Quân Cờ

Chương 15




Như Tịnh thả tay nải hành lý xuống chiếc bàn gỗ giữa căn phòng. Đây là một căn phòng trọ nhỏ nằm ở cuối hành lang. Nó bị chắn bởi hòn núi giả ở trước sân nên trong phòng chỉ có chút ánh sáng lọt vào. Cô mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế. Chiếc ghế đã cũ kỹ đến mức nghe thấy tiếng kẽo kẹt sau mỗi cử động nhỏ của cô. Không chỉ riêng mỗi chiếc ghế này, mọi đồ nội thất trong căn phòng này đều cũ.

Trên khuôn mặt thanh tú của Như Tịnh hiện nên nét mệt mỏi. Cô đưa tay lên bụng xoa nhẹ. Bụng của cô đã dần dần to ra, việc đi lại phải luôn cẩn chú ý cẩn thận nên khiến cô cũng mệt nhọc hơn lúc trước. Như Tịnh thở nhẹ một cái. Đến lúc này cô vẫn còn chút không tin rằng trong cơ thể mình hiện hữu một sinh linh bé nhỏ. Có chút vui sướng, có chút mong chờ và có chút lo sợ. Mọi cảm xúc hòa trộn khiến cơ thể cô run rẩy. Cô không quan tâm cha nó là ai, đứa bé là món quà ông trời ban cho cô.

Từ khi có thai, chẳng hiểu sao căn bệnh quỷ quái trong người trước kia không thấy xuất hiện nữa. Chuyện này cũng giảm bớt một phần lo âu trong chuyến hành trình cả tháng trời ròng rã khắp gần một phần ba Xuyên quốc. Cô đã đến những nơi mà mình đã đi qua trước khi vào hoàng cung, trở thành cung nữ. Nhưng từng nơi từng nơi một, cho đến nơi cuối cùng còn sót lại trong trí nhớ, không một nơi nào cô có thể tìm ra được một chút manh mối về thân thế của chính cơ thể này. Gian khổ trong chuyến đi kèm theo sự bế tắc làm cho cô cảm thấy mệt mỏi. Đến thành Hoan Châu này chỉ là một quyết định bốc đồng tức thời, nó không thuộc những nơi cần phải đến. Khi cô đi qua khu vực ngoại thành, những dải đèn lồng rực rõ sắc màu đã thu hút cô. Trong tâm trí hiện lên những hình ảnh lễ hội hoa đăng vào dịp trung thu ở kinh thành, khi ấy, cô, Minh điện hạ, Nhị công chúa, Nhị điện hạ, Tam điện hạ còn cả Lý Thường Quân nữa, còn ở bên cạnh nhau. Dù trong mọi người, có người thân thiết cũng có người không thân thiết với nhau, nhưng cũng rất vui vẻ.

Từ hành lang bỗng vang lên tiếng bước chân tiến lại gần cắt đứt dòng suy nghĩ của Như Tịnh. Chỉ trong chốc lát xuất hiện một cậu thiếu niên tầm 15,16 tuổi, khuôn mặt dễ nhìn, dáng người gầy gầy, đứng ở ngoài lề cửa, lễ phép hỏi:

- Xin hỏi có phải Lâm Tịnh công tử không ạ?

Như Tịnh nhìn thiếu niên mỉm cười:

- Là tôi! Cậu là thư đồng của Trường Cung công tử? Gọi là Tiểu Nhất phải không?

Trước khi vào phòng này, Như Tịnh và thư sinh kia đã làm quen qua với nhau. Thư sinh tên họ thật sự là Lý Nghị Duy, Trường Cung chỉ là tên chữ(*) của hắn mà thôi. Sau màn chào hỏi qua loa, Lý Nghị Duy có nói thư đồng của hắn đang làm chút chuyện vặt hắn sai ở bên ngoài, lát nữa sẽ sang phòng số chín lấy hành lý, bảo cô cứ vào phòng đó ngồi nghỉ. Nói xong thì hắn cáo biệt, hứng khởi thúc dục lão chủ quán đi mở cửa phòng số mười cho hắn vào. Hiện tại hắn đang ở bên phòng đó.

