Sau Thụy Vương cưới Trắc phi, trong kinh thành cũng nhộn nhịp một trận, đó chính là Đoan Vương cưới công chúa hòa thân. Khoảng thời gian này Hi La công chúa Giang Niệm Vi luôn ở trong dịch quán. Chính Duẫn Đế phái rất nhiều người hầu hạ nàng, dù sao cũng là công chúa hòa thân, chuyện này liên quan đến giao hảo giữa hai nước, hắn không muốn khắc khe với người ta.
Giang Niệm Vi tính cách hoạt bát, đã sớm không ngồi chờ trong dịch quán. Cả ngày dẫn theo cung nữ hộ vệ đi dạo trên đường, có người đem việc này bẩm báo với Chính Duẫn Đế, Chính Duẫn Đế cũng không quá quan tâm. Là nữ tử trẻ tuổi không tránh được việc thích nơi ồn ào, chờ gả đi thành người thành gia lập thất sẽ không ung dung như vậy nữa.
Chính Duẫn Đế đã không quan tâm, người trong dịch quán càng không ai quản thúc. Mấy ngày nay Giang Niệm Vi cực kỳ hài lòng. Hôm nay nàng đi đến Tâm Nguyệt phường mà mình hâm mộ. Đèn hoa vừa mới lên, Tâm Nguyệt phường đã không còn chỗ ngồi. Giang Niệm Vi dẫn theo cung nữ hộ vệ ba bốn người ngồi ở hàng đầu, dụng tâm nghe trên đài khảy đàn. Nghe xong mấy khúc, nàng oán trách:
“Tại sao nhiều người tới nghe như vậy? Hơn người chỗ nào.”
Hai cung nữ ở bên cạnh nàng là dẫn theo từ Lăng Quốc, một người Đỗ Quyên, một người Hoàng Ly. Đỗ Quyên nghe vậy bèn nói:
“Công chúa, nghe nói những người này đều tới phường nghe lão bản khảy "Lưu Ly dạ". Nhưng mấy ngày nay, lão bản không lên đài, những người này mỗi đêm chỉ cầm chừng thôi.”
“"Lưu Ly dạ"?”
Giang Niệm Vi mang máng có chút ấn tượng, nàng ở trong hoàng cung Lăng Quốc từng nghe qua từ khúc này, là một bậc thầy đàn tranh nổi tiếng đàn. Lúc đó, người đó từng nói qua "Lưu Ly dạ" dường như là khúc thành danh của ai đó, chỉ là thời gian trôi qua rất lâu rồi, nàng thật sự không nhớ được.
Giang Niệm Vi hỏi:
“Hôm nay có không? Không có chúng ta trở về thôi. Trình độ biểu diễn này không thể so được nhạc công trong hoàng cung.”
Hoàng Ly lập tức đi nghe ngóng sau đó nhanh chóng trở lại:
“Công chúa, đêm nay không có. Các nàng còn nói mấy tháng gần đây sẽ không có "Lưu Ly dạ".”
“Vậy còn chờ ở đây làm gì? Đi thôi.” Giang Niệm Vi đứng dậy rời đi.
Nàng đến và đi không tạo ra bất kỳ xáo trộn nào. Trong Tâm Nguyệt phường vẫn đông như trẩy hội, ngay cả ngoài cửa cũng đã sớm treo bảng không diễn tấu "Lưu Ly dạ" rồi, mỗi ngày người tới chỉ có tăng không giảm. Ban đầu mỗi đêm người chưa xem thì muốn đến xem, người xem rồi lại muốn xem tiếp, cứ như vậy, Tâm Nguyệt phường một chỗ cũng khó kiếm, chỗ ngồi dự tính đã được đặt đến tháng sau.
Đại hôn của Đoan Vương, nhưng phủ Đoan Vương lại chưa xây xong. Bởi vì hôn lễ cử hành trong hoàng cung, Giang Niệm Vi làm tân nương phải hiểu rõ quy tắc hôn lễ, mặc thử giá y này nọ, cho nên mười ngày trước khi hôn lễ diễn ra, nàng được đón vào cung ở lại.
