Quán Cơm Tỳ Hưu, Chỉ Có Vào Không Có Ra

Chương 26




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



Văn Hi ngồi bên cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, quyển sách trên tay vẫn dừng ở trang thứ nhất, mãi không giở tiếp, nắng chiều rọi xuống khiến gương mặt y nhuốm sắc vàng ấm áp, bờ mi phủ xuống cái bóng nhàn nhạt trên gò má, xe cộ trên giao lộ đi tới đi lui, y chớp mắt một cái, song từ đầu đến cuối vẫn chẳng trông thấy bóng dáng lão yêu quái Bì Tu.

Văn Hi một tay cầm sách, một tay chầm chậm vuốt ve chỗ hôm nay bị đâm xuyên.

Khoảnh khắc bị lưỡi dao lạnh lẽo xuyên qua, y cảm nhận được một thứ cảm giác đau đớn quen thuộc chợt thoáng qua rồi lại biến mất. Tuy rằng chỉ trong chớp mắt, nhưng vẫn đủ khiến y sợ hãi tột độ.

Văn Hi cúi đầu nhìn vùng bụng lành lặn không chút trầy xước của mình, làn da dưới ngón tay không hề có nhiệt độ, y là một con quỷ không có cảm giác đau, dao bình thường cũng không thể gây thương tổn cho y. Cảm giác đau đớn ấy là hồi ức dĩ vãng bị chôn sâu trong trí nhớ, chứ không phải do con dao đâm thủng cơ thể ngày hôm nay mang đến.

Y không khỏi nghĩ, phải chăng trước kia mình đã bị một dao đâm xuyên bụng rồi chết đi?

Văn Hi ngồi trên ghế cố gắng hồi tưởng lại, nỗ lực tìm ra một chút gì đó, song chỉ nhận được cơn đau đầu dữ dội.

Chẳng nhớ được gì cả, cảm xúc thất bại và thống khổ chồng chéo lên nhau, kèm theo đó là một thứ cảm giác kỳ diệu ngập tràn trong lòng.

Không thể tắm nắng lâu, mỗi ngày cần uống món thuốc định hồn đắng méo mặt, Văn Hi chưa từng cảm thấy mình và phàm nhân khác nhau chỗ nào, thậm chí còn thôi miên bản thân rằng có lẽ mình vẫn có cơ hội hoàn dương.

Nhưng một dao hôm nay đã hoàn toàn xé rách chuỗi ngày lừa mình dối người của y.

Thời gian vẫn chảy trôi trong lúc y ngủ say, những người từng yêu từng hận năm xưa đều đã giã từ cõi đời trước, cho dù bây giờ muốn đi báo thù hay báo ân thì những người đó cũng luân hồi mấy kiếp rồi, đều không phải những người trước kia nữa.

Bàn tay cầm sách của Văn Hi siết chặt rồi lại buông ra, có lẽ mình thật sự nên chờ đến mùa thu, nghe lời lão yêu quái đi đầu thai luân hồi. Đến lúc đó cát bụi trở về với cát bụi, một chén canh uống vào bụng, sẽ không nhớ rõ gì nữa. Kiếp sau có một gia đình bình thường đầy đủ cả cha lẫn mẹ, hạnh phúc bình an sống qua ngày là được rồi.

Văn Hi chợt nghe thấy bên tai vang lên tiếng hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”

Y giật mình, quay đầu lại trông thấy Bì Tu đứng ở đằng sau.

“Sao anh……”

Bì Tu nắm chặt bàn tay đang ôm bụng của y, cau mày hỏi: “Sao lại ôm chỗ này, có phải là khó chịu không.”

“Không, không phải.” Văn Hi nắm chặt bàn tay nóng cháy của hắn: “Anh về muộn quá.”

Bì Tu nhíu mày: “Đã nhanh lắm rồi.”

Hắn bế nhóc con ngồi lên đùi mình, mình thì ngồi trên cái ghế Văn Hi vừa ngồi. Hắn quay đầu nhìn ra giao lộ ngoài cửa sổ, hỏi: “Đang ngồi ở đây chờ tôi về à?”

Văn Hi im lặng một hồi rồi mới đáp là phải.

“Cứ nhìn mãi à?” Bì Tu hỏi.

Văn Hi nắm chặt quyển sách trong tay: “Thật ra cũng không phải luôn nhìn mãi, tôi cũng vừa đọc sách vừa chờ thôi.”

“Thật không?” Bì Tu rút sách trong tay y ra ném sang một bên: “Vậy lần sau chờ thì đừng xem sách nữa, vừa chơi di động vừa chờ, sẽ không nhàm chán như thế.”

