Quận Chúa Sủng Thê

Chương 67




Hơn mười tên có nỏ đồng thời bắn tên, Giang Phong Mẫn không thể né tránh vì sau lưng nàng là Cố Ly. Lá cây trong tay nàng vừa tung ra một nắm, những tên có nỏ đều đứng khá xa, khoảng cách đó làm cho ám khi không thể với tới. Một loạt tên bay tới, Giang Phong Mẫn vung tay áo lên, một luồng gió lạnh nổi lên, cuồn cuộn cuốn thể lá rụng dưới mặt đất, hướng về đám người đó.

Có vài tên đầu óc khá linh hoạt, nhìn thấy Giang Phong Mẫn dồn toàn bộ sức lực để đối phó với đám người có nỏ bọn họ liền vòng qua phía bên kia tảng đá, chuẩn bị đánh lén. Giang Phong Mẫn vừa ngăn chặn một loạt tên bắn tới thì cảm thấy hàn khí ở phía sau càng nặng, nàng quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ liếc mắt liền biến tình huống có biến. Cơ thể nàng như chim lớn nhanh chóng nhảy xuống tảng đá lớn. Đám đánh lén vừa bò lên tảng đá lớn, vừa ló đầu đã cảm thấy lạnh băng, đầu của hắn ngay lập tức bị băng chặn lại. Sau đó nghe thấy tiếng Cố Ly hét to, lớp băng quanh người nàng toàn bộ vỡ vụn, giống như lưỡi kiếm, hễ bất kỳ ai tới gần tảng đá đều bị bắn trúng. Ít nhiều chùm băng sẽ xuyên qua cơ thể đính đầy máu.

Sau khi Cố Ly hét lên một tiếng thì cũng mở mắt ra, cũng ngay lập tức nhìn thấy thảm trạng do mình phá huyền quan sinh tử gây ra, nàng cũng rất kinh sợ, gọi:

“Sư phụ!”

Giang Phong Mẫn từ trong rừng cây trở lại. Cầm một đống nỏ cơ. Đám người này cho rằng có nỏ thì ngon à? Nếu không phải vì bảo vệ Cố Ly không thể rời khỏi thì đến khi tới lượt bọn này diệu võ dương oai?

“Cuối cùng đã thành công. Ta thực sự có chút lo lắng, nha đầu này không làm người ta bớt lo.”

Tuy Giang Phong Mẫn ngoài miệng trách nhưng tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc cũng buông xuống.

“Đa tạ sư phụ.”

Cố Ly phá huyền qua, đúng là dồn vào cửa tử rồi hồi sinh. Giờ đây cảm giác nội lực tự động tuần hoàn trong cơ thể cũng không cần dựa vào chính mình thúc đẩy, biến hóa này làm cho nàng mừng rỡ.

“Được rồi. Sau này con tiếp tục tu luyện là được. Phá huyền quan xong nội công của con mới có thể luyện tới bậc cao hơn.” Giang Phong Mẫn đi đến gần đó, nhỏ giọng nói: “Con thỏ nhỏ rất đáng yêu, cũng ngoan ngoãn, nhưng con phải chú ý biết điều độ, đừng bỏ bê võ công, có thời gian thì dẫn về Phi Diệp Tân, Huyết Tầm suốt ngày lẩm bẩm, xem ra là chọn trúng đồ đệ muốn thu nhận rồi.

Cố Ly vừa nghe đã cảm thấy sai sai:

“Sư phụ, ngài phải đi rồi sao?”

Giang Phong Mẫn trừng mắt: “Chỗ con còn việc gì sao? Chuyện lớn nhất đã xong, ta còn ở lại làm gì? Hơn nữa mỗi lần xuống núi dễ dàng lắm sao? Ở đây lãng phí thời gian làm gì? Ta đi đây, con nhớ kỹ lời ta nói.” Nàng là người dứt khoát, nói đi là đi, nói xong chữ cuối liền biến mất ở trong rừng cây.

