Cố Huyên lắc đầu:
“Triệu Kinh Doãn nói không có chứng cứ, trừ khi phải giải phẫu tử thi của mẫu thân.”
“Vậy làm đi!” Cố Nhân không chút do dự nói: “Chỉ cần có thể định tội Cố Ly, mẫu thân cũng sẽ đồng ý.” Nàng ta đi đến kéo góc áo Cố Hạo Chi: “Phụ thân, ngài đi nói với Kinh Triệu Doãn ngay đi, để họ mau chóng định tội Cố Ly, chỉ khi Cố Ly chết, Cố gia chúng ta mới có được những ngày tháng tốt đẹp. Bằng không, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ bị ả ta giết chết!” Cố Nhân nghĩ tới chuyện Cố Ly uy hiếp mình, cảm thấy bỏ lỡ cơ hội này, mình và Cố gia đều chỉ có một con đường chết.
Cố Huyên nhìn dáng vẻ kích động của Cố Nhân, cảm thấy đại tỷ cũng biến thành người xa lạ. Nàng lui về sau, nhìn Cố Hạo Chi, Cố Nhân, Cố Anh, chợt cảm thấy trên gương mặt những người nàng từng quen lại trở nên xa lạ.
Cố Huyên lớn tiếng nói:
“Các người điên rồi sao? Đó là mẫu thân của chúng ta, làm sao có thể để thi thể của mẫu thân bị đau đớn? Ta không đồng ý, ta không đồng ý mổ thi thể của mẫu thân!”
Cố Nhân nhìn muội muội:
“Lẽ nào ngươi muốn mẫu thân chết oan? Lẽ nào ngươi không muốn báo thù cho mẫu thân, giết Cố Ly? Huyên Nhi, tỉnh táo lại, đây là cơ hội tốt nhất để chúng ta trừ khử Cố Ly!”
Cố Huyên lắc đầu:;
“Người không tỉnh táo là tỷ! Đại tỷ, ngươi xem dáng vẻ bây giờ của mình, có chút gì là tiểu thư khuê các? Rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì? Chúng ta cần tìm hung thủ sát hại mẫu thân, không phải trừ khử Cố Ly!”
Cố Anh đi đến kéo Cố Huyên lại:
“Nhị tỷ, Cố Ly chính là hung thủ sát hại mẫu thân. Chúng ta phải lợi dụng cơ hội lần này trừ khử nàng. Vì thế, không ngại bất cứ giá nào!”
Cố Huyên nhìn tỷ tỷ và đệ đệ, cắn môi không phát ra tiếng. Nàng cảm thấy phương diện này xuất hiện vấn đề, nhưng cụ thể có vấn đề ở chỗ nào thì nàng không rõ. Cố Hạo Chi nhìn ba đứa con đang rối rắm, hắn đầu óc rối bời, xua tay:
“Các ngươi chuẩn bị an bài tang sự của mẫu thân đi. Ta suy nghĩ xem.”
Cố gia lập linh đường. Phủ Võ Ninh Hầu sau khi nhận được tin tức, Võ Ninh Hầu đích thân đến, nghe xong lời Cố Hạo Chi kể liền nước mắt đầy mặt, nhất định đòi diện kiến hoàng thượng, cầu Chính Duẫn Đế làm chủ, nghiêm khắc trừng trị hung thủ.
Võ Hiền Phi ở trong cung cũng nhận được tin tức, cố lau nước mắt đi cầu Chính Duẫn Đế để Chính Duẫn Đế chủ trì công đạo. Nói chung chuyện này ầm ĩ đến mức mọi người trong cả kinh thành đều biết. Toại An quận chúa Cố Ly sát hại kế mẫu, đây là trọng tội, sẽ bị mất đầu. Chính Duẫn Đế vì chuyện của công chúa Bảo Hòa đã phiền muộn không thôi, bây giờ Cố gia lại xảy ra chuyện, hắn càng phiền muộn. Chính Duẫn Đế thấy chuyện này liên quan đến hai bên đều thuộc hoàng thân quốc thích, hắn tự mình giao cho Hình bộ thượng thư Hạ Bình phụ trách vụ án này, nhất định phải điều tra ra manh mối.
