Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1290: Gặp Phó chủ tịch Lục




Giọng hát của Hạ Vi Nhi thực sự rất có sức truyền cảm, thật du dương, chất chứa nhiều cảm xúc làm lay động lòng người.



Rất nhiều người bị thu hút bởi giọng ca dịu dàng này, một bài “Điều lãng mạn nhất” đã làm cảm động không biết bao nhiêu người, từng đôi, từng đôi tình nhân, tay nắm chặt tay, chan chứa tình cảm nhìn nhau, sau đó cùng hướng mắt về khán đài nhìn những người khán giả đang đi về phía Hạ Vi Nhi.



“Em nghĩ điều lãng mạn nhất đối với em, chính là có thể cùng anh đi hết cuộc đời này. Trên con tình yêu chúng ta sẽ cùng cất giữ những niềm vui nho nhỏ, lưu lại đến sau này khi cùng ngồi trên ghế bành hồi tưởng chuyện cũ…”



_Cảm ơn. Cảm ơn——



Hạ Vi Nhi vừa đi vừa nắm tay khán giả và nhẹ nhàng nói lời cảm ơn.



Khi hát đến đoạn cuối, Hạ Vi Nhi đi càng lúc càng xa, càng lúc càng xa.



Bóng dáng cảu cô ấy dần dần biến mất khỏi tầm nhìn của khán giả, âm thanh như tiếng tiêu trời hôm đó, lại một lần du dương cất lên.



_Cảm ơn mọi người, cũng chúc các bạn đều có những điều lãng mạn nhất, Cảm ơn các bạn đã cùng tôi trải qua một đêm lãng mạn nhất. Cảm ơn——



_ Vi Nhi, Vi Nhi, Tôi yêu bạn——



Khi khán giả chợt bừng tỉnh, thì cô ấy cũng đã nhẹ nhàng rời khỏi khán đài từ lúc nào.



Dưới khán đài vọng lên những tiếng thét chói tai, lại làm dấy lên không khí, đợt này còn cao hơn hơn đợt trước.



_Vi Nhi. Hát tiếp bài nữa đi. Hát tiếp bài nữa đi.



Rất nhiều người vì dư âm chưa hết, vẫn còn quyến luyến nhìn lên khán đài. Người dẫn chương trình từ tốn bước lên.



_ Được rồi, buổi tối của chúng ta hôm nay đến đây là kết thúc, xin cảm ơn các cấp lãnh đạo, các vị quan khách đã đến ủng hộ trong buổi tối ngày hôm nay.



Ở dưới vẫn có người không can tâm:



_ Không được, không được,chúng tôi không đi.Tiếp bài nữa, tiếp bài nữa!



Sự nhiệt tình thái quá của khán giả làm cho người dẫn chương trình thật vui mừng, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy nhiều fan trung thành đến vậy. Tuy Hạ Vi Nhi đã rời khỏi khán đài, vậy mà vẫn chưa có ai bỏ đi, mọi người vẫn ngồi yên tại chỗ, chỉ nêu lên một yêu cầu là Hạ Vi Nhi phải hát thêm một bài.



Người dẫn chương trình vừa cười vừa nhìn mọi người nói:



_ Tôi biết mọi người ở đây đều rất thích Hạ Vi Nhi, có đúng không ạ?



_ Nhưng hôm nay cô ấy đã mệt rồi, ngồi mấy tiếng trên máy bay, vội vội vàng vàng đến đây, ngày mai còn phải bắt kịp chuyến bay đến thủ đô, để tham dự một buổi diễn khá nữa. Chúng ta đã yêu quí cô ấy đến vậy thì cũng nên để cô ấy được nghỉ ngơi, đúng không ạ?



Lục Thiên Trường và Chu Thế Vinh cũng đứng dậy rời khỏi đó, Lang Hổ và mấy người cùng đội trao đổi ánh mắt, cũng đứng dậy đi theo.



Đoàn người trong sân vận động lần lượt tản mạn ra về. Chỉ có điều trong lòng mọi người vẫn như còn lưu lại những dư âm.Cái dáng vẻ vẫn còn tiếc nuối ấy, chứng tỏ sắp xếp Hạ Vi Nhi diễn tiết mục sau cùng quả là không sai. Đơn vị tổ chức đã thu được kết quả như mong đợi.



Hạ Vi Nhi sau khi rút khỏi khán đài, đang chuẩn bị rời đi, thì người quản lí lập tức chạy lại.



_Vi Nhi, Vi Nhi.



_Có chuyện vậy?



Hạ Vi Nhi sửa sang lại đầu óc, mặc một chiếc áo gió màu đỏ, đang chuẩn bị về khách sạn.



Người quản lí lập tức đưa một tấm danh thiếp:



_Đại thiếu gia của Tập Đoàn Chu Thị muốn mời cô dùng cơm.



