Quân Cảnh Tình Duyên

Chương 67




Mạc Ngạn nhăn mặt để Kiều Thanh Vũ kéo mình đứng dậy, hai tay cô vẫn ôm chiếc mông tội nghiệp của mình. Bỉu môi nhìn nàng giống hài tử bị đau nghẹn ngào muốn khóc. Ánh mắt đáng thương nhìn nàng muốn nói: Em nhìn tôi bị té đau như vầy mà còn có thể cười được sao?
"Không sao, vẫn còn tốt lắm, tôi thấy chưa có bị  móp méo hư hỏng chỗ nào?" Kiều Thanh Vũ thực sự chịu không được bộ dạng trẻ con của Mạc Ngạn, đỡ cô đứng dậy, đi tới tắt vòi sen, xoay người Mạc Ngạn lại nhìn tiểu mông đỏ rực của cô, ừm không có bị gì.
Chỉ liếc nhìn một cái liền quay mặt đi chỗ khác, khuôn mặt cũng khẽ nóng lên, dáng của người này đúng là chuẩn thật.
Không biết tại sao Kiều Thanh Vũ lại đột nhiên có suy nghĩ như vậy, chỉ mới nhìn tiểu mông đỏ của Mạc Ngan mà mặt cô đã đỏ cả lên.
Kiều Thanh Vũ lắc lắc đầu, trong đầu loạn thất bát tao, với khăn treo trên móc giúp Mạc Ngạn lau người, đem váy ngủ cho cô:"Nôn ra rồi có thấy khá hơn  chưa?"
Mạc Ngạn đỏ mặt ngại  ngùng gật đầu, vừa rồi cô nôn rất nhiều nên cũng tỉnh rượu không ít.
Cô hưởng thụ để Kiều Thanh Vũ tùy ý giúp cô lau người, thấy cô đưa váy ngủ, bĩu môi không muốn lấy.
Kiều Thanh Vũ nhìn Mạc Ngạn đứng yên cho mình lau người, tức giận trong lòng cũng vơi dần. Lau xong còn mặc giúp cô váy ngủ.
Kiều Thanh Vũ kéo Mạc Ngạn ra phòng khách uống canh giải rượu, sau đó lại đi vô nhà tắm dọn dẹp, xong xuôi mới mang theo Mạc Ngạn vào phòng ngủ.
Phòng Kiều Thanh Vũ tuy không rộng nhưng rất sạch sẽ, bên trong chỉ có một chiếc bàn làm việc, một kệ sách nhỏ cùng hai chiếc giường một to một nhỏ. Kiều Thanh Vũ khó xử nhìn hai chiếc giường trong phòng mình, nhà nàng không có phòng cho khách để Mạc Ngạn ngủ.
Được Kiều Thanh Vũ nấu cho canh giải rượu làm Mạc Ngạn cảm thấy hạnh phúc, vui sướng trong lòng.Cô theo đuôi nàng đi vào phòng ngủ, không đợi nàng lên tiếng đã nhanh như chớp chui vào chăn giường lớn của nàng. Trên giường vẫn còn vương lại mùi hương của nàng, cô tham lam hít một hơi sâu, hai mắt mở to sáng lên, nhìn nàng đang đứng ngoài cửa, vẻ mặt cún con nhìn mong chờ: Em mau tới a.
Kiều Thanh Vũ trừng mắt với Mạc Ngạn, đi tới nằm bên cạnh cô. Dù sao cũng phải lần đầu tiên ngủ chung, uống nhiều rượu chắc sẽ ngoan ngoãn nghe lời nàng hơn, vì vậy nàng liền an tâm, nhắm hai mắt lại.
Mọi người thường nói uống rượu làm bậy, nhưng Mạc Ngạn vẫn  không có chút dũng khí, can đảm để làm bậy. Cô đấu tranh trong lòng, cảm thấy toàn thân nóng lên.