Văn Hi khựng lại: “Thật ra cũng bình thường, không chán.”

“Thật không đấy? Tôi thấy cậu miết trang thứ nhất đến hằn cả dấu rồi mà vẫn chưa lật đến trang thứ hai, nhất định là sách chán quá nên cậu xem không nổi rồi.” Giọng nói của Bì Tu ẩn chứa ý cười, hắn nhìn tai Văn Hi bắt đầu đỏ lên, bèn ôm nhóc con càng chặt hơn.

Văn Hi mãi chẳng lên tiếng, Bì Tu cũng im lặng cùng y.

Mà im lặng chưa được bao lâu thì Bì Tu liền mở lời trước: “Tại sao hôm qua lại xông lên chặn dao cho tôi?”

“Làm sao tôi biết anh da dày thịt béo sẽ không bị thương chứ?” Văn Hi đằng hắng một tiếng, giả vờ bình tĩnh nói: “Huống chi nếu anh xảy ra chuyện thì tôi biết làm sao đây? Không có anh chăm sóc, chưa đến hai ngày là tôi sẽ tan thành mây khói liền.”

Bì Tu nghe vậy thì khẽ cười một tiếng, tay đặt lên bụng Văn Hi, cảm giác ấm áp khiến y hơi rụt ra sau, lại dựa càng gần hơn vào lão yêu quái sau lưng mình.

“Lần sau sẽ không như vậy nữa.” Bì Tu thấp giọng bảo.

Văn Hi tựa vào hắn, ngửa đầu lên nhìn mặt hắn: “Mấy người đó không làm khó anh chứ?”

“Ai làm khó được tôi chứ? Nhóc con, cậu hơi xem thường tôi rồi đấy.” Bì Tu cười: “Còn một câu hỏi nữa, tại sao lúc đầu lại nằng nặc đòi đi cùng tôi?”

“Là vì…..” Văn Hi dừng một thoáng, giọng nói càng nhỏ hơn: “Trước đây khi ông nội bị người ta mang đi, ông cũng bảo với tôi là sẽ lập tức về ngay.”

Rồi sau đó không quay trở về nữa, y cứ tưởng là chia xa ngắn ngủi, cuối cùng lại thành ly biệt vĩnh viễn.

Văn Hi hoàn hồn: “Sau đó người ta đến xét nhà, lúc ấy tôi đang ở trong thư phòng đọc sách, rồi sau đó…..”

“Suỵt ——” Bì Tu bịt kín miệng y: “Không cần phải kể mấy chuyện này, tôi không thích nghe. Tôi cũng không muốn làm ông nội cậu đâu.”

Văn Hi bị hắn che miệng, cất giọng ồm ồm: “Tuổi anh đủ làm ông cố tôi luôn ấy chứ.”

Bì Tu không nói gì, chỉ chậm rãi dời tay lên trên, che khuất đôi mắt Văn Hi. Tay lão yêu quái hơi dùng sức, khiến nhóc con dựa vào vai mình.

Mái tóc đen mượt lướt qua gò má Bì Tu, hắn hơi cúi đầu nhìn xuống chiếc cổ trắng nõn của Văn Hi, đôi mắt tối đi trong một thoáng, song rất nhanh liền khôi phục bình thường.

“Lần sau đừng tùy tiện hành động như vậy nữa, nếu hồn thể của cậu xảy ra chuyện gì thì phiền toái lắm.” Bì Tu nói xong liền buông đôi tay ôm Văn Hi ra, đứng dậy đặt y lên ghế sô pha.

Một chiếc bánh gato được đặt lên khay trà trước mắt, Văn Hi tò mò nhìn, mãi đến khi Bì Tu xiên một miếng đưa đến bên miệng y, y mới hỏi: “Cái này chính là bánh gato mà trên mạng người ta nói hả?”

“Nếm thử đi.”

Văn Hi há miệng, vị ngọt của lớp bơ vừa nhẹ vừa mềm bùng nổ trên đầu lưỡi y. Bì Tu nhìn nhóc con mở to hai mắt, nhịn không được cười ra tiếng.

Kỳ thực nhóc con rất dễ nuôi, lúc nguy nan thì còn có chút lương tâm chứ không phải loại vô ơn bạc nghĩa, nuôi cũng không tính là thiệt lắm, không bị lỗ vốn như trong tưởng tượng.

Ông chủ Bì vừa nghĩ vừa không dừng động tác tay, tự đút cho Văn Hi ăn xong miếng bánh gato, tiện tay lau sạch vết bơ dính ở khóe miệng y.

