Hách Liên Chương vừa muốn trả lời, nhưng ánh mắt lại bỗng nhiên khựng lại, ta ý thức được điều gì, quay lại, dưới ánh đèn rực rỡ, thấy Tạ Du và những người khác.
Đoàn người này thực sự ồn ào náo nhiệt, ta nhìn thoáng qua, có Tạ Du, Ngụy Viễn, đích trưởng tôn của Chu Thái phó Chu Vân Hạc và nhi tử của Vũ Lâm Tướng quân Hạ Lĩnh.
Phía sau mỗi người đều dẫn theo nữ quyến nhà mình, trong những bộ y phục lộng lẫy.
Những người này vừa muốn hành lễ, Hách Liên Chương lập tức nhẹ nhàng gõ cái quạt dùng để khoe của ta: "Dịp lễ hội, ta đưa tiểu muội trong nhà ra ngoài chơi, không cần phải quá cứng nhắc."
Tiểu muội trong nhà là ta đây không nói gì, chỉ gật đầu chào.
Ngụy Viễn là người khéo léo, cũng rất quen thuộc với bọn ta, lập tức bước ra hỏi: "Nếu không chê, chủ thượng có muốn cùng bọn ta vui chơi không?"
Ta nhướng mày, thầm nghĩ tên nhóc này biết tiến lùi đấy, xã giao tốt nhỉ, tan ca rồi còn đi chơi với cấp trên, thực sự không khiến người ta khó chịu!
Ta và Hách Liên Chương nhìn nhau, thực ra không ngại cùng chơi, nhưng Hách Liên Chương có thể thông cảm với cấp dưới, còn Ngụy Viễn cũng không sao, nhưng những người khác có thể không muốn đi chơi cùng cấp trên trực tiếp.
Thân phận của Hách Liên Chương không tiện nói ra lời này, ta cũng không muốn vòng vo, ném con thỏ bằng sáp trong tay đi, cười nói: "Khó có được dịp tốt, chỉ sợ các vị không tự nhiên."
Những người còn lại bao gồm cả Tạ Du đều nói không sao, ta thở dài, nhỏ giọng nói với Hách Liên Chương: "Ta không tin bọn họ thật sự không sao đâu, ca à, huynh đến cổ đại rồi còn làm kiểu cấp trên chèn ép à!"
Hách Liên Chương dùng chiếc quạt gõ ta một cái.
18
Nếu đã đi cùng nhau, không thể tránh khỏi phải chào hỏi, những nam nhân có mặt ở đây ta đều quen, bọn họ đều nghiêm nghị bịt kín miệng, thậm chí Tạ Du còn hành lễ nam tử với ta.
Thức thời thật đấy.
Thái độ của họ đối với ta cũng lạnh lùng.
Mỗi người đều dẫn theo nữ quyến trong nhà, sơ lược giới thiệu với nhau, muội muội Tạ Du - Tạ Thanh sau khi hành lễ xong, tự nhiên giới thiệu thiếu nữ dịu dàng, văn tĩnh đằng sau: "Đây là biểu muội trong nhà."
À, ta nghĩ, đây chính là biểu muội xa mà Tạ Du sắp đính hôn.
Thiếu nữ luôn cúi đầu, nghe thấy lời này lập tức hành lễ với ta, ta không thể nhìn thấy mặt, chỉ có thể thấy mái tóc như mây và cần cổ trắng nõn khi cúi đầu.
Đúng là phong cách và khí chất của một tiểu thư khuê tú!
Hóa ra là thích kiểu này sao?
Trong lòng ta không khỏi chua xót, cũng có lẫn vài phần thất vọng khó hiểu.
Dù tài giỏi đến mấy, trong vấn đề tình cảm, thực ra cũng không khác gì so với đa số những nam nhân khác.
Ta quan sát thiếu nữ kia quá kỹ, đến mức khiến những người khác đều liếc nhìn, Hách Liên Chương không khách sáo dùng chiếc quạt gõ ta một cái lần nữa.
Ta ôm đầu: "Huynh có thể cho ta một chút mặt mũi không!"
Mọi người đều rất nể mặt cười ra tiếng.
Ở kinh thành, Ngụy Viễn là người quen thuộc nhất, hắn ta dẫn chúng ta đến tửu lâu cao nhất bên sông - Ngọc Huy lâu.
Ngọc Huy lâu nằm trên bờ sông, ban đêm đèn sáng rực rỡ, chiếu bóng sáng trên mặt nước; bên trong vẳng lại tiếng ca, gió thổi mang theo mùi rượu xộc vào mũi, chưa tới nơi cũng đã cảm nhận được không khí vui vẻ náo nhiệt.
Quả thực là một nơi phú quý.
Ta và Hách Liên Chương đi trước, Ngụy Viễn và Tạ Du đi sau chúng ta nửa bước.
Tạ Du đi bên cạnh ta, giữ khoảng cách không mạo phạm, bước chân điềm đạm, dọc đường ta thậm chí còn ngửi thấy mùi hương từ y phục của hắn.
Nhẹ nhàng và thanh cao, có chút lạnh lẽo, không chỉ thơm tho mà còn rất hợp với thẩm mỹ của ta.
Triều đại này rất coi trọng việc xông hương, trong cung thì dùng hương nồng ấm, nhưng ta lại ưa những loại hương lạnh nhạt.