Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 120: Lưu mỹ đình




Từ sau khi cậu em họ Hồ Khoa của Hồ Lôi mở quán Karaoke, “ Hải khoát thiên không”(Trời cao biển rộng) trở thành ngôi nhà thứ hai của bọn họ.



“ Hải khoát thiên không” là khu vui chơi giải trí tổng hợp, những trò giải trí tại đây không nhiều bằng Vạn Tử Thiên Hồng của Nhâm Quốc Đống.



Ở đây không dịch vụ tắm hơi massage, cũng không có phục vụ ăn uống, chỉ có ca hát, nhảy múa. Tầng dưới có một phòng chính, còn có quầy bar. Tầng ba là phòng bao, tầng bốn mới là khu Vip.



“ Hải khoát thiên không” trên danh nghĩa là do Hồ Khoa mở, còn trên thực tế Hồ Lôi mới là cổ đông lớn nhất. Cổ phần của Hồ Khoa chiếm không đến 30%. Tuy nhiên việc kinh doanh do Hồ Khoa toàn quyền quyết định, còn Hồ Lôi không hề nhúng tay vào hoạt động của cửa hàng.



Mục đích chính khi mở khu vui chơi này là để nuôi mấy tên đàn em dưới trướng Hồ Khoa. Do Trương Nhất Phàm từng nói với Hồ Khoa, đừng sống mãi cuộc sống như thế, sớm muộn thì cũng phải thay đổi, thà sớm một chút còn hơn.



Vì thế, Hồ Khoa mới thương lượng với Hồ Lôi cùng mở cửa hàng Karaoke này.



Bước vào phòng Vip trên tầng bốn, bọn Hồ Lôi, Đường Vũ, Trần Trí Phú mỗi tên một em kè kè bên cạnh. Trần Trí Phú trước đây chẳng màng đến mấy thứ ăn chơi gái gú này, bây giờ theo bọn Hồ Lôi đâm ra sa đọa.



Lúc Trương Nhất Phàm đến, Hồ Lôi đang trong phòng hát, âm thanh khá lớn. Đường Vũ nhìn thấy Trương Nhất Phàm bước vào thì vội vàng nhường chỗ cho y, Trần Trí Phú thì châm thuốc mời y:



- Anh Phàm.



Trương Nhất Phàm xua tay, ý nói hắn đã có rồi.



Lúc ngồi xuống, hắn liếc qua cô gái ngồi bên cạnh Trần Trí Phú, cô gái này có lẽ chưa đến hai hai hai ba tuổi, đi cùng Trần Trí Phú đã bốn mươi tuổi, thật đúng là trâu già gặm cỏ non.



Chỉ có điều dường như cô gái kia chẳng thèm để ý đến chuyện đó, chốc chốc lại ngả vào người hắn. Nhưng do có mặt Trương Nhất Phàm ở đây nên hắn cũng không dám tùy tiện, chỉ ngồi im một chỗ.



Hồ Lôi hát xong đưa micro cho cô ả bên cạnh, vỗ cái đét vào mông



- Hát một bài đi cô em!



Sau đó hắn ra ngồi cạnh Trương Nhất Phàm.



- Đại ca có muốn một em không? Chọn đi.



- Các cậu muốn chơi tôi không phản đối, nhưng đừng lôi tôi chết chìm cùng.



Lời nói của Trương Nhất Phàm khiến cả bọn phá lên cười. Nhất là mấy cô ả, trông cũng khá ngon mắt, nếu đã do đích thân Hồ Lôi tuyển chọn, thì không phải chê một tiếng nào.



Mấy cô ả này đều biết Trương Nhất Phàm mới là nhân vật chính ở đây, vì thế cô ả ngồi bên cạnh Đường Vũ liền đon đả cầm chiếc ly bước qua:



- Anh trai này, em là Phi Phi, Phi Phi trong “Tưởng nhập Phi Phi”, e mời anh một ly nhé!



- Phi Phi ah, tên hay đấy, nhưng mà để anh thấy thèm muốn e rằng hơi khó, thôi chi bằng em cứ cố gắng phục vụ tốt ông chủ của em đi.



Tuy chỉ là chọc ghẹo cô ả, nhưng hắn vẫn chạm cốc cùng cô ả Phi Phi một cái, và uống hết nửa ly rượu.



Sau đó hắn liền hỏi:



- Băng Băng đâu?



