Quân Cảnh Tình Duyên

Chương 25




"Mạc Ngạn!" khi Mạc Ngạn còn đang chìm trong suy nghĩ của mình thì giọng Đông Húc vang lên đem cô về hiện tại.
Mạc Ngạn quay đầu lại nhìn  chỉ thấy Đông Húc đang trưng bộ mặt nghiêm túc ngoắc cô tới, vừa nhìn Mạc Ngạn liền biết hắn mới từ bên ngoài về, trên vai vẫn còn vài bông tuyết dính trên vai áo.
"Có điện thoại 110 gọi đến, khu chung cư số 5 bên kia xảy ra án mạng. Những người khác đều đã qua đó rồi, đội trưởng nói tôi đưa cô đi xem một chút." Đông Húc vừa nói vừa vội vã đi ra ngoài.
"Án mạng giết người " Mac Ngạn nghe thấy hai chữ "giết người" tinh thần liền tỉnh táo.
Đông Húc nghe cô hỏi lại liền khinh bỉ nói:"Đừng nói với tôi là cô chưa từng thấy người chết nha Không đợi Mạc Ngạn trả lời thì hắn lại tiếp tực lẩm bẩm:"Cô ở trong quân đội suốt ngày không huấn luyện thì cũng diễn tập nên cũng không có gì lạ với chuyện lần đầu thấy người chết."
Mạc Ngạn nghe giọng điệu mỉa mai của Đông Húc, cười lạnh không muốn cùng hắn nhiều lời, trong lòng nghĩ: Tỷ tỷ đây giết người nhiều đến mức có thể dọa ngươi té ngã, đúng là nông cạn.
Ngồi trên xe cảnh sát, Mạc Ngạn ngồi ở hàng ghế sau nhìn Đông Húc ở vị trí phó lái. Tên tiểu tử này bình thường nói nhiều, phiền phức như mấy bà lão nhưng làm viêc lại vô cùng nghiêm túc. Nhưng nhìn ngoài thì có vẻ vậy, chỉ cần quan sát kĩ một chút là có thể thấy hắn muốn bao nhiêu khẩn trương liền có bấy nhiêu. Thực sự làm Mạc Ngạn nhịn không được cười mím môi.
Chạy khoảng chùng nửa tiếng, đoàn xe dừng lại dưới lầu một tiểu khu. Mạc Ngạn vừa mở cửa xe chưa kịp xuống đã bị Đông Húc gọi lại, nói:"Cô là lần đầu nhìn thấy thi thể, vì vậy chuẩn bị trước tinh thần đi vì có khi hiện trường so với cô tưởng tượng còn kinh khủng hơn đó."
Nghe Đông Húc căn dặn khiến Mạc Ngạn thấy hắn cũng có chút khả ái, làm cô cười nhẹ, không nói gì, bước xuống xe.
Đây là một khu dân cư của những người giàu có, do xảy ra án mạng nên dưới lầu chi chít dải cảnh giới tuyến. Xung quanh dải băng người dân xung quanh hiếu kì bu kín lại đứng nhìn, một vài cảnh sát phải đứng ở đó canh gác giữ trật tự đám đông.
Mạc Ngạn đi theo sau Đông Húc, cúi thấp người chui qua dải băng, cô vừa đi vừa suy nghĩ không biết hiện trường như thế nào? Nạn nhân bị giết ra sao? Hung thủ có thể là loại người gì?
Mac Ngạn đi lên tới tầng ba, trên đó có một cửa căn hộ đang mở ra, trước cửa đang được  hai người cảnh sát đứng canh gác.
Bước vào bên trong căn hộ, Mạc Ngạn không khỏi nhăn mi, mùi máu tanh xộc lên mũi cô.
Mạc Ngạn đưa tay lên bịt mũi lại, Đông Húc thấy vậy liền đi đến bên cạnh cô, nói:"Không chịu nổi thì cũng đừng nôn ra, kẻo làm thay đổi hiện trường vụ án. Nếu không Kiều đội trưởng sẽ trách mắng cô đó.
Mạc Ngạn không nói gì, tiểu tử này thật sự nghĩ mình là lần đầu tiên thấy cảnh này sao?
Hiện trường vụ án là một căn hộ rộng lớn, có một cái phòng khách khá to, bố trí rất nhiều đồ cổ theo kiểu cô điển xen lẫn hiện đại, rất tinh tế. Giữa phòng khách có một vệt máu dài kéo dài.
Mạc Ngạn tuy chưa từng chính thức tham gia điều tra án mạng nhưng ít nhiều cũng có thể nắm được chi tiết cơ bản, cô đi qua vệt máu theo Đông Húc đi tới phòng ngủ.
"Kiều đội trưởng!" Mạc Ngạn muốn quan sát kĩ hơn hiện trường vụ án nên định đi vào phòng, đột nhiên Đông Húc lên tiếng hành lễ chào Kiều Thanh Vũ. Mạc Ngạn  nhìn vào trong phòng thì thấy Kiều Thanh Vũ đang ngồi khụy gối  kiểm tra thi thể thân toàn máu.
Mạc Ngạn nhìn thấy thi thể là một cô gái nằm trên vũng máu đỏ tươi khiến cô cảm thấy có chút buồn nôn, thi thể đầu tóc tán loạn dính máu bê bết, toàn thân có nhiều vết đâm lớn nhỏ khác nhau. Nhìn thật sự rất dọa người.
