Quân Cảnh Tình Duyên

Chương 31




Lái xe tới một khách sạn xa hoa bậc nhất Dạ Thành, bên trong đậu toàn siêu xe của giới nhà giàu. Mạc Ngạn tìm chỗ dựng xe máy rồi nhanh chóng đi vào khách sạn.
Vừa định bước vào cửa thì thấy một cô gái mặc nguyên một cây màu đen trên cánh tay còn khoác một cái áo khoác đen. Mạc Ngạn dừng lại, híp mắt nhìn cô gái ấy, người đó sắc mặt ửng hồng, rõ ràng là đang say rượu, đang cố giữ thăng bằng trên đôi cao gót.
Mạc Ngạn định lại gần để nhìn kĩ hơn thì cô gái ấy đột nhiên quay đầu lại - Là Kiều Thanh Vũ. Mạc NGạn theo ánh mắt cửa Kiều Thanh Vũ quay đầu lại thấy một người đàn ông mặc vest lịch lãm từ bên trong khách sạn chạy ra.
Mạc Ngạn lui sang một bên nhìn hai người nói chuyên vói nhau, sau đó Kiều Thanh Vũ trực tiếp đi  tới cửa.
"Kiều đội trường, cô uống rượu không ít,  vẫn là để tôi đưa cô về nhà cho an toàn." Nam nhân ở đằng sau nói.
"Anh thì không uống sao?" Kiều Thanh Vũ nhìn kiểu gì cũng không thích người đàn ông đi theo mình, nàng không có quay đầu, nói xong liền tiếp tụ đi ra ngoài cửa. Do đang say mà còn đi nhanh nên bị trật chân lảo đảo suýt té. Một bàn tay đưa ra đúng lúc đỡ lấy tấm lưng nàng. Người đàn ông kia cũng đang đưa tay ra đỡ nhưng đã chậm hơn một bước.
Mạc Ngạn nhíu mày, tay ôm eo Kiều Thanh Vũ giúp nàng giữ thăng bằng, sau đó nhanh chóng đưa nàng ra khỏi khách sạn.
Kiều Thanh Vũ không nghĩ Mạc Ngạn sẽ xuất hiện ở đây, nàng đầu tiên có chút cả kinh sau đó là tức giận ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy Mạc Ngạn vẻ mặt lạnh lùng cũng đang nhìn chằm chằm chính mình. Hai người nhìn đối phương một hồi, Kiều Thanh Vũ bỗng nở một nụ cười tỏa sáng như nằng giữa khung cảnh đêm , nói :" Lúc tôi cần thì cô liền xuất hiện a....". Nói xong nàng còn đưa tay lên sờ sờ hai má của Mạc Ngạn, lầm bầm nói:"Là người thật a, mặt có chút lạnh lạnh ~~"
Nghe lời nói khi say của Kiều Thanh Vũ, Mạc Ngạn có chút giật mình, đây là Kiều đại đội trưởng băng lãnh ngạo kiều ngày thường sao Kiều Thanh Vũ cùng người ráng gồng mình, không chế bản thân khi nãy là cùng một người sao

Kiều Thanh Vũ đứng lại gần Mạc Ngạn, đem toàn bộ trọng lượng cơ thể dựa lên Mạc Ngạn. KIều Thanh Vũ uống rượu không ít, nàng luôn cho rằng khả năng uống rượu của mình khá tốt, chỉ là không ngờ lần xã giao này phải tiếp rượu nhiều đến mức say mèm như vầy....Nàng thật vất vả mượn cớ đón Đông Đồng xin về trước, vừa ra khỏi phòng hai chân lập tức mềm nhũn, bước chân lảo đảo. Đây là lần đầu tiên nàng uống nhiều rượu như vậy.  Cồn rượu kích thích tâm trí Kiều Thanh Vũ khiến nàng không kiểm soát được bản thân, nhưng khi ở trong vòng tay của Mạc Ngạn thì nàng nhận ra, thời điểm Mạc Ngạn xuất hiện khiến một người chưa từng có cảm giác an toàn từ người khác như nàng tận sâu trong  tâm cảm thấy an tâm, vì vậy nàng buông mọi thứ để cồn sai khiến bản thân.
Mạc Ngạn thấy Kiều Thanh Vũ dựa vào người mình cũng không nói gì, cô đưa mắt nhìn người đàn ông khi nãy, lạnh lùng nói:"
"Tôi sẽ đưa cô ấy về, không cần làm phiền tới anh. Lái xe sau khi uống rượu là phạm pháp, đối với cảnh sát như chúng ta thì điều đó lại càng cấm kị, mong anh nhớ cho."