Lãm Nguyệt Cư ở phía tây hoàng cung, khá gần ngự thiện phòng. Giang Niệm Vi không ở yên nhưng nàng cũng biết phép tắc trong cung, không thể đi lung tung, cho nên mỗi ngày nhàm chán nàng sẽ đi dạo ở con đường nhỏ bên cạnh hòn đá phía ngoài. Hôm nay nàng nhìn thấy vài cung nữ bưng từng dĩa điểm tâm hoa quả đẹp mắt đi qua, nàng chưa từng ăn qua nên nhịn không được cản lại, hỏi:
“Những thứ này đưa đi đâu?”
Cung nữ biết đây là công chúa hòa thân, là vương phi Đoan Vương tương lai, vội vàng hành lễ:
“Dạ bẩm, những thứ này mang cho Phụng An quận chúa.”
“Phụng An quận chúa?” Lúc này Giang Niệm Vi mới nhớ tới trước đó đã từng gặp qua. Nàng lui ra sau để họ bưng đi.
Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Đỗ Quyên, Hoàng Ly đi thôi, chúng ta đi tìm Phụng An quận chúa chơi.”
“Công chúa.” Đỗ Quyên nói: “Nơi này là hoàng cung Minh Tịch, ngài đừng chạy lung tung. Chẳng may đụng phải quý nhân nào thì không hay.”
“Sợ cái gì? Ta là công chúa hòa thân, ai dám làm gì ta?”
Giang Niệm Vi ở Lăng Quốc rất được sủng ái. Điều này dưỡng thành tính cách hoạt bát cởi mở nhưng đồng thời cũng không coi ai ra gì.
Đỗ Quyên và Hoàng Ly không ngăn được chỉ đành cùng nàng đi theo đám cung nữ phía trước. Lúc đi ngang qua trước cửa cung điện, Giang Niệm Vi nhìn thấy có người liền lập tức dừng bước, kết quả đứng không vững, đụng ngã người trước mặt.
“Công chúa!” Đỗ Quyên và Hoàng Ly vội vàng đỡ người dậy. Bên kia cũng có cung nữ đợ người bị ngã lên.
“Ngươi là ai?” Người bị đụng ngã đứng lên hỏi.
“Ta là công chúa hòa thân của Lăng Quốc, Hi La công chúa Giang Niệm Vi.”
Giang Niệm Vi đụng người ta cũng cảm thấy không tốt, đang định mở miệng thì lại nghe người đó nói:
“Hóa ra ngươi chính là vị công chúa hòa thân. Nếu đã gả đến Minh Tịch của chúng ta thì nên tuân thủ phép tắc của Minh Tịch, lỗ mãng như vậy còn ra thể thống gì?”
Giang Niệm Vi cẩn thận quan sát người này, nhìn thấy tuổi tác không hơn kém mình bao nhiêu, sao nói tới nói lui cứ như bà cụ non?
“Ngươi là ai?”
“Đây là công chúa Bảo Hòa cùng quận chúa được hoàng thượng sủng ái nhất.” Một cung nữ ở bên cạnh kiêu ngạo nói.
Giang Niệm Vi hỏi lại:
“Chẳng phải người được sủng ái nhất là Phụng An quận chúa sao?”
“Ngươi...” Bảo Hòa công chúa Trình Lân trừng mắt nhìn. Nàng đúng là công chúa được Chính Duẫn Đế yêu quý, bởi vì mẫu phi của nàng là phi tử được sủng ái nhất. Đáng tiếc lại sớm qua đời. Chính Duẫn Đế thương xót nàng không có mẫu phi nên sủng ái gấp bội, so ra chẳng kém Ninh Lan công chúa của hoàng hậu, chỉ là không thể sánh bằng Tần Tê.
Trình Lân tức giận nói:
“Phụng An có là gì, chẳng qua phụ hoàng thương hại nàng mà thôi. Cơ thể nàng trúng độc, đã sớm là phế nhân.”
