Quận Chúa Muốn Sủng Thê

Chương 89: Phát hiện [Thấy đệ tử tri kỷ chưa?]




Ngày thứ tư sau khi đại hôn, Tần Tê sắp xếp xe ngựa cùng với mọi người của thư viện Phi Diệp Tân đến lâm viên hoàng thất ở ngoài thành. Thật ra những người trong thư viện như Văn Huyền Ca và Ân Phán Liễu thì đều đã đi qua rất nhiều nơi, một lâm viên nho nhỏ các nàng không đặt vào mắt, chỉ là theo Chưởng Viện đi du sơn ngoạn thủy thì rất hiếm có. Tính cách Chưởng Viện bá đạo tùy hứng, hầu như chưa từng dẫn theo các sư phụ trong thư viện ra ngoài.

“Thấy đệ tử của ta tri kỷ không?” Dưới bóng cây, Chưởng Viện ngồi dựa vào một thân cây, nhìn các đệ tử chơi đùa ồn ào ở xa xa, khóe miệng cũng vẽ nên nụ cười, đồng thời nghe thấy Giang Phong Mẫn kiêu ngạo hỏi, nàng bèn trả lời:

“Tri kỷ là con thỏ nhỏ, tính tình của Ly Nhi chắc chắn sẽ không được như vậy.”

Nàng chớp mắt, hỏi:

“Nàng biết là lỗi của ai không?”

Giang Phong Mẫn bị xem thường riết quen, hoàn toàn không thèm để ý:

“Có liên quan gì, thê tử của nàng tri kỷ là được rồi.”

Bên kia, Huyết Tằm cảm thấy hôm nay Văn Huyền Ca và Ân Phán Liễu quá yên lặng. Nàng nhìn sang thì thấy Ân Phán Liễu đang dựa vào thân cây nhắm mắt nghỉ ngơi, Văn Huyền Ca thì thi thoảng liếc nhìn, dáng vẻ tức giận nhưng không chịu mở miệng trước.

Chuyện gì đây? Huyết Tằm không hiểu nổi hai người này. Hôm qua còn tốt đẹp sao hôm nay lại cãi nhau không vui. Nàng cũng ngẩng đầu nhìn mấy người đang chơi ở phía xa xa, cảm thán:

“Trẻ tuổi thật tốt!”

Trên bãi cỏ phía xa xa, Dịch Già Thần Nhứ, Cảnh Hàm U, Cố Ly và Tần Tê đang chơi trò chơi. Trò chơi này cực kỳ đơn giản, đó là nghĩ cách không để lá chạm đất, nhưng lại không được dùng bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể chạm vào lá. Bốn người chia làm hai đội, Dịch Già Thần Nhứ và Cảnh Hàm U một đội, Cố Ly và Tần Tê một đội, trên cỏ vẽ một đường ranh giới, lá rơi xuống bên nào bên đó thua.

Tần Tê chỉ nghĩ được dùng miệng thổi, nhưng lá cây dù nhẹ cũng có trọng lượng, nàng thổi mấy hơi mặt đã đỏ lên. Lá cây vẫn rơi xuống, Cố Ly thì dùng chỉ phong, thành công làm cho chiếc lá thứ hai bay bay, đồng thời bay về phía Dịch Già Thần Nhứ và Cảnh Hàm U. Cảnh Hàm U tung chưởng dời đi, chưởng phong làm cho chiếc lá bay về phía Cố Ly và Tần Tê. Tần Tê tiếp tục ra sức thổi, ba người kia đứng nhìn, mãi cho đến khi chiếc lá sắp chạm đất, Cố Ly mới ra tay, chiếc lá một lần nữa bay lên.

Tần Tê nắm tay cổ vũ:

“Ly tỷ tỷ cố lên!”