- Lưu Hiểu Hiên hình như có chút chuyện, Băng Băng qua chỗ đó rồi.



- Được, Băng Băng vừa đi mà cậu đã lộng hành rồi.



Trương Nhất Phàm cười khoái trá:



- Thôi mọi người cứ chơi đi, đừng quan tâm đến tôi.



Hồ Lôi vỗ vai Phi Phi



- Được rồi, đại ca ăn chay, không có hứng thú với hồ ly tinh, về chỗ đi.



Phi Phi ngúng nguẩy, ngoan ngoãn trở về ngồi bên cạnh Đường Vũ.



Trần Trí Phú thì không tự nhiên như Hồ Lôi và Đường Vũ. Hắn thấy có chút bất tiện. Nhưng dù sao hắn từ trước đến giờ cũng hiếm có dịp vui như vậy.



Trương Nhất Phàm cũng nhận thấy biểu hiện của Trần Trí Phú, liền nâng ly nói với hắn:



- Anh Trần, anh khác bọn họ, cho dù có muốn chơi thì cũng nên chú ý đến sức khỏe của mình. Việc khu kinh tế mới đó tôi chỉ hy vọng vào anh mà thôi!



Trần Trí Phú đỏ bừng mặt, lúng ta lúng túng:



- Cậu cứ yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng hết sức.




- Ừ.



Trương Nhất Phàm gật gù:



- Thực ra tôi rất yên tâm với mấy người các anh.



Lúc này, Hồ Lôi giơ chiếc ly:



- Nào, các anh em, chúng ta cạn ly!



Bốn người cụng ly, để mấy cô ả sang một bên, bọn Phi Phi cũng biết điều, ngầm hiểu rằng mấy người bọn họ có việc cần bàn bạc, liền chủ động ra chỗ khác ca hát.



Trương Nhất Phàm uống rượu xong, hắn nói với Đường Vũ:



- Lần trước ở thị trấn Liễu Thủy đã nhờ anh chuyện đó. Tại sao đến giờ vẫn chưa có tin tức gì?



Đường Vũ khó xử nói:



- Đại ca, chuyện hai mươi năm về trước rồi, tôi vẫn sai người điều tra, hầu như đã đi hỏi từng ngóc ngách nhưng chẳng ai biết tung tích của Liễu Mỹ Đình cả.



- Chẳng nhẽ cô ta chui xuống đất hay trốn lên trời ah?



Trương Nhất Phàm nhíu mày:



- Đồn công an không có hồ sơ sao?



- Thằng chó Dương Chí Thành làm loạn cả lên, phòng hộ tịch cháy thành tro rồi, làm gì còn hồ sơ của hai mươi năm trước nữa. Nhưng mà tôi nghe được tin Liễu Mỹ Đình đã từng sống ở thị trấn Liễu Thủy, nhưng mà sau đó đã dời đi rồi, còn đi đâu thì không rõ.



- Ồ! Có lão già bảo Liễu Mỹ Đình hồi trước từng yêu một thanh niên trí thức, sau đó không hiểu tại sao cậu thanh niên kia chuyển đi được hai tháng, thì Liễu Mỹ Đình cũng lấy chồng rồi rời khỏi đây. Còn sau đó chẳng ai biết tung tích của cô ta nữa. Có người nói cô ta sang vùng khác sinh sống, cũng có người nói cô ta ở Thông Thành, đổi tên họ, còn cụ thể như thế nào thì chẳng ai rõ.



Mới quen hai tháng đã kết hôn rồi, lý do tại sao? Trương Nhất Phàm nhớ lại lời của chú Đổng, chú Đổng hình như cũng biết tin người đàn bà đó đã kết hôn. Một người đã làm vợ người ta, đã đổi tên họ, chỉ dựa vào một bức ảnh thì khó mà tìm được.



Chủ yếu là bức ảnh này cũ quá rồi, một người con gái trong hai mươi năm, chắc chắn có nhiều thay đổi, chẳng ai nói rõ được chuyện gì, có thể giả sử chú Đổng tự mình tìm đến, gặp lại tình nhân xưa, cũng chưa chắc đã nhận ra.



Trương Nhất Phàm nghĩ, nếu như người con gái trong bức ảnh đúng là mẹ của Lưu Hiểu Hiên, vậy thì Lưu Hiểu Hiên liệu có biết chuyện này không? Đang nghĩ thì đột nhiên Đường Vũ nhớ ra cái gì đó, hắn nghĩ một lúc rồi reo lên:




- à, tôi có hỏi được người đàn ông kết hôn với Lưu Mỹ Đình, hình như họ Hà, còn tên gì thì tôi không nhớ rõ.