Cố Ly vẫn đứng yên, ngẩng đầu nhìn phía trên vách núi, một bóng áo trắng đứng đó, dường như cũng đang nhìn qua bên này. Nàng nhìn không rõ dung mạo của người này, lại từ thân ảnh của người này để phán đoán thân phận. Nàng ở xa xa hành lễ của bậc đệ tử, không dám chậm trễ chút nào. Người áo trắng trên vách núi gật đầu, xoay người biến mất.

Người làm cho Giang Phong Mẫn vội vã rời đi, còn có thể đứng trên vách núi cao ngoại trừ Chưởng Viện Phi Diệp Tân thì còn có ai nữa?

“Quả nhiên là cùng Chưởng Viện xuống núi. Hai người này nhất định ăn hiếp đại sư tỷ, bỏ lại công việc ở thư viện chạy đi du sơn ngoạn thủy.” Cố Ly luyên thuyên, sau đó nhấc chân đi đến đám thi thể trên mặt đất, kiểm tra còn ai sống không.

Người sống vẫn có. Cố Ly bắt một tên ý thức còn tỉnh táo, hỏi:

“Ai phái các ngươi tới?”

Trên cánh tay người nọ còn cắm một lá cây, đau đến nhe răng trợn mắt: “Cô nương tha mạng! Ta không biết. Ta chỉ cùng đại ca tới.” Người này dùng tay trái không bị thương chỉ về phía thi thể trên mặt đất.

“Các ngươi là ai?” Cố Ly đổi câu hỏi.

“Chúng ta là thổ phỉ Kim Gia trại, có người thuê chúng ta tới giết cô nương, đại ca nhân mối làm ăn này, dẫn chúng ta tới.” Người nọ nói năng rõ ràng, nói ra toàn bộ những gì mình biết.

Chỉ là chúng không có tác dụng quá lớn với Cố Ly. Nàng cũng không lấy mạng, trực tiếp thả hắn đi.

Nàng trở về phủ trưởng công chúa, tinh thần của Tần Tê rõ ràng không tốt. Quầng thâm to như gấu mèo, Cố Ly lắc đầu, hỏi:

“Muội không chịu nghỉ ngơi sao?”

Tần Tê ấm ức nói:

“Không nhìn thấy Ly tỷ tỷ, Tê Tê lo lắng.”

Nàng cũng muốn nghỉ ngơi, dưỡng mình thật xinh đẹp để Cố Ly xem nhưng không có Cố Ly ở bên cạnh hai ngày, nàng ngủ không yên giấc. Thường xuyên ngủ chưa đầy một canh giờ sẽ bừng tỉnh, sau đó hỏi nha hoàn Cố Ly đã về chưa.

Tần Tê ôm eo Cố Ly, dán mặt vào lồng ngực của Cố Ly: “Ly tỷ tỷ, tỷ đừng bao giờ rời xa Tê Tê, được không? Cho dù sau này tỷ có việc hãy dẫn theo Tê Tê nha? Tê Tê rất ngoan, sẽ không gây phiền phức cho tỷ.” Trải qua lần bắt cóc này, nàng càng thêm sợ rời xa Cố Ly.

Trái tim Cố Ly dao động:

“Ta đi đâu muội cũng đi theo?”

“Đúng vậy.” Tần Tê trả lời.

“Ta trở về thư viện thì sao?”

“Dẫn muội cùng về nha. Muội rất muốn nhìn thấy thư viện Phi Diệp Tân ra sao. Còn cả Huyết Tằm sư phụ, muội nhớ ngài ấy.” Tần Tê vừa nói mặt đầy hưng phấn.

“Được. Chờ muội khỏe lại, chúng ta sẽ đi xem thư viện ra sao.” Cố Ly thăm dò.

“Dạ.”

Tần Tê vui vẻ nói. Nàng vẫn chưa từng đi xa nhà. Trước kia là do Viêm độc, bây giờ cuối cùng cũng đi được, nàng rất mong chờ!

Ngày thứ bảy sau khi Tần Tê gặp chuyện không may, Tả tướng Tần Văn Uyên liền dâng lên bảy tấu chương, Chính Duẫn Đế nhìn thấy rịn mồ hôi trán, lạnh cả sống lưng.

