Tần Tê biết nguyên nhân là vì mình nhưng nàng cũng không muốn thế, nhưng nàng luyến tiếc phải cùng Cố Ly xa nhau:
“Ly tỷ tỷ, xin lỗi. Nhưng Tê Tê không muốn rời xa tỷ.”
“Ta biết.”
Cố Ly rất thoải mái, nếu đã quyết định dẫn theo Tần Tê, nàng sẽ lo lắng làm thế nào để bảo vệ tốt nhất cho Tần Tê mà không nghĩ Tần Tê không đi thì sẽ như thế nào.
Bên phía Vệ gia vẫn chưa xác định ngày lên đường, đoàn sứ giả đầu tiên Chính Duẫn Đế phái đi đã trở về. Sứ giả mang theo thư của hoàng đế Lăng quốc, trong thư nói họ cực kỳ phẫn nộ với hành vi của Hi La công chúa Giang Niệm Vi, đồng thời cảm thấy áy náy vì đã gây nên phiền phức cho Minh Tịch, Hoàng đế Lăng quốc đồng ý dâng lên vạn lượng vàng, châu báu gấm vóc bồi tội, chỉ cầu Minh Tịch đừng giết Giang Niệm Vi, đuổi nàng về Lăng quốc.
Chính Duẫn Đế tìm đến Tả tướng Tần Văn Uyên bàn bạc chuyện này:
“Hi La công chúa đã chết. Tuy không liên quan đến chúng ta nhưng xem ra ý của hoàng đế Lăng quốc vẫn rất xem trọng nữ tử này. Ái khanh cảm thấy việc này nên xử lý thế nào?”
Tần Văn Uyên đã nghe đệ đệ nói về chuyện của Vệ gia:
“Theo vi thần thấy, lần này nước chúng ta vừa khéo có thể phái người đưa di hài Hi La công chúa về Lăng quốc. Người của Vệ Quốc Công phủ có thể sắm vai hộ vệ hộ tống như trước, như thế đã giúp được người Vệ gia, một khi có biến, người của Vệ gia cũng bảo vệ được sứ giả của chúng ta thuận lợi rút về nước.”
Chính Duẫn Đế gật đầu:
“Vốn dĩ là chuyện tốt giữa hai nước lại xảy ra quá nhiều rắc rối.” Ngẫm lại hắn liền thấy phiền lòng.
Tần Văn Uyên nhắc nhở:
“Nghe Toại An quận chúa nói, Hi La công chúa chết vì căn bệnh lạ. Xem ra hoàng đế Lăng quốc dĩ nhiên đã biết mục đích đến đây của Hi La công chúa. Nước ta không thể không phòng bị!”
Chính Duẫn Đế trầm ngâm giây lát:
“Bảo Vệ gia ở biên ải chuẩn bị, vừa tiếp ứng người Vệ gia, vừa phải làm tốt việc chuẩn bị tác chiến. Nghe nói Vệ gia tìm Toại An giúp đỡ?”
Tần Văn Uyên gật đầu:
“Bẩm, phải. Không chỉ có Toại An quận chúa đồng ý, ngay cả Tê Tê cũng muốn đi. Trưởng công chúa và Văn Bác đã đồng ý.”
Chính Duẫn Đế lo lắng:
“Quá nguy hiểm?”
“Tê Tê kiên quyết muốn đi, chúng thần cũng hết cách, cũng may Toại An quận chúa võ công cao cường, án chừng sẽ không xảy ra chuyện.”
Tần Văn Uyên tuy là nói vậy nhưng trong lòng vẫn không yên. Hắn không đồng ý cho Tần Tê đi theo, tuy thấy Tần Tê ngoan ngoãn nghe lời, một nổi tính lên thì quả là chẳng ai cản được.
“Vậy phải phái đội bảo vệ.” Thoáng chốc Chính Duẫn Đế đã chuyển trọng tâm từ đại sự giữa hai nước thành an toàn của Tần Tê.
Tần Văn Uyên không đồng ý:
“Hoàng thượng, vi thần cho rằng như vậy không thích hợp, nếu phái lực lượng hùng hậu đi trước: thứ nhất không phù hợp yêu cầu sứ giả, thứ hai khiến cho Lăng quốc hoài nghi. Theo vi thần thấy, vẫn nên ngăn chặn tin tức Tê Tê rời khỏi thành, không để người khác biết nàng đi Lăng quốc, hơn nữa Toại An quận chúa ở bên bảo vệ như vậy mới ổn thỏa.”