Mạc Ngạn không phủ nhận lúc đầu gặp Kiều Thanh Vũ cô không chỉ muốn làm quen mà còn muốn thân thể nàng. Ý nghĩ ấy ngay lúc say rượu vào đêm khuya này lại một lần nữa dâng lên.
Mạc Ngạn trong lòng điên cuồng muốn yêu Kiều Thanh Vũ, bởi vì cô sợ, sợ chuyện sắp tới mà cô phải đối mặt, nhưng sợ hơn nữa là chuyện mình làm sẽ làm Kiều Thanh Vũ gặp nguy hiểm.
Mọi thứ cứ nối nhau tuôn ra làm Mạc Ngạn phiền muộn không thể ngủ. Nghe được hơi thở nhẹ nhẹ đều đặn của Kiều Thanh Vũ, Mạc Ngạn càng không thể ngừng nghĩ đến.....
Mạc Ngạn cẩn thận vươn tay ôm nàng vào lòng, lúc đầu nàng hơi căng người nhưng rồi cũng nhẹ nhàng thả lỏng ngoãn ngoãn chui vào lòng cô, điều chỉnh tư thế thoải mái rồi không nói gì.
Giống như được nàng cổ vũ, MẠc Ngạn xoay người nàng lại, để nàng đối mặt với cô, hôn nhẹ lên trán nàng. Dường như vẫn chưa thỏa mãn, Mạc Ngạn hôn xuống hai má mềm mịn, cuối cùng dừng lại trên đôi môi mềm mại của nàng.
"Ngô..." Bị hôn Kiều Thanh Vũ đang ngủ cũng bị đánh thức. Nàng thấy Mạc Ngạn ôm nàng vào lòng giống thói quen khi ngủ chung của hai người nên cũng không kháng cự, cái ôm của cô thực sự rất ấm lại rất thoải mái.
Chỉ là, bây giờ nàng phải làm sao?
"Mạc Ngạn.... Đừng làm loạn nữa...Mau ngủ đi." Kiều Thanh Vũ khẽ quát nạt.
MẠc Ngạn cảm thấy người trong lòng  phản kháng nhưng cô không muốn dừng lại, cô biết nàng cũng có cảm giác với cô, lúc trước cũng có, hiện tại cũng vậy.
Mạc Ngạn không do dự, dứt khoát xoay mạnh người Kiều Thanh Vũ đặt dưới thân mình.
"Cô....Cô muốn làm gì?" Kiều Thanh Vũ thấy Mạc Ngạn vẫn tiếp tục không chịu dừng liền muốn đẩy cô ra nhưng vô tình lại chạm vào hai khỏa mềm mại trước ngực Mạc Ngạn, mặt đỏ lên vội rút tay lại, nhất thời không biết nên làm gì nói gì?
Mạc Ngạn cũng không nói gì, bá đạo đem nàng ôm chặt vào trong lồng ngực khẽ cúi đấu hôn lên hai má nàng, nàng càng né tránh cô càng cuồng thế bá đạo truy tới cuối cùng.
Đến khi nàng không giãy dụa nữa Mạc Ngạn mới hôn lên hai phiến môi mềm thơm ngát của nàng, giống như nhâm nhi thưởng thức một món ăn ngon.
Động tác của Mạc Ngạn càng lúc càng trở nên nóng bỏng hơn, một tay để đằng sau gáy Kiều Thanh Vũ, đem toàn bộ cơ thể đè lên người nàng, cô muốn cùng nàng hòa làm một.
Mạc Ngạn hôn những nụ hôn sâu xuống môi Kiều Thanh Vũ, dây dưa một lúc khẽ liếm quanh phác họa hình dáng đôi môi của nàng sau đó đưa chiếc lưỡi của mình vào trong khoang miệng của nàng, cùng của nàng như cá gặp nước quấn lấy nhau không buông, một tấc không rời. Cả hai quấn quýt bên nhau, liếm mút lẫn nhau, cảm nhận vị của nhau.