Trong tấu chương, Tần Văn Uyên nhắc tới quân mã biên quan cải cách, Tây Nam hạn hán lớn cần cứu trợ thiên tai, tử tù triều đình thẩm tra xong cần phê chuẩn,... một loạt sự việc. Những việc này đã sớm bàn bạc ở trong triều, chỉ là bây giờ đưa ra toàn bộ cùng một lúc rõ ràng cho thấy Tần Văn Uyên muốn Chính Duẫn Đế phải dành nhiều thời gian hơn làm nhiều việc hơn. Trong tấu chương liệt kê các mục chính sách, mỗi mục Chính Duẫn Đế đều đắn đo cẩn trọng, chỉ một chút sai lầm liền bị Tần Văn Uyên nỗi bão bác bỏ. Chính Duẫn Đế chỉ đành nhận mệnh mỗi một thứ điều phải đắn đo.

Mấy ngày tiếp theo, Chính Duẫn Đế cảm thấy mình nhất định phải tìm Tả tướng nói chuyện nghiêm túc. Mỗi ngày đều phải gánh vác quá nhiều việc, hắn chịu không nổi.

Ngự thư phòng, hoàng cung.

Tần Văn Uyên ngồi đối diện với Chính Duẫn Đế:

“Hoàng thượng cho gọi thần vào cung là có gì dặn dò?”

Chính Duẫn Đế chà tay:

“Tả tướng, mấy ngày nay ngươi dày vò trẫm đủ rồi! Trẫm biết người làm vậy là vì chuyện của Tê Tê. Ngươi là bá phụ của Tê Tê, trẫm là cữu phụ của Tê Tê, vốn dĩ chúng ta đều là người một nhà, tấm lòng muốn bảo vệ Tê Tê thì ai cũng như nhau. Ngươi xem, Dung Nhi cũng vào cung quậy, trẫm cũng đồng ý rồi, ngươi còn muốn sao?”

Tần Văn Uyên cười nói:

“Hoàng thương nói quá lời rồi. Vi thần hổ thẹn không xứng với chức vị, bây giờ nên suy nghĩ triều đình xã tắc. Hoàng thượng siêng năng chính sự mới là phúc cho xã tắc lê dân. Về phần Tê Tê, nàng là nữ nhi Tần gia, không bảo vệ tốt cho nàng là do Tần gia thần vô năng, sao dám oán trách hoàng thượng?”

Chính Duẫn Đế cảm giác trán mình kéo căng, đau đớn. Nếu Tần Văn Uyên sừng sộ nói đạo lý một phen thì còn đỡ, điều đó cho thấy việc này còn có thể hòa giải. Bây giờ nham hiểm, không nói chuyện Tần Tê với hắn, chứng tỏ Tần Văn Uyên nổi giận ghê gớm, hoàn toàn không có ý định giảng hòa.

“Tần ái khanh, trẫm đã chọn phò mã cho Bảo Hòa công chúa rồi, sắp tới đây nàng sẽ xuất giá, chuyện này Dung Nhi cũng đồng ý. Về phần Hi La công chúa, dù sao nàng cũng là người của Lăng Quốc, trẫm cũng phái sứ giả đi chất vấn rồi đó chứ? Cần phạt cũng đã phạt, ái khanh, ngươi xem còn chỗ nào xử lý không thỏa đáng?” Chính Duẫn Đế cảm thấy ấm ức cho bản thân. Chẳng vị vua chúa nào nhân nhượng như hắn cả, nhưng huynh đệ Tần gia là người tài hiếm có trong triều đình, hơn nữa trung thành tận tâm. Minh Tịch còn phải dựa vào hai huynh đệ họ chống đỡ.

Nụ cười trên gương mặt Tần Văn Uyên vẫn chưa tắt:

“Hoàng thượng, Tê Tê trải qua bao nhiêu chuyện, ngài có biết không? Trong đó có bao nhiêu lần bởi vì sủng ái của ngài dẫn tới ghen ghét, ngài có biết không? Ngài một mặt cưng chiều Tê Tê, lại không bảo vệ Tê Tê. Ngài... làm vậy là sủng ái nàng sao?”

