Quân Có Bệnh Không

Chương 76




Ước chừng qua hai ngày, Lý Duyên Trinh như trước không có chút dấu hiệu nào muốn chuyển tỉnh, các thái y gấp đến độ xoay quanh, tất cả đều thúc thủ vô sách. Tại Tô Thế Dự ra hiệu xuống, trong cung phái người đến phủ Thái úy thỉnh y thánh Đỗ Việt xuất thủ cứu giúp. Sở Minh Duẫn hữu tâm tạm lưu lại một mạng Lý Duyên Trinh, đáp ứng tùy ý, liền do Tần Chiêu bồi Đỗ Việt vào cung.

Chỉ là Tần Chiêu cũng không nghĩ tới, Đỗ Việt sau khi bắt mạch, lại lộ vẻ mặt khó xử mà lắc lắc đầu với hắn.

“Ngươi cũng cứu không được?” Tần Chiêu đem Đỗ Việt kéo đến một chỗ không người dưới hành lang.

Đỗ Việt cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân của mình, tựa như lúng túng mở miệng: “… Ta không biết.”

Tần Chiêu sững sờ, không hiểu đây là ý gì.

“Trong cơ thể hắn hỗn hợp vài loại kịch độc, có một hai loại ta không xác định, cũng có thể cứu, thế nhưng ta…” Đỗ Việt tay nắm chặt vạt áo mình, nửa ngày mới thấp giọng nói: “… Ta sợ.”

Y cực sợ loại cảm giác đó, máu tươi nóng bỏng trở nên lạnh lẽo, người một khắc trước còn siết chặt góc áo y, một khắc tiếp theo lại xụi lơ chết cứng, tốc độ nhanh đến mức y thậm chí còn phản ứng không kịp nữa, lại chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt kia dưới ánh trăng trợn trừng hai mắt, chết không nhắm mắt mà nhìn về phía Trường An.

Y không có mặt mũi cùng Tần Chiêu nói, đêm ấy đột nhiên xông ra một nữ tử, không phải y lần đầu tiên đối mặt với thi thể, nhưng là bệnh nhân thứ nhất chân chính trên ý nghĩa của y; càng không có mặt mũi thẳng thắn, chính mình đêm đó thật ra là bị giật mình, sau đó bỗng nhiên ý thức được y trước đây chỉ giúp sư phụ làm trợ thủ trị một ít thương tổn ốm vặt, bây giờ là vùi trong dược lư cả ngày điều phối thảo dược, căn bản không có chân chính một mình đối mặt qua cái gì.

Đỗ Việt kỳ thực cũng rõ ràng, chính mình vẫn luôn được bảo vệ rất tốt, ở Kim Lăng trong nhà có cha mẹ, ở Thương Ngô sơn có sư phụ, đến Trường An, còn có biểu ca, có họ Sở, có Tần Chiêu, tất cả mọi người giúp y đem tất cả xử lý tốt lắm, y chỉ thu thập ở bên cạnh nhìn một chút, yên tâm thoải mái mà tiếp thu là tốt rồi.

Nhưng là…

“… Ta đã đến lễ đội mũ rồi (20 tuổi), nương mấy ngày trước viết thư nói ta đã là người lớn, ta còn luôn như vậy, có phải là rất vô dụng không Tần Chiêu?” Đỗ Việt thanh âm rất thấp, Tần Chiêu phải vô cùng chăm chú mới có thể nghe được.

Tần Chiêu bật thốt lên: “Không phải.”

Đỗ Việt chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong mắt tràn đầy hoảng sợ cùng bất an.

Tần Chiêu nhìn thấy đau lòng, miệng lại vụng về hồi lâu sau cũng kiếm không ra một câu an ủi, liền nghiêm túc nhìn y lắc lắc đầu, “Ta không cảm thấy vậy.”

