồi.



Dương Lam Lam phát hiện hôm nay chú em rất bướng bỉnh, lém lỉnh. Không ngờ đem chiến hoả tới đốt chính bản thân mình, cô liền thúc giục câu:



- Được rồi, thời gian không còn nhiều nữa, chúng ta đi thôi!



Băng Băng và Ôn Nhã ở phía sau cầm váy của Đổng Tiểu Phàm, mấy người liền leo lên xe.



Tại khách sạn Tử Đông Các, một chiếc xe cao cấp Bentley ngừng lại, người đầu tiên xuống xe là Trương Nhất Phàm, chạy đến một sườn khác mở cửa xe ra. Từ trong xe dắt đôi tay nhỏ đeo lụa trắng của Đổng Tiểu Phàm, hai người chầm chậm bước tới.



Bảo vệ của khách sạn ngay lập tức đứng ở cạnh cửa, đứng một dáng rất thẳng. Còn có hai hàng bảo vệ an ninh rất đẹp được sắp xếp để đón tiếp tiểu thư, ngăn ngăn nắp nắp đứng hai hàng ở hai bên cửa hoan nghênh những người mới vào bàn.




Yến tiệc đính hôn được tổ chức ở đại sảnh lầu hai, thời điểm lên thang máy, Ôn Nhã và Băng Băng theo ở phía sau, hai người cùng la lên:



- Bế cô ấy, bế cô ấy.



Hai cô gái này không cho phép Trương Nhất Phàm lôi kéo Đổng Tiểu Phàm lên thang máy, mà bắt hắn bế Đổng Tiểu Phàm theo cầu thang từng bước một đi lên.



Chị dâu và Amy cũng ở phía sau kêu lên:



- Chú ba, bế Tiểu Phàm đi lên đi! Đây chính là thời điểm lãng mạn của hai người đó. Rất khó có được cơ hội này!



Trương Nhất Phàm không có cách nào trả lời, nhìn Đổng Tiểu Phàm:



- Tiểu phú bà, làm sao bây giờ?



Đổng Tiểu Phàm liền nhếch lên cái miệng nhỏ nhắn:



- Sao đây, anh không đồng ý sao?



- Đồng ý, bế cả đời cũng đồng ý. Không, mấy kiếp sau nữa anh cũng vẫn sẽ ôm em.



Trương Nhất Phàm cười cười, một tay ôm lấy Đổng Tiểu Phàm, tay kia nâng lên mông cô ta lên, quay lại nhìn mấy người phía sau cười cười rồi đi lên lầu.



Đổng Tiểu Phàm hai tay quàng qua cổ Trương Nhất Phàm, vẻ mặt thẹn thùng, đúng là hạnh phúc đến nỗi sắp được bay lên trời.



Đại sảnh trong khách sạn có rất nhiều nhân viên phục vụ, còn có những vị khách qua lại, nhất là mấy cô gái đó, tất cả đều đờ đẫn nhìn đôi nam nữ này, ai cũng biểu lộ một sự hâm mộ đến tột cùng. Bất luận là đính hôn hay là kết hôn, đối với mỗi một cô gái mà nói, đều là thời khắc hạnh phúc nhất. Rất nhiều người thấy được cảnh thân mật của hai người trong lòng liền khao khát chính mình trong tương lai.



Oa! Đẹp quá! Lãng mạn quá!



Một nhân viên phục vụ, kích động đến nỗi ôm người nữ đồng sự bên cạnh, hưng phấn đến nổi không khống chế được mình.



Thẩm Uyển Vân không biết từ nơi nào len ra, cầm một chiếc máy ảnh, hướng Trương Nhất Phàm bày một thế OK, không ngừng chụp lại khoảnh khắc tuyệt đẹp của hai người.



Trương Nhất Phàm ôm thân hình mềm mại của Đổng Tiểu Phàm, nồng nàn nhìn Đổng Tiểu Phàm:



- Tiểu phú bà, tối nay em chính thức là người của anh rồi. Làm hoà thượng hai mươi bảy năm, rốt cuộc cũng khai giới.



Mặt của Đổng Tiểu Phàm dường như mặt đỏ ửng lên, nhớ tới tình cảnh Trương Nhất Phàm nhiều lần muốn làm chuyện đó với mình, cô liền xấu hổ giấu mặt vào ngực Trương Nhất Phàm, thẹn thùng nói:



- Anh hư lắm nhé! Không được nói đến chuyện đó nữa!



- Sợ cái gì! Đợi khi bước vào cửa kia, chuyện của hai chúng ta được coi như chính thức công nhận rồi. Sau đó đi lấy giấy chứng nhận, rượu đám cưới năm sau sẽ được uống, tối nay lên xe trước tính sau.



Trương Nhất Phàm nhìn cửa đại sảnh kia, bên trong đã tụ tập rất nhiều bằng hữu thân thiết.



Vượt qua cánh cửa kia, là sẽ được nghênh đón thời đại hạnh phúc của hai người, Đổng Tiểu Phàm liếc mắt nhìn nơi đó một cái, đột nhiên thấy rất căng thẳng, cảm giác vô cùng căng thẳng. Khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng như quả táo chín, trong khóe mắt bỗng ứa lệ.