“Ơ?” Giang Niệm Vi dường như nghe thấy chuyện khiến mình cảm thấy hứng thú liền cười cười đến gần Trình Lân, bày ra bộ mặt hiền lành: “Ta mới tới Minh Tịch, rất nhiều chuyện không biết. Bảo Hòa công chúa có thể nói một chút cho ta nghe được không? Xem như trao đổi, ta kể cho người nghe chuyện trong hoàng cung Lăng Quốc.”
Đều là thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, cả ngày chỉ ở trong thâm cung, đối với nhiều chuyện luôn có một khát vọng không có cách nào cưỡng chế được. Trình Lân liền đồng ý với yêu cầu của Giang Niệm Vi. Hai người vào điện Tinh Hoa của Trình Lân, hàn huyên cả một buổi chiều.
Không đánh nhau không quen biết, hai người trải qua chuyện đó liền trở thành bạn. Hầu như cả ngày đều ở chung. Trình Lân ngây thơ không biết Giang Niệm Vi lợi dụng nàng để biết được tin tức mình cần, bày ra một cục lớn cho Tần Tê.
Tần Tê vẫn như trước đây, cả ngày cùng Cố Ly ở Khang Viên học tập "Lưu Ly dạ". Tài nghệ đàn đàn tranh của nàng cũng dần dần đi lên. Cố Ly nhìn nàng luyện tập rất ra dáng nên cũng lấy tỳ bà ra cùng nàng hợp tấu. Tần Tê đẹp không tả nổi. Mỗi ngày trừ ăn và ngủ, định kỳ vào cung tám chuyện với hoàng đế cữu cữu, thời gian còn lại đều dành luyện đàn, cản cũng không cản được. Cố Ly từng nói vài lần cũng vô dụng, có thể thấy nàng rất nhập tâm.
Mặc dù trưởng công chúa vui mừng khi thấy Tần Tê có thể điềm tĩnh học một thứ gì đó, nhưng học đến nhập tâm đến vậy nàng lại lo lắng sức khỏe của nữ nhi. Không chờ nàng mở miệng, Cố Ly đã ngồi không yên. Say mê học tập là điều tốt nhưng si mê quá mức thì không được. Sáng sớm hôm nay nàng kéo Tần Tê ra cửa, dự định không cho Tần Tê đụng tới đàn tranh.
“Chúng ta đi đâu?” Tần Tê ngồi trên xe ngựa hỏi.
Cố Ly:
“Câu cá.”
Đến vùng ngoại ô, vì đã vào mùa, lá rụng khắp mặt đất. Hai người đi đến hồ nước, ba Mễ đặt ghế nhỏ xuống rồi lui qua một bên.
“Các ngươi tìm chỗ chơi đi. Có việc ta gọi các ngươi.”
Cố Ly dặn dò, ba Mễ liền đi qua bên cạnh chơi.
“Cầm... cái gì để câu?” Rõ ràng Tần Tê nhìn thấy các nàng không mang theo bất cứ cần câu nào.
Cố Ly nghiêm túc nói xằng:
“Tập trung tinh thần, cứ xem như trong tay muội có cần câu. Muội muốn cá mắc câu thì cá sẽ mắc câu.”
“Hữm?” Tần Tê luôn tin tưởng lời Cố Ly nhưng lời này hơi quá rồi? “Thật sự như vậy sao?”
“Tin tưởng ta.” Cố Ly kéo ghế nhỏ ra sau lưng Tần Tê, để nàng ngồi xuống nói: “Muội nhắm mắt lại mới có thể tập trung tinh thần.”
“Ồ.” Đến nước này, Tần Tê vẫn không biết Cố Ly đang nói xằng bậy? Nàng rất phối hợp, nhắm mắt lại. Nàng cảm giác được bàn tay lành lạnh của Cố Ly ngay trước mắt mình, sợ mình nhìn lén? Đến lúc này, Tần Tê lại tò mò một lát sau mở mắt ra có thể nhìn thấy cảnh tượng gì.