Chính Duẫn Đế suy tư nửa ngày:
“Được rồi, chuyện này giao cho ngươi phụ trách. Nhất định phải đảm bảo Tê Tê bình an trở về, trẫm sẽ chỉ hôn Tê Tê và Toại An.”
Tần Văn Uyên mỉm cười:
“Vi thần thay mặt Tần gia tạ long ân của hoàng thượng.”
Mùa thu đã đi qua, tiết trời dần lạnh, lá cây trong kinh thành từng lớp từng lớp rơi xuống, có cảm giác hiu quạnh.
Minh Tịch phái đoàn sứ giả thứ ba hộ tống thi thể của Giang Niệm Vi xuất phát. Cố Ly và Tần Tê cùng người của Vệ gia cải trang thành người của đoàn sứ giả cùng xuất phát. Vì rút gọn nhân số, lần này không dẫn theo bốn Mê. Ăn uống sinh hoạt suốt dọc đường đều phải tự mình ra tay. Cố Ly cảm thấy không có vấn đề gì, cuộc sống của nàng vốn là như vậy, Tần Tê cũng cảm thấy ổn vì nàng có Cố Ly.
Bởi vì phải hộ tống quan tài cho nên hành trình của đoàn sứ giả không thể nhanh, Vệ gia chia thành mấy nhóm nhỏ, nhóm đầu đến Lăng quốc điều tra tình hình.
Mãi đến khi trước ngày xuất phát, Cố Ly cũng không nhận được thư hồi âm của thư viện. Nàng tin thư viện sẽ không bỏ mặc lời cầu viện của mình. Đến giờ chưa có tin tức, có lẽ sợ lúc hồi âm nàng đã đi, nói như vậy, thư viện chắc chắn phái người đến thẳng Lăng quốc hội hợp với nàng.
Tình hình bên trong Minh Tịch, đoàn sứ giả xuôi gió xuôi nước xuất phát mà không có bất kỳ chuyện gì xảy ra. Theo hành trình trước một ngày rời khỏi lãnh thổ Minh Tịch tiến vào lãnh thổ nước khác. Mục Quốc là nước nhỏ, kẹp giữa Minh Tịch và Lăng quốc, nhiều năm qua dựa vào bảo vệ của hai nước lớn mà mạnh mẽ tồn tại.
Mục Quốc cũng có công chúa đang theo học tại Phi Diệp Tân, nhưng cũng không phải đệ tử nhập thất, Cố Ly cũng không có nhiều giao tình. Lần này quá cảnh, Cố Ly cũng không tính tìm người ôn chuyện.
Từ khi rời khỏi Minh Tịch tiến vào Lăng Quốc, bọn họ đã đi con đường ngắn nhất. Con đường này chỉ cần năm ngày có thể đi qua Mục Quốc, dọc đường Cố Ly và Tần Tê đều giả trang cung nữ che giấu tai mắt. Tần Tê cảm thấy hứng thú với trang phục này. Nàng biết mình vướng tay vướng chân cho nên mỗi ngày đều rất nghe lời, tuyệt đối không gây phiền phức cho mọi người. Trong lòng Cố Ly còn nghĩ về hồi âm của thư viện, từ đầu đến cuối vẫn chưa nhận được.
Mục Quốc nhận được tin tức đoàn sứ giả Minh Tịch quá cảnh, nên đặc biệt cử quan viên phụ trách tiếp đãi và hộ tống. Lộ trình năm ngày, trôi qua rất nhanh. Đoàn sứ giả vừa qua Mục Quốc tiến vào biên cương Lăng Quốc thì đã có quan viên Lăng Quốc đến tiếp đãi.
Trưởng đoàn sứ giả là vị quan Lễ bộ, tên là Tưởng Chí Trăn, quan viên tiếp đãi Lăng Quốc sau một hồi khách sáo thì sau đó họ được dẫn đến dịch quán Hoàn An Thành-thành nhỏ biên quan Lăng Quốc.
