Quân Cảnh Tình Duyên

Chương 18




Gió đã ngừng thổi, bầu trời lúc nãy vẫn còn bị mây đen bao phủ dày đặc mà giờ đã có vài tia ánh sáng xuyên qua, nhìn có chút chói mắt.
Bốn chiếc xe motor nối đuôi nhau mà đi, đến một chỗ đèn giao thông thì ngừng lại. Bộ đồ bó sát người của Mạc Ngạn đi mưa bị ướt hết nên càng dính người hơn, vì vậy làm cản trở hoạt động khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Mạc Ngạn, em có nhã hứng đi  giải sầu với ca ca  không?" Nam nhân tên Diệp Khôn lái xe tới bên cạnh Mạc Ngạc hỏi bonus thêm một nụ cười nhã nhặn cho nàng.
Mạc Ngạn mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu. Cô thực sự không có hứng thú đi xã giao với người lạ.
Diệp Khôn  cũng không để bụng, hắn quay ra đằng sau đưa tay ra hiệu, người phía sau liền đi tới đặt một tấm danh thiếp vào tay hắn. Song hắn quay sang bắt tay với Mạc Ngạn nói:"Đây là danh thiếp của ca ca, khi nào em muốn đua xe giải sầu thì cứ gọi cho ca ca một tiếng." Nói xong liền mỉm cười không nói gì thêm nữa mà rồ ga phóng đi mất.
Tổng giám đốc câu lạc bộ đêm Dạ Thành- Diệp Khôn. Mạc Ngạn nhìn nhìn tấm danh thiếp, khóe miệng bất giác cong lên, quả nhiên không phải là người bình thường. Mạc Ngạn cũng không để ý nhiều, mặc kệ hắn là loại người gì, lúc nào buồn chán có thể tìm hắn đùa giỡn giải sầu là được rồi.
Trở về nhà cũng đã quá trưa, tâm tình Mạc Ngạn cũng đã tốt hơn một chút. Cô vừa vào nhà đã chạy ngay vào phòng tắm, cởi bộ đồng phục ra nhét vào máy giặt, mở vòi sen rồi đắm chìm vào dòng nước.
Một hồi sau, Mạc Ngạn bước ra khỏi phòng tắm với cái đầu ướt sũng, cô đang xem vết thương trên cánh tay thì nghe tiếng chuông điện thoại vang lên.
"Mạc, tại sao bắt máy lâu vậy? Xảy ra chuyện gì sao? " Mạc Ngạn vừa ấn trả lời thì tiếng của Khúc Tư Dĩnh truyền tới.
"Không, vừa mới tắm xong."
"Mới giữa trưa mà cậu tắm cái gì? Mình nghe Minh Xuyên nói là cậu bị thương, có nghiêm trọng không?"
"Không có gì, chỉ là một vết thương nhỏ thôi." Mạc Ngạn cầm điện thoại đi tới phòng ngủ.
"Hôm nay tâm trạng mình không tốt, cậu có thời gian cùng mình  đi dạo phố không?" Khúc Tư Dĩnh thấy Mạc Ngạn nói chuyện bị thương vô cùng thản nhiên, nàng cảm thấy có ủy khuất nói.
Mạc Ngạn nói:"Được, vừa đúng lúc mình đang  muốn đi ăn trưa, cậu nhắn địa chỉ đi."
"Không cần, cậu  xuống lầu đi, mình đang đứng trước tiểu khu  nè."
"Ách.... Cậu nhanh vậy." 
Mạc Ngạn cùng Khúc Tư Dĩnh nói vài ba câu liền cúp máy đi thay đồ. Cô nhìn nhìn tủ đồ ngoại trừ ba bộ quân trang, hai ba bộ đồ ở nhà liền bất đắc dĩ nở nụ cười. Trong lòng nghĩ: quả thật cô cần phải đi dạo phố, trừ bỏ mấy bộ quân trang thì cô thiếu thốn quần áo bình thường tới đáng thương.
Đi xuống lầu liền thấy một chiếc xe đậu phía trước. Mạc Ngạc thấy Khúc Tư Dĩnh ngoắc ngoắc mình lại liền đi tới ngồi ở chỗ phó lái.
"Cậu làm sao vậy?" Mạc Ngạn thấy vẻ mặt không vui của Khúc Tư Dĩnh liền lên tiếng hỏi.
