Nhân viên tổ kiểm toán đã kiểm tra một tuần song cũng chẳng thu được kết quả gì.
Nhìn tờ giấy trống không trình lên, Trương Nhất Phàm uất ức không nói lên lời.Khâu Phát Tài không hề có vấn đề về tài chính? Dùng mông mà nghĩ cũng thừa biết số tài sản kếch xù của hắn, xe hơi đắt tiền của hắn đều từ đâu mà có?.
Nhưng theo kết quả mà tổ kiểm toán đưa ra thì căn nhà mà Khâu Phát tài ở cũng chỉ là nhà trả góp bình thường, thậm chí xe mà hắn đi cũng là xe đi mượn, bây giờ hắn cũng đem trả người ta rồi.
Sau khi Hứa Cường dời đi, bí thư Lâm liền hỏi Trương Nhất Phàm.
- Cậu có ý kiến gì về báo cáo kết quả kiểm toán không?
Trương Nhất Phàm cười khẽ một tiếng.
- Tôi nghĩ bọn họ có thể về vườn được rồi, đui mù còn có thể nhìn ra việc này, còn bọn họ đến rắm cũng chẳng ngửi thấy.
- Không tìm ra không có nghĩa là không có, có lẽ hắn ta sớm có sự chuẩn bị rồi. Được rồi. Việc này cứ từ từ, cậu nhanh chóng xử lý việc tổ chức lại cơ cấu đi.
Trương Nhất Phàm về phòng làm việc, gọi điện cho Đường Vũ. Đường Vũ đang bận, vừa nghe thấy giọng Trương Nhất Phàm thì lập tức dừng hẳn việc, nói với hai nhân viên cấp dưới:
- Bước đầu thế được rồi, các cậu mau mau đi làm đi!
Sau đó gã hỏi:
- Anh Phàm, có gì cần chỉ bảo?
Trương Nhất Phàm cũng chẳng cần khách khí, nói thẳng luôn:
- Cậu tìm một người nào đó thông minh, nhanh nhẹn một chút, giúp tôi điều tra thằng cha Khâu Phát Tài của nhà máy cơ khí Hoa Phong. Phát hiện được gì cũng không được manh động, nhất định phải tìm cho được chứng cứ chính xác.
Đường Vũ cũng chẳng hỏi vì sao, chỉ đáp lại:
- Vâng, tôi biết rồi!
Cúp máy, Trương Nhất Phàm xoay xoay cây bút, ngồi ngây ra nhìn bức tường. Lưu Hiểu Hiên gọi điện tới, Trương Nhất Phàm cũng chẳng thèm đảo mắt, alo một tiếng, phía bên kia đường dây vang lên giọng nói thật ngọt ngào của Lưu Hiểu Hiên.
- Chủ tịch huyện Trương, là tôi, Hiểu Hiên.
- Ồ, là cô ah!
Đúng là hơi bất ngờ, không biết Lưu Hiểu Hiên hôm nay gọi điện tới liệu có phải vì việc tổ chức lại cơ cấu công ty cơ khí hay không.
Lưu Hiếu Hiên nghe giọng Trương Nhất Phàm bình thản như vậy, trong lòng hơi chút thất vọng, im lặng một lúc, cô ta mới nói:
- Cám ơn anh, anh đúng là người tốt.
Mình từ khi nào trở thành người tốt vậy? Mấy hôm trước còn có người chửi mình nhạt nhẽo vô vị hệt như mấy tay nhà báo cơ mà? Nghe thấy giọng điệu có vẻ nghiêm túc của Lưu Hiểu Hiên, Trương Nhất Phàm cười:
- Cám ơn cái gì? Tôi có làm được gì đâu.
- Đừng giả bộ nữa! Tối nay rảnh không? Tôi đến Thông Thành mời anh ăn cơm?
Trương Nhất Phàm đang định trả lời, Lưu Hiếu Hiên sợ hắn từ chối, vội vàng tiếp lời:
- Đừng nói là không có thời gian nhé, tôi có thể đợi. Đây cũng là lần đầu tôi mời một người đàn ông đi ăn. Nể mặt tôi chút đi!
Người ta đã nói như thế, Trương Nhất Phàm đành phải đồng ý:
- Được rồi! Nhưng có thể sẽ có chút việc bận!
ý hắn muốn nói hay là cô đừng đến, từ thành phố Đông Lâm sang Thông Thành ít nhất cũng phải một giờ lái xe đấy! Đàn bà con gái đi một mình, hơn nữa vào buổi tối không tiện cho lắm.