“… Thế nhưng ta thật sợ, ” Đỗ Việt cau mày, “Nếu như hắn lại chết dưới tay ta, ta liền thật… Ta đời này cũng không muốn tiếp tục học y, cũng không muốn tiếp tục chạm vào thứ gì có liên quan đến nghề y bất luận là đồ vật gì.”

Tần Chiêu quay đầu hướng trong điện nhìn lại một cái, tầm mắt bị một phiến bình phong cẩm tú ngăn cách, sau tấm bình phong là Lý Duyên Trinh đang yên tĩnh nằm đó. Người hoàng đế này ngược lại cũng thật đáng thương, sớm đã không có quan hệ huyết thống, mấy vị nương nương trong hậu cung lại vì hắn chuyên sủng Khương Viện mà dần dần xa lánh, lại bởi vì Tô Thế Dự phong tỏa tiếng gió, chỉ coi là bệ hạ bị bệnh nên ngủ dài, lần lượt thăm viếng căn dặn một phen chính là làm trọn bản phận, trước mắt Lý Duyên Trinh gần như hôn mê, đợi trước giường cũng chỉ có mấy cái thái y cung nữ.

Tần Chiêu tuy có chút thương hại hắn, nhưng nhìn dáng dấp kia của Đỗ Việt, không nhịn được nói: “Ngươi không muốn cứu, ta liền mang ngươi trở về, ta thay ngươi nói với sư ca.”

Nói xong liền kéo y đi, Đỗ Việt lại không hề động đậy mà đứng ở chỗ cũ, chau mày.

Tần Chiêu chần chờ một chút, cẩn thận đưa tay đặt lên bả vai y, tận lực ôn hòa âm thanh hỏi: “Không muốn đi?”

“Ta…” Đỗ Việt há miệng, lại đầy mặt xoắn xuýt nhưng không nói đoạn sau.

“Vậy thì thử xem đi, có sư ca ở đây, còn có ta, không cứu được cũng không có chuyện gì.” Tần Chiêu nói xong mới phát giác nói sai, lại vội vàng bổ sung: “Ngươi là đồ đệ duy nhất của Diệp sư phó.”

Ngươi là đệ tử duy nhất của y thánh.

Câu nói này nện ở trong tai Đỗ Việt đánh đến chấn động, cảm xúc rối như tơ vò biến hết sạch. Duy nhất, chính là chỉ có y, được mời tới, cũng là y, trừ y ra không người nào khác có thể làm được.

Y trầm xuống bất an nóng nảy trong lòng, nặng nề gật gật đầu, lại tiếp tục nhìn Tần Chiêu hỏi: “… Ngươi một lát nữa trở về phủ sao?”

Y thẳng tắp nhìn sang, trong mắt tựa như có vẻ chờ mong, Tần Chiêu trong lòng hơi động, bật thốt lên: “Ta ở ngoài điện cùng ngươi.”

“Được!” Đỗ Việt tươi cười rạng rỡ, một phát bắt được tay Tần Chiêu đặt trên vai y, “Huynh đệ tốt!”

Tần Chiêu cảm thấy lòng bàn tay nóng đến có chút không biết làm sao, nghe vậy ánh mắt đột nhiên buồn bã, “Ta không muốn…”

“Không muốn cái gì?” Đỗ Việt lôi kéo hắn trở về, quay đầu nhìn tới.

Tần Chiêu dừng lại trước cửa điện, kìm lòng không đậu đúng lúc miễn cưỡng áp lời nói trở về đáy lòng, nhìn Đỗ Việt nói: “… Ta không muốn làm khó dễ ngươi, ta chờ ngươi.”

“Là rất khó xử, bất quá tuy rằng ngươi nói không cảm thấy như vậy, nhưng ta đều ngại chính mình vô dụng, cũng không thể như ông già nghĩ trốn đi?” Đỗ Việt gãi đầu một cái, hướng trong điện liếc mắt nhìn, “Tần Chiêu, ngươi không cần luôn đứng chờ ở đây, lúc ta đi ra có thể nhìn thấy ngươi là được.” Y đối Tần Chiêu cười cười, quay người hít sâu một hơi, đi vào tẩm điện, cung nữ lập tức đem cửa điện đóng lại.

