Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 209: Bị cướp




Tiểu Phàm đã đến đường cao tốc, không đi đón không được! Nhưng lần đầu tiên cô đến huyện Sa. Mà những tên bịp bợm ở những giao lộ của huyện Sa rất nhiều. Một cô gái xinh đẹp như cô thế này mà một thân một mình, thì ở bất kỳ nơi nào cũng đều không yên tâm.



Đang định rời khỏi phòng làm việc, thì một số lạ gọi đến. Trương Nhất Phàm không chút suy nghĩ, liền trực tiếp nói một câu.



- Có chuyện gì?



Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói rụt rè của một cô gái. Trương Nhất Phàm trong chốc lát cũng không nghe ra.



- Có chuyện gì nói mau, tôi đang rất vội đây.



- Anh Nhất Phàm, em là Lâm Uyên đây.



Thấy Trương Nhất Phàm lại không nghe ra giọng của mình, Lâm Uyên rất thất vọng. Nhưng nghĩ lại, anh ấy đang làm Chủ tịch huyện, có việc gấp là chuyện bình thường. Tại mình lúc này gọi điện đến đột ngột nên chẳng trách giọng điệu của anh ấy không thoải mái.



Làm Chủ tịch huyện chứ đâu phải là nhân viên trực tổng đài điện thoại. Cần gì phải nhã nhặn như vậy với từng người, thân mật cùng bạn nói chuyện nữa! Từ cuộc sống của bố mình hàng ngày, cô biết cuộc sống của Trương Nhất Phàm như thế nào.



Một hình mẫu hiện ra, người chỉ biết đến công việc. Lâm Uyên đã nghĩ thông suốt, cũng không thế nào mất hứng, chỉ thấp giọng nói:



- Anh bận à? Đây là số điện thoại em mới làm, cuộc gọi đầu tiên gọi cho anh. Anh Nhất Phàm, cảm ơn anh!



- Thì ra là Lâm Uyên. Anh đang trên đường đi đón người, hơi vội, ngại quá!



Trương Nhất Phàm lúc này mới chú ý tới giọng nói không được thoải mái của mình vừa nãy. Có phải là sẽ khiến cho Lâm Uyên có cái gì đó cảm thấy không thoải mái?



Lâm Uyên liền nói:



- Không sao, em biết anh bận mà. Em tắt máy trước đây. Lúc nào rảnh em sẽ gọi cho anh.



- Được rồi! Cần gì thì trực tiếp tìm anh mà nói. Bố của em, ông ấy quá bận, nên không chăm sóc em được.



Trương Nhất Phàm lại nói một câu quan tâm.



- Vâng! Anh đã đối xử với em rất tốt rồi. Anh Nhất Phàm, cảm ơn anh. Em tắt máy đây. Lái xe chú ý an toàn.



Lâm Uyên đã tắt máy, liền cầm điện thoại ôm ở ngực. Cô vốn dĩ còn muốn hỏi thăm, tối hôm qua hắn về đến nhà, trên đường đi có thuận lợi không? Đáng nhẽ tối hôm qua gọi cho hắn hỏi thăm một lúc. Sau đó nghĩ tới Trương Nhất Phàm có thể đang trên đường. Lái xe mà nhận điện thoại thì rất nguy hiểm. Cô đã nhẫn nại không gọi cuộc điện thoại này.



Sáng sớm hôm nay, cô đi đến Cục bưu chính viễn thông làm cái sim này. Đầu tiên gọi cho Trương Nhất Phàm. Không ngờ Trương Nhất Phàm lại vội như vậy. Mặc dù trong lòng có chút không thoải mái. Nhưng cô đã nhanh chóng nghĩ thông.



Thong thả mà làm Chủ tịch huyện, thì cái chức Chủ tịch huyện này của hắn cũng không lâu dài được. Mang theo phần tâm tư này, Lâm Uyên ngẩn người trông về phương xa.



Không biết bắt đầu từ khi nào, cô đã đổi cách gọi là anh Nhất Phàm rồi. Mấy năm nay, Trương Nhất Phàm đối tối với cô, chuyện đó là rõ ràng ở trước mặt. Tâm tư của người con gái, như thủy triều lên.



- Lại nghĩ đến anh trai Nhất Phàm của cô à?



Cù Tĩnh không biết từ đâu nhảy ra, làm Lâm Uyên giật nẩy mình.



Lâm Uyên cau mày, thái độ không tự nhiên trừng mắt nhìn cô ấy. Cũng không nói lời nào, trở lại giường ngồi xuống.