Cảnh Hàm U một lần nữa tung chưởng, chiếc lá cứ như vậy bay qua bay lại, ở trên đầu bốn người bay tới bay lui. Tần Tê rất phấn khích, Dịch Già Thần Nhứ thì sắp ngủ rồi. Mãi cho đến khi chiếc lá bị chỉ phong và chưởng phong tác động nhiều lần cuối cùng nát ra.

“Muội đi kiếm cái lá nữa!” Tần Tê chạy đến dưới tán cây kiếm lá.

Dịch Già Thần Như ngáp một cái, nói:

“Con thỏ nhỏ quá dễ dụ!”

Cảnh Hàm U và Cố Ly đều gật đầu. Chỉ tùy tiện làm gì đó cũng có thể làm cho Tần Tê vui vẻ, ở điểm này, Cảnh Hàm U rất hâm mộ Cố Ly. Vị đại sư tỷ nhà nàng là người cực khó dỗ dành, hơn nữa chỉ cần ngươi há miệng nàng đã biết ngươi muốn nói gì, mục đích của người là gì, muốn tạo một chút bất ngờ cũng không được. Nhìn con thỏ nhỏ nhà người ta, Cố Ly chỉ cầm một chiếc lá đưa cho Tần Tê làm lễ vật cũng có thể thấy Tần Tê mở to mắt, vẻ mặt vui mừng.

Ánh mắt hâm mộ Cảnh Hàm U đã để lộ, Dịch Già Thần Như ghé vào tai nàng nói:

“Con thỏ nhỏ dễ tìm hơn ta.”

Cảnh Hàm U cảm thấy một cơn gió lạnh ở sau lưng, tâm nàng cũng lạnh:

“Thần Nhứ, nàng biết ta không có ý đó.”

“Ta biết.” Dịch Già Thần Như thản nhiên nói: “Cho nên nàng giải thích cái gì?”

Đúng vậy, không cần giải thích.

Cảnh Hàm U ngậm miệng. Lúc này nàng cảm thấy nhất định là do đêm đó nàng hơi quá đáng nên sư tỷ lật lại nợ cũ.

Cố Ly ở đối diện chứng kiến cảnh này liền sững sờ, không khỏi cảm thông cho Cảnh Hàm U. Dáng vẻ đó của đại sư tỷ giống Chưởng Viện y như đúc. Điểm khác duy nhất là đại sư tỷ thiếu khí phách nhìn thiên hạ chỉ bằng nửa con mắt.

“Ly tỷ tỷ! Ly tỷ tỷ!”

Tần Tê ở bên cạnh kiếm lá chợt gọi lớn, đồng thời thu hút sự chú ý của mọi người.

Không chỉ Cố Ly mà những người khác cũng đến kiểm tra, ngay cả Huyết Tằm cũng chạy tới vì lo lắng cho đồ đệ nhỏ của mình.

Cố Ly:

“Có chuyện gì?”

“Tỷ xem.” Tần Tê chỉ vào bùn đất dưới cây: “Có gì đó không đúng.”

Cố Ly ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm tra, nàng phát hiện đất đã bị tơi, hình như trước đó có người đi qua. Nhưng nơi này là lâm viên của hoàng thất, vốn dĩ người bình thường không thể vào được, hơn nữa cây cối ở đây được trồng rất lâu rồi, ai lại rảnh rỗi đến đây xới đất?

Huyết Tằm cũng ngồi xổm xuống, sờ cây cỏ đứt gãy: “Là bị vật sắc bén chém đứt.” Nàng đưa tay lấy chút bùn đất, quan sát, phát hiện tình huống tương tự kéo dài một khoảng dài.

Tần Tê:

“Chuyện này là sao?”

Không ai biết.

Lúc này Chưởng Viện cũng bay sang xem náo nhiệt, nhìn thấy cảnh như vậy, đôi mắt phượng của nàng híp lại, liếc nhìn Giang Phong Mẫn ở bên cạnh. Giang Phong Mẫn gật đầu, gọi Cố Ly đến:

“Con đi xem đường này thông đến nơi nào?”