Chính Duẫn Đế giật mình.

“Quân vương thân bất do kỷ, vi thần hiểu cũng lý giải được. Phủ An Quốc Công có được chức tước là nhờ tổ tiên truyền lại, vi thần mới có chức tướng này, Văn Bác cũng cưới được trưởng công chúa, cả nhà vinh quang thì có vị quân vương nào yên lòng được?” Nụ cười trên gương mặt Tần Văn Uyên dần dần biến mất: “Hoàng thượng, mấy đời Tần gia chúng thần vì nước trấn thủ biên cương giết địch. Tổ tiên mười bảy người chết trận ngoài chiến trường. Đến đời của vi thần, người nhà đã điêu linh. Cũng vì vậy tiên phụ mới để cho huynh đệ thần bỏ võ theo văn, chỉ vì để nhang khói Tần gia có thể tiếp tục. Hoàng thượng cũng đừng nên quên đi, trước đây Văn Bác cưới trưởng công chúa đã phải trả giá thế nào. Người tài như đệ ấy vốn nên ở trong triều mới có nhiều đất dụng võ.”

“Ái khanh à, lời này đã đi xa rồi. Chưa bao giờ trẫm hoài nghi lòng trung thành của Tần gia. Những năm gần đây, bất luận Tần gia theo văn bỏ võ thì đều là trụ cột vững chắc của Minh Tịch. Chúng ta vốn đang nói chuyện Tê Tê, sao lại kéo sang chuyện khác rồi? Nếu trẫm không yên lòng về Tần gia thì sao lại gả Dung Nhi cho Văn Bác? Ngươi còn nghi ngờ, thì cũng không nên nghi ngờ tình cảm của trẫm đối với Dung Nhi?”

Chính Duẫn Đế không dám nói từ trước đến nay không có nghi ngờ lòng trung thành của Tần gia. Nhưng những năm gần đây, hắn thật sự hoàn toàn tín nhiệm Tần gia. Dù cho có kẻ ghé tai hắn nói Tần gia có một Tả tướng một phò mã đã nắm quyền khuynh đảo vua dân, hắn cũng chưa từng dao động. Bởi vì hắn rất tin tưởng, lấy tài nghệ của hai huynh đệ Tần gia nếu có dã tấm thì hôm nay triều cục Minh Tịch có lẽ đã không phải như thế này.

Tần Văn Uyên nói ra những lời kiềm nén trong lòng, rốt cuộc cũng dễ chịu hơn chút. Hắn đối đãi với Chính Duẫn Đế giống như với bằng hữu cho nên khi hắn khó chịu sẽ nổi nóng một trận. Chính Duẫn Đế cũng biết Tần Văn Uyên có thể trút giận ra rồi thì vẫn là Tần Văn Uyên trung thành và tận tâm. Nếu có một ngày Tần Văn Uyên không nổi giận với hắn, mà bày ra vẻ nịnh hót, đó mới chính là lúc hắn cần phải chú ý.

“Lần này Tê Tê bị thương nặng cũng rất hoảng sợ, đừng nói nàng, ngay cả gia mẫu mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, bắt vi thần đòi lại công đạo cho Tê Tê, nếu không quay trở về đừng gặp bà nữa.” Tần Văn Uyên thở dài, khoa trương nói tiếp: “Gia mẫu tuổi đã qua sáu mươi, còn phải sống chết lo lắng cho tôn nữ, là Tần gia thần vô năng!”

Chậc chậc chậc, đề tài này lại biến thành như vậy. Chính Duẫn Đế vội nói:

“Là trẫm sơ suất. Ái khanh à, ngươi muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi, trẫm sẽ cho Tê Tê, cho Tần gia các người một công đạo.”

Tần Văn Uyên nhiều năm thấm nhuần triều chính, hiểu rõ lạc mềm buộc chặt. Nếu đã nói đến đây, nếu tiếp tục ra vẻ thì là quá phận. Hoàng thượng cũng cần mặt mũi.