Cố Ly và Tần Tê đi cùng những người khác trong đoàn sứ giả xuống ngựa, do ở biên quan, nên ở đây sứ giả qua lại ở đây chờ vào thành rất nhiều, cho nên quy mô dịch quán không nhỏ, bên trong bố trí cũng tốt. Cố Ly và Tần Tê được phân đến một gian phòng khách ở lầu hai. Những người khác vẫn đang sắp xếp đồ đạc, hai người họ thì rảnh rỗi nhất. Hai người đều là lần đầu tới Lăng Quốc, nhất là Tần Tê, rất muốn đi tham quan. Cố Ly không muốn rước lấy phiền phức, lần này các nàng tới cứu người, một khi bị người khác phát hiện thân phận sẽ làm chậm trễ việc lớn.
Tần Tê nghe Cố Ly phân tích tình hình trước mắt liền không muốn ra ngoài nữa. Suốt dọc đường nàng đều ở trong xe ngựa nhàm chán, lúc này cơ thể rất mệt mỏi. Nếu không được ra ngoài, Cố Ly bèn ở trên giường dựa vào cột giường trò chuyện với nàng. Buổi tối lúc dùng bữa, Tần Tê không muốn xuống dưới ăn cùng đám đông. Cố Ly xuống dưới múc cơm nước cho hai người rồi bưng lên ăn cùng nàng. Sau đó Cố Ly lại đi nấu nước nóng để Tần Tê rửa mặt và nghỉ ngơi trên giường.
“Ly tỷ tỷ không nghỉ ngơi sao?” Lúc này mặc dù Tần Tê rất mệt nhưng ánh mắt vẫn rất sáng.
Lời này... dường như để lộ tín hiệu nào đó. Cố Ly xoa đầu Tần Tê:
“Lát nữa ta phải qua bên Vệ gia xem có tin tức mới nào chưa, dù sao ta vẫn đến giúp một tay.”
“Muội cũng muốn đi.” Tần Tê kéo vạt áo Cố Ly.
Cố Ly cười:
“Bộ dạng này của muội...”
Lúc này Tần Tê tóc đen rối tung, đã cởi áo khoác, chỉ còn áo trong. Lăn trên giường nãy giờ đã sớm mất trật tự. Cố Ly nhìn da thịt lộ ra từ cổ áo của Tần Tê, nàng thật sự rất muốn nhào tới ngay và luôn.
Tần Tê cảm nhận được ánh mắt của Cố Ly, nàng cúi đầu nhìn bản thân: “Muội... muội chờ tỷ trở về.” dáng vẻ này của nàng không khiến Ly tỷ tỷ mắc câu, quả là người khó mê hoặc!
Cố Ly chợt cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ thắm kia, tay lướt qua cổ áo mở rộng, đầu ngón tay mang theo lạnh lẽo chạm vào xương quai xanh của Tần Tê, mãi cho đến khi trên da thịt Tần Tê ửng đỏ tê dại:
“Để đó, chờ ta trở lại ăn.”
Tần Tê không phục:
“Ly tỷ tỷ hư quá!”
Cố Ly cười, chặn miệng Tần Tê lại, sau đó nói:
“Nhỏ thôi, hay là ta để muội ăn, thế nào?” Nàng rất sủng ái Tần Tê.
Miệng Tần Tê bị bịt lại, chỉ có đôi mắt to tròn chớp chớp, nghe thấy Cố Ly chuẩn bị hiến thân, cả lông mày nàng cũng nhúc nhích, nghĩ đến cơ thể xinh đẹp của Cố Ly, ây da! Nước miếng chảy đến tay Cố Ly!
Cố Ly cảm thấy tay ướt ướt, nàng buông tay ra nhìn, toàn là nước bọt trong suốt. Nàng khog6 còn lời nào để nói, nàng nhìn nhìn Tần Tê:
“Muội nói xem bây giờ làm sao?”
“Muội... muội lau cho tỷ.” Tần Tê thẹn thùng muốn chết, lúc này luống cuống tay chân đi tìm khăn.
“Không sao, Ta đi rửa tay là được. Muội ngủ một giấc chờ ta trở về.” Cố Ly lúc này đã đứng lên, nàng phát hiện nếu tiếp tục dính với Tần Tê nàng sẽ không thể ra khỏi căn phòng này.
Xuống lầu, ở trong căn phòng nhỏ ở hậu viện của dịch quán, người của Vệ gia đã bàn bạc. Nhìn thấy Cố Ly đến liền muốn đứng dậy hành lễ, Cố Ly vội xua tay ngăn cản. Bây giờ trên người nàng là y phục cung nữ không tiện bại lộ thân phận. Nàng dời ghế đến cạnh cửa, ở chỗ này vừa vặn có thể ngẩng đầu nhìn phòng của Tần Tê, như vậy nàng mới yên tâm.
