- Sao em lại đến đây?
Trương Nhất Phàm đi đến, đầu óc choáng váng hỏi.
- Ăn cơm xong, đi dạo loăng quăng một chút liền tới đây, vừa đúng nhìn thấy xe của anh dừng ở cửa, em liền đoán các anh ở đây ăn cơm nên gọi điện cho anh.
Lưu Hiểu Hiên nói giống như chuyện đã xảy ra, kì thực cơ bản không phải như vậy, nơi cô ở cách chỗ này đến ba bốn cây số.
Một nơi là trung tâm thành phố, một nơi ở phía nam thành, sao có thể tùy ý đi là đến đây? Mà Trương Nhất Phàm uống nhiều, cũng không nghĩ sâu xa, chỉ cảm thấy không có sức lực, hắn liền đưa chìa khóa cho Lưu Hiểu Hiên
- Em lái xe nhé! Anh lái không nổi rồi !
Lưu Hiểu Hiên cũng không khách khí, nhận chìa khóa trong tay hắn, chẳng bao lâu liền lái chiếc Buick màu trắng đó của Đổng Tiểu Phàm đến, Trương Nhất Phàm kéo cửa ngồi lên xe, đến ghế nằm:
- Anh ngủ một lúc.
Lưu Hiểu Hiên chầm chậm lái xe, vòng quanh đường lớn Đông Lâm dạo một vòng, không ngờ Trương Nhất Phàm gã này nói ngủ là ngủ, thật đúng là ngủ mất rồi, Lưu Hiểu Hiên bất đắc dĩ lắc đầu, đành lái xe về hướng nhà mình.
Với Trương Nhất Phàm, Lưu Hiểu Hiên có một tình cảm đặc biệt, nhất là lần trước ở huyện Sa buổi tối trăng tròn ấy, hai người giống như một đôi người yêu, đi trong gió đêm tuyệt đẹp.
Đây là cảnh tượng mà cả đời này Lưu Hiểu Hiên khó quên,cũng là thời gian vui vẻ nhất khi cô lớn lên. Nên tối hôm đó, cô không kìm lòng được, chủ động hôn Trương Nhất Phàm.
Từ đó về sau, hai người dường như đều cố ý lảng tránh, vẫn không liên lạc lại. Dù sao Trương Nhất Phàm có bạn gái, Lưu Hiểu Hiên cũng không tiện liên lạc, nhưng vừa nhìn thấy Trương Nhất Phàm đến thành phố Đông Lâm, trong lòng Lưu Hiểu Hiên không kìm được.
Cho dù thành công hay không, ít nhất mình đã từng yêu! Đây là Lưu Hiểu Hiên nghe thấy trong một bài hát gần đây, Cô nghĩ tới nghĩ lui, trong cuộc sống quanh mình, không có lấy một người mình để mắt.
Những người có tiền có quyền có thành tựu, không kết hôn rồi thì tuổi tác quá lớn. Những người không có năng lực, không có quyền, không có thành tựu, lăn lộn còn không bằng mình. Loại đàn ông giống như vậy, đến bản thân chẳng nuôi nổi? Làm sao xứng đôi để cùng mình nói chuyện yêu đương?
Tuy rằng nói tình yêu không thể xây dựng trên nền tảng vật chất, nhưng Lưu Hiểu Hiên cũng không muốn tìm một người đàn ông không bằng mình cùng chung sống. Vì như vậy, làm một người đàn ông, có thể cảm thấy hắn chịu áp lực rất lớn.
Trên thực tế, ngoại trừ nhân tố này, bên cạnh Lưu Hiểu Hiên cũng không nhiều người theo đuổi.
Rất nhiều loại người như Trưởng ban thư kí Thư, một lòng một dạ muốn độc chiếm Lưu Hiểu Hiên cho mình, nhưng Lưu Hiểu Hiên nào lại không biết? Do vậy, với loại đàn ông như Thư kí Thư này, cô trước nay kính nhi viễn chi.
Đây là vì sao khoản tiền đó trong đài truyền hình đến giờ vẫn không có tin tức. Thư kí Thư hỏi han rồi, Cục trưởng cục Tài chính Hồng cũng không dám tùy tiện phát xuống.