“Hoàng thượng, nếu nên phạt ngài cũng đã phạt, vi thần không có ý kiến. Chỉ là chuyện Bảo Hòa công chúa đố kỵ Tê Tê thì khó đảm bảo sẽ không xảy ra lần thứ hai. Với thân phận của Tê Tê, sau này dĩ nhiên vẫn phải tiếp xúc với hoàng thất. Vi thần là ngoại nam*, không tiện theo bảo vệ.”

*Ngoại nam: chỉ những người đàn ông ngoài hoàng tộc.

Tần Văn Uyên nói đến đây Chính Duẫn Đế liền hiểu, sau khi trút giận xong vẫn vì lo nghĩ cho vấn đề an toàn của Tần Tê: “Ý của ái khanh là tìm một nữ hộ vệ cho Tê Tê? Trẫm đã đề cập qua việc này, Tê Tê không đồng ý.” Chuyện này không thể trách hắn.

Tần Văn Uyên nhắc nhở:

“Hoàng thượng, ở bên cạnh Tê Tê đã có sẵn một người.”

“Ngươi nói... Toại An?” Ánh mắt của Chính Duẫn Đế liền phát sáng. Ngay lập tức hiểu ý Tần Văn Uyên. Hắn đã biết rõ quan hệ của Tần Tê và Cố Ly, chỉ cần Tần Tê thích, hắn sẽ không quan tâm đối phương là nam hay nữ. Nghe ý của Tần Văn Bác là muốn mình cho Cố Ly quyền hạn: “Trẫm sẽ hạ chỉ, đồng ý cho Toại An có quyền trảm trước tấu sau khi bảo vệ Tê Tê.

“Vi thần đa tạ hoàng thượng.” Tần Văn Uyên thấy tốt liền nhận.

Chính Duẫn Đế thở dài một hơi: “Trẫm hạ chỉ ngay, theo ái khanh đến phủ trưởng công chúa tuyên đọc.” Hắn muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này. Sau này Tê Tê vào cung, ngoại trừ Cố Ly thì ở bên cạnh sẽ có nhiều người bảo vệ hơn, bằng không lại xảy ra chuyện, hắn sẽ trốn ngay và luôn.

Đi cùng thánh chỉ còn ban thưởng một chủy thủ nữa. Trước đó hoàng hậu ban cho một Thương Ba, lần này hoàng thượng lại cho một thanh gọi là Lưu Diệm. Vỏ kiếm bên ngoài của nó bình thường không có gì đặc sắc, thật khó có thể tưởng tượng đây là đồ hoàng thượng ban cho, thế nhưng khi rút kiếm ra khỏi vỏ, Cố Ly đã cảm nhận được sát khí dày đặc từ nó.

"Lưu Diệm" là hung khí nổi danh đã lâu được võ lâm đề cập, đã tuyệt tích giang hồ mười mấy năm nay, không ngờ được cất giấu trong hoàng cung Minh Tịch. Cố Ly chưa từng theo đuổi binh khí, nhưng lại có hứng thú với Lưu Diệm.

Trong thánh chỉ của hoàng thượng muốn nàng bảo vệ Tần Tê, nếu Tần Tê gặp nguy hiểm nàng có thể trảm trước tấu sau, bất kể là ai, lúc nguy hiểm đến an toàn của Tần Tê thì có thể dùng Lưu Diệm giết chết. Nói cách khác, đây được xem là Thượng Phương Bảo Kiếm.

*Thượng Phương Bảo Kiếm là một thanh kiếm dành riêng cho Hoàng Đế, thường không thể ban thưởng cho các thần tử. Bởi vì người nắm giữ Thượng Phương Bảo Kiếm sẽ có quyền “tiền trảm hậu tấu“.

Thanh Huy Đường, Phủ An Quốc Công.