"Ưm..." Cảm thấy được cơ thể có cảm giác lạ, dưới bụng giống như có sóng đang lướt qua, Kiều Thanh Vũ khẽ rên một tiếng, nàng bị Mạc Ngạn đè cả người lên, còn bị hôn đến thiếu không khí làm cơ thể nàng không còn sức, để tùy ý người ở trên chiếm tiện nghi.
Mạc Ngạn không ngừng hút mật ngọt từ đôi môi của Kiều Thanh Vũ thẳng đến khi hết hơi mới luyến tiếc rời đi để lại một sợi chỉ bạc.
Mạc Ngạn chưa thỏa mãn lại tiếp tục hôn môi Kiều Thanh Vũ, hôn hai má, cuối cùng đặt môi lên  tai nàng, mở miệng khẽ cắn lên đó.
Kiều Thanh Vũ khẽ run người, cơ thể cũng trở nên nóng hơn, cảm thấy cơ thể rất lạ. Nàng chưa từng trải qua cảm xúc nói không nên lời này, vừa hạnh phúc lại vừa khó chịu. Mặc dù cái đêm nàng  say rượu cũng đã cùng với Mạc Ngạn làm chuyện thân mật, cảm giác bây giờ  cũng giống lúc đó làm người ta mặt đỏ tim đập nhanh. Chỉ khác là lúc đó nàng ngoài khẩn trương còn có cả kinh hoảng, hoàn toàn khác với cảm giác lúc này....
Có lẽ là do lòng của nàng có sự thay đổi đối với Mạc Ngạn.
Mạc Ngạn không cho Kiều Thanh Vũ có thời gian tự hỏi nhiều, tay Mạc Ngạn rất nhanh đã luồn vào trong váy ngủ của nàng, bàn tay hư hỏng hướng tới khu vực phía trên của nàng.
"Thanh Vũ...."
Mạc Ngạn khẽ gọi tên Kiều Thanh Vũ, giọng nói mê man có chút khàn khàn khẽ vang bên tai nàng.
"Thanh Vũ, đừng từ chối tôi, để tôi yêu em đi...." Mạc Ngạn lấy bàn tay đang cản trở mình tiến thủ tới đồi núi xanh non kia ra, tay của Mạc Ngạn chạm vào một bên khỏa mềm mại của nàng nhẹ nhàng nắn bóp, động tác cực kì nhẹ nhàng ôn nhu như cưng chiều bảo bối. Mặt trời nhỏ trên núi vì những cái đụng chạm của Mạc Ngạn từ từ trở nên cứng rắn.
"Đừng...Mạc Ngạn, cô đừng làm vậy?" Kiều Thanh Vũ khó khăn nói, cơ thể nàng cảm giác như nằm trên đống lửa, nóng đến bỏng da, đầu óc trống rỗng.
Nàng muốn đưa tay ngăn lại nhưng cơ thể lại không muốn vậy, cả nói chuyện cũng không thể bình thường được thì còn có thể làm gì được.
Mạc Ngạn đã làm tới bước này rồi thì sao có thể ngừng lại được. Nghe thấy giọng nói ôn nhu rụt rè như con nít của nàng, Mạc Ngạn càng như được khích lệ. Mạc Ngạn đi qua chỗ nào cũng rải rác lưu lại "dấu yêu"  trên người nàng, làn da vốn  trắng nõn bây giờ đã muốn đỏ rậm lên, giống như một đóa hoa bách hợp mềm mại quyến rũ chuẩn bị nở rộ.
Hai cỗ thân thể nóng bỏng dính lấy nhau lại bị váy ngủ của cả hai  làm "bóng đèn". Mạc Ngạn liền không kiên nhẫn bắt đầu cởi váy cả hai ra.