Ai ngờ lần này Lưu Hiếu Hiền khá vững lập trường:
- Chẳng sao đâu, tôi đợi được mà.
Nếu đổi lại là Thẩm Uyên Vân, chắc chắn hắn sẽ hỏi một câu, liệu cô đợi được cả đời không?
Lưu Hiểu Hiên dường như có chút lo sợ Trương Nhất Phàm thoái thác không muốn gặp, vội vàng nói:
- Tôi đi chuẩn bị đây, hẹn tối nay nhé!
Rồi vội vàng cúp máy, khiến Trương Nhất Phàm trở tay không kịp.
Trương Nhất Phàm cũng muốn gặp Lưu Hiếu Hiên để hỏi rõ một số việc. Lưu Hiểu Hiên đã chủ động muốn gặp, vậy mình cũng đỡ mất công đi tìm cô ta. Thực ra đối với chuyện của Lưu Hiểu Hiên, vì dựa vào hơi của chú Đổng nên Trương Nhất Phàm hiểu mọi việc về cơ bản không có vấn đề gì. Bởi vì rất có thể cô ta chính là đứa con riêng của chú Đổng ở Thông Thành. Nếu có khả năng này thì nhất định phải tìm hiểu rõ ràng, không để cho chú Đổng phải thấy tiếc nuối.
Chỉ có điều sự việc một khi đã làm sáng tỏ, Đổng Tiểu Phàm sẽ đối mặt thế nào với người chị em từ trên trời rơi xuống này? Nghĩ đến cô ả cứng đầu, bướng bỉnh, cao ngạo Đổng Tiểu Phàm, Trương Nhất Phàm bất giác nở một nụ cười.
Lúc này Trương Nhất Phàm chỉ nghĩ đến Đổng Tiểu Phàm, rồi lại nhớ đến cái hôm bị cô ả bỡn cợt. Đêm hôm khuya khoắt, còn giở trò quỷ nữa! Tự nhiên đùa cợt mình thế, đã cởi hết quần áo rồi mà còn không cho mình làm chuyện đó, bực chết đi được.
Không được, lần sau nhất định phải tìm cơ hội, dạy cho cô ả một bài học mới được!
6 giờ chiều, Lưu Hiểu Hiên đúng hẹn tới.
Bây giờ đi ăn cơm thì hình như vẫn còn sớm quá? Trương Nhất Phàm lái chiếc Santana cũ, đến đoạn rẽ vào thành phố thì gặp Lưu Hiểu Hiên.
- Vẫn còn sớm, hay chúng ta đi dạo một chút.
Trương Nhất Phàm gợi ý.
- Được thôi!
Không ngờ Lưu Hiểu Hiên lại nhanh chóng vui vẻ chấp thuận. Trương Nhất Phàm quay đầu, lái xe men theo con đường vành đai mới sửa đi về phía đập nước Trương Gia.
Có lẽ ở trên xe không có ai làm phiền là cơ hội tốt để nói chuyện. Lưu Hiểu Hiên đeo kính râm cùng một đôi khuyên tai khá to, rất có phong cách của một người nổi tiếng.
Đi được khoảng 10km, qua một đoạn đường mới mở thưa thớt xe cộ và người qua lại, Trương Nhất Phàm dừng xe bên đường, chỉ tay ra cửa sổ nói:
- Ra phía kia xem đi, phong cảnh đẹp lắm!
- Xem gì cơ? Trời cũng sắp tối rồi.
Lưu Hiếu Hiên nở một nụ cười tuyệt đẹp, nhất là lúc những cơn gió nhẹ làm bay bay mái tóc mềm, đúng là vẻ đẹp đầy mê hoặc, nghiêng nước nghiêng thành.
Nếu cô và Đổng Tiểu Phàm đứng cạnh nhau thì Trương Nhất Phàm cũng khó có thể đưa ra kiết luận rốt cuộc ai đẹp hơn ai.
Trương Nhất Phàm hạ cửa kính xe, cười nói:
- Xem ra tôi đã hồ đồ rồi, bình thường lúc tâm trí rối bời, tôi thường muốn ra ngoài một mình, tìm một nơi yên tĩnh, lặng yên ngắm cảnh núi non.
- Đây quả là một cách giải tỏa hiệu quả, nhưng anh có xe riêng, không giống với dân thường chúng tôi, muốn đi đâu cũng thật bất tiện.
Thấy ánh mắt Trương Nhất Phàm nhìn cô đầy kỳ lạ, Lưu Hiếu Hiên đỏ bừng mặt.
- Sao, tôi nói sai gì à?