Tần Chiêu rũ mắt xuống, âm thầm ở ngoài điện đứng thành một pho tượng đá.

Ánh đèn đốt lên lại tắt, một đêm lại một ngày, chỉ có nhóm cung nữ lấy thuốc thay nước vội vàng ra vào, Đỗ Việt thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, mỗi lần đều có thể nhìn thấy thân ảnh thẳng tắp đứng trước cửa điện, không để ý tới tư vị tế phẩm trong lòng, lại chuyên tâm vùi đầu vào việc thi châm.

Thẳng đến buổi tối ngày hôm sau, Tần Chiêu bỗng nhiên nghe thấy trong điện một trận huyên náo, ngay sau đó cửa điện liền bị người đẩy ra, bóng người màu xanh nhào ra vô cùng hưng phấn trực tiếp ôm lấy hắn, “Tần Chiêu, tỉnh rồi! Tỉnh rồi! Ta làm xong, hắn đã tỉnh lại!”

Tần Chiêu hơi cứng đờ, ngược lại ôm lấy y, ánh mắt nhu hòa, “Ừm.”

Bên trong tẩm điện, Lý Duyên Trinh rốt cục thức tỉnh, sắc mặt hắn vẫn hiện ra suy yếu tái nhợt, nhãn thần trống rỗng nhìn chăm chú trướng đỉnh một lúc lâu, bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi: “Khương Chiêu nghi đâu?”

“Hồi bẩm bệ hạ, Khương Chiêu nghi ngay thời điểm mưu hại ngài đã sợ tội tự sát.”

Lý Duyên Trinh trầm mặc trong chốc lát, nhắm mắt lại thở dài một cái, dường như cực kỳ mệt mỏi, lại phân phó nói: “Thôi, theo nghi lễ hảo hảo an táng nàng đi.”

Tin tức bệ hạ tỉnh lại suốt đêm truyền đến Tô gia, Tô Thế Dự cuối cùng cũng coi như an tâm xuống, gật đầu cám ơn cung nhân đã truyền lời tới.

Thời điểm Linh Lung ôm cầm phổ (đàn) từ giữa phòng đi ra nhìn thấy cung nhân cung kính rời đi, kỳ quái nói: “Đại nhân còn có chính vụ phải bận rộn?”

Nàng không mặc bạch thường (váy trắng) nữa, đổi lại một bộ y phục sắc đỏ, trên mái tóc đen như mây kia cài chính là cây ngân trâm hồng ngọc, tôn lên nét tươi đẹp động nhân.

“Một chút việc vặt thôi.” Tô Thế Dự tiếp nhận cầm phổ lật xem, một tay khác đặt trên mộc đàn thử âm luật, giai điệu lưỡng lự mờ mịt quanh quẩn vang lên.

Linh Lung ngồi bên cạnh y, bộ dạng phục tùng nhập thần lắng nghe.

Tô Thế Dự thả xuống cầm phổ trầm ngâm giây lát, bỗng nhiên cười nói: “Cái này cũng làm cho ta nghĩ tới một thủ khúc khác.” Dứt lời ngón tay vừa chuyển, dây thanh cầm khẽ run, làn điệu dân gian ôn nhuyễn như gợn sóng chậm rãi đẩy ra.

Khúc nhạc dạo vừa mới vang lên, ánh mắt Linh Lung phút chốc sáng một cái, “Đây là điệu hát ru hài tử ngủ của Lâm An!” Nàng hơi nhắm mắt, theo tiếng đàn hừ nhẹ, giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu.

Tô Thế Dự nhạy bén từ trong ngữ khí vui mừng của nàng phát giác ra một tia hoài niệm, nghiêng đầu lẳng lặng mà nhìn nàng chốc lát, nhẹ giọng mở miệng: “Ngươi biết thủ khúc này?”