(*) Thời xưa, tầng lớp quý tộc và sĩ đều dùng tên chữ như một biểu tượng cho sự trưởng thành và kính trọng. Tên chữ thường được đặt khi 20 tuổi, do cha mẹ, thầy giáo hay chính bản thân mình đặt.

- Dạ, chính là tiểu nhân. Công tử nhà tôi sai tôi đến lấy hành lý!

- Được rồi, cậu vào đi! – Như Tịnh gật đầu cho phép cậu thư đồng bước vào.

- Dạ, xin phép công tử!

Bây giờ Như Tịnh mới để ý, trong căn phòng này có bày một bàn đọc sách cùng một kệ sách nhỏ. Trên bàn đọc sách có bày bộ văn phòng tứ bảo và một quyển sách đang mở, có lẽ là đang đọc dở. Hành lý của hai chủ tớ nhà này ngoài hòm quần áo thì chỉ toàn sách là sách. Nghe nói, thành Hoan Châu này có một thư viện dạy học nổi tiếng nên nho sinh từ các vùng khác đều quy hội về đây để học tập.

- Có vẻ nặng đó! Có cần tôi giúp không? – Như Tịnh nhìn cậu thư đồng gầy gầy sắp xếp từng chồng sách nặng, liền ngỏ lời muốn giúp.

- Dạ, đa tạ công tử! – Thư đồng Tiểu Nhất tay vừa thoăn thoắt xếp sách, mồm vừa nói – Nghe nói công tử từ xa đến, chắc cũng đã mệt rồi, mấy chuyện vặt này tiểu nhân làm chốc là xong ngay thôi.

- Tôi giúp cậu, hai người làm xong càng nhanh, tôi lại được nghỉ ngơi sớm.

Câu nói của Như Tịnh khiến động tác xếp sách của Tiểu Nhất dừng trong chốc lát, hắn quay đầu lại nhìn Như Tịnh nói:

- Vậy, tiểu nhân làm phiền công tử!

Như Tịnh mỉm cười đến bên cạnh giúp cậu ta. Liếc qua chồng sách, một trong số đó là những đầu sách cô từng nhìn thấy trong điện của Minh điện hạ. Mấy quyển sách này hầu hết đều nói về những điều triết lý của thời cổ đại, rất khó đọc, nên cô chẳng ham mấy. Cô chỉ thích đọc những quyển bút ký, những quyển sách về lịch sử, món ăn, hay danh lam thẳng cảnh và cả những mẩu truyện dân gian.

Như Tịnh định mở lời hỏi mấy vấn đề về chủ tớ nhà họ. Nhưng lại cảm thấy bọn họ vừa mới quen biết, hỏi vậy có chút đường đột, người ta lại cho rằng cô là loại người tò mò chuyên đi thọc mạch. Tuy cậu thư đồng này chỉ là một thiếu niên đang độ tuổi trưởng thành, nhưng tâm tư cũng rất kín đáo, từng lời nói lễ phép của cậu ta tựa như dựng một bức tường phòng vệ vô hình vậy.

Chẳng mấy chốc, sách đã được xếp thành từng chồng, rồi Như Tịnh và thư đồng Tiểu Nhất lần lượt bê sang phòng số mười ngay bên cạnh.

Khi như Tịnh bước vào căn phòng trọ số mười, mùi ẩm mốc sộc thẳng lên mũi khiến cô không thể không phát ra mấy tiếng ho. Lý Duy Nghị đang mải mê ngắm những bức tường trắng mà trên ấy chẳng còn dấu tích theo lời lão chủ quán nữa. Hắn nghe thấy tiếng ho của cô thì quay người lại, tiến đến mở cánh cửa sổ gỗ phía bắc ra. Dường như căn phòng này, thật ra hiện tại nó chẳng khác những căn phòng bình thường bên cạnh là mấy, khiến hắn cảm thấy hứng thú quên cả bụi bặm bặm kèm vi khuẩn vây kín xung quanh.

- Có vẻ sẽ phải dọn mệt đây! – Như Tịnh mở lời trêu đùa.

- Không lo! Mọi việc đã có Tiểu Nhất lo rồi! – Lý Duy Nghị mở chiếc quạt giấy ra, phe phẩy.