Cố Ly hỏi:
“Có tin tức mới không?”
Đại thiếu gia Vệ gia Vệ Tử Việt nói:
“Quận chúa, người của chúng ta mai phục ở kinh thành báo cáo binh đội Lăng Quốc có chút điều động. Vị trí của đại tỷ ta cũng thăm dò ra, nhưng không ở trong nội thành, mà ở trong biệt viện giữa núi ở ngoại thành.”
Cố Ly nhướng mày:
“Ngoại thành?”
Vệ Tử Việt gật đầu:
“Cho nên trước mắt, kế hoạch của chúng ta là chờ trước khi đoàn sứ giả vào thành chúng ta sẽ ra ngoài đơn độc hành động. Quận chúa thấy thế nào?”
Cố Ly lắc đầu:
“Các người lập kế hoạch tốt lắm. Ta sẽ toàn lực hỗ trợ.”
“Đa tạ quận chúa.”
Cố Ly suy nghĩ, hỏi:
“Giang Việt Hiên thì sao?”
Vệ Hàm Kỳ trở thành quận chúa hòa thân gả cho Giang Việt Hiên. Nếu Vệ Hàm Kỳ bị giam lỏng vậy tình hình của Giang Việt Hiên thì sao?
Người Vệ gia nhìn nhau, có chút tức giận. Vệ Hàm Anh:
“Nghe nói Giang Việt Hiên vẫn ở trong kinh thành, dường như đã quên sự tồn tại của đại tỷ.”
Cố Ly lạnh lùng mỉm cười, hoàng tộc Lăng Quốc có mấy người tốt? Nàng kế thừa sự chán ghét người trong tộc từ Giang Phong Mẫn, hơn nữa Giang Niệm Vi làm hại Tần Tê, nàng chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì với hoàng tộc của Lăng Quốc.
Cố Ly nghe xong phản ứng của người Vệ gia, nàng cũng không nói thêm gì. Nàng cáo từ mọi người, trở lại tiểu lâu, Tần Tê đang nằm trên giường ngẩn người.
“Muội nghĩ gì?” Cố Ly hỏi.
“Muội đang nghĩ nếu không gặp Ly tỷ tỷ, bây giờ muội sẽ ra sao.”
Tần Tê cảm thấy nhàm chán, cũng khó tránh khỏi suy nghĩ miên man. Sau khi gặp được Cố Ly mỗi ngày các nàng đều trải qua rất nhiều điều, rất vui vẻ. Vì Cố Ly nàng chấp nhận trả giá tất cả. Lúc độc tái phát, gặp phải nguy hiểm Cố Ly liền liều mình tới cứu nàng. Tần Tê cảm thấy chỉ mấy tháng sau khi gặp Cố Ly còn thú vị hơn cuộc sống mười lăm năm của nàng cộng lại. Tỷ như nếu không gặp Cố Ly... Ah, cuộc sống nhàm chán như vậy nghĩ lại nàng đã cảm thấy sợ.
Tần Tê cười nói:
“Gặp được Ly tỷ tỷ, là một chuyện may mắn nhất của Tê Tê.”
“Ta cũng vậy.”
Cố Ly cũng cảm thấy được, là con thỏ nhỏ làm cho nàng bắt đầu sống tích cực hơn. Cố Ly mọi sự không quan tâm của trước đây chỉ biết nghiên cứu võ học, không hề quan tâm đến vấn đề ăn mặc ở đi lại. Ngay cả sư phụ của nàng Giang Phong Mẫn đều thường xuyên nói nàng sống không giống người sống. Giờ thì sao? Trước tiên Cố Ly hôn con thỏ nhỏ thật đã rồi mới xuống lầu nấu nước nóng, bắt đầu rửa mặt.
Ban đêm, Tần Tê được như ý nguyện ăn Cố Ly. Con thỏ nhỏ ra tay không nặng cũng không nhẹ, Cố Ly cũng để mặc nàng. Tần Tê nhìn mỹ nhân cả người đầy mồ hôi, gương mặt lạnh nhạt lộ ra vẻ yêu kiều, nàng cảm thấy kiêu ngạo không gì sánh bằng. Nàng biết Cố Ly nhường nàng, nhưng để có thể làm cho Cố Ly lộ ra vẻ mặt này cũng chỉ có nàng mà thôi.