Y nhìn thấy Linh Lung hơi dừng lại một chút, lập tức mở mắt ra cười cười, nói: “Nô ngẫu nhiên nghe được, liền nhớ kỹ. Đại nhân ngài làm sao mà biết được thủ khúc này?”

“Mẫu thân ta là người Lâm An, khi còn bé được nghe nàng xướng qua, sau đó liền dạy ta khúc đàn.” Tô Thế Dự ôm cầm phổ đứng dậy, đối với nàng cười nói: “Sắc trời đã tối, ta cũng không quấy rầy nữa, ngươi nghỉ ngơi sớm chút.”

Linh Lung sững sờ, cùng y đứng lên, không có dấu hiệu nào đưa tay liền kéo ống tay áo y lại, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Nếu sắc trời đã tối, bên ngoài sương hàn lại dày, đại nhân hà tất khổ cực trở lại, không bằng lưu lại đi.”

Tô Thế Dự kinh ngạc nhìn nàng một cái, lắc đầu cười khẽ: “Ngươi biết rõ ta đã có người trong lòng.”

“Nhưng mà người trong lòng đại nhân cũng không ở bên cạnh, không phải sao?” Linh Lung nói, “Đại nhân xuất thân như vậy, tam thê tứ thiếp cũng không phải là bất thường, huống hồ nô không còn ước mong gì khác, chỉ nguyện chân thành phụng dưỡng đại nhân.”

“Không ở bên người, nhưng ở trong lòng.” Tô Thế Dự cười nói, “Tình ý của ngươi lần này ta tâm lĩnh.”

Linh Lung chậm rãi buông ống tay áo y ra, tựa như tự giễu cười nói: “Đại nhân hà tất giải thích này đó, xét đến cùng, bất quá là ghét bỏ thân phận vũ cơ thấp kém của nô, sợ làm bẩn thân phận ngài đi.”

Tô Thế Dự bất đắc dĩ thở dài, xoay người đối diện nàng, “Ta cũng chưa từng xem nhẹ ngươi, ngươi cần gì phải xem mình là lấy sắc thị nhân, tự coi nhẹ mình.”

Linh Lung bình tĩnh liếc mắt nhìn y, chợt tiến lên ôm lấy y, hai má dán lên lồng ngực ấm áp, tay vẫn chưa có động lác lại đúng lúc bị Tô Thế Dự nắm chặtt cổ tay, khí lực không nặng, lại làm người không động đậy được. Nàng dừng trong nháy mắt, liền lui về, Tô Thế Dự tùy theo buông lỏng tay ra, Linh Lung cúi đầu vuốt ve cổ tay mình, cười khổ một tiếng: “Là nô mạo phạm, kính xin đại nhân thứ tội.”

“Không có gì, nghỉ sớm một chút đi.” Tô Thế Dự cười nhạt, cất bước rời đi, y đi tới trước cửa chợt nghĩ tới điều gì, quay đầu lại, “Đúng rồi.”

Linh Lung ngẩng đầu nhìn về phía y.

“Bộ đồ này rất thích hợp với ngươi.”

Nàng đối diện y trông thấy cái nhìn này tràn đầy ý cười, trong lòng Linh Lung vô cớ khẽ động, ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn Tô Thế Dự rời đi, một hồi lâu sau, nàng mới trở lại trước bàn trang điểm ngồi xuống, tay dò vào trong tay áo rút ra một cây chủy thủ, phong mang sắc bén. Linh Lung nhìn dao găm, lại sững sờ ngẩng mặt lên, chợt nhìn thấy chính mình trong gương đồng mang theo ý cười, nàng mím môi cong lên, lại tiếp tục sờ sờ trâm gài tóc trên đầu, nửa ngày, không nhịn được khẽ cười thành tiếng, đem dao găm đặt lại trong ngăn kéo.