Quốc Công phu nhân tỏ vẻ miễn cưỡng hài lòng với Tần Văn Uyên. Bà biết Tần Tê đã được thưởng nhiều nhất có thể. Hoàng thượng cũng không còn để tâm phong Tần Tê làm công chúa, đây là điều Tần gia họ để bụng. Như vậy, ban cũng đã ban, phạt cũng đã phạt, có thể bảo vệ cũng đã làm. Còn có gì không hài lòng chứ?

Tần Văn Uyên nhìn đệ đệ của mình, phụ thân của Tần Tê vẫn chưa ra tay nhỉ? Trong hoàng cung, Chính Duẫn Đế vừa ứng phó xong Tần Văn Uyên, cuối cùng cũng thoát khỏi đống tấu chương chất như núi kia chợt cảm thấy lạnh sống lưng: Xảy ra chuyện gì? Còn chuyện xấu gì sắp xảy ra sao?

Khang Viên.

Tần Tê vừa uống thuốc bổ xong, la hét đầy bụng nên muốn xuống giường giãn gân cốt. Nàng tịnh dưỡng suốt một khoảng thời gian, khí huyết được bổ sung kha khá, thái y cũng nói vận động thích hợp sẽ có lợi cho cơ thể. Vì vậy Cố Ly để cho nàng đi lại trong phòng.

Tần Tê nhìn Cố Ly ngồi bên cạnh bàn so sánh hai thanh chủy thủ mà hoàng đế và hoàng hậu ban cho, nàng hiếu kỳ hỏi:

“Ly tỷ tỷ có nhìn ra được gì không?”

“Hoàng hậu nương nương ban cho Thanh Ba tĩnh lặng như nước, hoàng thương ban cho Lưu Diệm dữ dội như lửa. Ta nghĩ, hai thanh chủy thủ này quả là một đôi.” Cố Ly đều rút kiếm ra khỏi vỏ, đặt nghiêm chỉnh trên bàn.

Tần Tê cũng sát đến, bàn tay mon men muốn sờ lên lại bị Cố Ly bắt lại kéo vào trong lòng:

“Muội đừng lộn xộn, rất bén.”

Tần Tê cười cười, ở trong lòng Ly tỷ tỷ rất thoải mái:

“Sau này tỷ sẽ mang theo hai thanh chủy thủ này sao? Ah, tỷ còn Thanh Y kiếm nữa.” Vậy thì trang bị rất đầy đủ.

“Mang theo hết. Sau này đám thân thích của muội dám ăn hiếp muội, ta liền rút kiếm ra dọa họ.”

Tần Tê nghe xong cười khanh khách:

“Ly tỷ tỷ gạt người nữa rồi! Tỷ muốn giáo huấn người khác mà rút chủy thủ sao?”

Tiêu rồi, con thỏ nhỏ thay đổi rồi, trở nên thông minh rồi, không dễ hù nữa.

“Chỉ cần muội ở bên cạnh ta, ta nhất định sẽ bảo vệ tốt cho muội.” Nàng đã phá huyền quan sinh tử nên rất tự tin.

Tần Tê cười đến chỉ thấy răng không thấy mắt, gối đầu lên xương quai xanh của Cố Ly nói:

“Tê Tê thích Ly tỷ tỷ nhất!”

Buổi chiều, Kinh Triệu Doãn phái người đến tìm Cố Ly. CỐ Ly báo lại một tiếng rồi đi đến nha môn. Trước đó, khi phá huyền quan sinh tử trở về, Cố Ly tiện thể ghé qua nha môn tìm Kinh Triệu Doãn nói qua chuyện mình bị mai phục. Dù sao nhiều người đã chết, Kinh Triệu Doãn lại chịu trách nhiệm trị an của khu vực kinh thành cho nên dù nàng chỉ là dân chúng bình thường nhìn thấy cũng phải báo một tiếng. Huống hồ nàng bây giờ là quận chúa được hoàng thượng khâm phong*, dù bỏ qua quan hệ với trưởng công chúa thì với thân phận của mình cũng đủ để Kinh Triệu Doãn không dám chậm trễ.

*Khâm phong: chỉ việc hoàng thượng ban/phong thưởng

Quả nhiên, qua vài ngày liền có tin tức.

