Quân Cảnh Tình Duyên

Chương 16




Mạc Ngạc đem hai chữ "Nữ nhân" nhấn mạnh, sau liền nằm xuống nhìn  Kiều Thanh Vũ đang đứng nhìn nàng chằm chằm, Mạc Ngạn không phủ nhận là cô rất thích nhìn vào đôi mắt lạnh lùng cùng vẻ mặt nghiêm túc kia của Kiều Thanh Vũ, cô thật sự muốn biết Kiều Thanh Vũ sẽ phản ứng thế nào khi biết được xu hướng tình dục của mình.
Kiều Thanh Vũ cầm gối kê để lại ngay ngắn trên giường đột nhiên ngừng lại, sau nàng ngồi lại ghế bên cạnh Mạc Ngạn. Nàng đột nhiên nghĩ ra nhiều thứ, cô gái  trước mặt nàng tựa hồ có rất nhiều mặt mà nàng chưa biết: Thích nữ nhân?  Kiều Thanh Vũ nhìn Mạc Ngạn, người này sao lại có thể không ngần ngại mà tiết lộ xu hướng tình dục của mình trước mặt người khác như vậy
Nhưng  Mạc Ngạn vì mình mà bị thương nên Kiều Thanh Vũ không để tâm lắm lời nói kia của Mạc NGạn, nhìn cô  một hồi liền thản nhiên nói:'Cám ơn cô, hôm nay nếu không có cô thì chắc chắn người phải nằm ở đây là tôi rồi."
Mạc Ngạn đảo cặp mắt trắng dã ngạc nhiên không nghĩ Kiều Thanh Vũ sẽ nói như vậy.
Mạc Ngạn thấy vẻ mặt bình tĩnh như cũ của Kiều Thanh Vũ thì trong lòng nghĩ đến chuyện cô thích nữ nhân chỉ có Tiểu Nhạc cùng vài người thân  thiết biết. Mạc Ngạn có chút nhụt chí tổng kết lại trong lòng: Mỹ nhân này thật sự không có tình thú.
Kiều Thanh Vũ cũng không ở lại phòng bệnh quá lâu, hai người hàn huyên vài câu thì nàng nhận được điện thoại phải đi. Kiều Thanh Vũ đi chưa được bao lâu thì Mạc Ngạn cũng xuất viện. Bởi vì bị thương nên Mạc Ngạn được nghỉ phép khoảng một tháng.
Mạc NGạn đi vào thang máy vừa nghĩ lúc Kiều Thanh Vũ hỏi nàng muốn nghỉ phép bao lâu mang vẻ mặt thành khẩn làm cô không khỏi mỉm cười, bị thương nhiều khi cũng tốt, so với trong quân đội khổ cực kia thì cuộc sống này hạnh phúc hơn nhiều.
Thang máy dừng lại, Mạc Ngạn liền đi tới của bệnh viện, tay cô  vô tình đụng trúng một người, cô cau mày lui về sau một bước liền thấy một người đàn ông  cũng mang vẻ mặt cau có giống cô.
Người đàn ông  ngẩng đầu lên  định mắng vốn thì thời điểm vừa thấy Mạc Ngạn khiến hắn bất động, giật giật môi, không nói tiếng nào liền quay lưng chạy nhanh ra khỏi cửa bệnh viện như gặp phải ma quỷ.
Người đàn ông  chạy không thèm quay đầu lại nhìn, đến khi ra hẳn bên ngoài thì mới dừng lại, hắn có chút kích động lấy điện thoại ra.
"Lão gia, tôi vừa gặp tiểu thư." Điện thoại vừa được kết nối không đợi đầu dây bên kia lên tiếng thì nam nhân đã nói trước.
"Tiểu thư? A Minh, anh đang nói gì vậy?" Bên kia truyền tới giọng một nam nhân trung niên.
"Lão gia, tôi thực sự gặp được tiểu thư, tôi đang đứng trước cửa bệnh viện. Tôi định đi lấy thuốc thì bất ngờ gặp được tiểu thư ở đại sảnh. Thật sự là tiểu thư, tôi tuyệt đối không có nhìn lầm."
Bên kia im lặng vài giây, sau tiếng của nam nhân trung niên truyền tới:"Anh chắc chắn? Đã hơn mười năm không gặp, anh sẽ không phải là nhìn nhầm đó chứ?"
"Không sai được. Dáng vẻ của tiểu thư không thay đổi nhiều lắm, bất quá tiểu thư  không nhận ra tôi." Nam nhân trả lời rất nhanh sau đó liền cúp máy.