Cố Hạo Chi là thuộc hạ nhiều năm của Hạ Bình, có rất nhiều tình cảm. Đầu tiên hắn an ủi nỗi đau của Cố Hạo Chi trong đám tang của thê tử, rồi tiếp nhận vụ án này từ tay nha môn Kinh Triệu. Thi thể của Võ Tư Nhiên tất nhiên cũng đưa qua đây, đặt trong phòng khám nghiệm tử thi của Hình bộ.
“Nếu Cố gia không có đầu mối, vậy chỉ có thể tìm kiếm từ thi thể.” Hạ Bình đã có khẩu dụ của Chính Duẫn Đế, dứt khoát khám nghiệm tử thi. Phòng khám nghiệm tử thi ở Hình bộ kinh nghiệm cũng phong phú hơn so với nha môn Kinh Triệu. Sau khi cặn kẽ kiểm tra thi thể của Võ Tư Nhiên, liền bẩm báo: “Bẩm đại nhân, thi thể chắc bị trúng một loại độc đặc chế. Loại độc này sau khi độc chết người sẽ nhanh chóng hòa vào cơ thể, không tra ra được.
Hạ Bình nhíu mày:
“Nếu không tra ra được, sao ngươi đoán ra được?”
Người khám nghiệm tử thi:
“Thuộc hạ đã từng xem người ta điều chế loại độc này. Hắn từng nói qua cách nghiệm chứng, chính là dùng lá xông thi thể, nếu mạch máu của thi thể biến thành màu đen thì chắc chắn là trúng loại độc này.”
Hạ Bình vừa nghe liền hiểu. Tất nhiên khám nghiệm tử thi đã xông qua mới có thể bẩm báo, hắn để người này viết lại toàn bộ kết quả, rồi dẫn theo hắn đến Cố gia. Cố Hạo Chi tiều tụy, mấy ngày không gặp tóc đã xuất hiện hoa râm. Hạ Bình dùng tư cách cấp trên khuyên hắn nén bi thương. Sau đó lấy kết quả khám nghiệm tử thi ra cho hắn xem:
“Cố đại nhân, ngươi thấy sao?”
Cố Hạo Chi nhìn báo cáo khám nghiệm tử thi, một lúc vẫn không nói nên lời. Hắn vốn đinh ninh sẽ không khám nghiệm ra được loại độc đó mới dám làm. Hắn không bao giờ biết khám nghiệm tử thi của Hình bộ lại tài giỏi như vậy.
“Cố đại nhân?” Hạ Bình thấy Cố Hạo Chi không nói lời nào, không thể làm gì khác hơn là gọi thêm lần nữa.
Cố Hạo Chi hoàn hồn, thở dài nói:
“Không ngờ tiện nội chết là do trúng độc. Không biết ai có thể tìm được loại độc ghê gớm này, có thể khiến thần không biết quỷ không hay độc chết nàng?”
Hạ Bình nhướng mày:
“Sao có thể nói thần không biết quỷ không hay được? Cố đại nhân đã nói nhìn thấy Toại An quận chúa từ trong phòng người chết đi ra, không phải sao? Lẽ nào khi đó Toại An quận chúa đã hạ độc?”
Cố Hạo Chi ở Hình bộ nhiều năm, hắn biết rõ thuật thẩm vấn của Hình bộ, bởi vậy cũng không làm trò:
“Hạ đại nhân, chuyện này còn phải dựa vào khám nghiệm tử thi tra ra. Quả thật ta nhìn thấy Ly Nhi từ trong phòng bước ra cũng chỉ nghi ngờ nàng ra tay. Nhưng đến cuối cùng có phải nàng là hung thủ không, ta cũng không nắm chắc.”
Hạ Bình gật đầu:
“Cớ đại nhân, quý phủ có ai có thể tiếp xúc loại độc này không?”