Đám người Cố Ly chạm mặt đúng là thổ phỉ Kim Gia trại, gần như bị Giang Phong Mẫn và Cố Ly tận diệt. Số còn lại đã bị nha môn bắt sống. Tra hỏi một phen cũng không hỏi được người thuê bọn chúng làm là ai. Chỉ hỏi được người thuê bọn chúng là một thiếu niên không lớn tuổi lắm. Nghe cách nói chuyện là một người trí thức. Triệu Kinh Doãn dựa theo manh mối này tiếp tục điều tra, sau đó tra được là trưởng tử Cố gia, Cố Anh. Tra đến đây liền liên quan đến thân thế của Cố Ly, hắn ý thức được chuyện này có chút rắc rối.

Làm quan phụ mẫu của kinh thành tất nhiên đều là hạng người khéo léo. Triệu Kinh Doãn tra được Cố Anh liền dừng lại. Hắn mời Cố Ly đến đưa cho Cố Ly những chứng cứ xác thực đưa cho Cố Ly, sau đó sắc mặt hiện ra vẻ đắn đo:

“Toại An quận chúa, người xem, Cố gia...”

Dù Cố Ly không để tâm mọi thứ nhưng cũng hiểu cách đối nhân xử thế. Nàng biết sự khó xử của Kinh Triệu Doãn, cũng không tính để người khác thay mình xử lý. Nếu đã tra ra được là Cố gia, vậy rõ ràng rồi:

“Đa tạ đại nhân, chuyện này tự ta sẽ xử lý.”

Kinh Triệu Doãn nghe thấy lời này liền thở phào nhẹ nhõm. Chuyện của các danh gia vọng tộc trong kinh thành hắn đều kết án qua loa. Có thể không tham dự thì nhất định không tham dự.

Cố Ly rời khỏi nha môn, nàng nghĩ nghĩ rồi đi đến Cố gia. Nàng đến Cố gia, người Cố gia càng hoảng sợ. Cố Hạo Chi nhìn Cố Ly một thân một mình đến, nhíu mày:

“Nếu ngươi được phong làm quận chúa thì nên có dáng vẻ của quận chúa. Có quận chúa nào một thân một mình như ngươi, ngay cả nha hoàn cũng không dẫn theo?” Nữ nhi này thích xuất đầu lộ diện, không có chút dáng vẻ của đại gia khuê tú.”

“Phụ thân có ở đây thì hay quá. Nữ nhi có vài lời muốn nói với phụ thân.” Cố Ly hoàn toàn không để ý lời Cố Hạo Chi vừa nói.

Cố Hạo Chi dẫn nàng vào thư phòng:

“Vi phụ còn cho rằng ngươi trở thành quận chúa thì quên mất Cố gia. Nói đi, có chuyện gì?”

“Mấy ngày trước nữ nhi ở trong núi luyện công, bị một đám thổ phỉ đánh lén. Đương nhiên, đa số đã bị ta giết. Ta trở về thành báo chuyện này cho nha môn Triệu Kinh, để họ giúp điều tra.” Cố Ly quan sát nét mặt Cố Hạo Chi, thấy hắn không hề có chút chột dạ, chỉ nhíu mày không nói lời nào.

“Hôm nay, Triệu Kinh Doãn đại nhân cho ta tin tức, ngài ấy nói người dùng tiền thuê đám thổ phỉ chính là Cố Anh.”

Cố Ly nói ra hai chữ cuối cùng, chỉ thấy Cố Hạo Chi giật mình ngẩng đầu, gương mặt không tin nổi.

“Sao có thể? Anh Nhi vẫn còn là đứa trẻ, sao hắn biết thuê thổ phỉ làm? Hơn nữa hắn cũng không có nhiều tiền!”

Cố Hạo Chi tuyệt đối không tin nhi tử của mình sẽ làm ra chuyện như vậy.

Cố Ly nghe xong gật đầu: “Phụ thân nói có lý. Vậy là Triệu Kinh Doãn đại nhân điều tra sai? Nữ nhi phải về tìm ngài ấy hỏi thử.” Nói xong nàng liền ra cửa.

