Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 213: Ly biệt




Sau sự việc nửa tháng, Liễu Hồng cũng đã đi Thâm Quyến, Trương Nhất Phàm mới đem xe, điện thoại và túi xách của Đổng Tiểu Phàm đưa đến tỉnh lị.



Đi đến trụ sở Tỉnh ủy, Trương Nhất Phàm cho xe dừng lại.



Nơi này đã từng là nơi hai người không nỡ chia tay, mỗi khi Trương Nhất Phàm đưa cô về, hai người đều quyến luyến dưới lầu, ôm nhau thật lâu, sau đó Đổng Tiểu Phàm mới lên nhà.



Bây giờ, trong lòng Trương Nhất Phàm lại có một tâm trạng hết sức phức tạp, đã từng gắn bó thắm thiết với nhau, chẳng nhẽ hôm nay đây lại là nơi chia tay hay sao? Nhìn lên căn phòng của Đổng Tiểu Phàm, ở dưới nhà hút chừng hai điếu thuốc rồi quyết định đi xuống nhưng sau lại cố gắng đi lên.



Đổng Tiểu Phàm không đi làm đã nửa tháng nay, cô cũng không đi đâu cả, một mình ở nhà, trong khuê phòng của Đổng đại tiểu thư, bày ra rất nhiều tấm ảnh lớn nhỏ.



Những tấm ảnh này có những kí ức hai người lớn lên cùng nhau, người yêu thanh mai trúc mã của nhau, một khi đã chia tay thì còn lại chính là sự tiếc nuối.



Trong phòng vẫn còn vang lên bài hát “Phân phi”, Đồng Tiểu Phàm giàn giụa nước mắt, ngồi ngẩn ngơ ở đó, trong đầu trống rỗng. Lời ca đau thương của bài hát kinh điển hết lần này tới lần khác vang lên: mưa bay theo làn gió, bay giữa bầu trời chính là giọt lệ em đang tuôn rơi, rơi xuống bàn tay chính là dư âm của anh, người đã hiểu được tấm chân tình rồi lại đổi lấy là nỗi biệt ly.



Tôi biết rằng tình yêu không phải là mãi mãi…



Đổng Tiểu Phàm không biết cô đã nghe bài hát này bao nhiêu lần, mỗi lần nghe, cô lại một lần rơi nước mắt, mỗi lần rơi nước mắt, cô lại thêm một lần đau lòng. Tất cả quá khứ, từ lúc nhỏ hai người cùng nhau lớn lên đều hiện về trước mắt.



Chẳng lẽ tất cả đều sẽ kết thúc hay sao?



Tình yêu rốt cuộc lại mong manh như vậy, Đổng Tiểu Phàm ngẩng đầu lên, mặc cho nước mắt vẫn rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp, một chút thương cảm đang bao trùm lấy ngôi nhà. Phó Bí thư Đổng đang ngồi trên ghế xa-lông, lặng lẽ hút thuốc.



Tiểu Phàm đã mấy ngày nay không ăn gì, cô tự nhốt mình trong phòng, mặc cho ông có gọi thế nào cũng không ra ngoài.



Không biết từ lúc nào, trong tay Đổng Tiểu Phàm đã có thêm một cái bật lửa, cô từ từ cầm lên một tấm ảnh mới đây chụp cùng Trương Nhất Phàm. Đây là tấm ảnh hai người cùng ở lại chụp chung trong lễ tốt nghiệp của cô, nó có một ý nghĩa kỉ niệm rất khác.



Nhưng lúc này, Đổng Tiểu Phàm lại cầm nó lên một cách rất khó nhọc, dường như tấm ảnh này nặng hơn hàng trăm nghìn lần vậy, bước đi nặng nề, Đổng Tiểu Phàm nhắm mắt lại, cắn môi, nước mắt lại một lần nữa tuôn rơi.



Pặc —— chiếc bật lửa được bật, ánh lửa lóe lên, chiếu rọi vào khuôn mặt đầy đau thương của Đổng Tiểu Phàm.



Cứ để cho tất cả theo gió mà đến và cùng theo gió mà bay đi.



Đừng, hỡi người yêu của tôi!



Tiếng hát vẫn vang lên, đau thương mà làm lòng người xúc động.