- Đại tiểu thư Lâm của chúng ta tương tư rồi, ha ha...



Cù Tĩnh cười lớn, trêu chọc Lâm Uyên.



Tô Thiến từ trên giường ngồi dậy. Vẻ mặt không nhường nhịn,



- Lâm Uyên, tôi ủng hộ cô. Anh Nhất Phàm của cô thật đúng là khá. Nếu cô không muốn, tôi cũng định đi giành lấy. Cho dù không thể làm vợ anh ấy, thì ăn vụng một miếng cũng được.



- Ha ha…cô gái thời thượng của chúng ta ra oai rồi, vậy cô đi đi! Nói thẳng với anh ấy muốn chuyện đó. Xem anh ấy có thèm để ý cô hay không.



Cù Tĩnh liền vui vẻ.



- Trời, tôi không tin. Lão nương không cần tiền, còn có người nào cần?



Tô Thiến rất không phục, chống nạnh đứng lên,



- Ngực của tôi cũng không phải nhỏ? Có vẻ so với Bạch Khẩn thì nhỏ hơn một chút thế này.



- Ấy, các cô nói chuyện, đừng kéo tôi vào.



Bạch Khẩn nằm trên giường, thấy “khói lửa chiến tranh” lan đến mình thì lập tức đi ra dẹp yên.



- Ai bảo ngực ngươi to, dáng ngươi đẹp như vậy.



Cù Tĩnh chạy qua bên cạnh Bạch Khẩn. Ánh mắt rất đáng ngờ dừng ở trước ngực Bạch Khẩn, nơi đó căng phồng. Nếu là đàn ông, thì đoán đã sớm chảy máu mũi rồi.



Hôm nay là thứ sáu. Chiều nay không có tiết học nên bốn người ngồi trong kí túc xá buôn chuyện.



Tô Thiến ngó trái, ngó phải, lẩm bẩm nói:




- Thực ra Lâm Uyên cũng đâu phải nhỏ! Có vẻ như cũng sắp vượt qua tôi rồi. Không được, tôi phải nâng ngực thôi!



Cù Tĩnh liền cười hi hi nói:



- Không cần đâu, tìm một người bạn trai, sờ sờ sẽ to ngay.



- Lẽ nào, cô đã trải qua? Nói giống như thật vậy.



Cù Tĩnh nhìn chằm chằm vào cô, muốn tìm ra manh mối nào đó.



Hai cô nói qua nói lại mãi không thôi. Chỉ có Lâm Uyên không nói lời nào. Hình như có tâm tư gì đó.



Trương Nhất Phàm lái xe rất nhanh. Vội vàng chạy đến lối vào cao tốc phía ngoài thành phố. Nhưng Đổng Tiểu Phàm đã xuống đường cao tốc. Đến giao lộ này thì không biết nên đi thế nào nữa.



Lúc này, một người lái xe ôm đi lại,



- Cần chỉ đường không?



Đổng Tiểu Phàm nhìn gã, lắc lắc đầu. Gã lái xe ôm thấy cô gái này rất đẹp, còn lái chiếc xe rất đẹp như vậy. Đánh giá đi đánh giá lại Đổng Tiểu Phàm, mà không nỡ bỏ đi.



Đổng Tiểu Phàm liền dừng xe ở ven đường. Gọi điện thoại cho Trương Nhất Phàm.



- Anh đến chưa? Em đang ở giao lộ rồi.



- Đợi một lát, anh bị lủng lốp xe rồi. Đang tìm người thay.



Trương Nhất Phàm trả lời.



Lúc này, lại có mấy cái xe gắn máy nhích lại gần. Vài gã vây quanh chiếc Buick của Đổng Tiểu Phàm, quay quanh mấy vòng. Đầu tiên một gã lái xe ôm qua đấy, hướng ánh mắt ra hiệu về phía mấy gã kia. Lấy ra một chiếc cờ lê từ phía sau xe gắn máy.



- Này! Cô, chúng tôi dẫn đường cho cô nhé! Mười tệ là được.



Đổng Tiểu Phàm mở đi động. Trên mặt đeo kính râm bản to. Cô nghiêng đầu qua hỏi một câu,



- Thật không?



Nói chưa dứt lời, một bàn tay từ ngoài cửa xe thò vào, cướp lấy di động rồi bỏ chạy!




- A …



Đổng Tiểu Phàm theo bản năng hét lên một tiếng. Trương Nhất Phàm xa xa nghe thấy, hét lên câu,



- Tiểu Phàm, em làm sao thế?