Bức rèm che sau lưng chợt vang lên tiếng lách cách, Chổi Nhỏ đeo cặp đi tới, vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Bố ơi.” Chổi Nhỏ gọi một tiếng, lần thứ hai phát biểu sự ghét học của mình: “Con, con không muốn đi học đâu!”

Bì Tu ném hộp bánh gato vào trong thùng rác, lau lau tay, hỏi: “Lại làm sao? Bạn cùng lớp cướp mất chổi của con hay là tụi nó vứt rác xuống đất bị con trông thấy?”

“Không, không phải!” Chổi Nhỏ nghẹn đến đỏ cả mặt: “Bọn nó cười, cười tên con!”

Văn Hi lấy làm lạ: “Tên nhóc là gì?”

“Con, con không, không có tên!” Chổi Nhỏ giậm chân.

Văn Hi: …….

Bì Tu: …….

Ông chủ Bì vỗ đầu một cái, cái tên Chổi Nhỏ này là vấn đề cần lội lại dòng lịch sử, năm đó lúc nhặt được thằng nhỏ, mọi người đều đặt tên theo kiểu lai lịch là thế nào thì tên là thế ấy, tên xấu cho dễ nuôi, Bì Tu cũng chẳng nghĩ nhiều, cứ tiện mồm gọi Nhóc Nói Lắp rồi Nhóc Chổi này nọ.

Bây giờ thằng nhỏ lớn lên hiểu chuyện rồi, không thể tiếp tục gọi tùy tiện như thế được nữa.

Bì Tu móc di động ra: “Chờ nhé, ta lên mạng tìm cho con cái tên.”

Văn Hi chụp lấy tay hắn: “Tìm bừa trên mạng có được không vậy?”

“Có gì mà không được?” Bì Tu nhìn màn hình: “Trên mạng có cả list mấy trăm cái tên, chọn lấy một cái hay hay trong đó là xong.”

Chổi Nhỏ kêu lên: “Không, không được! Tùy, tùy tiện quá!”

“Thế con muốn lấy tên gì, ta gọi điện cho Phùng Đô bảo hắn đổi.” Bì Tu nhìn đồng hồ, bỏ di động vào túi, “Trước tiên làm bài tập đi đã, làm bài xong rồi nghĩ sau. Ta xuống lầu giám sát kẻo Giả Tố Trân lại múc cả bát to.”

“Con không, không muốn tự nghĩ đâu.” Chổi Nhỏ bám theo Bì Tu, tức tối ôm cặp sạch nhìn bóng lưng hắn đi xuống lầu.

Văn Hi xoa đầu nó: “Đừng nóng, làm bài tập trước đã.”

Chổi Nhỏ nhìn y, bỗng gọi một tiếng mẹ ơi.

Mi tâm Văn Hi giật giật, không muốn đáp lại một tí nào. Mặc dù là con quỷ hơn sáu trăm tuổi rồi, lớn hơn Chổi Nhỏ không ít, nhưng nhìn dáng dấp thì mình cũng chưa tới tuổi làm mẹ thằng nhỏ mà.

“Sau này gọi anh được không, đừng gọi mẹ nữa.” Văn Hi dừng một chút rồi bảo: “Ta với bố của nhóc có cưới nhau đâu.”

Chổi Nhỏ lắc đầu: “Mẹ lấy, lấy tên cho con, con sẽ, sẽ gọi mẹ là anh.”

Văn Hi ngạc nhiên: “Nhóc muốn ta đặt tên cho nhóc hả?”

“Bố không, không có văn hóa! Không muốn bố đặt!”

Ông bố không có văn hóa ở dưới lầu hắt xì hai cái kinh thiên địa khiếp quỷ thần, dọa cả quán lặng ngắt hai giây. Tô An lập tức rút giấy dâng lên, bảo ông chủ phải chú ý giữ gìn sức khỏe.

Bì Tu xoa xoa mũi, nghĩ bụng đứa chó chết nào chửi rủa sau lưng ông không biết, cẩn thận ông tìm được mày thì vặt đầu mày ra.

Đám trẻ trâu đến phá rối một trận, bàn ghế trong quán hỏng mất mấy cái, ông chủ Bì và chó săn tay sai Tô An thảo luận cùng nhau, hai người nhức hết cả đầu, bàn tính tinh cầm sổ sách lớn tiếng nói: “Ông chủ! Phải nghiêm trị! Nghiêm trị!”

Bì Tu đau ứa tim gan, nghĩ bụng nếu biết trước có loại chiến sĩ xung phong không sợ chết này tìm đến gây sự thì mình đã chẳng bày bộ bàn ghế gỗ lim ra rồi.