Hạ Vi Nhi xem cũng như không.



_Anh không biết tôi không có thói quen ăn đêm à? Từ chối giúp tôi.



_ Không được——



Người quản lí có chút khó xử.



_Tập Đoàn Chu Thị của Giang hoài, nổi tiếng toàn quốc, chỗ này lại là địa bàn của người ta. Tôi nghĩ chúng ta hãy chấp nhận lời mời đi. Gọi là giao thiệp một lát ấy mà!



_ Có phải anh lại nhận được lợi lộc gì của người ta phải không?



Hạ Vi xách túi, ưỡn ngực, đi về hướng thanh máy.



Nét mặt người quản lí thoáng chút ngại ngùng:



_ Đâu có, Tôi nào dám nhận lợi lộc gì của người ta. Chẳng qua đối phương thân phận hiển hách, chúng ta không nên đắc tội.



Hạ Vi Nhi ghét nhất là những cuộc gặp xã giao như vậy. Nhưng mỗi lần đến một nơi nào đó, lại tránh không khỏi việc này. Vốn nghĩ giờ này đã đến 11h đêm rồi, có thể về khách sạn ngủ sớm một chút. Nào ngờ vẫn bị người ta tìm đến tận nơi rồi.



Địa vị của Tập Đoàn Chu Thị đến mức độ nào, cô cũng không biết rõ nữa, nghĩ rằng chắc là một đại gia đình nổi tiếng giàu có làm về nghệ thuật. Người như vậy thực sự không thể đắc tội được. Bởi những kẻ nhiều tiền này, việc tốt chưa chắc đã làm nhưng nếu họ muốn hại bạn thì dễ như trở bàn tay. Còn điểm này nữa, con cháu của những kẻ nhiều tiền rất sĩ diện, rất thích ba hoa, nếu có người làm họ mất mặt thì sẽ gặp phải vô số những phiền phức mà thôi.



Có điều, Hạ Vi Nhi cũng không chú ý đến những điều này cho lắm. Có tấm kim bài Dương Thị này, những vấn đề cô gặp phải rất nhiều, nhưng thực sự gây phiền phức cho cô thì gần như không có. Trong xã hội này, thực lực mới là điều quyết định.



Hạ Vi Nhi lắc lắc đầu.



_Để lần sau đi, tôi thực sự rất mệt.




Người quản lí thực sự lo lắng. Anh ta biết Trương Mạnh Phàm và Dương Thị và cả thái độ của Hạ Vi Nhi. Do đó, anh ta cũng không dám để Hạ Vi Nhi…lo lắng, Nhưng vừa xong rõ ràng anh ta đã nhận lời người ta, nếu Hạ Vi Nhi không đi, anh ta phải ăn nói thế nào đây?



_ Vi Nhi, Vi Nhi, cô phải nghe tôi nói!



Đúng vào lúc người quản lí căng thẳng tột độ. Thì Chu Đại Thiếu người vẫn luôn tự cho rằng mình đẹp trai phóng khoáng, phong độ ngời ngời dẫn theo hai người bước tới.



_ Tiểu Thư Vi Nhi, xin dừng bước.



Theo sau Chu Thế Vinh là hai tên tay sai. Anh ta lấy lại cái dáng vẻ cho rằng mình phong độ nhất, nho nhã nhất tiến về phía Hạ Vi Nhi và giơ tay ra:



_ Tôi là Chu Thế Vinh, con trai của Chủ Tịch Hội đồng quản trị Chu Bản Vượng của Tập Đoàn Chu Thị Giang Hoài



Hạ Vi Nhi nở nục cười:



_Xin hỏi Chu thiếu gia có việc gì không ạ?



Gã tay chân số một đứng cạnh vội vã cướp lời:



_ Thiếu gia của chúng tôi muốn mời cô uống trà.



_Câm mồm. Không được vô lễ với tiểu thư Vi Nhi.



Gã tay chận vội im bặt, nhẹ nhàng lùi ra phía sau.



Hạ Vi Nhi mỉm cười:



_Xin lỗi Chu công tử, không còn sớm nữa. Ngày mai tôi còn phải đi Bắc Kinh nữa, lần khác nhé!




Chu Thế Vinh tiến lên một bước.



_ Hạ Vi Nhi, Tôi rất có thành ý đấy, mong cô nể mặt.



Hạ Vi Nhi nói một cách dứt khoát:



_ Thật sự xin lỗi, lần sau đi.



Thang máy dừng lại, nhìn thấy cô chuẩn bị rời đi, Chu Thế Vinh thấy thật mất mặt, dựa vào danh tiếng của Chu thiếu gia này mà mời không nổi Hạ Vi Nhi, không tránh khỏi có chút bực mình. Nhưng hắn vẫn cố giữ một dáng vẻ có học và lịch sự, chạy lên trước một bước ngăn thang máy lại và nói:



_Thực ra vẫn còn một người muốn gặp cô, Người này cô không thể không gặp.