“ Tiểu Nhất, số cậu thật tốt!” – Như Tịnh nghĩ thầm trong lòng. Tuy mới gặp gỡ chưa đến một ngày, nhưng tính cách của Lý Duy Nghị đã để lại trong lòng cô hai chữ “cổ quái”. Hắn giống một thư sinh mọt sách nhưng lại có chút gì đó không giống lắm. Cái chút gì này cô không thể diễn tả bằng lời.

- Công tử, chuyện này một mình tiểu nhân sao lo xuể! – Tiểu Nhất đặt chồng sách lên bàn, phủi phủi tay nói – A Phúc ca có nói, lát nữa sẽ bảo A Tùng đến dọn dẹp giúp!

Người làm thuê trong nhà trọ này tổng cộng có 7 người, 6 nam một nữ. Trong số 6 nam đó có 4 tiểu nhị lần lượt là A Phúc, A Tùng, Tiểu Tứ và Tiểu Thất; một phụ bếp tên Tiểu Ngũ; một người trông coi chuồng ngựa tên Lô Ngư; người phụ nữ duy nhất chính là đầu bếp tên Xuân Hoa.

- Hiện tại người rảnh rỗi như ngài nên giúp tiểu nhân xử lí nốt chồng sách bên phòng bên cạnh đi thôi! – Tiểu Nhất nói tiếp - Tránh làm phiền Lâm Tịnh công tử.

Lý Duy Nghi nghe cậu thư đồng của mình nói vậy liền nói với Như Tịnh:

- Thất lễ quá! Chúng tôi sẽ dọn dẹp ngay.

Nói xong hai chủ tớ nhà này liền tới phòng số 9 bắt đầu dọn dẹp, chẳng bao lâu sau thì gã tiểu nhị gọi là A Tùng cũng đến phụ giúp nên công việc cũng nhanh chóng xong xuôi. Như Tịnh nhìn quanh căn phòng trống hoác so với lúc ban đầu, cô quyết định đi ngủ.

Trời đã vào tiết cốc vũ nên thường hay xuất hiện những cơn mưa rào bất chợt. Từng đợt khí lạnh trước cơn mưa từ bên ngoài len qua khung cửa sổ trước phòng đi vào trong đánh thức Như Tịnh. Cô nhổm dậy nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ. Trời có hơi xám xịt khiến cô đang trong cơn mê man chưa xác định được hiện tại là lúc nào. Có tiếng bước chân từ phía phòng bên cạnh truyền đến. Ngoài cửa vọng vào tiếng nói của Lý Duy Nghị:

- Lâm huynh đệ có ở phòng không?

Như Tịnh xỏ chân vào giày, đi ra mở cửa thì thấy Lý Duy Nghị đang nở nụ cười quen thuộc trên khuôn mặt tuấn tú của hắn, phe phẩy chiếc quạt giấy trắng phau, đứng nhìn cô.

- Lý công tử, có chuyện gì không? – Như Tịnh dụi mắt, nhíu mày hỏi.

- Bây giờ đã sang giờ dậu(*), ta muốn mời Lâm huynh đệ bữa tối, gọi là cảm tạ huynh đệ đồng ý đổi phòng và giúp ta chuyển đồ!

(*) Khoảng 5 h chiều đến 7 h tối

Như Tịnh có chút ngỡ ngàng, cô vẫn chưa nghĩ ra cách để tiếp cận tên họ Lý này, bỗng dưng hắn lại tự động mở lời, tất nhiên là cô sẽ không từ chối rồi. Cô gật đầu, mỉm cười nói:

- Được, anh đợi tôi lát, tôi vào sửa soạn cho chỉn chu rồi ta bắt đầu đi.

Như Tịnh khép cửa đi vào phòng, mở tay nải hành lý lấy ra một bộ đồ mới để thay bộ đồ cũ bám đầy bụi và mồ hôi trên đường đi. Quần áo của cô đều là quần áo đàn ông mua ở ngoài tiệm nên bộ nào cũng rộng hơn so với cơ thể thiếu nữ của cô, dễ dàng che đi phần bụng đang dần nhô lên kia. Cảm thấy ổn thỏa, cô mới bước ra ngoài.