“Tập trung tinh thần.” Cố Ly một lần nữa nhấn mạnh.
“Dạ.” Tần Tê thành thật tập trung tinh thần.
“Không nghĩ gì hết.” Giọng Cố Ly thì thầm bên tai nàng.
Lỗ tai Tần Tê ửng đỏ lên nhưng vẫn tiếp tục tập trung tinh thần, không nghĩ ngợi gì, cố gắng để đầu óc thư giãn.
“Úi!” Tần Tê vừa để đầu óc thư giãn không lo nghĩ thì chợt thấy toàn thân, nhất là các đốt ngón tay của đôi bàn tay rất đau. Đau đến nỗi nàng kêu thành tiếng luôn.
“Muội sao vậy?”
Cố Ly thu bàn tay che trước mặt Tần Tê lại, nhíu mày ôm lấy nàng.
“Tay muội đau quá!” Tần Tê nước mắt lã chã, giơ tay cho Cố Ly xem.
Cố Ly dùng sức xoa bóp các đốt ngón tay của Tần Tê. Tần Tê đau càng thêm đau, nước mắt từng đôi từng đôi rơi xuống.
“Ly tỷ tỷ, đau quá!”
“Muội luyện đàn tranh với cường độ lớn, tay bị thương cũng không hay biết, nói thế nào muội cũng không nghe, giờ biết đau sao.” Cố Ly không suy chuyển, tiếp tục xoa bóp đốt ngón tay cho Tần Tê.
“Á...” Tần Tê thật sự khóc lớn thành tiếng, đau quá, đau quá!
Ba Mễ bị tiếng khóc này dọa sợ, vội vàng đến kiểm tra tình hình. Kết quả là nhìn thấy Cố Ly nắm hai bàn tay Tần Tê vừa xoa bóp vừa bẻ. Ba Mễ vô cùng sợ hãi, nhìn đã thấy đau rồi!
“Ly tỷ tỷ! Muội sai rồi! Tỷ tha cho muội đi! Muội không dám... không nghe lời nữa!” Tần Tê khóc đến thở không ra hơi, muốn đáng thương bao nhiêu thì đáng thương bấy nhiêu.
Cuối cùng Cố Ly cũng hoàn toàn vuốt xong các ngón tay của Tần Tê, lúc này mới dừng tay. Nàng nhìn thấy ba Mễ muốn đi qua kiểm tra tay Tần Tê liền trừng mắt, nói:
“Không được qua đây! Nhóm lửa đi!”
Ba Mễ rất hiếm khi nhìn thấy Cố Ly lạnh mặt, ngay lập tức không dám tiến tới. Một người hai người rồi ba người đều đi qua bên cạnh nhặt cành cây lá cây chuẩn bị nhóm lửa.
Tần Tê khóc thút tha thút thít, mặt đầy oan ức. Thỉnh thoảng liếc nhìn Cố Ly, trưng ra bộ dạng "Muội rất đáng thương, mau an ủi muội".
Cố Ly nhìn Tần Tê khóc như lê hoa đái vũ*, rốt cuộc sắc mặt cũng dịu xuống:
“Lát nữa ta nướng cá cho muội ăn.”
*Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
“Tuyệt quá!” Tần Tê mở miệng liền không diễn được, nhưng vậy thì đã sao, nàng không có cách nào chiến tranh lạnh với Cố Ly. Vì vậy giơ hai bàn tay ửng đỏ của mình lên, nói: “Ly tỷ tỷ, đau quá à!”
“Để xem sau này muội có chịu nghe lời không?” Cố Ly hỏi.
Tần Tê liền gật đầu, cũng không dám không nghe, đau muốn chết, Viêm độc tái phát cũng không đau đớn như thế này. Thật ra nỗi đau này sao có thể so sánh với nỗi đau như ngọn lửa bùng cháy đốt người khi Viêm độc phát tác? Chẳng qua ở trước mặt Cố Ly, nàng đã quen làm nũng, cũng phá lệ yếu đuối hơn, chỉ là những điều này Tần Tê không có ý thức được.