“Muội cũng muốn đi!”-Tần Tê hô lên.

Cố Ly không thể làm gì khác hơn là dẫn theo Tần Tê cùng đi tìm. Những khi tình huống mập mờ như thế này, nàng sẽ không dẫn theo Tần Tê. Bất quá hôm nay nhiều người của thư viện đều ở đây, trong lòng nàng kiên định hơn.

Đường đất mới bị xới kéo dài dẫn đến bên dưới tảng đá lớn, dấu vết rất rõ ràng. Cố Ly ngẩng đầu nhìn tảng đá lớn này, trọng lượng của nó sức người thường khó mà di chuyển được. Nhưng dấu vết biến mất ở đây, nàng nhìn Tần Tê hỏi:

“Tảng đá này vẫn luôn ở đây sao?”

Tần Tê:

“Từ khi muội biết thì nó đã ở đây.”

Cố Ly ôm Tần Tê bay lên trên tảng đá quan sát, cũng không phát hiện chỗ khả nghi. Lúc này phía sau cũng dần có người, chính là Cảnh Hàm U.”

Tần Tê:

“Hàm U sư tỷ, chúng muội không phát hiện gì hết.”

Cảnh Hàm U gật đầu:

“Bên sư phụ có phát hiện, chúng ta mau đi.”

Nàng đến gọi hai người trở về.

Cố Ly dẫn theo Tần Tê cùng Cảnh Hàm U trở về, vừa mới tới dưới tán cây đã thấy mấy người của thư viện tìm được một cửa động bị lá rụng che khuất ở vách núi sâu trong rừng.

“Tại sao ở đây có một cửa động?” Tần Tê hiếu kỳ, nàng đã tới nơi này nhiều lần, cũng rất ít khi vào sâu trong rừng cây, cũng không nhớ được trước đây đã có cửa động này hay chưa.

“Các ngươi về thành trước, ta và Phong Mẫn đi xem.”

Lời của Chưởng Viện vừa nói ra đã dọa người ta nhảy dựng. Chuyện nhỏ như dò đường đã bao giờ để Chưởng Viện tự ra tay? Lần này còn muốn tự mình đi.

Dịch Già Thần Nhứ đứng ra nói:

“Sư phụ, con và Hàm U đi xem thử.”

Chưởng Viện hỏi:

“Con xem như vi sư rảnh rỗi quá, được không?”

Dịch Già Thần Như cũng không nhiều lời nữa. Hiếm khi thấy, Chưởng Viện nói những lời này, ngụ ý chính là nàng nhất định phải đi, người khác chỉ có thể ngậm miệng trước khi quá muộn.

Sau khi những người khác rời đi, Chưởng Viện nháy mắt với Giang Phong Mẫn, Giang Phong Mẫn đưa tay sờ tìm kiếm cách vào cửa động.

Giang Phong Mẫn cảm thấy nghi ngờ:

“Nàng xác định chúng ta có thể vào cửa động này? Ta thấy nó quá nhỏ.”

Chưởng Viện dựa vào vách đá hỏi:



“Ta và nàng không thể vào được thì người bình thường càng khó vào. Vậy nàng nói xem cửa động này dùng để làm gì?”

“Có quỷ mới biết.” Giang Phong Mẫn vẹt lá ra, đưa tay tìm kiếm mép cửa động, nàng mò được một thứ giống như chốt cửa, kéo thử nó vẫn không nhúc nhích: “Ta phải dùng sức rồi.” Nàng nhìn thấy Chưởng Viện không có ý kiến khác liền tăng nội lực lên tay, cửa động tràn ngập hàn khí.

Khi nghe tiếng 'răng rắc', chốt cửa liền bị Giang Phong Mẫn bẻ gãy. Giang Phong Mẫn ấm ức nhìn chốt cửa bị gãy trên tay, vừa ngẩng đầu nhìn Chưởng Viện.