- Họ Hà? Không phải họ Lưu sao?



- Đúng, chính là họ Hà. Một lão già hơn sáu mươi tuổi ở thị trấn Liễu Thủy bảo thế, lão ta còn khẳng định chắc chắn rằng, do người đàn ông kia chỉ xuất hiện một lần ở thị trấn Liễu Thủy, nên nhiều người chẳng nhớ được anh ta, trừ phi nói tên anh ta.



Nghe câu trả lời khẳng định độ tin cậy như thế, Trương Nhất Phàm có hơi chút thất vọng.



Chẳng dễ mà tìm được chút manh mối, đến lúc sắp tìm ra được thì manh mối lại đứt.



Cảm giác này y hệt như buổi tối hôm đó, lúc qua đêm với Đổng Tiểu Phàm, lúc đầu cô ta cho phép hắn gần gũi, nào ngờ lúc sắp cho vào thì tự nhiên cô ả hét lên:



- Đau chết mất, đau chết mất! Không được!



Có quỷ mới tin lời cô ta, nào đã cho sâu vào đâu, vừa mới chạm vào cửa mình thì sao mà đau được? Trương Nhất Phàm đột nhiên hiểu ra chủ ý của cô ả Đổng Tiểu Phàm này. Định nhử mình đây mà, phải để cô ả nếm thử cái cảm giác ham muốn đến không thể kìm hãm được, cô ta nào có biết cái cảm giác đó kích thích đến một mức độ nhất định, nếu không giải tỏa, sau một thời gian dài nó sẽ nảy sinh vấn đề, nhưng mà cái chuyện tế nhị như vậy, Trương Nhất Phàm chẳng muốn nói toẹt ra cho Đổng Tiểu Phàm biết.



Về chuyện nam nữ, Trương Nhất Phàm không thích ép buộc Đổng Tiểu Phàm. Cô ta còn khá ngượng ngùng, thôi thì cho cô ta thêm chút thời gian nữa vậy! Còn chuyện ngày hôm nay, cũng hệt như hôm ấy, đã tìm được đầu mối quan trọng, thế mà cái tên Đường Vũ lại phun ra câu người đàn ông kia họ Hà? Tại sao không phải là họ Lưu! Khốn kiếp!



Trương Nhất Phàm mân mê tấm ảnh tìm được trên bàn trà trong phòng khách.



- Mọi người cứ tiếp tục đi, tôi đi đây.



Trương Nhất Phàm đứng dậy, nói với Đường Vũ:



- Việc tôi giao cho cậu thì cứ tiếp tục điều tra đi, nhất định phải tìm bằng được người đàn bà Liễu Mỹ Đình kia.



Cả ba tên cùng định ra tiễn thì Trương Nhất Phàm ngăn:



- Một mình tôi đi là được rồi, mọi người cứ tiếp tục đi!



Rời khỏi “ Hải khoát thiên không”, Trương Nhất Phàm quay về xe nghỉ ngơi một lúc rồi mới gọi điện cho phó bí thư Đổng.



- Chú Đổng, chào chú, cháu là Trương Nhất Phàm.




- Nghe giọng là biết rồi, cậu gọi điện cho tôi, có phải đã gặp bất trắc gì không?



Phó bí thư Đổng đang xem ti vi, nhận được điện thoại của Trương Nhất Phàm thì vội vàng vào phòng làm việc.



Trong phòng có hai người, ông ta với Đổng Tiểu Phàm. Đổng Tiểu Phàm dạo này làm việc ở phòng tài vụ, chẳng có thời gian tới chỗ Trương Nhất Phàm. Tuy phó bí thư Đổng rất thương yêu cô con gái rượu, nhưng hai bố con lại hiếm khi nói chuyện với nhau.



Thấy bố đi. Đổng Tiểu Phàm về phòng ngủ, nằm vật ra giường, chẳng hiểu sao lại nhớ tới Trương Nhất Phàm. Buổi tối hôm đó cô lừa hắn chuyện ấy, giờ nghĩ lại khiến cho cô ả cười thích thú một mình.



Mỗi lần nghĩ đến bộ dạng của Trương Nhất Phàm tối hôm đó, Đổng Tiểu Phàm lại bất giác cười một mình, thật thú vị. Cái tên khốn khiếp này, hắn nghĩ rằng mình tùy tiện trao cho hắn thứ quý nhất của đời con gái ư.