Ngoại trừ loại người thư kí Thư này, còn có một loại người, đó là một số con nhà quan chức địa phương ở thành phố Đông Lâm, giống Chu Đỉnh Thiên lần trước. Loại người này không thiếu tiền, vì có bố mẹ bao che, năng lực cũng không được quá kém, trong xã hội còn lăn lộn được. Nhưng loại người này tố chất quá kém, không có mấy người có trình độ.
Với loại người này, Lưu Hiểu Hiên cũng không coi ra gì, hơn nữa cô là người có tiếng tăm ở thành phố Đông Lâm, tìm một bạn trai vừa ý càng khó.
Trương Nhất Phàm là người trong số cô quen biết, phù hợp nhất làm bạn trai, nhưng hắn có người yêu rồi. Lưu Hiểu Hiên lần trước, sau khi gặp Đổng Tiểu Phàm liền biết trên thế giới này không có ai có thể cướp được người đàn ông trong tay cô.
Vừa ngồi xe Trương Nhất Phàm về đến nhà, Lưu Hiểu Hiên một mình ngồi trong phòng khách, trong đầu đều là hình ảnh Trương Nhất Phàm. Ánh trăng tối nay cũng đẹp lắm, có thể cùng Trương Nhất Phàm một lần nữa đi trên con đường không người ồn ào không? Không phải người yêu mà hơn cả người yêu?
Không ngờ rằng về đến đây, Trương Nhất Phàm, uống đến say mèm, xem ra kế hoạch lãng mạn tối nay bị nhỡ rồi. Lưu Hiểu Hiên dừng xe ở trong gara dưới tòa nhà, nhẹ nhẹ vỗ Trương Nhất Phàm:
- Đến rồi, chúng ta xuống xe thôi!
Trương Nhất Phàm quơ quơ đầu:
- Sao nhanh vậy?
Nhìn thấy tường trắng như tuyết trong gara, hắn mù mờ hỏi:
- Đến đâu vậy?
- Đến nhà rồi!
Lưu Hiểu Hiên tháo dây an toàn, xuống sau xe đến Trương Nhất Phàm bên ấy kéo cửa.
- Không phải nói là đưa anh đi giải rượu sao? Về nhà làm gì?
Lưu Hiểu Hiên cũng không trả lời, kéo tay hắn xuống xe, khóa gara đi ra, đỡ Trương Nhất Phàm lên lầu.
Lần đầu tiên cảm thấy cơ thể đàn ông nặng như vậy, khi cô đỡ Trương Nhất Phàm lên lầu, gần như cả người Trương Nhất Phàm đều ghé trên người cô, Lưu Hiểu thật vất vả mới đỡ được hắn vào trong phòng, mệt đến nỗi toàn thân đổ mồ hôi.
Đều là thư kí Thư giở trò quỷ, nếu không làm sao Trương Nhất Phàm có thể uống nhiều rượu như vậy? Hôm nay uống quá lượng, mà những người ngồi đấy đều nhiều thâm niên hơn mình. Gã Cục trưởng Hồng ấy cũng theo sự ám thị của thư kí Thư, cùng Trương Nhất Phàm cụng mấy chén.
Cùng bọn họ uống rượu tất không thể chối từ, cho dù uống đến nằm sấp xuống cũng đành gắng gượng. Có thư kí Thư và Cục trưởng Hồng ra sức chuốc uống, lại thêm Bí thư Phùng và Lâm Đông Hải mỗi người cùng Trương Nhất Phàm cụng hai chén, lượng rượu này thêm vào, đủ một cân rưỡi không hết. (1 cân TQ là 500g)
Lưu Hiểu Hiên nấu một bát canh giải rượu, sau khi Trương Nhất Phàm uống, thì nằm trên sofa không muốn động nữa, có lẽ trải qua việc gây sức ép vừa rồi, thấy tốt hơn một chút, hắn nhìn bức ảnh lớn Lưu Hiểu Hiên quen thuộc đó trong phòng khách, mới biết mình bị đưa đến không gian riêng của Lưu Hiểu Hiên.
Đây là việc mà Lưu Hiểu Hiên đắc ý, bức tường: cô mới chụp đẹp nhất, một khuôn mặt cười say lòng người, nhìn rất thân thiết, không hổ làm người dẫn chương trình, mỗi động tác, mỗi nét biểu cảm đều tinh tế, nhìn ngắm khiến người ta lưu luyến quên về.