Cố Hạo Chi lắc đầu: “Có lẽ không. Người Cố gia luôn theo phép tắc, lần đầu tiên ta mới nghe nói loại độc này, người bên dưới có lẽ không biết.” Hắn nói cực kỳ cẩn trọng. Ý của hắn không có ý nói có, cũng chắc có ý nói không.
Lúc Hạ Bình đang cùng Cố Hạo Chi nói chuyện, người của hình bộ đã tiến hành thẩm vấn thuộc hạ của Cố gia. Không có người từng thấy qua và cũng không ai biết loại độc này. Còn về phần các chủ tử của Cố gia, do Hình bộ Tả Thị Lang hỏi thăm, cũng không hỏi ra kết quả gì.
Hạ Bình lại đến phủ trưởng công chúa. Cũng như trước đó đưa kết quả cho Cố Ly xem. Cố Ly hơi nhướng mày, biến hóa nho nhỏ đó dẫn tới sự chú ý của Hạ Bình:
“Toại An quận chúa có phát hiện gì sao?”
Cố Ly:
“Hạ đại nhân, thật không dám giấu giếm, gần đây ta phái người theo dõi hành tung của người trong Cố gia. Người phụ trách theo dõi có nói cho ta biết mấy ngày trước phụ thân ta đã đi vào trong một ngõ hẻm mua ít thuốc. Trải qua điều tra, chính là loại sau khi trúng độc không nhìn ra bệnh trạng. Nếu ngài không tin, ta sẽ gọi người phụ trách theo dõi đến.”
Hạ Bình cảm thấy sự việc càng ngày càng phức tạp:
“Toại An quận chúa, tại sao ngài lại phái người theo dõi người của Cố gia?”
Cố Ly cười cười:
“Hạ đại nhân, trước đó Cố Nhân và Cố An liên thủ thuê người giết ta. Ta vì tự bảo vệ mình đương nhiên bất kỳ lúc nào cũng phải biết tiếp theo Cố gia có hành động gì. Ngài xem, đây mới là có thủ đoạn.”
“Thuê người giết ngài?” Hạ Bình lại càng hoảng sợ. Chuyện này hai bên chưa từng tiết lộ, hắn tất nhiên không biết. Đến lúc này nghe thấy, chỉ cảm thấy giống như sấm sét giữa trời quang, một phát nổ tung. Vụ án càng đào sâu càng chẳng có chuyện tốt lành gì.
“Sự việc nói ra đã quá dài, nhưng nếu không có liên quan đến vụ án, Hạ đại nhân nếu cho rằng không liên quan thì không cần để ý tới. Đều là người trong nhà, ta không nghĩ sẽ đi tố cáo họ.” Cố Ly độ lượng nói. Nàng không đi tố cáo là thật. Sự việc đã đổi chiều bày ra trước mắt, nàng còn cần dùng cái gì uy hiếp Cố Hạo Chi?
Hạ Bình trầm ngâm:
“Quận chúa, lời ngài nói vi thần muốn phái người ghi chép lại.”
Cố Ly gật đầu:
“Đại nhân cần phá án, Cố Ly tất nhiên sẽ phối hợp.”
Văn thư ở bên cạnh ghi chép khẩu cung, Cố Ly nhìn kỹ một lần không có vấn đề liền ký tên mình vào.
Hạ Bình ra khỏi phủ trưởng công chúa liền phái người âm thầm đi bắt kẻ bán thuốc. Kết quả lúc đến chỉ là gian nhà trống. Hỏi những người khác mới biết được, hai ngày trước người bán thuốc đã dời đi. Hơn nữa, nhóm người của Hình bộ cũng không phải là nhóm đầu tiên tới tìm người, trước đó cũng có một người đã tới.