Chưởng Viện nhướng nhướng mày, Giang Phong Mẫn cũng cảm thấy không ổn, hai người lập tức bay người nhảy lên trên ngọn cây, mượn cành lá ẩn thân.

Sau đó các nàng nghe thấy bên trong dường như có tiếng xiềng xích, trên vách núi hiện ra một khe hở, bề ngang hoàn toàn có thể chứa hai nam nhân trung niên cùng đi qua. Trong khe hở có hai người mặc đồ quân lính ló đầu ra kiểm tra, nhìn hai bên không thấy ai, binh lính giáp*:

“Rõ ràng không có ai, nhưng sao sợi dây treo lại chuyển động?”

* Giáp & Ất tương tự người A & người B không biết tên họ

Bính linh ất:

“Ngươi nhìn lầm chứ gì? Chỗ này là lâm viên hoàng thất, người bình thường không vào được. Cho dù các quận chúa có đến cũng không chạy tới nơi này.”

Binh lính giáp không dám buông lỏng cảnh giác, hắn đi ra kiểm tra chỗ cửa động, vừa nhìn hắn liền gọi binh lính ất tới: “Ngươi xem, có người phá hủy bàn quay của dây treo! Chúng ta phải mau chóng đi báo cáo.” Hắn còn chưa dứt lời đã cảm thấy cổ đau đớn, người đã ngất đi. Bên kia binh lính ất cũng có kết quả tương tự.

“Thì ra là bàn quay của dây treo.” Chưởng Viện nhìn Giang Phong Mẫn: “Nàng không nhìn ra à?”

Giang Phong Mẫn xem như không có nghe thấy, đem giấu hai tên lính rồi cùng Chưởng Viện tiến vào trong lòng núi. Sau khi biết là dây treo, sau khi ai người đi vào liền kéo dây để khe núi một lần nữa đóng lại.

Có một cái hang trong lòng núi. Chưởng Viện nhìn ra được là do lòng núi bị đào khoét, tất nhiên cũng không thể một sớm một chiều có thể tạo ra được, cần phải mất mấy năm công sức mới có thể. Hai người dọc theo đuốc khắp nơi trên vách núi đi theo con đường tiến về phía trước, rất nhanh thì nghe thấy tiếng người, cả tiếng rèn.

Hai người men theo âm thanh đó liền thấy rất nhiều thợ đang rèn sắt. Trên giá đỡ bên cạnh là từng hàng trường thương, giáo và cả đại đao được tạo ra.

Giang Phong Mẫn chỉ chỉ binh khí đứng trên giá, vừa chỉ chỉ nơi có tiếng nói chuyện truyền đến, ra dấu bên này đã hiểu rõ, cần qua bên kia xem thử.

Chưởng Viện gật đầu. Hai người lại đi qua bên kia. Bên kia, người nhiều hơn, mặc dù có nói chuyện nhưng tiếng rất nhỏ. Với nội lực của Chưởng Viện và Giang Phong Mẫn để nghe rõ những lời này thì không thành vấn đề, chỉ là hai người cũng không nghe được tin tức hữu ích.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, cẩn thận tránh những người khác như khó tránh được, chỉ đành ra tay đánh ngất, vứt sang một bên. Lúc đi đến chỗ không người, Giang Phong Mẫn sát đến bên tai Chưởng Viện nói:

“Nơi này là chỗ chế tạo vũ khí kín, nàng nói có phải là Trình Kiệt không?”

“Trừ hắn ra, bây giờ ai có dã tâm thủ đoạn như vậy?” Chưởng Viện nhìn hai bên: “Thật ra muốn biết ai ở phía sau cũng không khó.” Trên mặt nàng nở nụ cười như đứa trẻ phấn khích.

Giang Phong Mẫn cảm giác da đầu tê rần, xem ra Chưởng Viện rất nhàm chán:

“Nàng đừng nói đùa, chỗ này là trong lòng núi, nàng chơi quá mức chúng ta sẽ có nguy hiểm.”