Khúc Tư Dĩnh thấy Mạc Ngạn ngồi vào xe liền khởi động xe, nàng vừa quay đầu xe vừa tức giận nói:"Còn không phải tại tên Tề Lượng thần kinh không biết nói năng kia. Từ cái lần ăn mừng  cậu trở về thì hắn liền gọi điện thoại mỗi ngày thả thính với mình..."
"Phốc..." Nghe Khúc Tư Dĩnh nói làm Mạc Ngạn không khỏi cười no một trận. Cô nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Khúc Tư Dĩnh liền không nhịn được hỏi:"Lượng Tử muốn theo đuổi cậu sao?"
Khúc Tư Dĩnh từ chối cho ý kiến, nàng trừng mắt nhìn Mạc Ngạn rồi đạp mạnh chân ga, phẫn nộ nói:"Cậu nói coi, chúng ta quen biết nhau từ nhỏ, hiểu rõ tính cách của từng người. Chính vì hiểu rõ nhau như vậy nên mình càng không muốn cùng anh ta  tìm hiểu nhau rồi tiến thêm một bước xa hơn tình bạn."
Mạc Ngạn có chút bất đắc dĩ nói:"Cậu nếu thực sự cảm thấy không thể thì hẹn hắn ra nói rõ ràng một lần đi."
"Nói chuyện với anh ta  thì mình thà nói chuyện với cái đầu gối còn sướng hơn."
"Nếucậu nói vậy thì bị Lượng Tử làm phiền cũng đừng trưng bộ mặt ủy khuất đó ra cho người khác xem."
"Mình..."
Một Khúc Tư Dĩnh lúc nào cũng thẳng thắn, yêu đời mà giờ lại trưng bộ mặt bị khi dễ khiến tâm tình của Mạc Ngạc tốt lên, cô nghĩ nghĩ một chút rồi nói một câu:"Cậu cũng nên tìm bạn trai đi, đều lớn tuổi  hết rồi đừng đặt tiêu chuẩn cao quá."
"Cái gì mà lớn tuổi ?" Khúc Tư Dĩnh quát lên, còn nói:"Cậu không phải cũng giống tmình hay sao, đều FA mà lại đi nói nhau."
"Ha ha." Mạc Ngạn cười nói:"Mình  với cậu  khác nhau, cậu đừng quên là mình không thích đàn ông..."
"Hứ..." Khúc Tư Dĩnh khinh bỉ trừng mắt nhìn Mạc Ngạn.
Lúc này trong đầu Mạc Ngạn lại xuất hiện hình ảnh của ai đó, vóc dáng cao gầy, thân mặc đồng phục toát lên vẻ nghiêm túc, lạnh lùng....Mạc Ngạn lắc lắc đầu, cảm thấy mơ hồ, không lẽ mình thích nàng rồi sao?
.....
Quả nhiên nữ nhân khi đi shopping đều không biết mệt mỏi là gì, điển hình là Khúc Tư Dĩnh. Lúc đầu Mạc Ngạn nghĩ sẽ cùng Khúc Tư Dĩnh đi ăn gì đó rồi sau đó sẽ đi dạo nhưng cô thật sự không ngờ sau nhiều năm không gặp thì Khúc Tư Dĩnh đại luật sư lại trở thành con nghiện mua sắm quên cả đói, dù Mạc Ngạn đã đề nghị đi ăn cũng bị gạt bỏ sang một bên.
Mạc Ngạn đi theo Khúc Tư Dĩnh chẳng mấy chốc cả hai tay đều đầy túi xách lớn nhỏ. Khúc Tư Dĩnh mua sắm mà không cần biết giá, Mạc Ngạn trong lòng cười khổ, có phải nàng bị Lượng tử quấy rối làm cho đầu óc bị nhiễu loạn hay không? Xem ra chỉ là khẩu phật tâm xà mà thôi.
Trong lúc Khúc Tư Dĩnh mua sắm thì Mạc Ngạn cũng tranh thủ mua cho bản thân hai bộ đồ cùng với một đôi giày cao gót, loại mà cô chưa từng thử qua. Đi nãy giờ làm bụng của Mạc Ngạn kêu ọt ọt, tính ra cô đã không có gì bỏ bụng gần một ngày rồi.
"Đi thôi, cậu  muốn ăn gì, mình mời." Sau khi mua sắm xong tâm tình của Khúc Tư Dĩnh tựa hồ tốt hơn rất nhiều, Khúc Tư Dĩnh đem đống túi lớn nhỏ vừa mua vất ra đằng sau xe rồi nói với Mạc Ngạn.