Trương Nhất Phàm lắc đầu nguầy nguậy, hắn đang tìm cách để mở lời với cô ta, dò hỏi chuyện của mẹ cô ta.
Lưu Hiểu Hiên mím môi, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đang tối dần, không gian bao trùm một bức màn tĩnh mịch.
- Cám ơn anh!
Lưu Hiểu Hiên đột nhiên đặt tay lên tay Trương Nhất Phàm, nói một cách đầy chân thành.
- Cám ơn tôi vì điều gì? Đừng khiến tôi khó hiểu thế chứ?
Trương Nhất Phàm cho rằng Lưu Hiểu Hiên chắc chắn không hề biết hắn đã âm thầm giúp đỡ cô giải quyết vụ lùm xùm trong công việc, trong hoàn cảnh này, hắn chỉ còn cách giả ngốc mà thôi.
- Đừng giả bộ nữa! Tôi biết anh đã giúp đỡ tôi lần này.
Trước sự quả quyết của Lưu Hiểu Hiên, Trương Nhất Phàm khó có thể tiếp tục che giấu. Chắc là cô ả Băng Băng đã nói gì rồi thì cô ta mới dám khẳng định như vậy. Trương Nhất Phàm khẽ vỗ nhẹ lên mu bàn tay Lưu Hiểu Hiên:
- Cảm ơn gì chứ? Bạn bè cả mà. Cô đối tốt với Băng Băng như vậy, chẳng nhẽ tôi nỡ bỏ mặc cô sao?
Trương Nhất Phàm cuối cùng đã thừa nhận, Lưu Hiểu Hiên một lần nữa lại nở nụ cười tươi tắn, để lộ hai hàm răng trắng bóng thật xinh đẹp.
- Vậy cô có thể nói cho tôi chuyện của mẹ cô được không? Thật sự chuyện đó với tôi vô cùng quan trọng.
Trương Nhất Phàm nhân cơ hội đưa ra lời thỉnh cầu nho nhỏ.
Lưu Hiểu Hiên mím môi gật gật đầu:
- Thực ra chuyện này từ trước đến nay vẫn là nỗi đau chôn kín trong lòng tôi, nhưng sau khi trải qua chuyện này, tôi cũng đã hiểu ra. Trên thế gian này bất kể ai đã làm điều gì thì cuối cùng đến một ngày nào đó cũng sẽ bị vạch trần. Mẹ tôi cả đời không phạm sai lầm, nhưng sai lầm chính là người đàn ông đó vong ân bội nghĩa, ngay từ đầu đã đùa giỡn với tình cảm của mẹ tôi rồi sau đó nhẫn tâm bỏ rơi bà.
Thế là Lưu Hiểu Hiên cũng dần dần nói ra câu chuyện của mẹ con cô.
Câu chuyện này đối với Trương Nhất Phàm mới nói chỉ là một phân đoạn bình thường. Hai mươi năm trước, Liễu Duyên Ngọc mẹ của Lưu Hiểu Hiên đang ở độ tuổi xuân sắc, trẻ trung xinh đẹp.
Ban đêm ở thị trấn Liễu Thủy tuy chẳng hỗn loạn như ban ngày nhưng cũng chẳng mấy yên tĩnh. Lúc Liễu Duyên Ngọc đang giặt quần áo ở bờ sông đã bị kẻ xấu tấn công, định giở trò đồi bại.
Đúng lúc đó, một cán bộ trẻ mới tới thị trấn Liễu Thủy đã ra tay cứu giúp cô, trong lúc đánh nhau với hắn anh ta đã bị trọng thương, đe dọa đến tính mạng, phía bệnh viện phải cố gắng hết sức mới cứu được anh ta.
Vì cảm kích ơn cứu mạng của anh ta, suốt quãng thời gian mà vị cán bộ trẻ ấy nằm viện, ngày ngày cô đều tới chăm nom, khi ấy anh ta khoảng 30 tuổi, là người vùng khác, mặc dù chẳng biết về thân thế của anh ta nhưng Liễu Duyên Ngọc chẳng thèm quan tâm, vẫn dành trọn tình yêu cho anh ta.
Có lẽ trên thế gian tất cả mọi cậu chuyện tình yêu đều đẹp, đều không trọn vẹn, đầy tiếc nuối thì mới khiến con người ta si mê, thèm khát. Câu chuyện của Liễu Duyên Ngọc là như vậy, sau khi giây phút lãng mạn ngọt ngào ấy qua đi, phải rất lâu sau đó cô mới biết người đàn ông cô đem lòng yêu thương da diết ấy đã lập gia đình.