Người của Hình bộ trở về báo cáo tình hình với Hạ Bình. Hạ Bình dự cảm mấu chốt của sự việc nằm ở người bán thuốc, chỉ là rốt cuộc Cố Hạo Chi mua thuốc giết thê tử hay là Cố Ly mua thuốc giết kế mẫu, cũng chỉ chờ đến khi tìm được người bán thuốc mới biết rõ được chân tướng.
Hình bộ kết hợp với nha môn Kinh Triệu, tiến hành lục soát trong kinh thành. Bên Cố gia đã làm tang sự, chỉ là bên trong chiếc quan tài chỉ là khoảng trống, thi thể của Võ Tư Nhiên còn đang ở nha môn Hình bộ.
Đắc Hinh cung, hoàng cung.
Ngọc Thiến công chúa Trình Yên phụng ý chỉ của hoàng hậu đến khuyên bảo Trình Lân. Tình cảm của hai người không tính là thân thiết nhưng cũng không xem là bất hòa. Dù sao Trình Yên cũng từng ở Phi Diệp Tân năm năm, tầm nhìn đã vượt qua các công chúa lớn lên trong cung. Đối với Trình Lân, nàng sẽ không cảm thấy thương cảm, cũng không cảm thấy ước ao. Mỗi người đều có con đường mình phải đi, muốn đi được thuận lợi hơn so với người bên ngoài thì phải dựa vào cố gắng của chính mình, biến chông gai trước mắt trở nên bằng phẳng.
“Ngọc Thiến tỷ tỷ, đa tạ tỷ đến thăm ta.” Tâm trạng của Trình Lân không tốt, nhưng cũng không ngốc đến mức dùng người khác trút giận. Nhất là những tỷ muội ngang hàng này, nàng không muốn đắc tội toàn bộ.
Trình Yên ngồi bên giường, nhìn trên cổ tay băng trắng quấn dày trên cổ tay trái của nàng, nói:
“Sao ngươi ngốc như vậy? Ngươi là nữ nhi phụ hoàng sủng ái nhất, có lời gì không thể bình tĩnh nói sao, hà tất ra hạ sách này? Đừng nói phụ hoàng đau lòng, ngay cả ta nhìn thấy cũng... haizz!” Nét mặt Trình Yên đầy vẻ không đành.
“Ta... ta không muốn thành thân. Phụ hoàng để cô cô hết giận nên gả ta đến nơi xa. Ngọc Thiến tỷ tỷ, ngươi cũng không gả mà! Cả Thục Nghi cũng vậy, tại sao buộc ta xuất giá?” Trình Lân không cam lòng. Lời này của nàng có thể sẽ đắc tội người khác. Nàng làm sai mới bị chỉ hôn xuất giá, đây là hình phạt nghiêm khắc dành cho nàng, đem so với đám người Trình Yên thì không phù hợp.
Cũng may, Trình Yên không so đo chuyện nhỏ này.
“Bảo Hòa, phụ hoàng sủng ái ngươi, tất cả chúng ta đều nhìn thấy. Mặc dù ngươi gả đi, ngươi vẫn là nữ nhi của phụ hoàng, là công chúa của Minh Tịch. Thật ra, ta cảm thấy đây là cơ hội của ngươi.”
Trình Lân nghe vậy liền hỏi:
“Tại sao lại nói vậy?”
Trình Yên giả vờ thần bí, nhìn cung nữ xung quanh, định nói lại ngừng. Trình Lân vẫy tay cho cung nữ lui xuống:
“Tỷ tỷ, ngươi nói mau đi.”
Trình Yên nhỏ giọng:
“Ngươi nghĩ xem, nếu như trong tình huống bình thường, phò mã của chúng ta là do ai chọn?”
“Là hoàng hậu.” Đây là chuyện ai ở trong cung cũng biết.
Trình Yên phân tích:
“Nhưng lần này phò mã của người là do phụ hoàng đích thân chọn lựa. Tất nhiên phụ hoàng sẽ cho ngươi lựa chọn tốt nhất. Bảo Hòa, nếu ngươi bỏ lỡ lần này, ngươi có thể bảo đảm lần sau người được chọn sẽ tốt hơn lần này không?”
