Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 111: Cho anh chút lợi lộc




Đổng Tiểu Phàm cũng chỉ ngủ được khoảng nửa tiếng, ngồi trên xa-lông lo lắng một hồi, lấy ra từ cái túi nhỏ vài bộ quần áo để đi tắm.



- Tên khốn khiếp, sao lại không có nước nóng?



- Đã là tháng mấy rồi? Tắm còn phải dùng nước nóng?



- Người ta là con gái mà! Mau mở giúp em bình nóng lạnh đi.



Đổng Tiểu Phàm la hét ầm ĩ trong phòng tắm, Trương Nhất Phàm liền đi vào.



- A —— sao anh lại vào thế này.



Đổng Tiểu Phàm hai tay che trước ngực, hoảng hốt la lên. Con bé này toàn thân từ trên xuống dưới, chỉ còn lại mỗi cái quần lót, không ngờ tên khốn khiếp này không thèm nói tiếng nào đã vào.



Đây là lần thứ hai Trương Nhất Phàm nhìn thấy cơ thể tuyệt đẹp của Đổng Tiểu Phàm, trong phút chốc, nhiệt huyết dâng trào, cổ họng khô khốc. Trông thấy thân hình hoàn mỹ như vậy, Trương Nhất Phàm không còn nghi ngờ gì nữa. Chuyện trong mơ hẳn là giả, một cô gái thần thánh như Đổng Tiểu Phàm, sao thân hình có thể không hoàn mỹ chứ?



Trương Nhất Phàm cười nói:



- Không phải em bảo anh vào sao?



Đổng Tiểu Phàm ôm ngực ngồi xổm, trừng mắt nhìn Trương Nhất Phàm đi qua, bật công tắc bình nóng lạnh.



- Bà chủ nhỏ, anh thấy em vẫn nên mặc quần áo vào đi, bình nóng lạnh phải đợi ít nhất mấy phút nữa cơ.



Đổng Tiểu Phàm tức giận liếc hắn một cái.



- Ra mau! Tên khốn khiếp.



- Đã là vợ chồng mãi rồi, che che giấu giấu làm gì? Lần trước là ai nói, lần sau gặp lại tùy anh làm gì cũng được?



Trương Nhất Phàm tuy miệng nói như thế, nhưng vẫn đi ra khỏi phòng tắm.



- Bà chủ nhỏ, lần sau tắm nhớ đóng cửa nhé. Phải khóa trái ấy.



Thấy Trương Nhất Phàm đã ra ngoài, Đổng Tiểu Phàm mới thở ra một hơi, cẩn thận đứng lên, sau đó đi ra khóa trái cửa.



Lúc tắm, Đổng Tiểu Phàm không ngừng lẩm bẩm, đợi đến khi đi ngủ, nếu tên khốn khiếp ấy đưa ra yêu cầu như vậy thì phải làm sao? Cho hắn hay không cho hắn?



Xã hội bây giờ phổ biến hiện tượng sống chung trước hôn nhân, mình và tên khốn khiếp này sớm muộn cũng kết hôn, dù sao cũng không thể một mực từ chối hắn? Nghe nói đàn ông đều có một căn bệnh, nếu cứ giữ mãi một thứ mà không có được, dần dần sẽ mất đi hứng thú. Chỉ có trong quan hệ thường ngày, không ngừng cho họ chút ngon ngọt, có kích động mới, họ mới một lòng một dạ theo đuổi tiếp.



Nếu không thì sao? Đổng Tiểu Phàm đầu óc loạn cả lên, chỉ cần nghĩ tới chuyện nam nữ gì gì đó, cả người đã thấy khô nóng, mặt đỏ tía tai.



Hồi học đại học, thường xuyên nghe mấy đứa con gái phóng khoáng nói về tình yêu, thấy thiêng liêng, vĩ đại lắm, nhiều lần, những đứa đáng chết ấy còn mang phim AV về kí túc xá, rồi mấy đứa con gái trốn trong chăn xem suốt đêm.



Đây đúng là hiệu ứng chưa ăn qua thịt lợn, nhưng cũng thấy lợn chạy qua, Đổng Tiểu Phàm đã tôi luyện qua muôn ngàn thử thách của bọn chúng. Nhưng một khi nghĩ tới việc bản thân sắp cùng một người đàn ông làm chuyện đó, thì vẫn có chút khó khăn.