Nhưng làm sao còn có thể nghe được âm thanh trong điện thoại nữa. Di động bị gã kia nắm chặt bỏ chạy rồi. Đổng Tiểu Phàm đẩy cửa xe định đuổi theo thì từ vị trí nghế phụ truyền đến một tiếng ầm lớn.



Cửa kính bị một gã đập vỡ. Gã xe ôm khác cướp lấy chiếc ví hiệu LV từ trong ghế phụ ra, nhảy lên xe máy phóng đi.



- Đứng lại! Đứng lại… Có cướp



Đợi đến lúc Đổng Tiểu Phàm hô to, bọn chúng đã cao chạy xa bay rồi. Nhìn cửa kính của xe bị đập vỡ, Đổng Tiểu Phàm giận giữ giậm giậm chân,



- Đây là nơi thế nào vậy! Thật loạn.



Di động bị cướp, cửa xe bị đập vỡ, ví cũng không thấy, Đổng Tiểu Phàm tức điên lên. Không phải trước đó không lâu mới đi giải hạn sao? Cái huyện Sa này cũng quá loạn. Dự tính mấy gã cướp ví lần này, là mấy gã côn đồ, lưu manh.



Nhưng xem ra với sự ăn ý phối hợp giữa bọn chúng, hẳn không phải là lần đầu tiên đâu! Trương Nhất Phàm chết tiệt này. Cả ngày trời vẫn chưa tới. Đợi lát nữa xem mình không mắng chết hắn mới lạ!



Còn Trương Nhất Phàm đang gọi điện thoại cho Đổng Tiểu Phàm, đột nhiên không được. Không thể xảy ra chuyện gì được? Trương Nhất Phàm cầm tấm danh thiếp đưa lại,



- Sư phụ, xe sửa được rồi thì gọi đến số này. Tôi đi trước đây.



Để lại tấm danh thiếp, chặn một chiếc taxi, vội vàng đi về phía lối vào đường cao tốc.



Sau khi nhìn thấy Trương Nhất Phàm. Đổng Tiểu Phàm tức giận không nói lời nào, cũng không để ý đến hắn, quay người nhìn bên đường lớn.



- Xảy ra chuyện gì vậy?



Trương Nhất Phàm chạy lại xem.



- Làm sao thế? Đâm xe à?



- Bị cướp rồi!



Đổng Tiểu Phàm lúc này mới trả lời câu hỏi.




- Anh không thể lại đây sớm hơn một chút, mà nhất định muốn em chờ ở chỗ này.



Cái gì? Bị cướp?



Trương Nhất Phàm còn nói cô đùa giỡn. Nhìn kỹ lại hiện trường, lúc này mới tin cô. Bọn gian ác đó nhiều lần ngăn cấm mà vẫn chưa ngừng! Những gã đáng chết này! Trương Nhất Phàm không biểu lộ thái độ, mà bấm một dãy số,



- Anh đến lối ra đường cao tốc một chút!



Cuộc điện thoại này là trực tiếp gọi cho Vương Bác. Hắn muốn cho Vương Bác nhìn thấy trong thời gian này y đã làm những gì? Đây mà gọi là an ninh trật tự cái gì? Trương Nhất Phàm đã không muốn trực tiếp chỉ huy Đường Vũ. Mà muốn Vương Bá tự mình đi xử lý chuyện này.



Sau khi gác điện thoại, Trương Nhất Phàm liền đi lại chỗ Đổng Tiểu Phàm đang tức giận,



- Tiểu phú bà, người em không sao chứ?



- Nói thừa, nếu có chuyện, em vẫn có thể đứng ở đây sao?



Đổng Tiểu Phàm bị cướp, nên tâm trạng không được tốt. Tự nhiên lại trút giận lên người Trương Nhất Phàm.



Nếu không phải hắn tới muộn như vậy, sao có thể bị bọn chúng cướp được? Hôm nay vẫn còn may, chỉ có ví, trị giá không bao nhiêu tiền. Ngộ nhỡ bản thân mình xảy ra chuyện thì làm thế nào đây? Đổng Tiểu Phàm tức giận cũng vì nguyên nhân này. Xảy ra sự việc này, người con gái nào cũng vậy thôi.



Trương Nhất Phàm ngượng ngùng cười,



- Người không sao là được rồi. Chúng mình đi thôi!



Đổng Tiểu Phàm hừ một tiếng, lại chưa chịu đi.



