Quân Cảnh Tình Duyên

Chương 57




 Kiều Thanh vũ tập trung xử lí vết thương cho Mạc Ngạn nên không nghe thấy cô nói gì, trong lòng nàng đang nảy sinh nhiều loại cảm xúc, nàng cảm thấy Mạc Ngạn đối đãi với nàng rất tốt, đó là sự trân trọng, cô trân trọn nàng tới quên cả bản thân.
Kiều Thanh Vũ trong hai tiếng Mạc Ngạn rời đi đã tự suy diễn rất nhiều thứ. Lo lắng, sợ hãi, nàng không thể ngồi yên trên sofa, mắt luôn dán lên chiếc đồng hồ treo tường. Trong lòng nàng rất sợ Mạc Ngạn tức giận mà làm chuyện phạm pháp, còn sợ cô...
"Tê...." Kiều Thanh Vũ đang nghĩ lại nghe tiếng của Mạc Ngạn cùng tiếng xuýt xoa.
Kiều Thanh Vũ ngừng lại, cúi đầu nhìn Mạc Ngạn khẩn trương hỏi:"Làm đau cô sao?"
Mạc Ngạn nhìn nàng lắc đầu, cười cười.
Kiều Thanh Vũ cuối cũng xử lí tốt vết thương, nhẹ nhõm thở một hơi, thu dọn hộp đồ.
"Xong rồi, lúc tắm cẩn thận một chút, đừng để vết thương dính nước. Còn nữa mấy hôm nay đừng gội đầu." Kiều Thanh Vũ ôn nhu dặn dò.
Mạc Ngạn lại ngốc lăng ra, gật đầu, ánh mắt vẫn dừng trên người Kiều Thanh Vũ, ngồi yên trên giường.
Kiều Thanh Vũ thấy Mạc Ngạn vẫn nhìn mình, không thèm để ý, đi cất hộp thuốc rồi đi vào nhà tắm.
Nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm Mạc Ngạn mới tỉnh lại, bên mũi vẫn còn vương lại mùi thơm của Kiều Thanh Vũ, đầu vẫn còn cảm giác ôn nhu nhẹ nhàng nàng chạm qua.
Mạc Ngạn nhìn chằm chằm phòng tắm trên mặt cười hạnh phúc. Nếu bị thương một lần mà được nàng đối xử ôn nhu như vậy cũng đáng. Cho dù bị nữa cũng can tâm tình nguyện
Mạc Ngạn tắm xong liền vô phòng, thấy đèn trong phòng đã được tắt đi chỉ còn ánh đèn ngủ trên kệ đầu giường, Kiều Thanh Vũ đang ngồi trên giường lớn đọc tạp chí an ninh. Nàng thấy cô vào cũng không nói gì tiếp tục cúi đầu đọc.
Mạc Ngạn khóa cửa lại, tóc mới gội vẫn còn ướt, trong lòng cao hứng, cười hì hì đi tới giường, Kiều Thanh Vũ đối với phòng ngủ của cô đã quen thuộc, nhìn nàng tự nhiên nằm trên giường đọc sách đợi cô, giống người yêu nhiều năm, giống như vợ đợi chồng, cảm giác rất hạnh phúc.
Kiều Thanh Vũ thấy Mạc ngạn chui vào chăn cũng bỏ tạp chí xuống tắt đèn kéo chăn nằm xuống. Nhìn ra ngoài trời thấy trời cũng sắp sáng rồi, nếu giờ không ngủ tí nữa sẽ mệt lắm.
Kiều Thanh Vũ muốn ngủ nhưng vẫn không ngủ liền, nhớ tới lời lúc nãy của Mạc Ngạn, do dự một chút mới nhẹ giọng hỏi:"Mạc Ngạn lúc nãy cô muốn chúng ta nói chuyện gì?"
Mạc Ngạn vẫn đang nằm nghe câu hỏi của Kiều Thanh Vũ chống tay nhìn nàng, nhẹ giọng đáp:"Chuyện tình yêu chúng mình."
"...."
Mạc Ngạn thấy Kiều Thanh Vũ không có phản ứng gì, cầm lấy tay nàng vuốt ve:"Thanh Vũ em có thích tôi không?"
Kiều Thanh Vũ không nó gì, sau một lúc  mới thả lỏng tự nhiên nói:"Tôi không biết."
"Chuyện đó khó trả lời tới vậy sao? Thích hay không thích tự bản thân em là người biết rõ nhất chứ."Mạc Ngạn u oán nói.
"Cô đã nói cho tôi thời gian suy nghĩ mà." Kiều Thanh Vũ thấy muốn tránh cũng không được đành nói.
"Tôi sợ không có thời gian..." Mạc Ngạn thấp giọng nói như thì thào.
"Cái gì!" Kiều Thanh Vũ nghe cảm thấy không rõ, hỏi lại.
Mạc Ngạn lắc đầu, nắm chặt lấy tay Kiều Thanh Vũ nhẹ giọng thì thầm:"Thanh Vũ, mặc kệ chuyện gì xảy ra em cũng đều phải tin tôi."
Kiều Thanh Vũ không có đáp lại, nàng thật sự cần thời gian để suy nghĩ chuyện này thật kĩ.
Tay nàng bị Mạc Ngạn nắm, nàng cũng không giãy giụa tùy ý để cô nắm, hơi thở dần nặng nề tìm tới giấc ngủ.