“Ngoan.” Cố Ly cảnh cáo xong, sao lại không đau lòng. Nàng ôm Tần Tê vận nội lực dùng cảm giác lạnh lẽo làm cho đau đớn trên tay Tần Tê đỡ hơn.
Đau đớn trên tay Tần Tê đã giảm bớt, đầu óc cũng bắt đầu vận động. Nàng nhìn thấy ba Mễ ở rất xa, khắp nơi lại không có người khác liền ngẩng đầu hôn lên môi Cố Ly.
Đầu lưỡi linh hoạt xâm nhập vào trong miệng Cố Ly, thăm dò từng chút từng chút một. Sau đó ngay lập tức bị lưỡi của Cố Ly quấn lấy, mặc dù muốn lui cũng lui không được.
Mỹ vị đưa tới cửa cớ gì Cố Ly không ăn. Hai người dây dưa bịn rịn, hoàn toàn bỏ mặc ba Mễ ở bên kia nhóm lửa, chờ Cố Ly ra lệnh tiếp theo.
Tiểu Mễ cầm nắm lá khô ném vào trong lửa: “Ta thấy quận chúa của chúng ta tiêu rồi. Ngươi xem Ly quận chúa hung như vậy, làm hại quận chúa vừa khóc vừa là, chỉ trong nháy mắt quận chúa đã biến thành mèo con rồi. Hoàn toàn bị Ly quận chúa thu phục.” Vì phân chia hai vị chủ tử, Tiểu Mễ Đại Mễ gọi Cố Ly là Ly quận chúa, Giang Mễ Hương Mễ gọi Tần Tê là Tê quận chúa.
“Ngươi nói xem vì sao Ly quận chúa làm quận chúa khóc? Ta nghe thấy còn không đành lòng.” Đại Mễ hỏi Giang Mễ.
“Ngươi nhìn ta làm gì? Suy nghĩ của chủ tử sao ta đoán được.” Giang Mễ cảm thấy Cố Ly lạnh mặt ra tay dữ tợn cũng rất soái, dù cũng rất dọa người, nhưng chính dáng vẻ vừa xinh đẹp vừa hung kia rất soái!
“Ngươi đừng hỏi nàng. Nàng ngoại trừ si mê Ly quận chúa thì còn có thể làm gì.” Tiểu Mễ nắm một nắm lá khô ném qua: “Đừng nhìn, chọc mù mắt đó!”
Cố Ly và Tần Tê dính lấy nhau một hồi, Tần Tê cẩn thận nghiêm túc nói:
“Luyện đàn tranh cũng không đâu như vậy.”
“Không giống như muội luyện tập cực lực như vậy, sau này mỗi ngày chỉ được luyện một canh giờ.” Cố Ly nhìn thấy tay của Tần Tê không còn đỏ nữa liền thu nội lực.
“Một canh giờ có quá ít không?” Nàng không thể so với Cố Ly, căn bản nàng đã kém đương nhiên phải cố gắng luyện tập. Ngày đó Cố Ly và Nhạc Như Tâm ở trên đài hợp tấu, nàng đã vô cùng ao ước. Sau này nàng vô số lần tưởng tượng mình thay thế Nhạc Như Tâm cùng Cố Ly hợp tấu.
“Nửa canh giờ, không hơn.” Cố Ly cũng không nhìn nàng, lượm mấy cục đá nhìn xuống bờ hồ, có con cá ngoi lên để thở liền bị Cố Ly dùng hòn đá chọi trúng đầu, mắt trợn trắng. Cố Ly chọi nam sáu con cá, rồi dùng khinh công đi trên mặt nước nhặt cá về.
Lần này ba Mễ đều biết phải làm gì, xúm lại bắt đầu dùng Thương Ba của Cố Ly đánh vẩy, xử lý nội tạng, chuẩn bị nướng cá.