Trương Nhất Phàm đang xem tivi, không ngờ được Đổng Tiểu Phàm giờ phút này đang nghĩ đến những chuyện linh tinh. Đợi mãi không thấy cô ra, bèn gọi cửa:



- Bà chủ nhỏ, tắm xong chưa vậy? Ngày mai anh còn phải đi làm.



- Xong đây, xong đây.



Đổng Tiểu Phàm giờ mới hoảng hốt lấy khăn lau khô người, rồi thay quần áo đi ra.



Một hương thơm tươi mát phả tới, Đổng Tiểu Phàm mặc một bộ ngủ màu hồng chậm chạp đi ra. Trương Nhất Phàm hai mắt sáng ngời.



- A ha! Bà chủ nhỏ, em thật sự là ngày càng đẹp đấy.



Đổng Tiểu Phàm lườm hắn một cái.



- Còn không đi tắm đi? Tên khốn khiếp.



Trương Nhất Phàm liền chỉ vào phòng bên cạnh.



- Em ngủ phòng đó đi! Giường trải sẵn rồi.



Thấy Trương Nhất Phàm vào phòng tắm, Đổng Tiểu Phàm lén lút sang phòng bên nhìn một lượt.



Trương Nhất Phàm tắm xong, phòng khách chẳng còn ai, tivi vẫn mở. Hắn tắt tivi rồi đi về phía phòng bên cạnh, đứng ở cửa gọi:



- Tiểu Phàm, em ngủ chưa?



Trong phòng không có tiếng động, Trương Nhất Phàm đoán chừng cô mệt quá, bèn quay về phòng mình. Đèn cũng chẳng thèm bật, chỉ mặc mỗi cái quần lót rồi chui vào chăn.



- Ai?



Trương Nhất Phàm nhảy ra khỏi giường, mở vội đèn, Đổng Tiểu Phàm trốn trong góc cười khanh khách, ha ha:




- Em làm cái gì vậy? Muốn hù chết người sao?



Trương Nhất Phàm vuốt trán, thật bị cô dọa chết mất. Đột nhiên vừa vào chăn đã đụng phải một thân hình mềm mềm, cả người được một trận rợn tóc gáy.



- Không phải kêu em ngủ bên kia sao?



Trương Nhất Phàm thật không hiểu nổi, mình sợ cô ấy mệt, nên không muốn tra tấn cô ấy, không ngờ cô ấy lại tự dẫn thân đến cho mình tra tấn. Đổng Tiểu Phàm thò đầu ra khỏi chăn.



- Em sợ.



- Chẳng lẽ không sợ anh làm gì em à?



Trương Nhất Phàm ngồi xuống cạnh giường.



Đổng Tiểu Phàm lấy tay vạch một đường giữa giường.



- Anh không vượt qua ranh giới là được. Em nằm trong, anh nằm ngoài.



Nói xong, cô xoay người, giả vờ ngủ.



Thật hết cách với cô, Trương Nhất Phàm ngáp dài, nằm xuống bên cạnh Đổng Tiểu Phàm.



Vì ngày mai còn có chuyện quan trọng, Trương Nhất Phàm đè nén cảm xúc, không quấy rầy Đổng Tiểu Phàm.



Đổng Tiểu Phàm nằm sát vào tường, trong lòng tự hỏi, “Tên khốn khiếp này liệu có quấy rối cô không? Có! Không có! Có! Không có!”



Ngay khi cô đang lẩm bẩm như vậy, đột nhiên bên tai vang lên tiếng ngáy, xoay người lại nhìn, “Không phải chứ! Sao lại ngủ rồi?”



Hôm sau, Trương Nhất Phàm đi làm từ rất sớm, khi Đổng Tiểu Phàm rời giường, thấy trên bàn lưu lại một tờ giấy. “Bà chủ nhỏ, sáng em tự luộc trứng ăn nhé! Trưa anh về đón em đi ăn”.



Đổng Tiểu Phàm ngáp một cái, lười biếng vươn vai, đi vào phòng vệ sinh, rất nhanh, trong đó liền vọng ra tiếng thở dài.



Trương Nhất Phàm ngồi trong phòng làm việc, nghĩ đến việc làm không bằng cầm thú của mình đêm qua, không khỏi có chút buồn cười. Cái chuyện nam nữ chung giường kia, đã trở thành kinh điển rồi, không ngờ bản thân mình lại giống với nhân vật chính trong câu chuyện đó, cũng không biết Đổng Tiểu Phàm có bảo mình ngay cả cầm thú cũng không bằng không nữa.



Vừa xong việc, Phó Chủ tịch huyện Tằng chịu trách nhiệm quản lý nông lâm vội vã đi tới.