Kiều Thanh Vũ quay đầu lại nhìn Đông Húc và Mạc Ngạn, Đông Húc cố gắng không biểu hiện gì, ra vẻ bình thường tiêu sái bước vào, đi đến ngồi xổm  bên cạnh Kiều Thanh Vũ. Mạc Ngạn vẫn do dự đứng ở ngoài cửa, nhìn xung quanh phòng thấy cách thi thể không xa có một cái cửa sổ liền nhanh chân đi tới.
Căn phòng bị tấm màn cửa màu đỏ che lại khiến bên trong nhìn vô cùng tối, Mạc Ngạn trong lòng buồn bực quay đầu nhìn đám người cảnh sát: Sao lại không mở cửa cho bay bớt mùi?Không lẽ mấy người không ngửi thấy mùi máu tươi quá nặng sao? Mạc Ngạn đi tới vài bước, muốn mở cửa cho thoáng, nhưng là thời điểm cô sắp chạm tới chốt cửa sổ liền bị một giọng nói nghiêm khắc cản lại.
"Dừng lại!"
Mạc Ngạn quay đầu lại, cách cô không xa Kiều Thanh Vũ đang dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn cô.
"Không ai nói cho cô biết là khi muốn đụng thứ gì ở hiện trường đều phải đeo găng tay hay sao?" Kiều Thanh Vũ đi qua thi thể, bước tới gần chỗ của Mạc Ngạn, lạnh lùng hỏi.
Mạc Ngạn nhăn mi, cô nhìn nữ nhân trước mặt mình, nghĩ: Người này là Tôn Ngộ Không chuyển thế sao? Từ sáng đến giờ cứ biến đổi cảm xúc liên tục.
Đông Húc thấy Kiều Thanh Vũ khiển trách Mạn Ngạn, vội chạy tới chỗ một cảnh sát khác lấy một đôi găng tay rồi nhanh chóng đi tới đưa cho Mạc Ngạn, nói:"Mau đeo đi, đừng làm hỏng hiện trường."
Mạc Ngạn vẫn mắt đối mắt với Kiều Thanh Vũ, trong lòng sinh khí, cho dù là cô không hiểu quy củ thì cũng không nên dúng giọng điệu như vậy chứ. Mạc Ngạn tức giận giật lấy găng tay từ Đông Húc, tuy trong lòng tức giận nhưng vẫn ngoan ngoãn đeo vào.
Không chỉ có phòng khách lớn mà ngay cả phòng ngủ cũng rất lớn, trong phòng ngoại thi thể nữ kia ra thì trong phòng cũng phát hiện một thi thể khác, cũng là nữ. Mạc Ngạn đi theo sau Kiều Thanh Vũ kiểm tra từng chi tiết trong phòng, mãi cho đến khi xuất hiện một người lãnh đạo nam mà Mạc Ngạn chưa từng thấy. Người đàn ông không tính là cao, nhìn không thuận mắt Mạc Ngạn, cô cảm thấy ánh mắt của hắn lúc nhìn thấy Kiều Thanh Vũ bỗng trở nên vô cùng ôn nhu, không giống như đang nhìn một người đồng nghiệp.
"Người kia là ai vậy?" Mạc Ngạn lặng lẽ đi tới chỗ của Đông Húc, quay đầu nhìn hai người kia đang đứng to nhỏ trước cửa phòng tắm, hỏi.
Đông Húc nhìn theo ánh mắt của Mạc Ngạn, khinh bỉ quay đầu lại nói:"Cục trưởng Lâu La, không có việc gì thì đừng để ý tới hắn."
Mạc Ngạn nghe Đông Húc trả lời, liền hỏi tiếp:" Hắn hình như rất để ý tới Kiều đội trưởng phải không?"
Đông Húc đột nhiên quay đầu, Nhìn Mạc Ngạn cười, nói:"Cô cũng nhìn ra như vậy à? trước đây có một khoảng thời gian cục trưởng từng công khai theo đuổi Kiều đội trưởng."
Mạc Ngạn khinh bỉ nhìn Đông Húc hai mắt sáng lên khi nói về chuyện đó, không nói gì.
Đông HÚc thấy Mạc Ngạn có ý không muốn cùng mình nói nhiều liền lấy vật chứng vừa tìm đì được đưa cho Mạc Ngạn.Mạc Ngạn nhận lấy vật chứng, nhíu mày.
"Đừng đứng ngây ngốc nữa, mau mang đi kiểm định đi." Đông Húc nhắc nhở Mạc Ngạn.
Mạc Ngạn bĩu môi, cô cố tình đi vòng qua giường ngủ để tránh nhìn thấy thi thể. Lúc sắp đi ra ngoài cửa thì phát hiện dưới chân một vật gì đó, cô cúi xuống nhặt lên. Cái quái gì vậy ? Tại sao lại có bao cao su nằm dưới sàn? Mạc Ngạn định ném vào thừng giác thì Đông Húc vội ngăn cản:"Này đừng vất đi, Mau mang đi giám định đi."
"Thật không ngờ Đông Húc lai thích cất giữ mấy thứ bảo bối này nha."
"Cái gì mà bảo bối, đây gọi là lưu trữ adn, mấy thứ nhỏ như vậy có thể giúp ích cho việc phá án của chúng ta."
Mạc Ngạn đối với lời thuyết giáo của Đông Húc miễn cưỡng tiếp nhận.
Không lâu sau đó, các thủ tục kiểm tra đều hoàn tất, đội pháp y mang hai thi thể đặt vào trong túi chuyên dụng rồi mang đi khỏi hiện trường. Mạc nGạn nhìn, thấy buồn thay cho tuổi xuân của hai cô gái trẻ xấu số kia.