“Nàng quá lo lắng rồi. Ta chỉ muốn chơi với mấy cây đuốc thôi.” Chưởng Viện vừa nói vừa lấy đuốc trên vách núi xuống, tìm mấy cái ghế châm lửa. Lửa bùng lên, Chưởng Viện nói: “Ngoan, giúp giúp dập lửa.”

Giang Phong mẫn nhận lệnh sử dụng hàn băng chân khí, nhanh chóng có luồng hàn khí ngưng tụ lại, không khí xung quanh chỗ cháy vô cùng âm ướt, nhiệt độ cũng thấp cho nên ngọn lửa chảy qua một lượt thì càng ngày càng nhỏ, cuối cùng ngọn lửa chỉ đong đưa chút rồi tắt. Nhưng lúc này đã có ngọn lửa lớn bùng ra nơi khác, hai người nín thở, ẩn mình trong làn khói.

Rất nhanh có người ngửi thấy mùi thuốc lá, dẫn người đến kiểm tra tình hình. Kết quả trên đường chạy tới có người té xuống đất, giống như bị người ta ra tay tàn độc: “Có người lẻn vào, mau báo cáo lại!” Có người dặn dò.

Hai người thấy có một tên lính chạy vào trong một lối đi, vội vàng đuổi theo. Vụ cháy rất lớn, nhóm người đến kiểm tra cũng không chú ý có hai người từ bên cạnh bọn họ vụt qua.

Lối đi đó dẫn đến một căn phòng khác, có một nam tử mảnh khảnh. Sau khi nghe xong báo cáo liền dặn dò:

“Ngay lập tức phái người thông báo cho Vương gia.”

Một người mặc đồ đen từ trong phòng bước ra, dáng vẻ muốn đi ra ngoài. Hai người lặng lẽ đi theo sau người mặc đồ đen, dĩ nhiên thuận lợi ra khỏi lòng núi.

Vừa ra ngoài, Giang Phong Mẫn ra tay lần nữa, thành công bắt được hai tên mặc đồ đen. Hai người đưa hai tên này đến chỗ yên tĩnh, hỏi vài câu đơn giản nhưng hắn không nói gì, còn muốn cắn lưỡi tự sát.

“Tử sĩ*.” Chưởng Viện kết luận: “Dẫn về cho Huyết Tằm, nàng sẽ có cách.”

*Tử sĩ: kẻ liều chết

Phủ trưởng công chúa.

Huyết Tằm nhìn thấy tên mặc đồ đen, lại được Chưởng Viện giao phó liền hỏi cung. Nàng đưa người vào phòng đóng cửa lại, một lát sau đi ra, nói:

“Còn chưa dùng bất kỳ viên thuốc nào, cũng không hẳn là tử sĩ quan trọng gì.”

Nàng đưa bảng ghi chép khẩu cung.

Chưởng Viện:

“Quả nhiên là Trình Kiệt!”

Tần Tê ở bên cạnh nhìn thoáng qua:

“Thụy Vương biểu ca lén chế tạo vũ khí, chẳng lẽ có lòng bất chính?”

Chưởng Viện đưa khẩu cung cho nàng:

“Chuyện của hoàng thất các ngươi, các ngươi giải quyết. Đi đưa cho trưởng công chúa xem đi.”

Tần Tê hiểu rõ sự tình nghiêm trọng, không dám nói đùa nữa. Nàng cầm khẩu cung đi tìm trưởng công chúa. Sau khi giao cho trưởng công chúa, Tần Tê nói:

“Mẫu thân, ngài nói Thụy Vương biểu ca thật sự tạo phản sao?”

Sắc mặt trưởng công chúa cực kỳ lúng túng. Khi đại hôn của Tần Tê hoàn thành, nàng cho rằng đời này chẳng còn quan tâm gì nữa. Kết quả mấy ngày sau lại phát hiện ra chuyện này, điều này khiến cho trưởng công chúa cảm giác sâu sắc ham muốn quyền lực đáng sợ nhường nào.