Kiều Thanh Vũ cảm giác được Mạc Ngạn vội vàng, vội giơ hai tay lên che những chỗ quan trọng. Mạc Ngạn cởi vật cản ra thân thể tuyệt trần của Kiều Thanh Vũ liền bại lộ trong không khí. Kiều Thanh Vũ xấu hổ, nàng khẽ cắn môi dưới, hai má đỏ ửng, trong lòng khẩn trương, nàng biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì...
Mạc Ngạn cởi váy ngủ của chính mình rồi tùy ý ném váy ngủ xuống sàn nhà, nương theo ánh trăng ngắm nhìn thân thể của người dưới thân, quả nhiên là rất xinh đẹp, trong lòng rạo rực, vứt bỏ hết băn khoăn do dự, biến thành sắc lang bắt đầu đi săn mồi.
Tay Mạc Ngạn chạy dọc theo đường cong hoàn mĩ của Kiều Thanh Vũ, động tác tinh tế như thưởng thức bảo bối, không chịu buông tha bất kì nơi nào trên cơ thể nàng. Ánh mắt đặt trên thân thể trắng mịn của người yêu, nhẹ nhàng hôn xuống, chủ nhân của thân thể có chút gầy yếu cảm nhận được đôi môi mềm mại của người nọ khẽ lướt qua khắp nơi trên người mình, đôi môi đang di chuyển dần lên nơi cao ngạo của nàng cuối cùng dừng chân tại đó ung dung nhâm nhi trái nho ngọt ngào của nàng.
Kiều Thanh Vũ chưa từng trải qua kiểu tra tấn đầy yêu thương này, miệng khẽ thoát ra nhưng tiếng rên ngắt quãng..... Nàng đưa hai tay lên ôm lấy tấm lưng gầy mà vững chắc của Mạc Ngạn, đem khoảng cách giữa hai người kéo lại gần hơn, cơ thể nàng bây giờ nóng quá mức giới hạn....
"Thanh Vũ....." Mạc Ngạn nhâm nhi một lúc lâu mới buông tha cho mặt trời nhỏ của Kiều Thanh Vũ, lúc này mới phát hiện khoảng cách của hai người gần như dính chặt lấy nhau, liền chèn một chân vào giữa hai chân nàng nhẹ giọng gọi nàng.
"Ân...."Kiều Thanh Vũ rên khẽ.
Mạc Ngạn sâu sắc cảm nhận được u cốc bên dưới của nàng đã muốn ướt, chân Mạc Ngạn có thể cảm nhận được một mảng ướt át, môi khẽ cười, động đậy đụng châm một chút, nàng liền vặn vẹo cơ thể, không biết nàng là khó chịu hay đang hưởng thụ mà cứ ôm chặt lấy lưng Mạc Ngạn....Thả lỏng....Lại siết chặt....
Chân thì hoạt động ở phía dưới môi thì hoạt động ở bên trên, Mạc Ngạn tham lam ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của Kiều Thanh Vũ, tay cũng không nhàn rồi chơi đùa hai khỏa mềm mại của nàng sau đó nhẹ nhàng lướt qua vùng bụng bằng phẳng của nàng tiến tới chỗ u cốc bí mật kia.
Lúc Mạc Ngạn vừa tới chỗ u cốc, Kiều Thanh Vũ đột nhiên bắt đầu đáp trả lại nụ hôn của cô, nàng dường như đã buông bỏ hết rụt rè. Từng tia hạnh phúc mê muội len vào trong tâm trí MẠc Ngạn, cô nghịch ngợm trêu đùa hạt đậu trên u cốc, vuốt ve, nhẹ nhàng ma sát làm hạt đầu cũng dần trở nên cứng.
Mạc Ngạn không biết cơ thể Kiều Thanh Vũ sao có thể khiến cô mê  luyến điên cuồng như vậy, Mạc Ngạn lại hôn lên trán nàng, hôn lên đôi má, hôn lên bờ môi mọng làm cô mê muội. Bên tai Mạc Ngạn được tiếng rên thoải mái của nàng vây quanh khiến cô sung sướng muốn hét lên....
