Editor: Cua?
_
"Úc Hạc! Úc Hạc! Cậu làm sao vậy?"
Úc Hạc bị thanh âm thiếu nữ đánh thức, đáy mắt anh tràn ngập tơ máu nhìn về phía Hạ Xuân, giọng nói khàn khàn:" Tại sao lại như vậy... Hắn không phải loại người này."
Hạ Xuân nhìn dáng vẻ này của anh, không nhịn được an ủi: "Không thể trông mặt mà bắt hình dong, cứ cho là vị quan chỉ huy kia không giống người sẽ thông đồng với địch, nhưng làm sao cậu chắc chắn hắn chưa từng làm chuyện xấu chứ?"
Úc Hạc đột nhiên đứng lên, gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Xuân: "Cậu không tin thì cứ vậy đi!"
Nói xong, anh sải bước rời khỏi lớp, nhưng mới ra khỏi tầm mắt mọi người lòng bàn chân đột nhiên mềm nhũn, Úc Hạc không thể không dựa vào tường.
Úc Hạc gắt gao cắn răng, thẳng đến khi cảm giác trong miệng có mùi máu tanh, lúc này mới chậm rãi thả lỏng khớp hàm, nuốt máu tanh vào trong.
"Học sinh bên kia! Làm gì đó?!"
Có vẻ là vị lãnh đạo nào đó của trường, Úc Hạc không để ý đến ông ta, đưa lưng về phía ông ta vẫy vẫy tay, đỡ tường, bước chân phù phiếm chuẩn bị rời đi.
"Từ từ."
Thanh âm quen thuộc lại xa lạ từ phía sau truyền đến, Úc Hạc cảm giác chính mình bị ảo giác rồi, nếu không vì sao ở chỗ này lại nghe được giọng nói của Phó Liễm Thâm.
"Cậu làm rơi quang não."
Thanh âm kia cách anh ngày càng gần, trước mắt Úc Hạc vẫn là một mảng mơ hồ, anh đỡ tường, có chút chột dạ nói: "Cảm ơn."
Anh nghiêng đầu, từ trong tay thon dài xinh đẹp của đối phương lấy lại quang não của mình.
Cũng đúng lúc này, Úc Hạc thấy được trên ngón tay giữa người nọ có một nốt ruồi đỏ.
Trong trí nhớ Úc Hạc, chỉ có một người có nốt ruồi đỏ ở vị trí này.
Ngoài ra, khóe mắt người đó cũng có một viên lệ chí.
Úc Hạc ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt lạnh băng xinh đẹp, rất giống một loại khoáng thạch Úc Hạc tình cờ thấy được ở tinh cầu nào đó, thanh triệt lại rét lạnh.
Quả nhiên là hắn.
Trong lúc nhất thời Úc Hạc quên dời ánh mắt, chọc người trước mặt không vui nhíu mày, đáy mắt hiện lên lạnh lẽo.
"Nhìn đủ chưa?"
Úc Hạc hoàn hồn, anh đang chuẩn bị thu hồi quang não, nhưng bởi vì tiếp xúc với vân tay của anh, nó lại tự động mở khóa, thông tin anh vừa tìm hiểu 【mbc302-777】trên màn hình xuất hiện trong tầm mắt của cả hai.
Là mã hiệu đầy đủ của Úc Hạc.
Úc Hạc không để trong lòng, đang chuẩn bị thu hồi nó, động tác lại bị người mắt mặt gắt gao nắm lấy, sức lực rất lớn, đau đến mức Úc Hạc phải nhăn mi.
"Quan chỉ huy, anh đang làm gì vậy?"
Phó Liễm Thâm gắt gao nhìn chằm chằm anh, thanh âm trầm thấp nặng nề: "Cậu lục soát mã hiệu này làm gì? Chưa kể vì sao cậu lại biết mã hiệu này."
Mã hiệu của quân nhân chỉ được phép truyền ra bên ngoài ba số cuối, biết toàn bộ mã hiệu, trừ bỏ người trong quân đội, người ngoài tuyệt đối không thể biết được.
Úc Hạc sửng sốt một chút, thu hồi đồng hồ: "Chỉ là tò mò."
Phó Liễm Thâm đột nhiên vươn tay bóp chặt lấy cổ Úc Hạc, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ:" Cậu là ai? Nếu không phải gian tế trà trộn vào thì sao có thể biết được mã hiệu của hắn?"
Úc Hạc theo bản năng bẻ tay hắn, thanh âm đứt quãng: "Anh... Buông tôi ra... Tôi không phải gian tế... Tôi không có..."
Ý thức Úc Hạc càng ngày càng mơ hồ, thời điểm cận kề cái chết, anh nghe được có người gọi Phó Liễm Thâm. --
"Quan chỉ huy! Mau dừng tay! Cậu ta chỉ là học sinh thôi! Cậu ta là con trai độc nhất của Úc gia! Không phải gian tế!"
Không khí đột ngột quay về khí quản, Úc Hạc nhịn không được ho khan, trực tiếp nằm liệt dưới đất, đáy mắt chậm rãi khôi phục ánh sáng.