Mạc Ngạn ngủ không được nghe thấy nhịp  thở đều đều của người bên cạnh biết nàng đã thực sự ngủ. Nghĩ tới chuyện tối nay cô lại nhíu mày, cô biết, cô bây giờ không còn là người lãnh huyết lúc xưa, cô chỉ sợ Kiều Thanh Vũ sẽ hiểm lầm cô không cho cô giải thích. Chuyện hôm nay xảy ra khiến cô vô cùng lo lắng cho an toàn của Kiều Thanh Vũ, nhất định phải giải quyết vụ này thật nhanh gọn.
Mạc Ngạn nhẹ đặt nụ hôn lên môi Kiều Thanh Vũ:"Thanh Vũ, mặc kệ chuyện gì xảy ra em cũng phải tin tôi."
....................
Sáng sớm hôm sau Mạc Ngạn sóng vai cùng Kiều Thanh Vũ đi xuống lầu, cả hai đều tỏ ra bình thường để che giấu bộ dạng mệt mỏi hôm qua chỉ ngủ được vài ba tiếng ngắn ngủi.
Nhưng bất ngờ trước tiểu khu của Mạc Ngạn lại xuất hiện một chiếc Audi màu đen , trước đầu xe còn có một người đàn ông đang tựa lên, hắn đeo một cái kính râm to, cổ đeo một cái khăn choàng, nhìn ra dáng một ngườ đang ông thành thục.
Mạc Ngạn dừng lại quay sang  nhìn Kiều Thanh Vũ :"Em ra xe ngồi trước đi, tôi sẽ theo sau." Sau đi tới chỗ người đàn ông kia.
"Sao anh tìm được chỗ này?" Mạc Ngạn nhìn người đàn ông tháo mắt kính xuống, một đôi mắt gấu trúc xuất hiện, chắc là đêm qua anh ta không ngủ chả trách lại đeo cái kính đen to vậy.
"Chỉ cần có tâm thì làm gì cũng được." Diệp Khôn nhìn người đang ngồi trên xe của Mạc Ngạn, liền nổi tĩnh trêu chọc:"Như thế nào? Em ôm được mỹ nhân về nhà?"
Mạc Ngạn chỉ cười nhẹ, không trả lời.
"Chuyện hôm qua như thế nào rồi?"
Nghe Mạc Ngạn hỏi, Diệp Khôn cũng khôi phục lại khuôn mặt nghiêm túc:"Anh chỉ có thể nói là người đó giống các em."
"Giống bọn em" Mạc Ngạn khó hiểu lạp lại, suy nghĩ lại khuôn mặt dần lạnh lùng, trong đầu cô hiện lên khuôn mặt của tên chán ghét kia.
"Là hắn?" Mạc Ngạn kinh ngạc làm bầm, sau lại tự phủ nhận suy nghĩ của cô:"Không thể là hắn, hắn làm gì có gan làm chuyện này."
"Cái này anh cũng không biết, chỉ có thể nói người đó muốn Kiều đội trưởng biến mất một thời gian chứ  không muốn mạng của cô ấy."
"Ha.." Mạc Ngạn cười mỉa mai, tên đó đúng là không có gan làm chuyện giết người. Cô ngẩng đầu lên nhìn Diệp Khôn :"Chuyện này coi như chúng ta hòa.... Lời thỏa thuận hôm qua em vẫn sẽ giữ lời, cần gì anh cứ nói em."
Nói xong chỉ chỉ xe mình, muốn đi.
Diệp Khôn gật đầu, khoác tay với Mạc Ngạn, ngồi lên xe đợi Mạc Ngạn ngồi lên xe mới bấm còi hai cái chào hỏi Kiều Thanh Vũ đang trong xe rồi lái xe đi.
Mạc Ngạn nhìn chiếc xe đi xa cũng trầm mặc, đăm chiêu đi vào xe.
Mùa đông vào sáng sớm thực sự rất lạnh, Mạc Ngạn mở điều hòa trong xe, không nhanh không chậm lái xe tới sở cảnh sát. Thình thoảng cô sẽ quay sang nhìn Kiều Thanh Vũ, người này rất kiệm lời, cô không biết nên nói chân tướng việc tối qua với nàng ra sao
"Em có biết gì về Hồ phó đội trưởng không?" 
Kiều Thanh Vũ đang nhắm mắt nghe câu hỏi của Mạc Ngạn cõ chút ngạc nhiên, mở mắt nhìn cô, chậm rãi nói:"Lúc tôi nhận chức thì anh ta đã làm việc ở đó rồi, lão Hồ tuy ăn nói độc mồm độc miệng nhưng lại rất tốt bụng."
"Rìa lí......Dù sao về sau em cũng tránh xa hắn ta một chút, tôi thấy anh ta cũng chẳng tốt đẹp gì."
"Cô có thành kiến với anh ta."
"Tôi có thành kiến với anh ta, sao tôi lại phải làm vậy?" 
"Cô...." Kiều Thanh Vũ nhớ tới vẻ mặt tức giận hôm đó của Mạc Ngạn, cảm thấy nóng máu.
"Tôi nghi chuyện hôm qua là do hắn phái người làm." Mạc Ngạn không để ý tới lời nổi giận của Kiều Thanh Vũ, lạnh giọng nói.
"Không có khả năng." 
"Có hay không cứ điều tra là biết thôi, mà dù biết kết quả cũng chưa chắc đã gải quyết được gì ."
"......" Kiều Thanh Vũ thấy Mạc Ngạn hôm nay khác mọi ngày, nàng vẫn còn muốn tranh luận cũng cô, nhưng thấy cô lạnh lùng lái xe không để ý tới nàng nên đành thôi.
Kiều Thanh Vũ đem lời muốn nói nuốt ngược vào trong, nàng giờ mới phát hiện Mạc Ngạn đúng là bướng bỉnh lại còn bảo thủ không thích nghe người khác nói.