Kiều Thanh Vũ không ngừng vặn vẹo thân thể ngày càng nóng của mình, mỗi một chỗ bị Mạc Ngạn đụng chạm đến truyền tới một cỗ tê dại, đốt lên lửa nóng trong nàng.
Cả người nàng không nhịn được run lên, nơi nhạy cảm nhất của nữ nhân liên tục bị Mạc Ngạn đùa giỡn, dù muốn rên cũng phải cố gắng đè nén lại.
"Thanh Vũ....Tôi muốn em." Mạc Ngạn thì thào bên tai Kiều Thanh Vũ một lần nữa. Mạc Ngạn khẩn trương trườn người xuống lấy hai tay nhẹ nhàng tách hai chân của Kiều Thanh Vũ ra, cảnh đẹp liền hiện ra trước mặt. Lưỡi Mạc Ngạn khẽ lướt qua đùi non của Kiều Thanh Vũ, dần dần tiến lại gần u cốc, chơi đùa với hạt đậu sau đó mới bắt đầu ăn món chính.
Cảm giác bên dưới Mạc Ngạn mang lại vừa thoải mái vừa khó chịu, Kiều Thanh Vũ hai tay bám lấy ga giường nắm tới trắng bệch, ngực phập phồng lên xuống, miêng không nhịn được rên to:"A......"
Kiều Thanh Vũ không chịu được công kích mãnh liệt của Mạc Ngạn, hô hấp càng lúc càng khó khăn, cả cơ thể nóng đến khó chịu, không khống chế được giọng của bản thân, nàng bị động tác càng lúc càng nhanh của Mạc Ngạn đẩy tới cưc hạn, thân thể liền run rẩy, khóe mắt khẽ rơi một giọt lệ, nàng cứ như vậy mà lên đỉnh.
Mạc Ngạn biết rõ phản ứng của Kiều Thanh Vũ, lúc nàng bất ngờ rên to u cốc bên dưới nước tuôn ra  rất nhiều, nàng quả thật là mẫn cảm, cô còn chưa cho vào mà nàng đã ra làm cô vô cùng thỏa mãn lẫn kiêu ngạo.
Mạc Ngạn rời u cốc đi lên, nắm lấy tay Kiều Thanh Vũ mười ngón tay giao khấu, an ủi nàng. Tay kia thì vẫn kia tiếp tục làm việc miệt mài dưới u cốc, làm cho nước ngầm bên trong tuôn ra ngà càng nhiều dính đầy bàn tay, như vậy thì lát nữa mới bớt đau...
Bởi vì lên đỉnh quá đột ngột, Kiều Thanh Vũ liền xụi lơ cả người không còn chút sức lực, nàng không biết chuyện này lại có cảm giác tuyệt vời như vậy, cứ lâng lâng như trên mây vậy, in sâu trong tâm trí nàng.
"Um...." Giọng mũi nhẹ nhàng vang lên, không đợi nàng có thời gian kịp thở, người kia lại bắt đầu làm chuyện xấu, u cốc nhạy cảm liên tục bị kích thích, cảm giác lần này so với lúc nãy còn mãnh liệt hơn cũng khó chịu hơn.
"Thanh Vũ, bảo bối a, em chuẩn bị chưa?" Mạc Ngạn sắc lang ôn nhu câu dẫn nàng.
Kiều Thanh Vũ khẽ cắn môi, không chịu hé răng, nhưng thân thể lại không thể khống chế được, khẽ ma sát với ngón tay của Mạc Ngạn.
Mạc Ngạn nhướn người lên đặt tay lên mặt Kiều Thanh Vũ để nàng nhìn cô, trán nàng đổ đầy mô hôi nhìn vừa đáng thương lại vừa câu người, cô nhìn nàng ánh mắt tràn đầy nhu tình, ôn nhu nói:"Khả năng sẽ có chút đau, em cố gắng chịu đựng nha...." Nói xong không do dự đưa ngón tay thon dài vào bên trong Kiều Thanh Vũ đâm xuyên thẳng qua lớp màng mỏng bên trong.