“Tê Tê, mẫu thân phải vào cung ngay. Con thay mẫu thân cảm ơn người của thư viện cho tốt.”

Trưởng công chúa dặn dò xong liền thay y phục, lên xe ngựa vào cung.

Tần Tê trở về Khang Viên, cảm ơn Chưởng Viện và những người khác đã trợ giúp hoàng thất Minh Tịch.

Huyết Tằm cười nói:

“Nha đầu ngốc, bây giờ con là đồ đệ của ta. Đồ đệ gặp khó khăn, sư phụ không giúp con sao?”

“Sư phụ, ngài quá tốt!”

Tần Tê muốn chạy tới ôm Huyết Tằm, nhưng bị Cố Ly đưa tay kéo trở lại.

Nụ cười tươi trên mặt Huyết Tằm cứng lại, Cố Ly cười:

“Huyết Tằm sư phó, đây là nhà con.”

...

Hoàng cung, ngự thư phòng.

Chính Duẫn Đế nhìn bảng khẩu cung, giận đến tím mặt:

“Nghịch tử, dám chế tạo binh khí riêng, chỉ tội này đã là tội chết. Hắn làm trẫm quá thất vọng.”

Trưởng công chúa khuyên nhủ:

“Hoàng huynh, đây chỉ là khẩu cung thư viện Phi Diệp Tân hỏi. Huynh vẫn nên hỏi lại Thụy Vương, đừng xử oan hắn.”

Lúc này Chính Duẫn Đế tỉnh táo hơn, nhìn phần khẩu cung trong tay:

“Dung Nhi, muội mau trở về phủ. Trẫm sẽ mời Tả tướng và cả phò mã tiến cung bàn bạc chuyện này. Chuyện này tạm thời đừng nói với người khác.”

Phủ Thụy Vương.

Trình Kiệt nhận được tin tức: nghe nói có người lạ xâm nhập vào lòng núi, trong đầu hắn ngay lập tức nghĩ ra người đầu tiên là Cố Ly: “Là ngươi sao?” Trình Kiệt ngồi trong thư phòng của mình khoảng một canh giờ, khi tia sáng cuối cùng cùng bóng đêm cắn nuốt, hắn ra một quyết định.

Lương Cầm Trăn và Cố Nhân được mời đến thư phòng. Trình Kiệt không giải thích nhiều, chỉ căn dặn hai người phải chăm sóc tốt chính mình. Lương Cầm Trăn và Cố Nhân cảm thấy Trình Kiệt là lạ, đều hỏi xảy ra chuyện gì. Trình Kiệt chỉ lắc đầu:



“Các nàng chỉ cần dựa theo lời ta làm là được.”

Lúc này trong cung truyền tin, Chính Duẫn Đế cho đòi Trình Kiệt vào cung.

Trình Kiệt thay triều phục, đi vào ngự thư phòng. Sắc mặt Chính Duẫn Đế trầm tĩnh như nước, nhìn nhi tử của mình từng bước đến gần, lúc này mới phát hiện thì ra hắn đã lớn như vậy.

“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.” Trình Kiệt vẫn bình tĩnh.

“Bình thân.” Chính Duẫn Đế nhìn chằm chằm Trình Kiệt nói: “Ở lâm viên của hoàng thất ngoài thành phát hiện vài thứ, có liên quan đến con không?”

Trình Kiệt vừa định trả lời thì nghe Chính Duẫn Đế tiếp tục nói:

“Trẫm muốn nghe lời thật.”

Lời của Trình Kiệt đến khóe miệng liền nuốt ngược vào trong:

“Phụ hoàng nhận định có liên quan đến nhi thần?”

Chính Duẫn Đế thừa nhận:

“Đúng vậy, trẫm đang chờ con nói trẫm trách lầm con.”

Khóe miệng Trình Kiệt giương lên:

“Phụ hoàng, ngài không sai. Chế tạo vũ khí riêng là do nhi thần làm.”