Còn có chút thời gian, tạm thời không nóng vội, thứ cho nàng chờ một chút, đợi thêm một chút nữa.

Ngoài cửa sổ bỗng nhiên bắt đầu mưa, dầy đặc đánh dưới mái hiên.

Tô Thế Dự liếc mắt nhìn ra ngoài, dưới hành lang đèn đuốc chập chờn, chiếu ra dưới bóng đêm gió thổi mưa rơi, y thu tầm mắt lại, tiếp tục đối Tô Bạch phân phó nói: “Nàng là người Lâm An, điều tra manh mối này sẽ nhanh hơn, phái thêm nhiều người đi điều tra.”

Tiếng mưa rơi dần dần lớn lên, kích khởi khí tức cỏ cây bùn đất, tích ra một vũng nước trên con đường lát đá xanh đến cung điện, bên trong Kiến Chương cung đèn đuốc mơ hồ. Đêm chìm như mực, tiếng sấm ầm ầm, đột nhiên nổ vang, giữa màn trời đen kịt chẻ ra một đạo ánh sáng thiêu bạch, bạch quang tiếp theo khiến cung điện rộng lớn ầm ầm sụp đổ, sụp đổ.

Sấm vang chớp giật, mưa to như thác.

Có người bung dù đứng nhìn trong bóng tối, thấy thế hài lòng quay người rời đi, giẫm lên tiếng thét chói tai của đám cung nhân từng bước một đi xa, nước mưa dọc theo chiếc dù chảy xuống, tích trên đầu vai, rơi vào trong thời tiết mùa đông lạnh lẽo đến tận xương.

Hôm sau trời vừa sáng, vì an ổn triều cục, Lý Duyên Trinh cường ngạnh chống đỡ bệnh thể thượng triều.

Trên triều chính có Sở Minh Duẫn cùng Tô Thế Dự, kì thực cũng không có gì cần hắn lại thương nghị quyết đoán, Lý Duyên Trinh đơn giản hỏi ý một phen, liền chuẩn bị tan triều, không ngờ Công bộ Thượng thư Nhạc Vũ Hiên bỗng nhiên ra khỏi hàng, chắp tay nói:

“Khởi bẩm bệ hạ, vi thần có chuyện quan trọng bẩm tấu lên.”

“Ái khanh cứ nói không sao cả.”

Nhạc Vũ Hiên ngồi dậy, trầm giọng nói: “Đêm qua đột nhiên rơi xuống mưa to, dẫn đến điện Ngọc đường ở trong Kiến Chương cung đột nhiên sụp đổ, tử thương mười mấy cung nhân.”

Lý Duyên Trinh gật gật đầu, than thở: “Đáng tiếc, xử lý thỏa đáng đi.”

“Đây cũng không phải là chuyện quan trọng thần muốn nói, kính xin bệ hạ nghe thần nói tỉ mỉ.” Nhạc Vũ Hiên nói, “Đêm qua tuy là một đợt mưa nặng hạt, nhưng vẫn chưa tới mức có thể làm sụp đổ cung thất, hơn nữa cung điện rộng lớn như thế lẽ nào lại yếu ớt như vậy? Thần trong lòng nghi hoặc, liền tỉ mỉ dò xét một phen, quả nhiên phát hiện điện Ngọc Đường rõ ràng có dấu vết ăn bớt nguyên vật liệu, tất nhiên là lúc trước có người nhân cơ hội tham ô vơ vét của cải, làm việc qua loa. Mặt khác thỉnh bệ hạ suy nghĩ một chút, nếu lúc kiến tạo có vấn đề, lẽ nào sẽ chỉ có nơi này xảy ra vấn đề sao?”

Không cần nói cũng biết. Chúng thần thấp giọng nghị luận, gật đầu liên tục.