- Chủ tịch Nhất Phàm, đây là báo cáo dự án nông nghiệp về rừng dương mai ở đê Trương Gia, anh ký giúp tôi một chữ.




Ở đê Trương Gia vừa lập một dự án trồng rừng dương mai, đây là ý kiến Trương Nhất Phàm đề xuất trong cuộc họp lần trước, vì thời tiết Thông Thành và vùng Giang Chiết khá tương thích. Đợt Trương Nhất Phàm về nhà, đã từng đi du ngoạn vùng Giang Chiết.



Ở đó, hắn phát hiện ra một khu vực dương mai rất lớn, giữa hai vùng Từ Khê và Dư Diêu, có một rừng dương mai kéo dài suốt mấy chục dặm. Giống ở đó là giống tốt nhất cả nước, có ưu điểm lớn là quả ngọt hạt nhỏ.



Do đó Trương Nhất Phàm mạnh dạn đề xuất, đem giống dương mai Giang Chiết về Thông Thành, trồng loại dương mai chất lượng tốt này dọc một vùng từ đê Trương Gia đến núi Ngưu Lan. Phòng Nông Lâm nghiệp thời gian trước đã đặc biệt phái người đến vùng Giang Chiết, tiến hành liên hệ với bên đó.



Chuyên gia về lĩnh vực này cũng tiến hành khảo sát khí hậu và thổ nhưỡng Thông Thành, xác định khu vực đê Trương Gia có thể trồng giống dương mai này. “Nhưng chuyện này vẫn luôn do Uông Viễn Dương quản lý mà, sao Phó Chủ tịch huyện Tằng lại cần mình ký tên nhỉ?”



Trương Nhất Phàm cầm báo cáo xem qua.



- Chủ tịch huyện Uông đâu? Ông ấy nói sao?



Phó Chủ tịch huyện Tằng đáp:



- Là Chủ tịch huyện Uông dặn dò ạ, anh ấy muốn tôi đến tìm anh.



- Ờ!



Trương Nhất Phàm ký tên.



- Việc này phải làm sớm không được chậm trễ, mau đi thu xếp ổn thỏa đi. Tranh thủ đến mùa xuân sang năm có thể đem giống về trồng.



Phó Chủ tịch huyện Tằng cầm báo cáo đi ra ngoài. Trương Nhất Phàm cầm bút gõ gõ lên mặt bàn, “Uông Viễn Dương gần đây sao thế nhỉ? Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy có chỗ nào không ổn, nhưng lại không thể nói được là chỗ nào.”



Chưa đến vài phút sau, Phó Bí thư chuyên trách mới tới Điền Vị lại tới tìm hắn tán dóc.



- Chủ tịch Nhất Phàm.



Trương Nhất Phàm ngẩng đầu.



- Ồ, Bí thư Điền, mau ngồi đi, mau ngồi đi.



Thư ký Phan Kiệt lập tức vào rót trà, sau đó lui ra ngoài.



Điền Vị xua tay.



- Đừng khách sáo, tôi ngồi đâu cũng được. Không làm phiền cậu chứ?




- Bí thư Điền nói gì vậy.



Trương Nhất Phàm cùng Điền Vị ngồi xuống xa-lông, trong đầu không ngừng suy nghĩ mục đích đến của ông ta.



Điền Vị là Phó Bí thư chuyên trách mới đến nhậm chức một tháng trước, là một trong ba nhân vật cốt cán của huyện Thông Thành, chức vụ so với Trương Nhất Phàm còn cao hơn một bậc. Con người Điền Vị, khiến Trương Nhất Phàm có cảm giác ông ta giống như Phật Di Lặc, cả ngày cười hì hì, không bao giờ đắc tội với ai.



Điền Vị chưa đến năm mươi tuổi, còn lớn hơn Bí thư Lâm vài tuổi, trước đây là Cục trưởng cục Dân chính ở thành phố. Vừa tới huyện Thông Thành không lâu, cũng chưa có tiếng tăm gì.



Trương Nhất Phàm thấy ông ta thờ ơ ngồi uống trà, thì cũng không tiện hỏi nhiều. Phó Bí thư Điền uống một ngụm trà rồi nói:



- Ừm, trà ngon, trà ngon. Là Thiết Quan Âm chính công đây. Không phải là văn phòng phát cho cậu đấy chứ?



- Ha ha...