Chính Duẫn Đế vô cùng thất vọng, hắn đặt kỳ vọng vào đứa con này, tại sao phải vi phạm lệnh cấm chứ?

“Tại sao con phải làm vậy?”

Trình Kiệt hít sâu một hơi:

“Phụ hoàng, nhi thần muốn làm hoàng đế.”

“Con không thể chờ thêm một chút nữa sao? Chờ sau khi trẫm quy thiên, không được sao?”- Chính Duẫn Đế tức giận.

Trình Kiệt ngẩng đầu nhìn về phía Chính Duẫn Đế, nét mặt châm biếm:

“Phụ hoàng, lẽ nào khi đó nhi thần có thể lên làm hoàng thượng?”

Chính Duẫn Đế nghẹn lời, hắn không dám đưa ra lời hứa như vậy.

“Nhi thần biết ngài nhắm đến tam đệ, cho dù nhi thần thể hiện tốt bao nhiêu đều không có cơ hội.” Trình Kiệt cười đắng chát: “Nhưng nhi thần không cam tâm, là phụ hoàng dạy nhi thần, không bao giờ được từ bỏ hi vọng, cho nên nhi thần muốn cược một lần.”

Chính Duẫn Đế nhìn Trình Kiệt, lắc đầu:

“Ngu muội không thông. Người đâu!”

Hai chữ 'người đâu' vừa nói ra, tay Trình Kiệt đã giữ lấy yết hầu của Chính Duẫn Đế.

Chính Duẫn Đế lớn tiếng hỏi:

“Ngươi muốn hành thích hoàng đế?”

“Phụ hoàng, nhi thần không có lựa chọn nào khác. Thay vì ngồi chờ chết thì vẫn nên vẫy vùng.” Trình Kiệt không muốn trốn chạy, chỉ bắt giữa Chính Duẫn Đế ở lại ngự thư phòng mà thôi.

Trong bóng đêm, cửu môn kinh thành bất chợt có một đoàn nhân mã, bí mật chiếm lĩnh cứu môn*. Ở cửa Đông và cửa Nam có người mở cửa thành, để mặc đoàn quân tiến vào kinh thành.

*Cửu môn: chín cửa.

Ngự thư phòng.

Chính Duẫn Đế nhận được thông báo của Kinh Triệu Doãn, trong kinh thành xuất hiện rất nhiều quân đội.

“Quân này ở đâu ra?”

Trình Kiệt:

“Ba vạn cấm quân- bảo vệ xung quanh kinh thành- mấy ngày nay diễn tập đóng ở ngoài kinh thành.

Chính Duẫn Đế gật đầu:

“Ngay cả cấm quân ngươi cũng nhúng tay vào. Trẫm quá xem thường ngươi.”

“Phụ hoàng, nhi thần cũng không còn cách nào. Tả tướng luôn giám sát chặt chẽ, nhi thần không thể nhúng tay vào. Chỉ có cấm quân, tả tướng vì tránh hiềm nghi nên không quản, lúc này nhi thần mới có dịp thừa cơ hội lợi dụng.” Trình Kiệt muốn làm phản nhất định phải tránh tầm mắt của Tần Văn Uyên. Hắn tự biết bản thân không phải đối thủ của Tần Văn Uyên, hễ là những chuyện giao phong chính diện với Tần Văn Uyên hắn sẽ không làm, vì thế lúc này mới miễn cưỡng duy trì cục diện.

Cấm quân tiến vào kinh thành, nhanh chóng hướng về hoàng cung. Cấm quân vốn là đội quân bảo vệ kinh thành, cấm quân mưu phản thì phòng tuyến cuối cùng cũng nổi loạn. Toàn bộ kinh thành đều yếu ớt chống không nổi trận này.

Khang viên.