Trình Lân nhíu mày, lời Trình Yên nói đã đả động được nàng. Ở trong hoàng cung này, người duy nhất nàng tín nhiệm chính là Chính Duẫn Đế, nàng tin với sự sủng ái của Chính Duẫn Đế đối với nàng sẽ lựa chọn một phò mã thích hợp cho nàng. Nhưng chỉ là nàng không phục. Vì sao Tần Tê xảy ra chuyện thì nàng phải gánh toàn bộ trách nhiệm?
“Ta... ta chỉ là giận. Vì sao Phụng An xảy ra chuyện lại gả ta ra ngoài? Lòng dạ cô cô quá độc ác!”
Trình Yên không có trách móc lỗi lầm của Trình Lân, nàng xuôi theo Trình Lân:
“Quả thật cô cô làm vậy rất tuyệt tình. Phụng An suýt chút nữa mất mạng, đó không phải ý định ban đầu của ngươi, ngài ấy hà tất không nghe cũng không buông tha? Cho dù muốn tìm người tính sổ thì ra tay với Hi La công chùa là được rồi, có liên quan gì ngươi đâu?”
“Đúng vậy!” Trình Lân thấy có người đứng về phía mình, càng thêm không phục: “Ta chỉ muốn dạy dỗ Phụng An một chút, cũng không muốn lấy mạng nàng, ai bảo độc trong người nàng có thể cứu mạng Hi La công chúa, lúc đó mối bị Hi La công chúa để mắt tới, có liên quan gì ta.”
Trình Yên kéo tay nàng, giống như tỷ muội quan tâm chân thành vô tư:
“Những lời này người đã nói với phụ hoàng?”
“Nói rồi! Kết quả bị phụ hoàng mắng cho một trận.” Trình Lân cảm khái.
“Bảo Hòa, ở đây là trong hoàng cung, phụ hoàng thật lòng thương yêu người. Theo ta thấy, ngươi vẫn muốn đối đầu với phụ hoàng, như vậy sẽ đánh mất chỗ dựa lớn nhất. Ngươi nghĩ kỹ đi, một khi phụ hoàng tâm đã lạnh với người thì để ngươi ở lại trong hoàng cung còn có ý nghĩa gì chứ?”
Có lẽ thái độ của Trình Yên quá chân thành, có lẽ Trình Yên phân tích quá thấu đáo, nói chung Trình Lân chỉ nhìn nàng, không nói gì nữa.
“Bảo Hòa, là tỷ muội với nhau, mặc dù ta và ngươi không thân nhưng dù sao ta cũng hi vọng ngươi hạnh phúc. Lời này ta nói ngươi hãy suy nghĩ kỹ đi.”
Trình Lân ngồi trên giường, cắn góc chăn nghĩ đến lời của Trình Yên. Rốt cuộc mình có nên nghe theo xuất giá hay không?
Trong kinh thành, vụ án của đại phu nhân Cố gia vẫn chưa có thông báo. Cung Chính Cục lại truyền đến tin tức, Hi La công chúa Giang Niệm Vi bỗng dưng chết. Lưu Cung Chính đảm bảo ba cung nữ chết trước mắt hắn không có bất kỳ ai sát hại.
Chính Duẫn Đế lập tức ra lệnh cho thái y kiểm tra thi thể. Hết quả đúng là không có dấu hiệu trúng độc từ bên ngoài. Nhưng thi thể của Giang Niệm Vi thì hoàn toàn bị đóng băng, vừa đụng vào cả thi thể cùng nhau tan vỡ. Cái chết ly kỳ kiểu này vừa nghe đã thấy rợn cả người. Chính Duẫn Đế sai người chuẩn bị quan tài mang Giang Niệm Vi liệm. Trước đó cũng đã sai sứ giả đến Lăng quốc nhưng vẫn chưa trở về, lần này lại phái người đi Lăng quốc báo tang.