Sáng hôm sau, đoàn người tiếp tục hộ tống quan tài của Giang Niệm Vi đến kinh thành. Cứ đi như vậy suốt sáu ngày, thành trì kinh thành Lăng Quốc cao lớn hiện ra trước tầm mắt. Tưởng Chí Trăn thân là trưởng đoàn sứ giả, rõ ràng mục đích lần này chủ yếu không phải đến hộ tống thi thể Giang Niệm Vi, mà giúp đỡ Vệ gia cứu người. Hắn và người của Vệ thương lượng qua, quyết định khi còn cách kinh thành mười lăm dặm, họ ở trong trấn nhỏ nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau sẽ tiếp tục lên đường.
Trấn nhỏ không có dịch quán, đoàn sứ giả bao một quán trọ, Mấy ngày nay người của Vệ gia dựa theo tin tức nhận được đã sắp xếp một kế hoạch cứu người hoàn chỉnh. Cố Ly được sắp xếp hợp tác tác chiến. Mặc dù là nhờ nàng hỗ trợ nhưng Vệ gia vẫn ra sức hi vọng không gây phiền phức cho nàng.
Cố Ly không có vấn đề gì, sau khi hiểu rõ toàn bộ kế hoạch, mọi người muốn nghỉ ngơi và hồi phục một đêm, sáng mai thoát khỏi đoàn sứ giả hành động đơn độc. Trước đó, người của Vệ gia đã dần dần thoát khỏi đoàn sứ giả, giờ trong đoàn chỉ còn thiếu gia tiểu thư Vệ gia cùng với Cố Ly và Tần Tê.
Hai người trở về phòng, Tần Tê hưng phấn đến không ngủ được. Lần đầu tiên nàng đối mặt với hành động nguy hiểm như vậy, mới vừa nghe kế hoạch đã cảm thấy hưng phấn.
“Tê Tê, ngày mai muội nhất định phải nghe lời.” Điều Cố Ly lo lắng duy nhất chính là an toàn của Tần Tê. Nàng không rõ tại sao Giang Việt Hiên giấu Vệ Hàm Kỳ ở trong biệt viện giữa núi ở ngoài thành. Nhưng Vệ Hàm Kỳ hòa thân với thân phận công chúa hòa thân gả tới đây, Giang Việt Hiên không dám làm như vậy, chỉ sợ không đơn giản là vấn đề quan hệ phu thê.
“Muội biết.” Tần Tê dựa lên người Cố Ly: “Ly tỷ tỷ, muội sẽ cố gắng không gây cản trở.”
“Ngoan.” Cố Ly kéo Tần Tê vào lòng mình ngủ.
Tần Tê sau khi hôn Cố Ly liền ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau, đoàn sứ giả lên đường, không ai chú ý đã có vài người rời khỏi đoàn. Vì gấp rút lên đường, mấy người Vệ gia và Tần Tê Cố Ly đi bộ ra khỏi trấn nhỏ, sau đó có người sắp xếp sẵn ngựa tốt. Tần Tê không biết cưỡi ngựa nên ngồi chung với Cố Ly. Họ không chút do dự, vung roi thúc ngựa chạy tới biệt viện.
Sáng sớm Vệ gia đã phái người đánh dấu trong núi. Mấy người họ tìm được người liên lạc, trao đổi lần cuối rồi chuẩn bị màn đêm buông xuống liền hành động cứu người.
Mọi người đã tự chuẩn bị đồ cần thiết, Tần Tê nhìn mọi người đều nghiêm túc cũng không dám nói nhiều. Ngược lại chỉ có Cố Ly vẫn như bình thường. Nàng nhìn dáng vẻ luống cuống mù mờ của Tần Tê, nàng suy nghĩ một chút, lấy ra chủy thủ trên người mình, là Thương Ba do hoàng hậu ban tặng.
“Muội cầm lấy, đề phòng khi cần đến.” Cố Ly cầm Thương Ba đưa cho Tần Tê.
Hành động này khiến cho người của Vệ gia đều ngừng hành động nhìn sang.
“Ly tỷ tỷ... muội...”
Tần Tê do dự nhận lấy Thương Ba, cho dù nàng có thanh chủy thủ này thì cũng không biết dùng.
“Đừng khẩn trương, để cho muội chơi. Nếu không nhìn muội và chúng ta không ăn khớp lắm.” Cố Ly cười cười: “Bên cạnh muội có ta, ta sẽ không để cho muội gặp nguy hiểm.”