Tần Tê nhúc nhích thử ngón tay, tuy còn hơi đau nhưng cảm giác ê ẩm trên ngón tay đã không còn. Nàng biết Cố Ly muốn tốt cho nàng, chủ động đề nghị:
“Ly tỷ tỷ, chúng ta qua bên kia rừng hái nấm đi.”
Cố Ly nhìn thoáng qua cánh rừng xa xa:
“Mấy ngày nay không có mưa, nấm ở đâu ra?”
“Ây da, vậy đi săn thú.” Tần Tê ôm cánh tay Cố Ly kéo nàng đi.
Ba Mễ nhìn nhau, Tiểu Mễ hỏi:
“Ba người chúng ta... chướng mắt lắm sao?”
Trong rừng lá cây rụng đầy mặt đất, nấm ở đâu? Gương mặt nhỏ nhắn của Tần Tê đỏ bừng, gần đây nàng si mê luyện tập, rất ít khi cùng Cố Ly hưởng thụ lạc thú khuê phòng, cũng không biết mở lời thế nào cho tốt, người đã bị Cố Ly áp lên cây đại thụ khô.
“Ly tỷ tỷ...” Tần Tê giật mình kêu lên, nhưng ngay sau đó liền hiểu ý của Cố Ly.
Cố Ly ép sát người nàng:
“Ý của muội còn gì?”
“Ghét ghê! Ly tỷ tỷ xấu quá!
Gương mặt nhỏ của Tần Tê càng đỏ hơn.
“Ta xấu như vậy, muội có thích không?” Giờ phút này Cố Ly cười cực kỳ quyến rũ phong lưu, đồng thời cũng nhìn thấy Tần Tê không có tiền đồ chảy nước miếng.
“Thích!” Tần Tê nuốt nước miếng, không chờ Cố Ly hành động, nàng liền chủ động câu cổ Cố Ly, cắn một cái lên đó.
“Lại nghịch ngợm.” Cố Ly không từ chối, nàng đặt Tần Tê lên trên cây mặc sức âu yếm, mãi cho đến khi Tần Tê thở hổn hển cầu xin tha thứ, nàng mới ngừng tay. Nàng giúp Tần Tê chỉnh lại y phục rồi kéo nàng tiếp tục đi sâu vào trong rừng.
Tần Tê hỏi:
“Còn đi nữa sao?”
“Không kiếm ít đồ trở về, ba nha đầu kia nhìn chúng ta ra sao?” Chí ít vẫn phải có mặt mũi.
Tần Tê mím môi. Nàng cảm thấy săn thú trở về, ba Mễ cũng không nghĩ tốt hơn.
Ở đây thường xuyên có người đến cho nên thú không nhiều. Hai người đi một đoạn, phát hiện ngoại trừ chim nhỏ trên cây thì không có gì, chỉ đành bất đắc dĩ trở về. Khi trở về đúng lúc ba Mễ đã nướng xong cá. Lần này đi ra ngoài không mang theo gia vị, cá rất nhạt nhưng hoàn toàn lưu lại được vị ngon của thịt cá.
Quả nhiên, ba Mễ nhìn thấy hai người không mang gì về liền nhướng mắt nhìn nhau, tự nhiên trong đầu bổ sung hình ảnh không thích hợp với trẻ nhỏ.
“Ba Mễ, các người làm gì đó?” Tần Tê chống nạnh, hung hăng nhìn các nàng, chỉ là gò má kiều diễm không có sức thuyết phục.
Chủ tớ năm người cười cười nói nói, ăn xong cá liền chuẩn bị trở về thành. Lúc lên xe ngựa, Cố Ly cảm giác dường như có người nhìn các nàng. Khi nàng quay đầu quét mắt một vòng khắp bốn thì không nhìn thấy người khả nghi. Có lẽ mình đa nghi, Cố Ly nghĩ vậy.
Hai mươi hai tháng này là ngày hoàng đạo, thích hợp cưới gả.