Hạ Vi Nhị dừng bước, nhìn Chu Thế Vinh, nhìn mặt mũi hắn ta cũng không đến nỗi. Đối với đàn ông mà nói, chẳng cần quan tâm hắn ta có đẹp trai hay không, chỉ cần có tiền là được. Nhưng trong mắt Hạ Vi Nhi, ở Chu Thế Vinh chỉ thấy toát lên cái dáng vẻ công tử, cái kiểu thể hiện ta đây, tùy tiện và coi thường người người khác mà thôi.



Chu Thế Vinh thấy Hạ Vi Nhi dừng lại, liền nói:



_ Phó Chủ tịch thành phố Lục của chúng tôi, chính là cái vị đọc diễn văn mở đầu ngày hôm nay ấy, ông ta muốn gặp cô.



Phó hủ tịch Lục, quan cấp chính phủ,lúc lên biểu diễn, cô cũng đã nhìn lướt qua. Phó chủ tịch Lục ngồi cạnh Chu Thế Vinh, bởi vì Lục Thiên Trường có bài phát biểu nên cô vẫn có chút ấn tượng.



Hình như nhóm người này đợi đến lúc mình hát xong mới bỏ đi, người quản lí lập tức cười xòa nói:



_ Vi Nhi, Vi Nhi, Cô đi một chuyến đi mà!



Chu Thế Vinh lại thêm vào:



_Cô không nể mặt tôi đã đành, nhưng đến Phó chủ tịch Lục của chúng tôi cô cũng không nể mặt hay sao?



Hạ Vi Nhi thở dài một cái:



_ Vậy xin mời Chu thiếu gia dẫn đường đi vậy!



_Xin mời, tiểu thư Vi Nhi!



Chu Thế Vinh cười một cách bí hiểm, giống như vẻ mặt giả bộ khi nhìn thấy bạn khóc.



Sau khi lê xe, Chu Thế Vinh lộ rõ nụ cười tham lam, ngửi thấy mùi thơm nhẹ nhàng của phụ nữ trên xe, trong lòng không tránh khỏi có chút xốn xang.



Người con gái như Hạ Vi Nhi, giống như một trái nho đầy mê hoặc, càng giống một bông hoa xinh tươi tỏa đầy sắc hương, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta nuốt nước bọt, bảo sao khi Chu Thế Vinh nhìn lướt qua mặt của Hạ Vi Nhi, đã có chút không thể cầm lòng được rồi.



Nhưng, đêm nay không phải phận sự của y, y cũng chỉ là một tên cấp dưới mà thôi. Nhìn thấy người thật,dáng vẻ như tiên thoát trần của Hạ Vi Nhi, y không khỏi than thầm, thật đáng tiếc, một người đẹp thế này mà…



Hạ Vi Nhi ngồi ngay ngắn bất động, mắt nhìn ra cửa sổ, cảm nhận sự phồn hoa của thành phố này, Giang Hoài về đêm thật đẹp. Nhanh chóng đã chen chân được vào top những thành phố bậc nhất trên đất nước. Nhưng cô cũng chẳng còn lòng dạ nào mà ngắm cảnh, chỉ mong nhanh chóng tiếp vị Phó chủ tịch Lục này một lát để được về nghỉ ngơi.



Chiếc xe dừng lại trước cửa khách sạn Shangri-La. Sự phô trương kiêu hãnh của Maybach khiến cho người ta không khỏi cảm thấy dáng vẻ cao ngạo không gì sánh được, loại xe này ở Giang Hoài cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Chu Thế Vinh đã sở hữu một chiếc rồi. Đủ để thấy rằng cái vẻ đắc ý của hắn ta không phải là điều khó hiểu.



Dùng loại xe như thế này để đón tiếp minh tinh nổi tiếng nhất hiện nay, theo như ý của Chu Thế Vinh đây là niềm vinh hạnh của Hạ Vi Nhi. Thực ra, hôm nay có rất nhiều minh tinh được người ta đón đi, Hạ Vi Nhi không phải là người đầu tiên.



Khách sạn Shangri-La, tràn ngập không khí đón tiếp nồng hậu, Chu Thế Vinh mở của cho Hạ Vi Nhi với một phong thái quí tộc. Hạ Vi Nhi duỗi cặp đùi thon dài của mình ra, xuống xe với một tư thế rất tao nhã.



Nhân viên bảo vệ và khách khứa đứng trước cổng không tránh khỏi ngỡ ngàng khi nhìn thấy vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của cô, có người con trai còn không cẩn thận đâm cả vào cửa kính, làm mọi người xung quanh cười rộ cả lên.



Hạ Vi Nhi nhẹ nhàng yểu chuyển tiến về phía khách sạn.