Thấy Như Tịnh bước ra, quần áo gọn gàng ngay ngắn. Mặc dù khuôn mặt cô vương vấn chút nét mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời rạng rỡ, khóe miệng cong cong cười như không cười làm cho khiến cho Lâm Duy Nghị có hơi sững sờ, thầm nghĩ trong lòng: “Lúc trước ta mải để tâm tới chuyện kia mà không nhìn kĩ, giờ mới để ý thấy không ngờ vị họ Lâm này lại dễ nhìn đến vậy.”

Thư đồng Tiểu Nhất đứng đằng sau biết ngay chủ nhân mình nghĩ gì trong đầu. “Khuôn mặt vị công tử này chẳng phải thuộc dạng yêu thích của công tử nhà ta đây sao.” Hắn thấy công tử nhà mình nhìn người ta sắp đến mức nhỏ dãi mà không hay biết thì ho một cái, nhẹ nhàng nhắc nhở. Được thư đồng của mình nhắc khéo, lúc này Lý Duy Nghị mới mở miệng nói:

- Gần đây có Lạc Nhạn cư món ăn cũng gọi là tuyệt hảo. Ta muốn mời Lâm huynh đệ đến đó. Ý Lâm huynh đệ như thế nào?

- Được, tôi từ xa đến, không thông thuộc nơi này, tùy anh!

Rồi cả ba người cùng nhau đi. Băng qua khoảng sân nhỏ giữa quán trọ là tới tiền sảnh. Cũng sắp hết ngày nên có nhiều khách trọ tụ tập tại đây để ăn cơm, không khí náo nhiệt hơn hẳn. Như Tịnh để ý khách trong quán trọ này hầu hết là những người ăn mặc kì lạ. Họ vấn khăn thổ cẩm trên đầu, quần áo cũng đều mang những họa tiết thổ cẩm không như kiểu quần áo của người Xuyên quốc và kể cả đàn ông bất cứ ai cũng đều có một món trang sức bằng bạc đeo trên người.

Lý Duy Nghị thấy Như Tịnh cứ chú ý đến đám người ngồi ở đây liền ghé vào tai cô, nói nhỏ:

- Họ là những lái buôn người Vân La quốc. Nghe nói họ có nhiều bùa ngải lắm. Lâm huynh đệ đừng nhìn chăm chú như vậy kẻo bị đánh bùa.

Tuy câu nói của hắn một nửa như trêu đùa nhưng một nửa cũng là nhắc khéo Như Tịnh là cô đang lộ liễu quan sát những người Vân La quốc này. Cô quay mặt đi, không tiếp tục nhìn họ nữa, đi theo Lý Duy Nghị ra ngoài quán trọ.

Đường phố khu nam thành này thường bắt đầu nhộn nhịp khi lên đèn, nhưng hôm nay lại sớm hơn thường lệ. Có lẽ là vì tối nay bắt đầu bán vé đêm biểu diễn của đại kỹ nữ Khuynh Tâm, người được mệnh danh đệ nhất mỹ nhân của Xuyên quốc. Dù quán trọ này nằm ở khu phố sau của Thanh Hoa lâu nhưng cũng ảnh hưởng ít nhiều. Khi bước ra ngoài đường, vì đông người đi lại mà Lô Ngư – tên trông coi chuồng ngựa của quán trọ chẳng may va phải Như Tịnh. Như Tịnh có luyện tập khinh công nên cú va chạm này không ảnh hưởng đến cô mấy. Còn Lô Ngư thì bị mất thăng bằng, ngã té xuống mặt đất, đồng thời đống cỏ khô trên tay hắn cũng mất kiểm soát, vương vãi khắp mặt đất.

Lô Ngư cuống quýt vừa nói xin lỗi vừa dang tay gom đống cỏ khô lại. Và đến khi hắn ngẩng đầu nhìn thấy được khuôn mặt Như Tịnh đang cúi xuống nhìn hắn thì hắn như chết sững. Như Tịnh có thể đọc được sự bất ngờ trong đôi mắt hắn. Anh nhìn này như nói lên dường như hắn biết cô là ai. Chưa kịp mở miệng hỏi thì Tiểu Tứ, một trong 4 tiểu nhị trong quán, vô tình đứng ở gần cửa, chứng kiến hết tất cả, thấy Lô Ngư không chịu nhanh chóng dọn dẹp thì mở miệng mắng:

- Lô Ngư, cái tên hậu đậu này, ngươi còn không mau dọn! Muốn cắt xuất cơm tối nay đấy phỏng?