Giọng điệu này làm cho Tần Tê vô cùng tự tin. Nàng nắm chắc Thương Ba, kiên định gật đầu.
Vệ Hàm Anh đi tới:
“Phụng An quận chúa yên tâm, chút nữa nếu gặp nguy hiểm, người của Vệ gia sẽ lấy an toàn của quận chúa làm đầu.”
“Anh tỷ tỷ, ta rất hi vọng mọi người có thể cứu được Kỳ tỷ tỷ ra. Ta sẽ không gây cản trở cho các người, ta đảm bảo sẽ ngoan ngoãn.”
Thật ra Tần Tê biết mình đảm bảo cũng không có tác dụng. Tối nay hành động nàng không thể theo Cố Ly. Nàng sẽ ở lại cùng nhóm người truyền tin đã hành động trước đó của Vệ gia.
Trăng treo trên ngọn liễu, trong núi thỉnh thoảng vang lên tiếng côn trùng kêu, càng tô thêm vẻ tĩnh mịch.
Nhóm người chuẩn bị ổn thỏa, bắt đầu xuất phát. Trước khi đi Cố Ly sờ trán Tần Tê nói:;
“Muội ngoan ngoãn chờ ta trở về.”
Tần Tê ra sức gật đầu:
“Ly tỷ tỷ phải cẩn thận.”
“Ta biết rồi.”
Cố Ly thu tay lại, ở lại lâu hơn cảm giác lưu luyến sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của nàng. Nàng kiên quyết xoay người, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Biệt viện trong núi, tuy chiếm diện tích không quá lớn nhưng cũng là viện lớn với bảy cửa vào. Người trước Vệ gia đã phái người đến tìm hiểu dẫn theo họ leo tường tiến vào trong. Cố Ly không cùng hành động với người Vệ gia. Lúc này nàng đứng trên tường viện cao lớn, quan sát toàn bộ biệt viện. Trong bóng đêm, chỉ có một căn phòng trong hậu viện còn hiện ra ngọn đèn lờ mờ, mà đám người Vệ gia cùng tiến theo hướng đó.
Cố Ly vẫn không nhúc nhích. Thậm chí, nàng còn ngồi trên tường. Nếu như người Vệ gia có thể thuận lợi thì cũng không cần nàng ra tay, ngược lại, ở chỗ này quan sát hiển nhiên càng tiện nắm bắt tin tức hớn so với việc xuống dưới.
Nàng cứ ngồi như vậy, nhìn người Vệ gia âm thầm vào viện kia, lúc đến gần căn phòng có ngọn đèn kia, nàng dường như nghe thấy họ nói gì đó, sau đó đèn trong phòng chợt tắt. Cố Ly híp mắt lại, nàng đã ý thức được tình hình có vẻ có biến. Ngay lập tức nàng đứng lên, mấy mũi tên đã lao về phía nàng. Nàng vội vàng bay người lướt qua, cơ thể như chim lớn đánh về phía người Vệ gia.
Hầu như cũng ngay tức khắc, người của Vệ gia trong hậu viện cũng đã nhìn thấy lực lượng lớn ở xung quanh nhảy ra. Lúc này kẻ ngu si cũng nhìn ra bọn họ trúng mai phục, không kịp nghĩ quá nhiều, người Vệ gia đã rút binh khí nghênh đón kẻ địch.
Cố Ly vẫn chưa nhảy xuống, nàng tìm một góc mũi tên không dễ công kích ẩn mình. Nàng lấy một nắm hòn đá nhỏ trong chiếc túi Tần Tê cho nàng, những viên đá này là trước đó đi ngang bờ sông Tần Tê nhặt từng viên một. Lớn lớn bé bé đều nhau, tròn trịa nhẵn bóng. Trong lúc nguy cấp, Cố Ly ra tay không chút lưu tình, từng viên đá nối tiếp nhau bắn ra, mỗi một viên đá đều giống như có mắt lao thẳng đến mục tiêu.
Từng người từng người trong đám đông mai phục ngã xuống, không phải bị thường mà là mất mạng. Ám khí càn quét nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người. Gần một nửa số người công kích Cố Ly, lượng lớn nỏ nhắm vào phòng, tiếng dây cung liên tục nối nhau.