Nhạc Vũ Hiên quét nhìn một vòng, tiếp tục nói: “Theo thần nhìn thấy, năm đó giám sát xây dựng Kiến Chương cung với Kha Vu đại nhân có hiềm nghi nặng nhất. Vu đại nhân đối với việc xây dựng này có thể nói là toàn quyền nắm giữ, huống hồ khi Kiến Chương cung làm xong, hắn lập tức điều nhiệm (thuyên chuyển công tác) rời kinh thành, khó tránh khỏi có nghi ngờ sợ tội bỏ trốn.”

Lý Duyên Trinh vẫn còn suy nghĩ bất định, lúc này Ngự Sử Nghiêm Diệp cũng đứng dậy, “Thần cũng có sự tình muốn tấu.”

“Ái khanh mời nói.”

“Thần cả gan, kết tội Vu đại nhân nhận hối lộ, kết bè kết cánh! Trước tiên miễn nói đến việc Nhạc đại nhân đề cập, riêng trong tay thần cũng nắm giữ rất nhiều chứng cứ phạm tội của Vu đại nhân, tiền tham ô con số kinh người, quan trọng nhất là, ” Nghiêm Diệp dừng một chút, “Thần dám khẳng định Vu đại nhân là vì người khác trắng trợn vơ vét của cải, thế lực sau lưng rắc rối khó gỡ, chỉ sợ là liên quan đến rất nhiều người.”

Lời vừa nói ra, vài tên quan lại không khỏi hơi biến sắc. Sở Minh Duẫn thần sắc tự nhiên, hơi nhíu đuôi lông mày.

Mà Tô Thế Dự cũng không khỏi nhìn Nghiêm Diệp nhiều hơn một cái, cảm thấy có chút kỳ quái. Chư vị Ngự Sử muốn kết tội quan lại, tự nhiên có thể thẳng bẩm báo bệ hạ, nhưng trên thực tế tất cả sổ con muốn bẩm tấu trước tiên đều phải giao cho Tô Thế Dự thẩm duyệt, đã trở thành quy củ ngầm hiểu của Ngự Sử đài, mà Nghiêm Diệp người này am hiểu sâu đạo nịnh hót lấy lòng, làm sao sẽ đột nhiên tự ý bẩm báo?

“Thần cho là Nghiêm đại nhân nói có lý.” Nhạc Vũ Hiên tiếp nối nói, “Vu đại nhân dù sao chỉ là một viên quan giám sát công sự, chức vị cũng không cao lắm, nếu như không phải sau lưng có người chống đỡ, chỉ sợ là không dám lớn mật như thế. Bệ hạ, Kiến Chương cung là vì ngài mà xây, ăn bớt nguyên vật liệu qua loa cho xong, đây không thể nghi ngờ là đem an nguy của ngài không để ý, lại giống như có liên lụy đến việc lần này, phải chú trọng!”

“Ái khanh nói rất có lý.” Lý Duyên Trinh suy nghĩ chốc lát, nhìn về phía Tô Thế Dự, “Đã như vậy, liền khổ cực Tô ái khanh nhanh chóng điều tra rõ, xử trí chặt chẽ đi.”

“Thần lĩnh mệnh.”

“Sư ca, đã có ba người bị Ngự Sử đài mang đi thẩm vấn, e rằng không lâu nữa sẽ tra ra ngươi.” Tần Chiêu ngữ khí có chút nghiêm nghị.

“Nào chỉ có e rằng, đây rõ ràng là hướng về phía ta.” Sở Minh Duẫn mạn bất kinh tâm nói, “Một tên tiểu quan đã rời kinh từ lâu tính là gì, bất quá chỉ là lời dẫn thêu dệt, muốn lật đổ ta mới là chính đề.”

Tần Chiêu có chút lo lắng, “Chúng ta không thể ngồi chờ chết.”

Sở Minh Duẫn câu lên một tia ý cười lạnh nhạt, bỗng nhiên nói: “Chuyện Đàm Kính hỏa dược ngươi điều tra thế nào rồi?”