Dù anh ta nhiều lần thề thốt rằng Liễu Duyên Ngọc mới là tình yêu đích thực của cuộc đời anh ta, dù anh nhiều lần bao biện người vợ ở quê là do gia đình ép buộc, nhưng anh ta sẽ nguyện sống trọn đời với người con gái mà anh ta yêu thương. Cuối cùng anh ta vẫn không thể không tuân theo sự sắp đặt của gia đình, bị điều chuyển khỏi thị trấn Liễu thủy, từ đó bặt vô âm tín.
Nhưng khi đó, Liễu Duyên Ngọc đã mang thai.
Kể xong câu chuyện, Lưu Hiểu Hiên từ đầu đến cuối không hề nhắc đến tên của người đàn ông đó, chỉ có duy nhất Trương Nhất Phàm đã nắm được thông tin, người đàn ông đó có lẽ mang họ Lưu. Vì Liễu Mỹ Duyên luôn cho rằng anh ta thương yêu mình thật lòng, cô ấy vẫn chờ đợi đến tận bây giờ.
Câu chuyện của mẹ Lưu Hiểu Hiên dường như chẳng có liên quan gì đến chú Đổng. Giữa họ chẳng qua là sự trùng hợp trong hàng trăm hàng ngìn câu chuyện mà thôi, nhưng sự tình thực sự trùng hợp đến như vậy sao?
Cùng một thời điểm, một địa điểm, cùng nảy sinh câu chuyện tình yêu y hệt, chỉ có điều chú Đổng chưa từng nhắc tới mối lương duyên giữa Liễu Mỹ Đình và ông ấy, thật là kỳ lạ.
Không khí trong xe bỗng trở lên yên lặng, Trương Nhất Phàm lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ miên man về vấn đề đầy khó hiểu này.
Lưu Hiểu Hiên cũng lẳng lặng nhìn hắn, chẳng đoán được hắn đang nghĩ gì. Sau khi kể xong câu chuyện, tự nhiên cảm thấy hai trái tim gần nhau hơn, trong xe chỉ cảm nhận được hơi thở và nhịp tim của nhau, đây là lần đầu tiên cô quan sát người đàn ông này lâu đến vậy.
- Mẹ cô từ trước đến nay vẫn tên Liễu Duyên Ngọc à? Có từng đổi tên khác không?
Trương Nhất Phàm nghĩ một lúc rồi hỏi.
- Có lẽ là không!
Lưu Hiểu Hiên nghĩ một lúc rồi trả lời.
- Từ lúc tôi hiểu chuyện thì mẹ tôi đã có cái tên này rồi.
- Ồ , cảm ơn! Thật xin lỗi vì đã đi quá sâu vào đời tư của cô, tôi cũng là có người nhờ vả.
Lưu Hiểu Hiên gật đầu, tỏ vẻ thông cảm.
Có lẽ là vì có chút quan tâm đến cảm xúc của Lưu Hiểu Hiên mà Trương Nhất Phàm tiết lộ cho cô ta một tin.
- Tôi từng gặp qua chú của cô, ông ấy là một ứng cử viên sang giá. Bảo ông ấy cố gắng làm việc đi!.
Viêc Trương Nhất Phàm đi gặp Liễu Đắc Chí, Liễu Đắc Chí sớm đã gọi điện thông báo cho cháu gái. Lưu Hiếu Hiên quả nhiên rất khéo léo, rất điềm tĩnh nở nụ cười.
- Cám ơn sự quan tâm của chủ tịch Trương.
- Chỉ có người ngoài mới khách khí vậy, tôi nói rồi chúng ta là bạn bè mà, cứ tự nhiên đi. Thế này đi, lúc không có ai, cô cũng giống như Băng Băng, gọi tôi là anh Phàm hay Nhất Phàm đều được. Cứ kêu chủ tịch chủ tịch nghe thật không tự nhiên.
- Anh….Phàm? gọi như vậy được chưa?
Lưu Hiểu Hiên cũng định gọi một tiếng, nhưng thấy thật khó mở miệng. Đột nhiên thay đổi cách xưng hô, thật là ngượng.
Nhìn điệu bộ khó xử của Lưu Hiểu Hiên, Trương Nhất Phàm cười:
- Đừng có như vậy, chẳng qua là một cái tên thôi, muốn gọi thế nào chẳng được, đi thôi, tìm chỗ nào ăn cơm thôi!
Lưu Hiểu Hiên lúc này thật biết nghe lời, gật đầu e thẹn hệt như cô dâu mới về nhà chồng, nhất mực nghe theo sự sắp đặt của Trương Nhất Phàm.