Phủ trưởng công chúa nhận được tin Giang Niệm Vi chết, tâm Cố Ly cũng thả lỏng lo lắng. Thật sự mà nói, Giang Niệm Vi không chết, đó mãi mãi là một sự uy hiếp đối với Tần Tê.
“Muội nghe nói nàng bị đông lại.” Tần Tê hiếu kỳ nói.
“Nàng bị một căn bệnh quái lạ. Bệnh này phát tác sẽ là như vậy.” Cố Ly ôm Tần Tê vào lòng, lúc đầu Giang Niệm Vi cũng rất đáng thương, nhưng dám đánh chủ ý với con thỏ nhỏ của nàng thì chết không có gì đáng tiếc.
Tần Tê suy nghĩ một hồi mới chợt ngộ ra:
“Cho nên nàng muốn máu của muội là vì Viêm độc trong người muội.”
Cố Ly gật đầu:
“Ta nghe sư phụ nói, điều đó vốn không có tác dụng, là tự nàng ta khi tuyệt vọng cái gì cũng cho là có thể, vốn dĩ nàng ta còn có thể sống thêm mấy năm nhưng lại dằn vặt bản thân đến chết.”
Tần Tê che miệng: “Muội thật sự muốn cười, phải làm sao đây?” Rõ ràng đây là chuyện dọa người!
“Vậy cười đi.” Cố Ly nhéo nhéo mũi nàng: “Muội cười là đáng yêu nhất.”
Tần Tê tự cứu lấy chiếc mũi của mình: “Nói tới thì Ly tỷ tỷ có vẻ hoàn toàn không lo lắng vụ án của Cố gia nhỉ?” Cố Ly vẫn là người bị tình nghi nhất.
“Người không phải do ta giết, chứng cứ ở trên tay ta, ta lo lắng cái gì?”
“Chứng cứ?” Tần Tê cắn môi: “Gã bán thuốc kia sao?” Nàng nghe nói không tìm thấy người bán thuốc, cho nên lúc này Hình bộ đang lùng sục khắp nơi, đồng thời cũng tìm kiếm các chứng cứ khác.
Cố Ly cười nói:
“Tê Tê rất thông minh.”
“Đúng vậy.” Tần Tê vui vẻ, được Ly tỷ tỷ khen thông minh nha: “Gã bán thuốc trên tay tỷ, vì sao tỷ không giao ra?”
Cố Ly chỉ chỉ môi mình:
“Hôn một cái, ta sẽ nói cho muội biết.”
Tần Tê bụm mặt, gần đây Ly tỷ tỷ luôn đưa ra yêu cầu như vậy, càng ngày càng quá phận! Nàng vừa nghĩ vừa hôn lên đôi môi mềm mại của Cố Ly, Tần Tê hôn thành nghiện, không bỏ được.
Hai người môi lưỡi dây dưa mãi đến khi đôi bên đều thở hồng hộc mới buông ra.
“Lần sau muội còn như vậy ta sẽ không tha cho muội đâu.” Cố Ly cảnh cáo con thỏ nhỏ, con thỏ nhỏ lớn gan luồn tay vào trong váy của nàng, đang đùa với lửa?
Tần Tê xấu hổ cúi đầu, bị phát hiện rồi!
“Cũng tại Ly tỷ tỷ quá xinh đẹp.” Tần Tê lầm bầm, nàng chợt nhớ vấn đề trước đó, ngẩng đầu hỏi: “Rốt cuộc là tại sao?”
“Để cho Hình bộ tra ra nhiều chứng cứ hơn. Ta giao ra kẻ bán thuốc chỉ định được tội của Cố Hạo Chi, còn những người khác của Cố gia thì sao? Hạ đại nhân đã biết Cố Nhân và Cố Anh thuê người giết ta, lúc này không có chứng cứ, hắn sẽ không bỏ qua mấu chốt này.” Khóe miệng Cố Ly vẽ nên nụ cười hung ác, tàn nhẫn nhưng cũng tuyệt mỹ.