Tần Chiêu không biết hắn vì sao hỏi cái này, nhưng cũng thành thật đáp: “Ngoại trừ đơn hàng lớn của chúng ta, Đàm Kính lợi dụng chức vụ còn có nơi dự trữ khác, những hỏa dược này cuối cùng sưu tra ra được đã chuyển giao cho bộ binh, mỗi khắc đều đăng ký trong danh sách, không có vấn đề.”

“Đàm Kính cùng Nhạc Vũ Hiên, hai vị Công bộ Thượng thư, thời điểm chuyển giao chức vụ giữa bọn họ, làm sao ngươi biết sẽ không có sơ hở? Bộ binh bắt được phân lượng, lại còn không phải là hắn cấp?” Sở Minh Duẫn chậm thanh nói, “Lúc trước vụ án Đàm Kính ta liền cảm thấy có chút không đúng, bây giờ xem ra, bản thân Đàm Kính hắn chỉ là quân cờ bị vứt bỏ.”

Tần Chiêu tỉnh ngộ, “Nhạc Vũ Hiên có vấn đề?”

“Thừa dịp bọn họ công kích ta, chẳng lẽ không phải là cơ hội tốt để ta phản kích?” Sở Minh Duẫn ý cười dần sâu, trong mắt lại không một tia nhiệt độ, “Người một khi đắc ý, liền khó tránh khỏi quên mất chính mình là ai. Ngươi bây giờ lập tức đi thăm dò, tuyệt đối phải đem người kia triệt để bắt tới.”

“Vâng, ta đây liền đi điều tra Nhạc Vũ Hiên.” Tần Chiêu nói rồi đi ra ngoài.

Sở Minh Duẫn gọi lại hắn, “Thêm nữa còn một người.”

“Ai?”

“Ta chán ghét nhất là người nay Tần mai Sở*.” Sở Minh Duẫn giơ tay chống cằm, “Nghiêm Diệp.”

*Tráo trở bất thường hay lật lọng.

Tần Chiêu hiểu rõ, gật đầu đáp: “Đã hiểu.”

Thư phòng yên tĩnh trở lại, Sở Minh Duẫn dựa lưng vào trên ghế, nhắm mắt trầm tư, bếp lò điêu khắc bằng kim loại chậm rãi phun ra làn khói mờ mịt, khí tức an thần hương lặng yên dung tán vào không trung.

Không biết qua bao lâu, một Ảnh vệ vội vàng gõ cửa tiến vào, “Chủ thượng, người Ngự Sử đài chặn trước phủ, muốn vào sưu tra.”

Sở Minh Duẫn chậm rãi mở mắt ra, nhãn thần nhìn không thấu.

Trước cửa phủ quả nhiên vây quanh binh vệ Ngự Sử đài, Ngự Sử Trung Thừa đứng ở trước nhất, liếc nhìn Sở Minh Duẫn xuất hiện, thờ ơ nói: “Sở đại nhân ngược lại giáo chúng ta đợi lâu.”

Sở Minh Duẫn nhìn quét qua, “Tô Thế Dự đâu?”

Ánh mắt Ngự Sử Trung Thừa chớp động giật mình một chút, không trả lời ngay. Hắn mới vừa nhận được tin tức có khả năng liên quan đến Sở Minh Duẫn, sai người hồi báo đồng thời chính mình dẫn người lại đây sưu tra, bất luận khẩu cung kia lập lờ nước đôi là thật hay là giả, hắn trước tiên sưu tra một phen, cho dù việc này cùng Sở thái úy không quan hệ, cũng mượn cơ hội cơ sát nhất sát (đánh đòn phủ đầu) cái tên hung hăng kiêu ngạo này. Ngự Sử Trung Thừa lấy lại bình tĩnh, đáp: “Tô đại nhân còn có chuyện quan trọng khác cần xử trí, bắt giữ sưu tra là ta quản lí, vẫn hi vọng Sở đại nhân có thể phối hợp một chút.”

Sở Minh Duẫn không lên tiếng, vành môi mím chặt.