Đổng Tiểu Phàm là cô gái cầu toàn, đi lại với Trương Nhất Phàm là đã hạ thấp hết mức tiêu chuẩn của mình, vào đúng lúc gay cấn, cô vẫn rất lý trí để biết điểm dừng.



Cái thời khắc tuyệt vời ấy, chi bằng hãy dành trọn cho đêm tân hôn? Những người con gái là bạn của Đổng Nhất Phàm, tất cả bọn họ đều là kẻ thất bại, Đổng Tiểu Phàm phải là người duy nhất quyết giữ gìn giây phút tuyệt đẹp ấy đến cùng.



Trương Nhất Phàm báo lại kết quả điều tra được về người đàn bà tên Liễu Mỹ Đình cho phó bí thư Đổng. ông ta ngồi trầm ngâm rất lâu, một lúc sau mới cất tiếng:



- Tùy thuộc vào duyên số thôi, nếu thực sự không tìm thấy, cậu cũng đừng quá miễn cưỡng, quan trọng là phải tập trung tinh thần vào công việc. Gần đây phản ứng phía thành phố với cậu khá tốt, họ đều cho rằng cậu là con rể tương lai của tôi, haha, đúng là thật lắm kẻ dựa hơi.



Trương Nhất Phàm cười nhạt:



- Yên tâm đi, cháu sẽ tiếp tục dò hỏi. Chắc chắn sẽ có kết quả sớm thôi.



Ngừng một lúc, hắn lại nói.



- Chú Đổng, cô gái dẫn trương trình ở đài truyền hình, cũng có tiếng ở tỉnh ta, chú còn nhớ không?



Phó bí thư Đổng hơi sửng sốt



- Sao tự nhiên cậu quan tâm đến chuyện này ?



Đó là lúc ở Thông Thành, phó bí thư Đổng đang xem tiết mục do Lưu Hiểu Hiên dẫn, lúc ấy ông ta khen một câu:



- Tiết mục rất hay! Người dẫn rất xuất sắc.



Lời nói của vị lãnh đạo, vô tình khiến nhiều người phải cân nhắc. Cứ như thế vị trí của Lưu Hiểu Hiên ở đài truyền hình ngày càng vững chắc. Chẳng ngờ lại nảy ra một chuyên viên Chu tới ngáng chân cô ta.



Trương Nhất Phàm nói:



- Cháu đã tìm được manh mối có liên quan đến cô ta. Mẹ cô ta rất giống với những đặc điểm mà chú nói.



- Cô ta?



Trước mắt phó bí thư Đổng bỗng hiện ra nụ cười đẹp mê hồn của Lưu Hiếu Hiên, nếu như cô ấy quả thực là con gái của Liễu Mỹ Đình thì tốt quá. Khuôn mặt của ông ta ánh lên những nét vui mừng.



Chỉ có điều những điều Trương Nhất Phàm nói vẫn chưa hết, phó bí thư Đổng đã nhìn Trương Nhất Phàm lớn lên, chả nhẽ lại không hiểu trong lòng hắn nghĩ gì, ông ta nói tiếp:



- Có phải cô gái đó gặp phiền phức gì đó mà cháu không tiện lộ diện?



Trương Nhất Phàm mỉm cười:



- Chẳng có gì qua mắt được chú, chú Đổng.



- Đừng có tâng bốc nữa, nói đi!



- Tiết mục của cô ta bị ngừng lại, cháu nghi ngờ có kẻ âm thầm phá hoại.



Trương Nhất Phàm trả lời.



- Tôi biết rồi.



Phó bí thư Đổng nhíu mày.



- Nhưng mà tôi cũng muốn nhắc nhở cậu, cậu chớ có làm tổn thương Tiểu Phàm, cậu mà khiến nó đau khổ thì tôi không tha cho cậu đâu.



Trương Nhất Phàm hì hì cười:



- Chú Đổng cứ nghĩ đi đâu vậy? Cháu khó có thể sánh với bản lĩnh phong lưu của chú năm xưa đâu!



Lời nói của Trương Nhất Phàm khiến cho phó bí thư Đổng chỉ muốn giết chết hắn ngay lập tức! Tên khốn khiếp này, dám nói bóng gió mình. ông ta tức giận cúp máy cái rầm.