Tần Tê ôm lấy Cố Ly:
“Tỷ chuẩn bị một lưới bắt hết Cố gia sao?”
Cố Ly gật đầu:
“Muội có cảm thấy ta làm vậy quá tuyệt tình không?”
Tần Tê lắc đầu: “Bất luận tỷ làm gì muội đều tin tỷ làm đúng.” Tần Tê biết mình mù quáng nhưng người trước mắt này là người nàng yêu, Cố gia có là gì? Nói nàng không phân biệt tốt xấu cũng được, nói nàng yêu đầu óc mụ mĩ cũng được, nàng chỉ nguyện tin tưởng nữ tử trước mắt này, tin tưởng vì người này nhảy xuống vực sâu, vì nữ tử này chịu đau thương. Nàng biết mình không thể xem là người thông minh cho nên nàng lựa chọn cuộc sống đơn giản một chút. Tin tưởng Cố Ly, bất luận quá khứ hay tương lai, đối với nàng mà nói như vậy là đủ.
.......
Mấy ngày gần đây Cố Hạo Chi vẫn bí mật phái người tìm kiếm gã bán thuốc. Trước đó, sau khi xem xong báo cáo khám nghiệm tử thi, hắn liền phái người chuẩn bị đi giết người diệt khẩu. Kết quả tới trễ một bước nơi đó đã không còn ai. Mấy ngày nay người của Hình bộ cũng đang tìm kiếm, người của nha môn Kinh Triệu cũng phái người đi tìm, người của Võ Ninh Hầu cũng tìm, người của hắn cũng âm thầm tìm. Đáng tiếc người bán thuốc giống như bốc hơi khỏi thế gian, bật vô âm tín. Hắn thông qua thủ hạ ở Hình bộ biết được Hạ Bình đã đang điều tra chuyện Cố An thuê người giết Cố Ly, hắn cảm thấy sự việc càng đào càng sau, không những mình khó bảo toàn mà ngay cả Cố Anh e rằng cũng liên lụy theo. Hắn không thể ngồi yên nữa mà tự mình đến tìm Thụy Vương.
Thụy Vương Trình Kiệt ở thư phòng tiếp đạo nhạc phụ này. Thụy Vương vẫn tuấn tuấn xuất thần như trước, nhưng Cố Hạo Chi vẫn cảm thấy điểm là lạ, cảm giác trên người Thụy Vương tinh thần không đủ lắm.
“Nhạc phụ đại nhân, ngài tìm bổn vương vì chuyện gì?” Trình Kiệt vẫn nho nhã lễ độ.
Tuy được gọi là nhạc phụ nhưng Cố Hạo Chi vẫn không dám khinh thường:
“Vương gia, vi thần đến đây là muốn xin ngài mau cứu Nhân Nhi và Anh Nhi.”
Trình Kiệt nhíu mày:
“Sao nhạc phụ nói ra lời này?”
Cố Hạo Chi nói ra toàn bộ chuyện Cố Nhân và Cố Anh liên thủ thuê người giết Cố Ly: “Chuyện này hai tỷ đệ chúng sai nhưng sự việc này một khi xác thực tội danh mưu hại quận chúa là mất đầu. Vi thần xin vương gia nghĩ cách bảo vệ chúng. Như vậy dù vi thần có chết cũng mang ơn và ghi nhớ đại ân của vương gia.” Cố Hạo Chi nói đến đây lệ đã tuôn.
Trình Kiệt vội an ủi:
“Nhạc phụ đại nhân, bổn vương biết nhạc mẫu bất ngờ qua đời đả kích rất lớn đến ngài. Ngài yên tâm, chuyện này bổn vương sẽ xử lý. Nhân Nhi là trắc phi của ta, Anh Nhi lại là đệ đệ của thê tử cũng là biểu đệ của ta, ta tất nhiên không để bọn họ gặp chuyện không may.”