- Tiểu phú bà, nếu không đi, thì anh ôm em đấy.



Trương Nhất Phàm đùa cô một câu. Nói thật, ở lối ra của đường cao tốc này, còn rất nhiều người. Có muốn hắn ôm thật, hắn cũng không dám.



May là lúc này, Vương Bác lái xe cảnh sát đến đây.



Y cũng không biết xảy ra chuyện gì, nên ngoài tài xế ra, cũng không mang theo người.



- Chủ tịch huyện Trương.



Vương Bác chạy lại chào một tiếng. Nhìn thấy Trương Nhất Phàm đứng cùng với một cô gái rất xinh đẹp, y lập tức suy xét thân phận của cô gái này. E rằng không phải là bạn gái của hắn chứ? Nhìn bộ dáng bọn họ, hẳn là không sai.



Nhưng mà Vương Bác nhìn thấy chiếc Buick kia, ngay lập tức thở ra một hơi lạnh. Xe tỉnh thành cấp giấy phép. Cửa kính kia là sao nhỉ? Y có nhiều năm kinh nghiệm hình sự, đương nhiên vừa nhìn đã hiểu rõ.



Còn không đợi y nói. Trương Nhất Phàm dồn sức đập vào mui của chiếc xe Buick, hướng về phía Vương Bá quát:



- Anh tự mình nhìn đi! Đây là thói đời gì? Công an các anh làm ăn kiểu gì vậy? Hạn cho anh thời gian hai ngày, bắt người về cho tôi.



Ban nãy Trương Nhất Phàm còn nói nhẹ nhàng. Đột nhiên lại nổi trận lôi đình.



Hắn chỉ vào Vương Bá nói:



- Đây là cơ hội cuối cùng cho anh! Băng nhóm tội phạm Thanh Thủy Đường đều giúp anh dẹp sạch rồi, lẽ nào trị an cũng giúp anh quản sao? Ở đâu có cái đạo lý như vậy!



Trương Nhất Phàm đang nổi giận. Hướng về phía Vương Bá mắng một trận té tát. Sau đó kéo Đổng Tiểu Phàm,



- Chúng mình đi thôi!



Nhìn thấy Trương Nhất Phàm dẫn theo cô gái kia bước vào xe taxi, Vương Bác vẫn không dám nói lời nào. Vừa nãy Trương Nhất Phàm nổi giận với y, y cũng chỉ có thể nhận. Bản thân quả thực có thành kiến đối với Trương Nhất Phàm, nhưng sự xuất hiện của quân đội một thời gian trước đây, khiến cho y vô cùng kinh ngạc.



Không chỉ là y, đến cả Trịnh Mậu Nhiên cũng không ngờ được là Trương Nhất Phàm có thể có được thân phận như thế. Người ta muốn cắt bỏ cái chức Cục trưởng công an này của mình thật, quả thực không phải chuyện gì khó khăn cả. Vương Bác lau mồ hôi, đang suy nghĩ mình làm như thế này liệu có đúng hay không.



Đợi sau khi Trương Nhất Phàm đi rồi. Y ngay lập tức gọi điện thoại cho Đường Vũ và Hùng Lâm Phong lại đây, lại thông qua mấy người bán hàng bên đường để hiểu biết về quá trình của sự việc. Một chiếc điện thoại cùng chiếc ví bị cướp! Cửa kính xe bị đập vỡ!



Mẹ nó! Thật là ghê gớm. Cái lũ súc sinh này!



Vương Bác hung hăng chửi mấy câu, nói với hai người:



- Lập tức đuổi theo. Tối hôm nay, bất luận thế nào cũng phải có kết quả.



Taxi vừa dừng dưới lầu, thì điện thoại của Trương Nhất Phàm vang lên. Hắn lấy khóa đưa cho Đổng Tiểu Phàm nói,



- Tầng mười phòng hai. Em lên trước đi nhé!



Là điện thoại của Trưởng ban thư kí Thư gọi đến. Trương Nhất Phàm mải cùng Trưởng ban thư kí Thư nói chuyện điện thoại, nên quên mất trong nhà vẫn có một Thẩm Uyển Vân không mặc gì.



Nói chuyện điện thoại xong, đã quá mười phút. Trương Nhất Phàm đột nhiên nhớ ra Thẩm Uyển Vân, con nha đầu này vẫn trần truồng nằm trên giường. Cũng không biết Liễu Hồng có mua được quần áo cho cô ấy không. Vì thế hắn quát to một tiếng,



- Mẹ ơi! Nguy rồi!