Tô An bấm máy tính: “Ông chủ, mình có cần trả tiền thuốc men cho bọn chúng không?”

“Trả cái cục cớt, dù có là phí mai táng thì ông đây cũng đếch trả!” Bì Tu chau mày, nghĩ thầm tối nay phải để Giả Tố Trân lên bục hát mấy câu mới được, còn phải tăng giá không tăng lượng, giá một bài nâng lên 25%.

Hắn đang nghĩ thì chợt nghe thấy một tiếng vang nhỏ, Giả Tố Trân trên bục đứng sững sờ trong hành lang nhìn ra cửa đại sảnh, thực đơn trên tay rơi tứ tung.

“Làm sao thế?” Bì Tu theo tầm mắt cô nhìn về phía cửa, trông thấy Ngô Tổ và một nữ sinh nói cười tiến vào, hai người ngồi vào vị trí mà cậu chàng hay ngồi, ngẩng đầu lên là có thể thấy bục hát hí khúc của Giả Tố Trân.

Tim ông chủ Bì nhảy dựng, kế hoạch hôm nay để Giả Tố Trân lên bục ngăn cơn sóng dữ xem ra đổ bể rồi.

“Cô đừng kích động.” Bì Tu gọi Hầu Đại tới: “Rót cho chị Tố Trân của mày cốc nước, anh đi ghi món.”

Giả Tố Trân chớp chớp mắt, nặn ra một nụ cười: “Không sao, vừa rồi nô gia chỉ sẩy tay thôi.”

Bì Tu cầm thực đơn tới, cười với Ngô Tổ: “Sao thế, hôm nay còn mang bạn tới cơ à?”

“Đây là bạn học của cháu ạ.” Ngô Tổ nhìn quanh quán cơm một vòng: “Sao không thấy chị Tố Trân đâu? Bạn cháu cũng thích nghe hoàng mai hí, lần trước nghe cháu kể nên hôm nay tới đây với cháu.”

Bì Tu liếc cô bé kia một cái, không phải xinh lắm nhưng đôi mắt vừa to vừa trong veo, tựa như biết nói vậy.

“Đây là bạn học hả? Không phải bạn gái à?” Bì Tu nhíu mày hỏi.

Cô bé hơi đỏ mặt, Ngô Tổ thì nghiêm túc nói: “Không phải đâu, chỉ là bạn cùng lớp của cháu thôi.”

Bì Tu chép miệng, nghĩ bụng tình tiết này giống vương vô ý thần nữ hữu tình cộng thêm tình yêu nhân quỷ và cả thần thoại, đúng chuẩn motip thời đại mới, bá cháy thật.

Ghi món xong, Bì Tu trở vào nhà bếp, Nhậm Kiêu đang hùng hục cặm cụi, Hầu Tam còn phải duỗi đuôi ra giúp đảo muôi, thấy ông chủ đi vào thì cất tiếng thảm thiết: “Ông chủ, bao giờ anh hồ ly mới về vậy? Đuôi em sắp luyện ra cơ bắp rồi đây này, lông cũng bị cháy mất một mảng, còn tiếp tục trụi lông nữa thì em hết đường tìm bạn gái mất!”

“Không sao, trụi lông thì trụi lông, mày cứ luyện nhiều cơ đuôi vào, bây giờ khỉ cái đều thích kiểu mạnh mẽ, nhìn vào trông rất vững chãi.” Bì Tu an ủi như thật, ứng phó mấy câu rồi đi tới chỗ Giả Tố Trân đang ngồi bóc tỏi.

“Không phải bạn gái đâu, cậu ta không có ý đó.” Bì Tu nói.

Tay Giả Tố Trân khựng lại, cô nhẹ nhàng bảo: “Sớm muộn gì cũng sẽ có thôi, trước đây nô gia cũng từng nghĩ rồi, sẽ có một ngày chàng ấy và nương tử cùng đến nghe nô gia hát hí khúc, chuyện trong dự liệu mà, chẳng qua là sớm một ngày hay muộn một ngày thôi.”

Cô phủi tay, đứng lên nói với ông chủ Bì: “Ông chủ, hôm nay để nô gia làm đồ ăn cho Ngô Lang đi. Khi còn sống nô gia có từng học, mấy ngày nay cũng được Nhậm sư phụ chỉ dạy một chút. Nô gia đảm bảo sẽ không làm bẩn danh tiếng quán ngài đâu.”

Bì Tu liếc Nhậm Kiêu, thấy hắn gật đầu thì bèn thở dài nói: “Được, vậy cô nấu thử xem.”