Quá ngu muội, quá lưu luyến mới để em tự do bay nhảy, trong nháy mắt, con đê tình yêu đã vỡ trong buổi tối nay, mưa bay bay…



Tấm ảnh trên tay Đổng Tiểu Phàm từ từ bị đưa lại gần chiếc bật lửa, rất gần, rất gần…



Cứ để cho tất cả đều tan thành tro trong nháy mắt, cứ để ngọn lửa này tưởng nhớ đến tình yêu đã chết của chúng ta.



Kết thúc rồi —— Trong khoảnh khắc này, tiếng chuông cửa vang lên —— Đinh đong —— Đinh đong —— Động tác của Đổng Tiểu Phàm cũng ngay khoảnh khắc đó cứng đơ lại, cô ngẩn ngơ, thời gian dường như cũng ngưng đọng, khiến cho mọi động tác của cô cũng dừng lại.



Phó Bí thư Đổng ra mở cửa, nhìn thấy Trương Nhất Phàm cầm một cái túi xách đứng trước cửa, hắn liền chào chú Đổng một tiếng, ông nhìn hắn một cái, thở dài, không nói gì.



- Tiểu Phàm có ở đây không ạ?



Phó Bí thư Đổng chỉ lên phòng của con gái, sau đó ngoảnh đầu bỏ đi.





Trương Nhất Phàm đẩy cửa ra, nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Đổng Tiểu Phàm, trong lòng bỗng đau nhói, đều là do mình gây ra, khiến một người vốn vui tươi, cởi mở như Đổng Tiểu Phàm trở nên như vậy.



Sau nửa tháng, cô ấy đã gầy đi rất nhiều, khuôn mặt ngấn lệ, Trương Nhất Phàm lòng đau như dao cắt, như bị dao đâm sâu vào lòng. Mình đáng chết mà!



Khi hắn nhìn thấy tấm ảnh và chiếc bật lửa trong tay Đổng Tiểu Phàm, Trương Nhất Phàm liền đi tới



- Đừng!



Giựt lại tấm ảnh, giữ chặt tay Tiểu Phàm.



- Tiểu Phàm! Đừng!



Đổng Tiểu Phàm lúc này hết sức bình tĩnh, sau khi nhìn Trương Nhất Phàm liền rút tay ra, sau đó quay người đi nói với Trương Nhất Phàm



- Anh đến đây làm gì?




- Anh tìm thấy đồ của em rồi.



Trương Nhất Phàm nhẹ nhàng nói.



Đổng Tiểu Phàm không nói gì, nước mắt lưng tròng, cô cố gắng mở to mắt, không muốn để cho nước mắt tuôn rơi. Sau khi thở dài một cái, cô nhìn ra cửa sổ, không động đậy gì.



Trương Nhất Phàm không thể kiềm chế được nữa, đi đến ôm cô từ phía sau



- Tiểu Phàm, hãy nghe anh giải thích.



Đổng Tiểu Phàm không giãy giụa, cũng không có bất kì phản ứng nào, Trương Nhất Phàm ôm chặt cô từ phía sau, cứ thế siết chặt. Vẻ buồn rầu trên khuôn mặt và ánh mắt đau khổ vẫn không thay đổi.



Sau một hồi lâu mới nghe thấy giọng cô lẩm bẩm:



- Đồ vật mất đi có thể tìm lại, trái tim mất đi rồi có thể tìm lại được không?



- Chia tay đi, Trương Nhất Phàm! Đây không phải là tình yêu tôi muốn có.



Thái độ của Đổng Tiểu Phàm rất kiên quyết, không có bất kì một chỗ trống nào để nói chuyện cả.



Trương Nhất Phàm đau lòng như bị ai đó dùng dao đâm mạnh, từng nhát từng nhát một. Hắn đau lòng không vì cái gì khác, đều vì sự tiều tụy của Đổng Tiểu Phàm, vì nỗi đau của cô, nỗi buồn của cô.



Xem ra mình thật sự đã sai rồi, không phải cô gái nào cũng quan tâm săn sóc, biết nghe lời, dịu dàng ngoan ngoãn như Hà Tiêu Tiêu được, tâm tư của mỗi người không giống nhau, Đổng Tiểu Phàm cũng không có lỗi, cô ấy luôn cố gắng duy trì tình yêu hoàn mĩ của mình.



Cũng giống như lãnh thổ của đất nước vậy, không thể nào chia cắt được. Đây là vấn đề quan niệm, bản thân tình yêu không hề có đúng sai.



