Quận Chúa Xin Hãy Tự Trọng!

Chương 8




Ngụy Viễn lại không lên ngựa, rất có thể là muốn mời ta cùng đi.

Nam sắc tuy mê người, nhưng hai người này thân phận quá nhạy cảm. Ta đã đến tuổi cập kê, việc hôn sự của ta hiện đang là tâm điểm chú ý, càng ít rắc rối càng tốt.

Suy nghĩ một lúc, ta chủ động lên tiếng: "Phía sau ta có cấm quân, sợ làm mất hứng của hai vị. Chi bằng chúng ta chia đường mà đi?"

Ngụy Viễn hiểu ý ta, leo lên ngựa, tiếc nuối thở dài: "Đã từng nghe đồn Quận chúa tinh thông kỹ thuật cưỡi ngựa, vốn tưởng có thể được chiêm ngưỡng một phen!"

Ta đang nhận cung tên từ cấm quân, thầm nghĩ tên này thật biết làm người khác vui vẻ, không nhịn được cười: "Ngươi nghe ai nói vậy? Ngũ hoàng huynh? Lời khen của huynh ấy về ta không thể tin hết được."

Ngụy Viễn có lẽ không ngờ ta sẽ đùa với hắn ta, lập tức tiến lên: "Điện hạ đã không chỉ một lần nhắc đến việc Quận chúa yêu ngựa. Sau khi Doãn Chấp về kinh đã mang theo một con ngựa tốt, điện hạ còn đặc biệt dặn ta để dành một con cho Quận chúa đấy."

Về món quà bất ngờ này ta chưa từng nghe qua. Tuy nhiên, ta chuyển ánh mắt sang con bạch mã oai phong đang được Tạ Du cưỡi.

Bạch mã của Tạ Du ai cũng nghe danh, nghe đồn cực kỳ thông minh. Không chỉ lập nhiều công lớn trên chiến trường mà còn từng cứu mạng Tạ Du.

Chính vì thế, con bạch mã này tính tình kiêu ngạo bướng bỉnh, người thường không thể lại gần. Ngay cả việc cho ăn tắm rửa đều do Tạ Du tự mình làm lấy.

Cảm nhận được ánh mắt của ta, Tạ Du vẫn bất động như núi, mãi đến khi Ngụy Viễn gọi một tiếng Doãn Chấp, hắn mới ghìm cương tiến lên.

Con tuấn mã đến trước mặt ta, hí vang một tiếng, bất ngờ thay lại cúi đầu xuống.



Ta khá ngạc nhiên, tay cũng không chậm trễ, nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngựa trắng muốt của nó.

Bạch mã nhắm mắt lại, có vẻ khá thích thú.


Đã vậy ta cũng không khách sáo, trực tiếp tăng lực vuốt ve, vừa vuốt vừa nói khẽ: "Ngoan lắm, ngoan lắm."

Lúc này, bạch mã hoàn toàn nhắm nghiền mắt, dùng mũi hất vào lòng bàn tay ta. Dáng vẻ thân thiết này không chỉ khiến những người khác mà ngay cả Tạ Du cũng phải kinh ngạc.

"Bình thường có người lại gần, nó đều không thèm để ý." Tạ Du nhướng mày, "Lần đầu tiên thấy tên nhóc này ngoan ngoãn như vậy."

Ngụy Viễn rất có quyền lên tiếng về việc này: "Ta còn chưa được sờ nó lần nào."

Ta hỏi: "Có tên không?"

"Truy Phong." Tạ Du kéo chặt dây cương, để con ngựa đang ngày càng nịnh nọt tránh xa ta, nói: "Trong đợt ngựa mới về này, con nhanh nhất khỏe mạnh nhất cũng là bạch mã, điện hạ đã đặt trước cho Quận chúa rồi."

"Vậy ta cứ giả vờ không biết vậy." Ta đeo ống tên lên lưng.


Tạ Du có thái độ xa cách với ta, thậm chí còn cố ý tránh né.

Ở trong cung bao nhiêu năm, khả năng quan sát này ta vẫn có.



Ta phớt lờ cảm giác nặng trĩu trong lòng, nói với Tạ Du: "Đi đây, Tạ công tử."

Dứt lời, vung roi phi ngựa rời đi.

13

Rừng phong đỏ rực như lửa, ta cưỡi ngựa đi giữa núi non, nghĩ về việc tại sao Tạ Du lại có thái độ lạnh nhạt với ta như vậy.

Cấm quân phía sau cách ta khá xa, giữ một khoảng cách không quấy rầy.

Trong phạm vi săn b.ắ.n đã được thả sẵn thú săn, mục tiêu của ta rất rõ ràng, chỉ muốn thỏ thôi. Nhưng thỏ thể tích nhỏ, di chuyển nhanh nhẹn, thêm vào đó ta cứ nghĩ mãi về Tạ Du, b.ắ.n năm mũi tên đều trượt.

Thất vọng thì không đến mức, chỉ là có chút tiếc nuối, ta còn muốn ăn thỏ nướng cơ mà!

Cấm quân đi theo phía sau thấy vậy, tiến lên hỏi: "Có cần vây đuổi thú săn đến cho Quận chúa không?"

Tâm trạng u ám của ta được quét sạch, không nhịn được có chút buồn cười, lắc đầu.

Cấm quân được điều đến bảo vệ ta đều là những người quen cũ, có thể nói từ nhỏ đã đi theo bên cạnh ta, đối với ta, họ luôn có tâm lý như những người cha già vậy.

Này thì cũng cưng chiều quá mức rồi.