Mạc Ngạn nói như" đấm vào mặt" người đàn ông sau lại xoa bằng một nụ cười.  Người đàn ông nghe MạC Ngạn nói liền cảm thấy xấu hổ, Mạc Ngạn thấy biểu hiện đó trong lòng vô cùng vui vẻ. Cô đưa tay lên khoác khoác với người đàn ông không chờ anh ta mở miệng, liền ôm Kiều Thanh Vũ đi tới chỗ xe của mình.
"Sao cô lại xuất hiện ở đó vậy?" Kiều Thanh Vũ dựa vào lòng Mạc Ngạn,  toàn thân nàng mềm nhũn đi được vào bước cảm thấy đầu nhức vô cùng, cùng may là có Mạc Ngạn đỡ nàng, nếu không chắc nàng gục nã giờ rồi.
"Có ai bắt cô phải uống nhiều rượu như vậy không?" Mạc Ngạn không trả lời Kiều Thanh Vũ, chỉ tức giận nói:"Cô không sợ trên đường về nhà sẽ bị người khác chiếm tiện nghi  sao?"
"Chiếm tiện nghi cái gì?" Kiều Thanh Vũ ngẩng đầu, khuôn mặt hồng hồng nhìn Mạc Ngạn, bắt chước trẻ con bĩu môi làm mặt xấu. Song Kiều Thanh Vũ tự nhiên nghĩ tới cái gì đó, nhìn xuống bàn tay đang ôm lấy eo mình, đột nhiên nở nụ cười.
Mạc Ngạn nhìn người trong lòng nở nụ cười sáng như tia nắng ban mai, tim bỗng đập nhanh, trong lòng rung động, tay ôm eo Kiều Thanh Vũ không tư giác nắm chặt.
"Hảo, có chuyện gì nói sau đi." Mạc NGạn không nhìn Kiều Thanh Vũ, vẻ mặt nghiêm túc lại, nhìn xung quanh, đưa Kiều Thanh Vũ ra ngoài . Kiều Thanh Vũ uống nhiều như vậy, trời lại trở lạnh, nếu đưa nàng về nhà xa như vậy bằng xe máy chắc nàng sẽ bị cảm lạnh mất. Đành gọi taxi, mai tới lấy xe sau cũng được.
Kiều Thanh Vũ đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nàng lắc lắc đầu cho tỉnh táo, nói với Mạc NGạn"Tôi còn phải đi đón Đồng Đồng?"
MẠc NGạn nhíu mày:"Đón Đồng Đồng?"

Mạc Ngạn nhìn đồng hồ trên tay, đã hơn sáu giờ tối rồi, chẳng lẽ bé con vẫn còn ở nhà trẻ sao?
"Hôm nay không ai đi đón Đồng Đồng sao?" Mạc Ngạn đang vẫy tay đón taxi bỗng dừng lại, nhìn Kiều Thanh Vũ hỏi.
"Vốn có, nhưng hiện tại thì không."
"...." Mạc Ngạn nghe xong cảm thấy cạn lời, bây giờ cô phải mang con sâu rượu này đi đón bé con sao? Đây là chuyện gì vậy trời? Nghĩ kiểu gì cũng thấy không đúng...
Mạc Ngạn thấy một chiếc taxi đậu cách đó không xa, vẫy vẫy tay gọi lại, không đúng thì cũng phải đi tiếp, không thể để bé con một mình ở nhà trẻ không có người trông coi được.
Mạc Ngạn giúp Kiều Thanh Vũ ngồi vào trong xe, vừa chui ra khỏi xe thì sau lưng giọng một người đàn ông lạ mặt vang lên dọa cô nhảy dựng.
"Nhĩ hảo, xin hỏi cô có phải là tiểu thư Ông thị không?" Người đàn ông là một người trung niên mặc trường bào mã quái ( trang phục truyền thống của đàn ông Trung Quốc) vẻ mặt cung kính nhìn Mạc NGạn.
Mạc Ngạn đóng cửa xe lại, tựa vào thân xe đánh giá người đàn ông, nhẹ nhàng lắc đầu đáp:"Ngượng ngùng, ông nhận sai người rồi."
"Mac Ngạn tiểu thư, ông chủ của chúng tôi muốn gặp người." Người đàn ông dường như đoán được thái độ phủ nhận của Mạc Ngạn, ông ta nhìn chiếc xe cách đó không xe, nói.
"Thực xin lỗi, ông thực sự nhận sai người...Tôi không biết ông chủ của ông là ai ?Cũng không quen biết người nào họ Ông? " Mạc Ngạn cũng đưa mắt nhìn hướng chiếc xe đậu cách đó không xa, cửa xe mở ra có thể thấy được bộ dáng của người ngồi trong xe.
Mạc Ngạn thu hồi ánh mắt, nhìn người đàn ông trước mặt. cười nhẹ nói:"Tôi còn có việc, xin phép đi trước." Không để ý thái độ của người đàn ông, trực tiếp mở cửa bước lên xe rời đi.
Từ khách sạn tới nhà trẻ của Đồng Đồng không tính là xa, xe taxi đi qua nga tư đông đúc xe cô nên hơi chậm. Mạc Ngạn nhìn Kiều Thanh Vũ hai má hồng hồng tựa vào vai mình ngủ thiếp đi. Cô lấy điện thoại gọi cho một người.
Nhà trẻ đã qua giờ tan học nên vô cùng vắng vẻ. Mạc Ngạn đỡ Kiều Thanh Vũ ra khỏi xe, chờ ở văn phòng ngoài cô giáo còn có một người phụ nữ trung niên mà lúc nãy cô đã gọi trước qua điện thoại - Cố a di và Đồng Đồng.
Không đợi hai người đi vào tới văn phòng, Đồng Đồng từ bên trong bô bô chạy lại miệng không ngừng gọi "mụ mụ". Đồng Đồng vừa ôm một chân Kiều Thanh Vũ vừa ngẩng đầu nhìn nàng với đôi mắt hồng đầy nước mắt.
"Mụ mụ, Đồng Đồng tưởng mụ mụ không cần Đồng Đồng nữa... hức..." Bé con giang tay muốn Kiều Thanh Vũ ôm, lúc nói xong nước mắt lại rơi.
"Đồng Đồng ngoan, là mụ mụ không tốt, mụ mụ đón trễ..." Kiều Thanh Vũ thấy bé con nhà mình khóc thương tâm liền vô cùng đau lòng, nàng không để ý tới mùi rượu từ người mình liền đưa tay ôm lấy Đồng Đồng,
Mạc Ngạn cúi người ôm lấy Đồng Đồng, mỉm cười nhìn bé con dỗ dành:"Đồng Đồng là đứa trẻ ngoan, mụ mụ con vì công việc nên mới không thể đón con sớm, làm sao có thể không cần tiểu bảo bối Đồng Đồng được a." Mạc Ngạn  dỗ bé con thấy mắt Kiều Thanh Vũ khẽ ươn ướt, cũng đau lòng một trận. Cô vừa bế bé con vừa đỡ Kiều Thanh Vũ đi tới chỗ Cố a di.
"Tiểu thư, để a di ôm Đồng Đồng cho." Cố Thục PHân thấy vậy liền nhanh chân đi tới ôm Đồng Đồng vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành.
"Các cô cho dù bận việc cũng không thể quên đón đứa nhỏ chứ. Đồng Đồng từ lúc tan học cứ nhìn ra ngoài cổng khóc lóc dỗ kiểu gì cũng không nín, tôi nhìn còn đau lòng." Người nói là một cô giáo trẻ tuổi, cô gái có chút giận dữ nhìn Kiều Thanh Vũ đang say mèm, không lưu tình giáo huấn nghiêm khắc.
Kiều Thanh Vũ cau mày, miệng thở dốc, một câu cũng không thể đáp trả, vẻ mặt khổ sở.
"Cô là giáo viên của Đồng Đồng đúng không ?Ngượng ngùng, làm cô thêm phiền toái. Thật sự cám ơn, không làm trễ giờ tan tầm của cô hơn nữa. Chúng tôi cam đoan sẽ không để chuyện này xảy ra nữa. Thật sự xin lỗi..." Mạc Ngạn nắm chặt tay Kiều Thanh Vũ an ủi nàng, nhìn cô giáo vẻ mặt hối lỗi xin lỗi cùng cảm tạ.
"Không sao, mọi người mau dẫn Đồng Đồng về đi, không phiền toái, không phiền toái, đây là trách nhiệm của tôi. Hy vọng về sau mọi người tránh làm chúng tổn thương, trẻ nhỏ cũng rất mẫn cảm..."