- Đang nhìn gì thế ?
Lưu Hiểu Hiên từ phòng ngủ đi ra, thấy Trương Nhất Phàm nhìn ảnh của mình trên tường như thế, mỉm cười nói.
- Không tồi, mấy bức ảnh này thực sự rất đẹp.
Trương Nhất Phàm quơ quơ đầu, uể oải gật gật đầu.
- Chẳng lẽ em người thật không đẹp sao?
Lưu Hiểu Hiên ghếch miệng lên, nghiêng cổ nhìn Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm dụi mắt một chút:
- Xa quá, nhìn không rõ lắm, rượu uống đến nỗi đầu váng mắt hoa rồi.
Lưu Hiểu Hiên liền lại gần, khiêu khích nói:
- Ánh mắt gì vậy? Một đại mỹ nhân thế này, lại có thể nhìn không rõ?
Trương Nhất Phàm ngáp một cái, tìm bao thuốc, đang lúc định châm thuốc, Lưu Hiểu Hiên giơ tay cướp lấy:
- Ở chỗ em đây trước nay không có người hút thuốc, anh định phá quy tắc sao?
- Nơi gì? Đến thuốc cũng không được hút, nhân viên phục vụ, đổi phòng!
Trương Nhất Phàm kêu một tiếng, nói khe khẽ không vui lắm.
- Còn đổi phòng nữa? Anh đã không mở phòng, phòng của chị đây, anh đổi thế nào?
Lưu Hiểu Hiên miệng nói, rút ra từ trong bao điếu thuốc, ngậm trong miệng, dùng bật lửa vụng về châm lửa. Cô hút một hơi, không ngờ lập tức ho sặc sụa
- Khụ khụ khụ
Đưa thuốc trong tay cho Trương Nhất Phàm, oán trách:
- Mùi vị gì vậy? Sặc thế này?
Trương Nhất Phàm lại giống giống thần tiên sống tiêu dao sung sướng, tựa vào sofa hút thuốc nhả khói, Lưu Hiểu Hiên dựa gần , nhẹ nhàng nói bên tai Trương Nhất Phàm:
- Ngày mai có rảnh không?
- Để làm gì?
Cảm nhận được thân hình mềm mại ấm ấp này, Trương Nhất Phàm có phần lâng lâng.
Giờ mới phát hiện, kì thực Lưu Hiểu Hiên cũng rất đầy đặn, luận dáng người, luận dung mạo đâu giống đều không thua cho những thứ gọi là rõ ràng , chỉ là bộ dạng cô hiện tại có vẻ mờ ám, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi hương trên người cô.
- Ngày mai sinh nhật mẹ em, anh có thể đi cùng em một chuyến không?
Yêu cầu này của người đẹp dường như không thái quá, chỉ là Trương Nhất Phàm không hiểu rõ tại sao muốn mình đi cùng? Đấy chẳng phải là quay lại Thông Thành sao?
Nhưng ngày mai là chủ nhật, Đổng Tiểu Phàm đã về tỉnh hai ba ngày rồi. Cô thấy xe Santana ấy của Trương Nhất Phàm thực sự khá khó coi, liền để chiếc Buick lại cho hắn.
Ngày mai dù sao phải về, đi một chuyến Thông Thành rồi lại về huyện Sa cũng không muộn, Trương Nhất Phàm cũng không nghĩ nhiều, liền nhận lời cô.
Lúc này, Lưu Hiểu Hiên dường như có vẻ rất cao hứng, chạy vào trong phòng ngủ cầm một bộ quần áo đi ra, áo ngủ của đàn ông, ánh mắt Trương Nhất Phàm lập tức trợn tròn lên :
- Đây là quần áo ai vây?
Vẻ mặt ấy, cảm giác như đi mình vào hắc điếm vậy, bộ dạng rất kinh khủng.
Lưu Hiểu Hiên trừng mắt nhìn hắn:
- Ánh mắt gì thế?, đây là mới mua, chẳng lẽ anh không cần tắm rửa?
Trương Nhất Phàm lúc này mới chú ý thấy nhãn mác trên quần áo vãn chưa xé đi, lúc này mới khôi phục thần thái.