Bớt được một nửa công kích, phía bên đám người Vệ gia giảm được áp lực. Lần này đều là cao thủ tới cứu người, võ công không hề yếu. Tuy rơi vào mai phục, giết địch không thành nhưng muốn chạy thoát vẫn có khả năng. Chỉ là người Vệ gia nghĩ đến Cố Ly, bọn họ chạy rồi làm sao Cố Ly thoát thân?
“Đi mau!” Cố Ly vừa né mũi tên vừa tiếp tục bắn đá, áp lực đã quá lớn, nàng liếc nhìn phía bên Vệ gia, họ vẫn còn do dự, buộc nàng phải hô lớn, nhắc nhở bên đó đừng ngu ngốc nữa. Chỉ là lời này nói ra cũng để cho đối phương hiểu rõ, chúng tiếp tục quay lại công kích người Vệ gia, chỉ để đám bắn tên đối phó Cố Ly.
Người Vệ gia nghe Cố Ly nói cũng không dám chậm trễ, liều mạng mở một đường máu leo tường thoát ly. Tường viện của biệt viện này rất cao, người Vệ gia lập tức leo tường không chậm trễ thời gian, người dưới chân tường liều mạng chiến đấu, tranh thủ chút thời gian cho người leo tường.
Trong lúc nguy cấp, chỉ thấy một luồng sáng sắc bén lướt qua, Thanh Y kiếm bên hông Cố Ly đã rút ra khỏi vỏ. Trên thân kiếm tràn ngập sương lạnh, ở đây không tính là cuối mùa thu lạnh giá nhưng trong bóng tối đã có một đám sương mù bốc lên. Hoành kiếm của Cố Ly nhanh chóng tiến vào trong đám đông mai phục, cũng không hội hợp với người Vệ gia, chỉ một mực chém giết. Một mình nàng sức giết kinh người, đừng nói bị Thanh Y kiếm của nàng làm bị thương, chỉ cần bị thanh kiếm quét qua đều lạnh đến tận xương.
Hiển nhiên hành động của nàng phá vỡ an bài bên này, trong viện rơi vào hỗn loạn. Cố Ly toàn thân đẫm máu, kiếm trong tay vẫn không ngừng chém giết. Đám người vẫn chưa leo tường nhìn thấy cảnh tượng này đều sợ ngây người, ngay cả đám người không phản công đứng đó để người ta giết, người bình thường có thể giết được bao nhiêu? Con người luôn mềm lòng, luôn nương tay. Nhưng Cố Ly thì không. Đôi mắt nàng lạnh lùng dị thường, hoàn toàn không chút dao động, dường như trước mặt nàng không phải là người.
Cố Ly giết chóc như vậy dần dần khiến địch sợ hãi. Dưới ánh trăng, dung mạo xinh đẹp kinh người của Cố Ly, vết máu trên người không làm giảm đi nét đẹp của nàng dù chỉ nửa phần mà ngược lại chỉ càng làm nổi bật cái đẹp biến thái của nàng.
Vệ gia chỉ còn sót lại ba bốn người đang vây dưới chân tường chém giết, những người còn lại đã bay lên tường rồi. Nhưng ba bốn người này không ai yểm trợ, rất khó rời đi. Thậm chí bọn họ đã chuẩn bị cùng Cố Ly quyết tử đến cùng thì đúng lúc này Cố Ly bay người từ trong đám đông nhảy ra ngoài. Viên đá trong tay một lần nữa bắn ra, mấy tên địch vây bên đám người Vệ gia ngã rạp. Mấy người này cũng không dám phản ứng chậm, vừa nhìn thấy tình hình liền biết Cố Ly đang yểm trợ họ. Mấy người họ cấp tốc leo tường. Ở trên người của mình tiếp ứng, nhảy vài lần đã lên trên.
Người trên tường quay đầu nhìn lại, cảm thấy hoa cả mắt, Cố Ly đạ lên tường:
“Đi mau!”
Đám đông không dám lưu lại, nhanh chóng nhảy tường ẩn vào trong rừng rậm trong núi. Một hơi chạy năm dặm mới dám dừng lại. Mọi người quay đầu nhìn về phía sau, phát hiện không có người đuổi theo, lúc này mới thở ra một hơi. Hắn bắt đầu kiểm lại số lượng người. Khổ chiến một phen, bọn họ tổn thất mười ba người, còn có mười sáu người bị thương. Nhưng... hắn cảm thấy tóc gáy trên người dựng đứng, Cố Ly không ở trong đội ngũ!