Chỉ là bỏ được Đổng Tiểu Phàm, vậy có thể bỏ được Hà Tiêu Tiêu hay không, còn có Thẩm Uyển Vân nữa. Tuy là sự xuất hiện của cô ấy có hơi đột ngột, nhưng hai người cũng đã yêu rồi, làm rồi.



Còn về Liễu Hồng, sau này phải làm sao đây? Trong lòng Trương Nhất Phàm đầy rẫy mâu thuẫn.



Biết rằng, bản thân mình cũng không muốn nhìn thấy bất cứ ai vì mình mà đau khổ, có lẽ cũng vì vậy mà mình đã làm tổn thương mọi người. Tâm trạng của Trương Nhất Phàm lúc này như đứng trên vực, có chút gì đó bàng hoàng.




Đổng Tiểu Phàm rời khỏi lòng hắn, lau khô tất cả nước mắt, không nhìn Trương Nhất Phàm lấy một cái. Lúc ấy, chú Đổng xuất hiện trước cửa, nói với Đổng Tiểu Phàm:



- Xe đến rồi! Đi thôi!



Đổng Tiểu Phàm kéo ra một cái va-li chuẩn bị từ trước, kiên quyết ra đi.



Trong phòng vang lên tiếng bánh xe va-li chuyển động, giống như âm thanh của một lời từ biệt, từng chút từng chút chạm vào tâm hồn của Trương Nhất Phàm. Hắn đứng ngẩn tại chỗ, trong đầu hỗn loạn, rất hỗn loạn.



Đổng Tiểu Phàm lên xe, xe đi thẳng đến sân bay, cô đi chuyến bay hai giờ hôm nay, điểm đến là New York.



Đổng Chính Quyền đi đến, nói với Trương Nhất Phàm một câu:



- Đi thôi!



Nhìn thấy Trương Nhất Phàm không động đậy, ông ấy thở dài:



- Đàn ông khi đã phạm sai lầm thì quan trọng là xem cậu sẽ bù đắp như thế nào.



Trương Nhất Phàm kêu lên một tiếng:



- Chú Đổng, cháu…



Đổng Chính Quyền phấy tay:



- Đừng nói với tôi, để đó sau này giải thích với nó đi. Trong thời gian này cứ để nó yên tĩnh một chút cũng tốt, mọi người cần có thời gian để hiểu rõ vấn đề.



Chiếc xe chạy nhanh như bay, không có bất kì do dự nào, cũng gống như thái độ của Đổng Tiểu Phàm, kiên định và quyết đoán. Dường như suy nghĩ của cô ấy đã không còn vì bất cứ việc gì mà dừng lại nữa, cô phải rời khỏi cái nơi đau lòng này.



Bên bờ biển Thái Bình Dương kia, có lẽ cô sẽ tìm thấy được bến đỗ để chữa lành vết thương của mình.



Ở sân bay của tỉnh lị, Trương Nhất Phàm gọi Đổng Tiểu Phàm mấy tiếng, Đổng Tiểu Phàm đến đầu cũng không quay lại, rất điềm tĩnh mà đi. Nhìn thấy khoảnh khắc cô bước lên máy bay, Trương Nhất Phàm đột nhiên tát mình một cái thật mạnh.




(Đổng Tiểu Phàm cứ thế mà ra đi ư? Hay là tất cả đều có thể quay trở lại? Viết đến đây, đến bản thân tôi cũng thấy rối rắm. Thật ra không phải cô gái nào cũng đều có thể nhẫn nhịn chịu đựng, trở thành người quan trọng nhất trong lòng nhân vật chính, nếu thực như vậy, thì thật không thực tế quá! Tình yêu cần sự cố gắng, tôi lại cần hoa tươi, ủng hộ tôi nhé! Để tôi suy nghĩ xem tương lai của em gái Tiểu Phàm sẽ như thế nào, rốt cuộc thì sau này nhân vật chính sẽ kết hôn với ai, hay là còn sự sắp đặt nào khác nữa.)



Đổng Tiểu Phàm đi rồi, lúc gọi Trương Nhất Phàm, hắn lắc lắc đầu, buồn bã nói:



- Để cháu ở đây một lát nữa ạ!



Đổng Chính Quyền cũng mặc kệ hắn, cùng với tài xế rời khỏi sân bay.



Người đi rồi, hoa cũng tàn rồi, tất cả đều tan thành mây khói rồi sao?



Trong sân bay vang đến một bài hát, chính là bài “Vết thương” của Tô Hữu Bằng.