Hôm nay vốn không muốn qua đêm ở Đông Lâm, nhưng hôm nay uống nhiều, phỏng chừng không thể quay về được, Trương Nhất Phàm cũng không khách khí, nhận lấy quần áo vào phòng tắm, Lưu Hiểu Hiên ngồi ở sofa xem ti vi.
Đợi hắn tắm xong ra, Lưu Hiểu Hiên rất tự nhiên cầm quần áo của hắn bỏ vào máy giặt, rồi lại bận bịu giặt lúc ấy. Đây vốn là việc người vợ làm, Lưu Hiểu Hiên lại làm mà yên tâm thoải mái, giống như người vợ bé, giặt sạch sẽ quần áo của Trương Nhất Phàm.
Chỉ có điều khi đợi cô đi phơi quần áo, thì phát hiện Trương Nhất Phàm sớm nằm ở sofa ngủ rồi. Vì thế cô cầm tấm thảm đắp cho Trương Nhất Phàm, còn mình đi vào phòng ngủ.
Ngày hôm sau, Lưu Hiểu Hiên dậy rất sớm, nhìn thấy Trương Nhất Phàm ngủ say trên sofa, cô mỉm cười lắc lắc đầu, không ngờ rằng cảm nhận có đàn ông trong nhà là như vậy, mình gặp các loại đàn ông, người giống như Trương Nhất Phàm vừa chín chắn vừa đáng yêu thế này cũng là hiếm.
Đêm qua Lưu Hiểu Hiên một mình nằm trên giường ngủ, nếu Trương Nhất Phàm giống như những gã đàn ông khác, ngủ đến nửa đêm xông vào thì nên làm thế nào? Suốt đêm tâm trạng cô rất phức tạp, vừa có mong đợi ấy, vừa có cái lo lắng ấy.
Nếu Trương Nhất Phàm thực nửa đêm xông vào phòng cô, cô nghĩ bản thân hẳn là rất thất vọng, nhưng trong mơ hồ lại có khát vọng ấy, dường như rất chờ mong Trương Nhất Phàm làm chuyện không thể tin nổi vậy.
Người thường mâu thuẫn như vậy, nếu như Trương Nhất Phàm thực xông vào, có lẽ cô nửa đẩy nửa đáp ứng. Vốn cô vẫn mong có chuyện gì xảy ra. Tiếc là Trương Nhất Phàm trên sofa ngủ ngon giấc, đến tư thế cũng không động.
Ngủ đến 11 rưỡi Trương Nhất Phàm mới tỉnh. Mở mắt liền thấy Lưu Hiểu Hiên ngồi sofa đầu kia nhìn mình. Hắn ngáp dài ngồi dậy:
- Ngủ thật thoải mái. Mấy giờ rồi!
- Còn thoải mái đấy! Đã mấy giờ rồi!
Vốn tối qua nhận lời cùng Lưu Hiểu Hiên đi Thông Thành, nhưng Lưu Hiểu Hiên vẫn chờ hắn tỉnh, không ngờ sắp đến giờ ăn trưa rồi, Trương Nhất Phàm vẫn còn ngủ. Cô đành gọi điện thoại tới, nói mình hôm nay có việc không về được.
Chối bữa cơm ấy, Lưu Hiểu Hiên liền ngồi đó đợi hắn tỉnh dậy.
Trương Nhất Phàm lúc này mới nhớ tới chuyện tối qua, cả kinh kêu lên:
- Sao không gọi anh dậy? Giờ về có thể kịp không?
Lưu Hiểu Hiên lắc đầu:
- Em gọi điện thoại bảo mọi người rồi, hôm nay không về nữa.
Nhìn trên mặt Lưu Hiểu Hiên hiện lên mất mát, Trương Nhất Phàm cười ngượng ngùng:
- Xin lỗi, xem anh ngủ như chết! Có điều lâu lắm không được ngủ ngon như vậy. Khung cảnh nơi này của em được lắm! Yên tĩnh lại an toàn, xem ra lần sau khi anh đến thành phố thì đến chỗ này của em ngủ.
Lưu Hiểu Hiên u oán nhìn hắn:
- Anh đem em làm cái thứ gì? Bà chủ nhà trọ Long Môn chắc?