Sáng sớm Tần Tê và Cố Ly theo trưởng công chúa vào cung. Hôm nay là ngày Đoan Vương Trình Minh và Hi La công chúa Giang Niệm Vi thành thân. Đoan Vương ở cung Thừa Đức, mái hiên treo đầy lụa đỏ thẫm. Cung nữ thái giám qua lại như con thoi, chuẩn bị khâu cuối cùng.
Trong Lãm Nguyệt Cư, cung nữ đang hầu hạ Giang Niệm Vi thay hỉ phục sau đó để nàng ngồi trước bàn trang điểm. Nàng là một mỹ nhân, sau khi mặc lên hỉ phục càng thêm mỹ lệ, khăn che đầu đỏ tươi phủ lên, Đỗ Quyên dìu nàng đứng lên ngồi xuống giường ở tẩm điện, chờ Đoan Vương tới đón.
Hôn lễ của hoàng thất phải tiến hành trang trọng và náo nhiệt. Tôn thất, đại thần bàn luận sôi nổi. Hậu cung nữ quyến tập hợp, một nhóm lớn oanh oanh yến yến rất đẹp mắt.
Cố Ly và Tần Tê tìm một góc ngồi. Tối hôm qua Tần Tê bị Cố Ly giày vò đến khuya, lúc này còn chưa tỉnh ngủ, đang dựa lên người Cố Ly chợp mắt. Cố Ly vòng tay ôm lấy nàng, đề phòng nàng ngã xuống.
Đám đông sau khi dự lễ xong đều đến cung Thừa Đức xem tân nương, Cố Ly cảm thấy người bên cạnh cũng ít đi khá nhiều. Lúc này Tần Tê cũng tỉnh, dụi dụi mắt hỏi:
“Mọi người đi đâu rồi?”
“Đến cung Thừa Đức.”
“Chúng ta có đi không?” Tần Tê hỏi.
“Tùy muội.” Cố Ly sao cũng được.
“Vậy đi xem thử.” Tần Tê tò mò dáng vẻ bây giờ của Giang Niệm Vi.
Hai người theo đám đông đến Cung Thừa Đức. Tẩm điện của cung Thừa Đức bây giờ đầy nữ quyến. Có người vào có người ra, giống như xem thú. Cố Ly thấy vậy nhíu mày, đổi lại là nàng, nàng sẽ điên mất.
Trong tẩm điện, Giang Niệm Vi đã tháo khăn che đầu xuống, đang nói chuyện với người bên cạnh. Mặc dù nàng là công chúa hòa thân, lại hoàn toàn không có cảm giác xa lạ, ai cũng có thể tới trò chuyện, đây cũng là một bản lĩnh.
Từ trên gương mặt xinh đẹp của Giang Niệm Vi Cố Ly nhìn ra ít nhiều bóng dáng của sư phụ Giang Phong Mẫn của mình. Đúng là người một nhà sao? Cố Ly âm thầm nghĩ. Nàng nghĩ đến Giang Phong Mẫn thì càng không có thiện cảm gì với Giang Phong Mẫn. Hai người góp vui xong thì qua bên cạnh chờ khai tiệc, dùng tiệc xong liền nhanh chóng rời khỏi.
Khai tiệc đã là buổi trưa, mọi người quây quần lại, rượu và thức ăn của yến tiệc hoàng thất tất nhiên rất tinh tế, ngay cả Tần Tê cũng không nhịn được ăn nhiều hơn. Tần Tê ăn đến nỗi bao tử khó chịu mới nhỏ giọng nói với Cố Ly mình muốn vào phòng nghỉ.
Cố Ly muốn đi theo nhưng Tần Tê cười nói:
“Nơi này muội chơi từ nhỏ đến lớn, sẽ không lạc đường.” Nói xong liền để Đại Mễ cùng đi.