Ngự Sử Trung Thừa đợi trong chốc lát, không nhịn được cất bước tiến lên, “Sở đại nhân chống cự như vậy, chẳng lẽ là…”

Tiếng nói im bặt đi, bởi vì ngay khoảnh khắc hắn bước lên thềm đá, người hầu bên cạnh Sở Minh Duẫn gần như cùng lúc đó rút kiếm ra khỏi vỏ, nhắm thẳng về phía quanh người hắn uy hiếp. Ngự Sử Trung Thừa một bước cứng ở nơi đó, sắc mặt hơi xanh lên, nhìn chằm chằm mũi kiếm trước mắt, “Sở đại nhân, Ngự Sử đài chúng ta là phụng lệnh bệ hạ tra rõ án này, ngươi đây là công nhiên phản kháng, muốn uy hiếp tính mạng ta hay sao?”

Sở Minh Duẫn rốt cục nhìn về phía hắn, lạnh giọng mở miệng: “Muốn điều tra ta, để Ngự Sử đại phu tự mình đến, ngươi tính là thứ gì?”

Ngự Sử Trung Thừa sắc mặt triệt để thay đổi, mạnh mẽ trừng hắn một cái, lại tiếp tục nhìn về mũi kiếm lấp lóe hàn quang trước mắt, đè lại hỏa khí lui về chỗ cũ, gọi qua một tên thuộc hạ. Thuộc hạ được phân phó, vội vã lên ngựa chạy như bay.

Tầm mắt Ngự Sử Trung Thừa lần thứ hai rơi xuống trên người Sở Minh Duẫn, giận dữ cười, “Sở đại nhân, dù nói thế nào, chúng ta cũng cùng đồng triều nhiều năm, lời này ngài nói ra, thật sự là khiến lòng người lạnh lẽo a. Hay là nên nói có tật giật mình, không biết lựa lời nói nữa nha?”

Đáng tiếc phép khích tướng này rơi vào khoảng không, Sở Minh Duẫn không liếc hắn một cái.

Người hai phe cứ như vậy lặng lẽ giằng co, bầu không khí cơ hồ đọng lại, cuối cùng bị một tiếng vó ngựa chạy gấp rút đánh vỡ.

Tên thuộc hạ kia một mình đi rồi quay lại, tiến đến bên cạnh Ngự Sử Trung Thừa thấp giọng nói cái gì, chỉ thấy sắc mặt Ngự Sử Trung Thừa biến ảo vài lần, rốt cục khó coi đến cực điểm. Hắn hít một hơi thật sâu, gần như là cắn răng hướng về Sở Minh Duẫn thi lễ một cái, nói: “Hạ quan mạo phạm, kính xin Sở đại nhân không nên trách tội!” Sau đó quay đầu phân phó tùy tùng rút về.

“Hắn không chịu tới gặp ta?” Một câu hỏi không hề phập phồng, Sở Minh Duẫn mâu sắc tối tăm không rõ.

Ngự Sử Trung Thừa răng lại cắn vào một chút, hắn tự ý hành động như vậy, trở lại tất nhiên là phải hướng Tô Thế Dự thỉnh tội, cực kỳ có lệ mà đáp: “Thái úy đại nhân thân phận cao quý, há lại có thể tùy tiện mặc người sưu tra, là hạ quan qua loa mạo phạm, kính xin…”

Sở Minh Duẫn vô tâm tiếp tục nghe, quay người đi về trong phủ, ảnh vệ thu kiếm, đi theo phía sau hắn. Sở Minh Duẫn lại đột nhiên dừng bước lại, đứng trong đình.

Sau khi trận mưa kia qua đi, trên đất còn hơi ẩm ướt, gió xuyên đình mang theo hàn ý ướt lạnh, thổi đến mức tay áo hắn khẽ tung bay. Sở Minh Duẫn quay đầu nhìn về phía ảnh vệ bên cạnh, “Đem vũ cơ Tô gia kia mang tới.”