“Vết thương của nỗi cô đơn được vẽ sâu trong tâm trí tôi, tôi chỉ là một người khách qua đường ở biên giới của giấc mơ, hoa tươi và hạnh phúc xâu chuỗi lại rồi rơi tan tác, tôi cũng thế mà trôi đi theo làn gió…”



Tình yêu không mang theo được, tình bạn không giữ lại được, tối nay sau khi tỉnh giấc ai sẽ nếm trải mọi thứ theo gió kéo đến, mọi thứ theo gió cuốn đi, không có gì cả. Ngày mai sẽ lại bắt đầu.




Lần đầu tiên Trương Nhất Phàm lộ vẻ chán nản, bộ dạng ủ rũ như vậy, đứng ở sân bay rất lâu, hắn mới chậm chạp đi ra.



Một chiếc BMW màu đỏ dừng lại trước mặt hắn:



- Lên xe đi!



Thẩm Uyển Vân đeo mắt kính thò đầu ra, nói với Trương Nhất Phàm.



Trương Nhất Phàm thở dài, rút trong người ra một điếu thuốc, ngậm trong miệng rồi châm thuốc, sau đó kéo mạnh cửa xe ra ngồi vào.



Ở trên xe, hắn không nói gì, cứ thế hút thuốc.



- Cô ấy đi rồi à?



Thẩm Uyển Vân nhìn qua ánh mắt, quan sát sắc mặt của Trương Nhất Phàm.



Nhìn thấy Trương Nhất Phàm cả buổi không nói gì, cô nói:



- Đều là lỗi của em, nếu như không phải em, cô ấy sẽ không ra đi. Mấy ngày nay, em vẫn luôn trông chừng cô ấy, suốt một tháng nay, cô ấy đều không ra ngoài, em nghĩ em có nên làm gì đó để bù đắp cho cô ấy không, con người Tiểu Phàm rất tốt, có lẽ chúng ta đã thật sự sai rồi.



Thẩm Uyển Vân giọng nói yếu ớt, giọng điệu dịu dàng.



Trương Nhất Phàm vẫn cứ im lặng, hút hết điếu này lại thêm một điếu khác. Thẩm Uyển Vân nói tiếp:



- Thật ra trong thời gian này, em cũng đã suy nghĩ kĩ, rời khỏi anh nhưng em thật sự không làm được, có thể mỗi người đều có chút ích kỷ, từ bỏ anh, cũng không có nghĩa là giúp cô ấy toại nguyện.



- Anh cũng yêu em như vậy, yêu dứt khoát như vậy! Trải qua chuyện này, anh nghĩ chúng ta nên bình tĩnh để suy nghĩ lại, làm sao để đối mặt giữa ba người, làm sao chung sống.



Thẩm Uyển Vân cười, cười rất miễn cưỡng:



- Anh là chồng của em, là người yêu cả đời của em. Em nghĩ em sẽ không thể từ bỏ anh, anh một mình cố gắng đi, làm sao để đem chính cung nương nương quay trở về.



- Hơn nữa anh là một người đàn ông, phải phấn chấn đứng dậy, không thể giống một thằng nhóc thối tha được. Anh là chủ tịch của huyện Sa, là truyền nhân của Trương gia Lĩnh Nam, em tin anh sẽ không vì thế mà ủ rũ được. Đàn ông mà, có ngưỡng cửa nào mà không qua nổi, cười lên nào, tất cả rồi sẽ ổn thôi!



Trương Nhất Phàm cuối cùng cũng nói chuyện:



- Tạm thời không nghĩ đến nữa, anh vẫn còn thời gian hơn một năm, để mọi người bình tĩnh lại! Chuyện ở huyện Sa, tuyệt đối không thể vì chuyện tình cảm mà xao nhãng nó. Nếu không thì thật có lỗi với bản thân, có lỗi với sự kì vọng của ba, có lỗi với mấy trăm nghìn người dân ở huyện Sa, em yên tâm đi! Anh không yếu đuối như vậy đâu! Mỗi người đàn ông của Trương gia Lĩnh Nam, không có một ai là yếu lòng cả!



- Cái này thì đúng rồi! Cho dù anh có quyết định mọi chuyện như thế nào, em đều ủng hộ anh!



Thẩm Uyển Vân mỉm cười:



- Em đưa anh về huyện Sa nhé?



- Không cần đâu, để anh tự đi!