"Ăn gì miễn no là được, mình sắp đói đến chết rồi."
Khúc Tư Dĩnh hiếm khi được nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của Mạc Ngạn nên nàng liền đạp chân ga phóng tới một nhà hàng  gần đó.
Nhưng đúng là trên đời cái quái gì cũng có thể xảy ra, xe của Khúc Tư Dĩnh chưa ra đựơc khỏi cổng của khu mua sắm thì điện thoại của nàng lại réo liên hồi như muốn đòi mạng. Mạc Ngạn nhìn Khúc Tư Dĩnh nghe điện thoại mà cười khổ, xem ra bữa cơm hôm nay không thể ăn được rồi.
"Là tôi."
"......"
"Xảy ra chuyện gì?"
"......"
"Cái gì?" Khúc Tư Dĩnh quát lên, nàng nghiêng đầu liếc nhìn Mạc Ngạn một cái, cắn môi suy nghĩ, trầm mặc vài giây liền nói với người đầu dây bên kia:"Tôi sẽ trở về liền."
Mạc Ngạn dựa vào lưng ghế thở dài, nàng khoát khoát tay với Khúc Tư Dĩnh nói:"Dừng xe ở đây đi, mình tự về được, cậu  cứ đi làm việc của cậu đi."
"Thực xin lỗi Mạc...."
"Công việc quan trọng hơn."
"Vậy cậu?" Khúc Tư Dĩnh áy náy quan tâm hỏi.
Mạc Ngạn chỉ chỉ phía trước nói:"Cho mình  xuống kia, mình tự bắt xe về."
"Vậy cậu ăn gì? Không phải kêu đói bụng sao?"
Mạc Ngạn bất đắc dĩ nói:"Về rồi nói sau, mình  tìm Tiểu Nhạc xem sao."
...............
Mạc Ngạn xuống xe nhìn bộ mặt áy náy của Khúc Tư Dĩnh liền phất phất tay. Cuộc sống luôn xảy ra những chuyện như vậy, cô  biết chứ. Người xưa có câu :Thân bất do kỉ. Ý muốn nói con người có đôi khi muốn làm việc gì đó nhưng lại không thể vì không muốn phá vỡ quy tắc của bản thân. Chính vì vậy mà khi còn ở trong quân đội cô không bao giờ quan tâm tới bản thân mình, cô luôn  quan niệm người như mình không biết mai sống hay chết thì không xứng có được chân ái.
Mạc Ngạn đói bụng tới mức không còn cảm thấy đói nữa nhưng vẫn không bằng lúc còn ở trong quân đội chịu sự huấn luyện hà khắc đã luyện khả năng chịu đói chịu khát lên một tầm cao mới.  Nàng đi dạo ngược hướng với khi nãy, vừa đi vừa nghĩ không hiểu sao cảm thấy có chút mất mát. Mặ dù cô có nhiều bạn tốt ở Dạ Thành nhưng cô vẫn chưa thích nghi được với cuộc sống ở ngoài xã hội. Thói quen quả thật đáng sợ mà.
Lúc này cũng đã chiều rồi, Mạc Ngạn đi thật lâu, vừa đi vừa nhìn xung quanh ngoài đường không có lấy một chiếc xe taxi nào.
Cách đó trời vừa đổ mưa xong nên không khí khá ẩm ướt và se lạnh làm Mạc Ngạn cảm thấy không khỏe trong người, cô liền từ bỏ ý định bắt xe rồi kéo dây áo khoác chạy. Chạy một lúc thì Mạc Ngạn dừng lại ở một cây đèn giao thông bên đường, cô đứng lại nhìn nhìn đèn tín hiệu để qua đường.
Đột nhiên Mạc Ngạn nghe thấy âm thanh xôn xao của đám đông gần đó. Cô quay đầu thì thấy  công viên đối diện  có một cô bé khoảng 5, 6 tuổi khóc lóc nức nở đang giãy dụa trong lòng một người đàn ông trung niên , mà xung quanh hai người có rất nhiều vây quanh khiến người đi ngang tò mò sự tình bên trong.
Mạc Ngạn không thèm để ý quay đầu đi nhưng chưa đầy một giây sau thì cô liền quay đầu lại nhìn cô bé rồi chạy một mạch tới bên cô bé ấy.