Lô Ngư nghe vậy, ngay tức thì cúi đầu che dấu sự luống cuống của mình, tiếp tục dọn dẹp.

- Là do tôi va phải anh ta! - Như Tịnh nói với Tiểu Tứ rồi lại quay sang Lý Duy Nghị và nói với hắn - Chúng ta đi thôi.

Ánh nhìn của Lô Ngư đã nhen nhóm chút hy vọng tưởng chừng như đã nguội bấy lâu trong Như Tịnh. Linh cảm mách bảo cô rằng hắn biết cô là ai. Có điều cô biết lúc này chưa phải lúc để hỏi hắn. Chuyện trước mắt là bữa cơm với Lý Duy Nghị.

Lý Duy Nghị tránh những con phố đông người mà dẫn Như Tịnh đi. Qua chừng khoảng ba bốn con phố thì họ đến Lạc Nhạn cư. Lạc Nhạn cư không hổ với cái tên Lạc Nhạn. Tiệm ăn này ven con sông nhỏ ở nam thành. Tiểu nhị của quán niềm nở dẫn bọn họ lên tầng hai. Từ cửa sổ nhìn ra có thể thấy được khung cảnh con sông chìm trong ánh hoàng hôn. Trận mưa rào nhỏ của tiết Cốc vũ lúc ban chiều đã khiến bầu trời thêm đậm hơn bằng một màu đỏ hồng. Mặt trời trên sông loang lổ chuyển động theo từng đợt sóng nhỏ. Xa xa, từng con chim nhạn bay về rúc vào từng bãi lau sậy ven sông khiến chúng lay động tựa như đang nhảy múa. Có mấy con nghịch ngợm đậu trên vòm chiếc thuyền nan của người đánh cá nào đó neo gần bến, cúi đầu dùng mỏ rỉa đôi cánh ướt sũng vì kiếm ăn. Quả là một bức thủy mặc tuyệt hảo!

Và có lẽ cái giá để được nhìn thấy nó từ đây cũng không nhỏ!

Như Tịnh thấy Lý Duy Nghị cũng không phải hạng có tiền. Quần áo trên người của hắn có thể dễ dàng tìm ra ở bất cứ cửa tiệm nào trong thành, năm đồng hai bộ, dành cho thường dân. Hắn đi đôi giày cũ sờn chắc phải ba bốn năm rồi chưa thay cái mới và hắn ở trong căn phòng trọ rộng chừng 20 mét vuông ít tiền nhất trong quán. Rõ ràng đây là bộ dạng của một thư sinh nghèo kiết hủ lậu. Vậy mà lại mời một người vừa mới quen đến cửa tiệm đầy phẩm vị như Lạc Nhạn cư này.

Tiểu nhị nhẹ nhàng rót trà vào chén sứ phủ men xanh. Mùi trà thơm tinh khiết tỏa ra khiến tâm hồn người ta tĩnh lặng thư thái. Lý Duy Nghị nhanh chóng gập quạt lại, nói:

- Lâm Huynh đệ, mời!

Như Tịnh đưa cốc trà lên gần mũi. Hương trà càng rõ ràng và đậm hơn. Nó làm cô nhớ đến một người rất thích loại trà này, Minh điện hạ. Trà này gọi là trà Long Tỉnh được trồng ở Hàng Châu. Cả năm chỉ thu hoạch ước chừng 10 tấn trà, hầu hết là tiến cống hoàng cung và đem bán cho vương tôn quý tộc hay cho những nhà quyền quý, phải những tiệm lớn lắm mới có loại trà này để bán.

Nhìn Lý Duy Nghị nhấp một ngụm thưởng thức, nhẹ nhàng ung dung như thể hắn chẳng thèm quan tâm đến việc chỉ một cốc trà này thôi có thể mua được mấy trăm bộ quần áo trên người hắn, đủ cho hắn mặc hết đời. Như Tịnh biết, cô đã vô tình đụng phải vào một kẻ không nên đụng đến. Có thể bữa cơm này là Hồng Môn yến.