Trương Nhất Phàm cười nói:



- Văn phòng làm sao phát loại trà này được, đây là trà mới năm nay, một người bạn tặng cho tôi. Nếu Bí thư Điền thích, tôi còn một hộp đấy.



Trương Nhất Phàm lấy trong ngăn kéo ra hộp trà còn lại, đưa cho Phó Bí thư Điền.



Phó Bí thư Điền cũng không khách sáo, cười nói:



- Vậy tôi cũng không khách sáo, Chủ tịch Nhất Phàm.



Trương Nhất Phàm đáp:



- Chỉ là một hộp trà thôi mà, có gì mà phải khách sáo.



Phó Bí thư Điền cầm hộp trà kia, ngắm qua ngắm lại, cứ như là bảo vật quý hiếm vậy, có vẻ thích đến mức không muốn rời tay. Lát sau, ông ta mới nói:



- Chủ tịch Nhất Phàm, cậu là Phó Chủ tịch huyện trẻ nhất ở chỗ chúng ta, gần đây có một chỉ tiêu đi học trường Đảng, cậu có muốn tranh thủ đi một chuyến không? Người trẻ tuổi mà, rất có tiền đồ, chúng tôi đến cái tuổi này rồi cũng chẳng cần nữa.



“Hóa ra là đến làm thân với mình, về chỉ tiêu đi học trường Đảng ngày hôm nay, hình như vẫn chưa có quyết định. Nghe nói sẽ chọn một người trong số những cán bộ trẻ tuổi, rốt cuộc là ai? Bí thư Lâm cũng chưa chắc chắn”.



“Ông ta sao đột nhiên lại quan tâm đến việc này thế nhỉ? Chỉ đơn giản là thể hiện thiện ý ư?”



Mấy suy nghĩ này cứ lởn vởn trong đầu Trương Nhất Phàm, hắn cười nói:



- Cái này do tổ chức sắp xếp mà, sao vậy, Bí thư Điền có người thích hợp rồi sao?



- Ha ha... Cái đó thì vẫn chưa.



Phó Bí thư Điền ngồi một lát, hàn huyên hơn mười phút, rồi đứng dậy cáo từ. Trương Nhất Phàm tiễn ra đến cửa, thấy bóng ông ta đi khỏi, liền chậm rãi cân nhắc dụng ý thực sự trong chuyến thăm lần này của ông ta.



Lúc này, thư ký Phan Kiệt bước vào.



- Chủ tịch huyện Trương.



Trương Nhất Phàm lập tức quay người lại.



- Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, là Phó Chủ tịch huyện.



Người khác kêu như vậy, Trương Nhất Phàm không tính toán làm gì, nhưng thư ký của hắn thì không được, “Nếu để Uông Viễn Dương nghe được, lại cho rằng mình có ý tranh quyền đoạt vị, muốn ngồi vào cái vị trí Chủ tịch huyện của ông ta. Có những khi người nói vô tình, nhưng người nghe lại có ý. Bị người ta hiểu lầm dù sao cũng không phải là chuyện tốt.”



Phan Kiệt gãi đầu, ngượng ngùng nói:



- Xin lỗi anh, tôi nghe người khác nói quen rồi, lần sau nhất định sẽ sửa lại.



Phan Kiệt đến làm cho văn phòng Ủy ban nhân dân từ năm ngoái, trước đây là giáo viên trung học, vẫn chưa phải nhân viên chính thức. Trương Nhất Phàm thích anh ta, vì anh ta viết chữ rất đẹp, kỹ năng viết cũng rất được.



- Có việc gì sao?



Phan Kiệt ngượng ngùng gãi đầu.



- Chiều nay tôi muốn xin nghỉ, có được không ạ?



Trương Nhất Phàm thấy buổi chiều cũng không có chuyện gì cần anh ta, liền đồng ý. Thấy anh ta như vậy, chắc đến tám phần là đi hẹn hò với bạn gái, Phan Kiệt thấy Trương Nhất Phàm đồng ý, liên tục nói cám ơn Phó Chủ tịch huyện Trương.



Giữa trưa, Đổng Tiểu Phàm gọi điện thoại tới, nói mình đi cùng Băng Băng, Trương Nhất Phàm cũng không muốn quản cô.



Sắp tan làm, Trương Nhất Phàm nhận được điện thoại của Bí thư Lâm, bảo hắn đến văn phòng ông ta.



Sau khi Trương Nhất Phàm đến đó, nhận được một tin bất ngờ, Uông Viễn Dương muốn đi học trường Đảng, công việc ở huyện tạm thời gian cho hắn quản lý.