Cô giáo nhìn hai người trước mặt, người say rượu Kiều Thanh Vũ kia cô giáo cũng gặp nhiều lần rồi, người này bình thường vô cùng ít nói lại vô cùng lạnh lùng. Người còn lại thì cho người ta cảm giác khác. Mạc Ngạn cũng mặc nguyên cây màu đen, tóc buộc cao, khuôn mặt tuấn tú làm cô càng thêm phần anh khí khiến người khác phải ngoái nhìn. Cô giáo thu hồi ánh mắt, nhìn hai người kia rồi lại nhìn mình bỗng cảm thấy tủi thân, cảm thấy bản thân mình không bằng một phần của hai người trước mặt.
Mạc Ngạn đương nhiên không biết trong lòng cô giáo đang đánh giá mình, lễ phép gật đầu, khách khí nói hi vọng gặp lại liền mang hai người lớn cùng bé con về nhà.
Đồng Đồng so với lúc nãy đã ngưng khóc và ngoan hơn nhiều, bé con ngồi trong lòng Cố Thục Phân ở ghế phó lái thỉnh thoảng lại quay ra sau nhìn Kiều Thanh Vũ, Đồng Đồng không biết mụ mụ bị sao chỉ cảm thấy mụ mụ hôm nay có chút lạ.
"Tiểu thư, chúng ta đi đâu đây?" Cố Thục Phân rát thích trẻ con nên vô cùng yêu thương Đồng Đồng, bà nhớ ra gì đó quay đầu nhìn Mạc Ngạn.
Mạc Ngạn nhìn bộ dáng người bên cạnh, nghĩ nghĩ nói:"Về nhà đi, tối nay đành nhờ a di chiếu cố cho Đồng Đồng."
"Hảo, vừa đúng lúc a di nấu xong cơm tối, về là có thể ăn ngay."
Mạc Ngạn gật đầu không nói gì, cô cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể đem hai người về nhà mình. Mạc Ngạn biết cha của Kiều Thanh Vũ vẫn còn bệnh nên cũng không thể chăm sóc cho một lớn một nhỏ được.......