“Như vậy đa tạ vương gia.” Cố Hạo Chi đứng lên hành lễ sát đất: “Gia môn bất hận, xuất hiện con cháu xấu xa như Cố Ly. Vi thần biết trong lòng vương gia mến mộ nàng nhưng nàng vốn lòng dạ rắn rết. May là vi thần không gả nàng vào phủ vương gia, bằng không vi thần chết ngàn lần cũng khó chuộc tội.”
Lời này Trình Kiệt không biết nhận thế nào cho phải. Ở trong lòng Trình Kiệt không tin Cố Ly giết người. Không phải hắn hiểu rõ Cố Ly mà vì hắn cảm thấy với võ công của Cố Ly, tùy tiện giết cũng không đến mức để người Cố gia phát hiện. Nhưng Võ Tư Nhiên không phải do Cố Ly giết, vậy là ai? Suy đoán này hơi đáng sợ cho nên Trình Kiệt cũng không tiếp tục suy đoán. Sự việc này chung quy sẽ có một ngày lộ ra thôi.
“Nhạc phụ đại nhân nói quá lời.” Trình Kiệt đưa tay đỡ Cố Hạo Chi lên, ở khoảng cách gần rõ ràng Cố Hạo Chi đang run rẩy.
Cố Hạo Chi cũng không ở lâu. Hắn vội vã trở về Cố gia, gọi Cố Huyên tới:
“Trước đó, Nhân Nhi đã nhắc đến hôn sự cho ngươi phải không?”
Cố Huyên đỏ mặt, ấp úng nói:
“Phụ thân, ngài nói gì vậy?”
Cố Hạo Chi vội nói:
“Huyên Nhi, đang đại tang mẫu thân, ngươi cho rằng phụ thân đang đùa với ngươi sao? Rốt cuộc có hay không?”
Cố Huyên thấy Cố Hạo Chi thật sự nóng nảy, lúc này mới khẽ gật đầu:
“Đại tỷ nhắc tới nhi tử độc nhất của Lễ bộ viên ngoại lang Vương đại nhân.”
Cố gia không còn chủ mẫu làm chủ, trưởng tỷ như mẫu thân, Cố Nhân chủ động gánh vác trách nhiệm tìm phu quân cho Cố Huyên. Nàng cảm giác rõ Cố gia sắp sụp đổ cho nên muốn nhanh chóng tìm người gả muội muội đi. Cho dù Cố gia thật sự gặp bất trắc, ít ra sẽ không liên lụy Cố Huyên. Lễ bộ viên ngoại lang so với Cố gia mà nói vẫn thấp hơn, cũng may Vương công tử chăm chỉ học tập cầu tiến, đã là cử nhân, có công danh trên người. Chờ kết quả năm sau, tiến sĩ thậm chí là tam giáp trở về, Cố Huyên cũng xem như không chịu thiệt. Những đạo lý này Cố Nhân cố ý gọi Cố Huyên đến Thụy Vương phủ phân tích một phen. Cố gia suy sụp, Cố Huyên cũng phát hiện, nàng cũng đã sớm không còn tâm cao khí ngạo như trước nữa, nghe xong Cố Nhân phân tích cũng gật đầu đồng ý.
Cố Hạo Chi làm quan trong triều nhiều năm, nghe vậy trong lòng cũng sơ lược qua một phen liền biết là ai. Vương gia gia thế trong sạch, tuy rằng dòng dõi không cao nhưng cũng không tính là thấp. Nếu Cố Huyên gả qua đó cũng tốt, nghĩ đến Vương gia cũng không khắt khe với nàng.
“Giờ đây mẫu thân ngươi đã mất, những việc này phụ thân lo liệu sẽ không thích hợp. Trong lòng ngươi phải tự có chủ ý. Nếu người đồng ý, để đại tỷ đi thăm dò ý Vương gia. Nếu Vương gia cũng đồng ý, hôn sự phải nhanh chóng quyết định. Các ngươi đều có chỗ dựa cả đời, ta cũng không làm mẫu thân ngươi thất vọng.” Lời này của Cố Hạo Chi đầy từ ái như một vị phụ thân đối với nữ nhi.