Kiều Thanh Vũ vẫn chưa theo kịp lời nói của Mạc Ngạn đã cảm thấy bên dưới một trận đau đớn truyền đi khắp người, nàng hét lên cắn vào vai của Mạc Ngạn đợi đến khi cơn đau đi qua.
"Ngoan, một chút sẽ hết thôi...." Mạc Ngạn ôn nhu hôn lên tóc người yêu, trên vai truyền tới cảm giá đau nhưng cô lại thấy rất mĩ mãn có thể cùng người yêu chia sẽ cơn đau.
Ngón tay trong u cốc đợi Kiều Thanh Vũ đã tốt hơn mới bắt đầu chậm rãi di chuyển, người yêu trước mặt đã buông tha đôi vai của cô, tiếng rên cuốn hút êm tai của nàng cũng bắt đầu theo nhịp của cô mà vang lên.
"Mạc......Cầu ......không được." Nữ vương cao ngạo cuối cùng cũng lên tiếng van xin, hai má ửng đỏ chảy đầy mồ hôi, không biết vì thoải mái hay do còn đau mà nước mắt lại bắt đầu rơi.
"A a..............a.........." Một tiếng rên cao vút thốt ra, bàn tay Kiều Thanh Vũ gắt gáo bám lấy lưng của Mạc Ngạn , úp mặt lên hõm cổ cô, u cốc bên dưới bị ngón tay thứ ba đi vào trong.
Nàng sắp chết rồi...Đó là ý nghĩa trong đầu lúc này của Kiều Thanh Vũ.
Mạc Ngạn chậm lại động tác tay, từ từ rút ngón tay ra, người yêu trong lòng đã kiệt sức, cô cũng cảm thấy rất mệt không ngờ vận động trên giường còn mệt hơn đi đánh trận.
Kiều Thanh Vũ đã mệt tới mức không nói nổi nữa, cả động đậy cũng lười, Mạc Ngạn cưng chiều giúp nàng chỉnh lại tóc rối, tay vuốt ve má nàng.
Nàng lúc động tình thực sự rất mê người làm cô một lần lại một lần muốn nàng.
Mạc Ngạn hôn khắp mặt Kiều Thanh Vũ, cô sợ nàng không tiếp tục chịu được nữa, dù sao đây cũng là lần đầu của cả hai không nên qua phóng túng dọa nàng sợ.
Mạc Ngạn xuống giường nhặt đồ của hai người vào nhà tắm, lấy khăn ướt lau sạch cơ thể cho Kiều Thanh Vũ.
Làm xong ổn thỏa, Kiều Thanh Vũ cũng bớt mệt mỏi, Mạc Ngạn đem nàng ôm chặt vào lòng, trong lòng không nói nhưng rất thỏa mãn, người yêu trong ngực đang ngủ say, tay cô nắm chặt lấy tay nàng âm thầm khẳng định chủ quyền. Không nghĩ tới chính mình tùy ý làm bậy lại đổi lấy được một đêm tuyệt vời như vậy, Kiều Thanh Vũ luôn lạnh đạm với cô, không ngờ lần đầu cả hai lại ăn ý như vậy, chỉ cần có đối phương thì thể xác hay tâm hồn đều hòa làm một.
"Em chờ tôi giải quyết mọi việc xong nhất định tôi sẽ trở về bên cạnh em, hảo hảo yêu thương em, hai ta vĩnh viễn không xa rời." Mạc Ngạn hôn lên trán Kiều Thanh Vũ, nói cho nàng nghe cũng là nói cho chính mình nghe, đêm nay cô đã xác định được tâm của mình, cô yêu người con gái này, cũng cảm thấy bản thân phải có trách nhiệm với cuộc sống, tương lai của cả hai.