“Ly Nhi!” Cố Hạo Chi vội gọi nàng lại: “Trước tiên ngươi đừng đi hỏi Triệu Kinh Doãn. Ngươi đã nói Anh Nhi thuê thổ phỉ, đó là chuyện nhà. Chúng ta là người trong nhà có chuyện gì hãy bình tĩnh nói chuyện. Ta đi gọi Anh Nhi tới hỏi thăm.”

Chuyện nhà đều nghe người đứng đầu trong nhà quyết định, Cố Hạo Chi tính toán điều gì Cố Ly biết rất rõ. Nàng không nói, nghe hay không không phải do Cố Hạo Chi nói là được.

Cố Anh ở trong phủ, nhanh chóng bị gọi tới thư phòng. Hai người làm trò trước mặt Cố Ly, Cố Hạo Chi hỏi Cố Anh có thuê thổ phỉ Kim Gia trại tập kích Cố Ly không, Cố Anh thề thốt phủ nhận, luôn miệng kêu oan.

Cố Hạo Chi nhìn Cố Ly:

“Ly Nhi, ngươi xem, chuyện này không phải Anh Nhi làm.”

Cố Ly mỉm cười: Xem nàng là đứa trẻ sao? Mệt cho Cố Hạo Chi là Hình bộ Thị lang, mánh khóe lại vụng về đến vậy.

“Phụ thân, nếu không phải Cố Anh làm, vậy Triệu Kinh Doãn đại nhân lừa ta. Ta phải đi tìm ngài ấy, xem ngài ấy có gì để nói.” Cố Ly muốn đi lại bị Cố Hạo Chi gọi lại lần nữa:

“Ly Nhi, chuyện này cũng không thể trách Triệu Kinh Doãn, thiếu niên lang trong kinh thành rất nhiều, hắn đoán sai cũng phải. Chi bằng thế này, chuyện này để vi phụ đi nói với Triệu Kinh Doãn, ta với hắn có giao tình, nhất định để hắn tìm ra kẻ chân chính đứng sau sai khiến.”

Cố Ly nhíu mày trầm ngâm một lúc lâu rồi mới nói:

“Nếu phụ thân đã nói vậy, nữ nhi chờ nghe tin tốt từ ngài.”

Lúc Cố Ly rời đi, cũng không nhìn hai phụ tử Cố gia trao đổi ánh mắt với nhau. Nàng vừa mới từ cửa lớn Cố gia bước ra thì liền xoay người phóng lên mái nhà, nằm trên mái nhà thư phòng của Cố Hạo Chi nghe lén hai phụ tử này nói chuyện.

Quả nhiên, sau khi Cố Ly đi, Cố Hạo Chi ở trong thư phòng nổi giận:

“Xảy ra chuyện gì? Tại sao phải đi trêu chọc nàng ta? Ta đã nói Cố Ly của bây giờ không phải là người Cố gia chúng ta có thể trêu chọc rồi sao?”

Cố Anh lập tức quỳ xuống:

“Phụ thân, lẽ nào ngài cam tâm? Ngài xem Cố gia chúng ta bây giờ ra sao? Tổ mẫu bị bệnh liệt giường, mẫu thân phát điên bị nhốt trong phòng. Đại tỷ tuy đã gả cho Thụy Vương nhưng ngày một gầy gò. Dù tỷ ấy không nói, lẽ nào ngài không biết tỷ ấy sống không tốt? Còn ngài nữa, con đường làm quan không thuận lợi, chẳng phải đều do nàng trở về đây gây ra sao? Nàng ta bất quá chỉ là một đứa cô nhi, dựa vào cái gì được phong làm quận chúa. Một bước lên mây cũng không phải dựa vào dòng dõi Cố gia ta sao? Nếu không có Cố gia, nàng ta quen được Phụng An quận chúa sao? Có thể gặp được trưởng công chúa sao? Phụ thân, chúng ta bắt cầu cho nàng, nàng lại hủy Cố gia chúng ta! Trên đời này sao có đạo lý như vậy?”