Tất cả mọi người đều không ngủ, trưởng công chúa nhận được tin tức mới nhất liền đến hỏi nên làm gì bây giờ? Trước đó phò mã Tần Văn Bác đi đến thư phòng của Tần Văn Uyên đến giờ vẫn chưa trở về. Ánh mắt của mọi người đều không hẹn mà nhìn về Chưởng Viện.

Chưởng Viện nhướng mày:

“Chuyện đơn giản như vậy lại trông cậy vào ta? Bắt giặc phải bắt vua trước.”

Trưởng công chúa:

“Hiện tại Thụy Vương đang ở trong cung.”

Cố Ly đi ra:

“Con đi bắt vua.”

Tần Tê vừa nghe Cố Ly muốn vào cung liền vội vàng nói:

“Muội cũng muốn đi!”

Chưởng Viện hời hợt nói:

“Vậy đi thôi.”

Mọi người giải tán. Dịch Già Thần Nhứ lại không nhúc nhích:

“Sư phụ, ngài sẽ đặt niềm tin vào hoàng cung sao? Cấm quân đã chen chân vào, nếu mưu phản bọn họ có thể ủng hộ Trình Kiệt làm vua, tất nhiên cũng có thể ủng hộ người khác làm vua. Một Trình Kiệt không đủ để uy hiếp bọn họ. Khi bọn họ giơ binh khí hướng về hoàng cung thì muôn đời không thể quay lại được. Bọn họ sẽ không quan tâm Trình Kiệt sống hay chết, hoặc là nói bọn họ mặc kệ sống chết của Trình Kiệt.”

Chưởng Viện nghe xong Dịch Già Thần Nhứ phân tích, vui mừng nở cười:

“Con đã đoán được, vậy có cách giải quyết gì không?”

Dịch Già Thần Nhứ:

“Con để ý Huyết Tằm sư phó không thấy đâu.”

“Tác chiến quy mô lớn thế này chúng ta không có tác dụng. Lúc này Huyết Tằm mới hữu dụng nhất, độc của nàng chỉ có nàng có thể khống chế. Đây là một ý khác của việc bắt giặc phải bắt vua trước.” Chưởng Viện đứng lên, nói tiếp: “Thần Nhứ, con và Hàm U ở lại bảo vệ an toàn phủ trưởng công chúa và phủ An Quốc Công. Ta và Phong Mẫn đi xem sao.”

Đường lớn bình yên phía trước hoàng cung lúc này đã bị cấm quân bao vây. Trong bóng đêm đoàn người đông nghịt hừng hực khí thế xong vào cửa cung hoàng cung.

Huyết Tằm trốn ở một bên, lúc này nàng cũng đổi trang phục của cấm quân. Nàng dần dần tiếp cận thủ lĩnh cấm quân. Cuối cùng nàng cũng nhìn thấy thủ lĩnh nói chuyện với người khác. Một chiếc cung cực kỳ sắc xảo xuất hiện trên tay nàng, bây giờ nàng chỉ cần một thời cơ.

Và thời cơ đã đến.

Trên nóc của một tửu lâu, một khúc 'Thập diện mai phục' dõng dạc cất lên, cảm giác những viên đá xé toạc trong không gian, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn đàn tỳ bà mà quên mất phía sau.

Huyết Tằm đã sớm nhắm kỹ mục tiêu, đúng lúc này ấn cơ hoàng, mũi tên chớp nhoáng xẹt qua bầu trời đêm, lao thẳng đến tên thủ lĩnh. Nhưng tên thủ lĩnh cũng là cao thủ, nghe thấy tiếng động liền lắc người né tránh, cũng không quá khó khăn để né, chỉ là lúc né vẫn chậm một nhịp, hắn bị mũi tên cắt trúng. Hắn cảm thấy vết thương không đau, chỉ tê dại. Trong lòng thầm giật mình, tê dại còn đáng sợ hơn đau đớn. Hắn vừa định mở miệng thì ngay cả đầu lưỡi đã tê đến mức không thể nói chuyện.