Quả đúng là như vậy, sau khi thưởng thức hết ly trà, trầm ngâm cùng ngắm mây trôi chim bay ngoài cửa sổ chừng năm phút, Lý Duy Nghị là người đầu tiên mở miệng nói:

- Lâm huynh đệ, ta thấy chúng ta vừa gặp như đã thân quen! Lâm huynh đệ có thể cho ta biết tại sao lại theo dõi ta từ quán trà bắc thành tới khu nam thành này được không?

Một câu nói bất ngờ như vậy, khiến người khác không biết trả lời sao mà hắn lại có thể nói ra nhẹ nhàng như chuyện đàm đạo thường ngày.

“Thân quen chỗ nào?! Tên này đúng là cổ quái, không ngờ hắn lại nói thẳng như vậy!Anh bạn, tôi có thể nói tôi theo dõi anh là vì tôi nhìn anh rất quen được không?” Chuyện gặp Lý Duy Nghị trong quán trà ấy vốn dĩ là tình cờ. Nhưng cô không ngờ ở trong thành Hoan Châu này – nơi mà cô đã bốc đồng ghé qua – lại gặp được một người cho cô cảm giác quen thuộc, cái cảm giác mà cô luôn tìm kiếm bấy lâu nay trong suốt chuyến hành trình. Cô không thể nhớ ra hắn là ai thì hắn chuẩn bị đi mất nên cô liền quyết định đi theo.

“ Hắn đã nói thẳng. Vậy ta cũng lợi dụng cơ hội này moi chút thông tin.”

- Tôi thấy nơi này không tệ. - Cô nói – Trà ngon, phong cảnh lại hữu tình, chắc số tiền bỏ ra để thưởng thức chúng cũng không ít.

Như Tịnh nhìn thẳng Lý Duy Nghị. Hắn vẫn ung dung cười, chiếc quạt trắng trên tay vẫn đều đều phe phẩy đợi cô nói tiếp.

- Khi tiểu nhị của quán nhìn thấy một thư sinh nghèo như anh đến, hắn lại không tỏ ra mấy bất ngờ. Và khi anh yêu cầu một phòng ăn riêng có thể gọi là sang như thế này, hắn lại không đuổi anh ra. Chứng tỏ anh cũng đã đến nơi này nhiều lần, rất thân thuộc. Hắn biết anh có tiền, chỉ là anh đang giả vờ nghèo mà thôi. Anh nói xem tại sao anh lại làm vậy?

- Ha ha – Khi nghe Như Tịnh nói đến đây thì Lý Duy Nghị cười lớn, hắn nói – Lâm huynh đệ nhầm rồi, ta chính là lần đầu tiên tới đây! Có điều chuyện ta giả làm kẻ nghèo là sự thật. Nhà ta vốn là dòng dõi thư hương ở Tô châu, cũng gọi là có chút của ăn của để. Việc để ta đến Hoan châu xa xôi này học tập khiến phụ mẫu không yên tâm, sợ ta lơ là chuyện học vì thế hạn chế về mặt tiền bạc. Lạc nhạn cư này vốn là của một người quen, nên ta mới có thể mời Lâm huynh đệ tới đây dễ dàng như vậy. Ta đã giải thích câu hỏi của Lâm huynh đệ rồi, hiện tại Lâm huynh đệ có thể trả lời câu hỏi của ta được rồi chứ?

“ Tô châu? Lý Duy Nghị?”

Lúc này thì cô biết người này là ai rồi! Cái khí chất này cô đã từng gặp ở một người, trong tiệc thưởng hoa đầu xuân năm ấy, khi đó cô đứng trong mành dành cho khu nữ quyến nên không thể nhìn rõ hình dáng của hắn. Chỉ biết khi đó, hắn đối đáp thơ rất tài tình với Minh điện hạ, chẳng rụt rè cũng cũng chẳng xu nịnh, tự nhiên hào phóng phô ra tài năng của mình. Nhưng là khi ấy, tâm trí cô lại để vào lọ thuốc độc nắm chặt trong lòng bàn tay, được dấu kín sau lớp ống tay áo.

“ Trạng nguyên gia, không hiện giờ là Đại lý tự ngoại lang ngũ phẩm, Công Tôn Nghị! Tại sao tên này lại ở nơi này?”