Yến tiệc người đến người đi, ít hơn một người cũng chẳng ai để ý. Nhưng Cố Ly lại để tâm. Nàng chờ một hồi liền phát hiện Tần Tê vẫn chưa trở lại, nàng lo lắng nên sai Giang Mễ dẫn nàng đi vào tịnh phòng* tìm người. Hai người đi đến tịnh phòng chẳng những không không thấy Tần Tê, mà ngay cả Đại Mễ cũng không thấy.
*Tịnh phòng: phòng trống, phòng nghỉ
Cố Ly híp mắt lại ngay sau đó liền quay trở lại chỗ cũ, ở đó cũng không có Tần Tê, Tiểu Mễ ở lại nãy giờ cũng lắc đầu nói không thấy. Nàng ý thức được chuyện này có điều không ổn, liền lập tức đi tìm trưởng công chúa, nói rõ chuyện Tần Tê mất tích.
Trưởng công chúa nghe xong liền biến sắc. Nàng và hoàng hậu ngồi chung, hoàng hậu nghe thấy cũng thay đổi sắc mặt:
“Lập tức phong tỏa cửa cung, tất cả người ra vào đều phải kiểm tra kỹ lưỡng!” Hoàng hậu quyết định rất nhanh chóng.
“Dung Nhi, ngươi đừng lo lắng. Có lẽ Tê Tê ham chơi, sẽ nhanh trở về thôi.” Hoàng hậu vừa an ủi trưởng công chúa vừa gọi thái giám tổng quản tới, sai hắn dẫn người đi hỏi từng hạ nhân hầu hạ trong cung, nhất định phải tra được tung tích của Tần Tê.
Việc này trong nhất thời không tiện để lộ ra ngoài, hoàng hậu chỉ có thể sắp xếp người bí mật tiến hành lục soát. Vừa phái người đi liền thấy lão ma ma chạy tới, quỳ rạp xuống trước mặt hoàng hậu bẩm:
“Hoàng hậu nương nương, không xong rồi! Không thấy Đoan vương phi đâu cả!”
Giọng nói cực lớn, còn cả tiếng khóc thút thít. Yến tiệc đang ầm ĩ lúc này không khác gì sét đánh giữa trời quang. Cả điện lập tức yên tĩnh, ánh mắt của mọi người đều hướng về lão ma ma này.
Hoàng hậu chết lặng, hỏi lại:
“Người nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa, không thấy ai?”
Lão ma ma:
“Bẩm hoàng hậu nương nương, Đoan phi và cung nữ bên cạnh nàng đều không thấy.”
“Xảy ra chuyện gì?” Hoàng hậu nổi giận. Vừa rồi không thấy Tần Tê, nàng có thể tự an ủi mình là Tần Tê ham chơi, sẽ về ngay. Giờ ngay cả Đoan vương phi cũng không thấy, vậy không thể không có lý do.
Lão ma ma ngập ngừng kể lại sự tình. Thật ra chuyện rất đơn giản, yến tiệc bắt đầu, mọi người dần dần rời khỏi Thừa Đức cung, trong tẩm điện chỉ còn lại Giang Niệm Vi cùng hai cung nữ. Lúc lão ma ma mang bữa trưa đến, gõ cửa thì không ai trả lời. Sau khi gõ cửa mãi vẫn không thấy ai. Lão ma ma liền gọi người mở cửa, lại phát hiện tẩm điện không một bóng người.
Ngày thành thân tân nương lại biến mất, chuyện như vầy đừng nói là ở trong hoàng cung, dù là dân chúng tầm thường cũng là chuyện cực kỳ ghê gớm. Hoàng hậu lập tức phái người đi bẩm báo Chính Duẫn Đế, đồng thời tất cả nữ quyến trong cung điện bị giữ lại, không được tùy ý ra ngoài.
Tác giả có điều muốn nói:
Bây giờ tác giả đang nơm nớp lo sợ, mỗi ngày tắt máy tính rồi không biết có thể mở lại không. ( ̄▽ ̄ “)╭ tiểu Bổn Bổn con đừng làm mình làm mẩy, ma ma yêu con ~~~