Nam nhân vừa cúp máy liền chạy vào trong bệnh viện tìm kiếm Mạc Ngạn nhưng không thấy cô đâu nữa...
Nam nhân chạy đi làm Mạc Ngạn đặt dấu chấm hỏi lớn trong đầu,  cô nhìn bốn phía xung quanh rồi lại nhìn chính mình, cô nhăn mi không hiểu mình có gì không ổn a. Như thế nào lại dọa nam nhân kia chạy như gặp ma vậy ? Mạc Ngạn lắc đầu tiếp tục đi ra ngoài, đầu năm nay gặp nhiều chuyện tưởng chừng không thể mà vẫn có thể gặp được. Đúng là đời.
Vừa ra khỏi bệnh viện Mạc Ngạn liền thấy Tiểu Nhạc đang bước từ trong xe ra, hắn vừa thấy Mạc Ngạn liền chạy tới vội vàng hỏi:"Chuyện gì xảy ra? Mới đi làm không bao lâu liền bị thương là sao?"
"Minh Xuyên kêu cậu tới?" Mạc Ngạn không nhanh không chậm nói.
"Đúng vậy, tôi vừa họp xong tiểu tử đó liền gọi cho tôi làm tôi cái gì cũng không hiểu."
Mạc Ngạn cười cười đi tới xe của Tiểu Nhạc thản nhiên nói:"Không có việc gì, cánh tay bị thương một chút thôi."
 Trên đường đi Tiểu Nhạc không ngừng hỏi Mạc Ngạc rốt cuộc tại sao lại bị thương? Hắn thấy Mạc Ngạc không thèm trả lời liền trưng bộ mặt mếu máo, hắn nghĩ cảnh sát tựa hồ muốn giữ bí mật việc này  nên không hỏi lại nữa.
"Tiểu tử hôm qua tôi gửi cậu sao rồi" Mạc NGạn thấy Tiểu Nhạc không nói gì liền hỏi hắn.
"Mạc tỷ....." Vi Tiểu Nhạc đột nhiên thay đổi giọng điệu, kích động nói:"Chị đừng nói về tiểu tử kia nữa, các người  rốt cuộc nhặt hắn ở đâu vậy? Trên người bốc mùi tay chân thì bẩn thỉu. Tối hôm qua sau khi từ nhà chị về thì tôi  kêu hắn ngủ ở phòng khách, sau đó liền đi về phòng ngủ. Buổi sáng thức dậy thì không thấy tiểu tử đó đâu nữa, hắn lấy quần áo cùng tiền trong nhà tôi đi luôn." Vi Tiểu Nhạc nói với giọng ủy khuất với Mạc Ngạn.
Mạc Ngạn nhìn bộ dạng ủy khuất của Tiểu Nhạc liền nhịn không được cười một cái, cô đánh giá một chút nói:"Cậu  bị mất bao nhiêu ta đền cho."
"Tiền không phải là vấn đề, chị nói xem tiểu tử kia có phải có vấn đề hay không? Hắn chỉ mang tiền cùng bóp tiền  đi còn giấy tờ tùy thân của ta thì đặt lại trên mặt bàn." Nói xong hắn liếc Mạc Ngạn một cái, nhỏ giọng than thở :"Bóp tiền đó là của bạn gái tôi tặng, tôi coi nó như bảo bối vậy."
Mạc Ngạn ngưng cười nhìn Tiểu Nhạc thành khẩn nói:"Cám ơn cậu, Tiểu Nhạc. Tôi thấy tiểu tử đáng thương nên muốn giúp đỡ .....Không nghĩ nó sẽ làm như vậy."
"Ách....." Vi Tiểu Nhạc thấy Mạ Ngạn đột nhiên nói như vậy nhất thời có chút sửng sốt, hắn vội dừng xe bên đường khẩn trương nói:"Không có gì đâu Mạc tỷ, không có gì nghiêm trọng hết nên chị  không cần cám ơn tôi đâu." Bộ dạng khẩn trương của hắn làm Mạc Ngạn buồn cười.
.........................
Sau khi xuất viện Mạc Ngạn trở nên đặc biệt  nhàn rỗi, tuy rằng mỗi ngày nàng đều quy định thời gian nghỉ ngơi theo đồng hồ sinh học hơn nữa  không còn ở trong quân đội nên cô chỉ đơn thuần rèn luyện sức khỏe một chút. Cô đã lâu không đụng đến vết thương ở eo nên cô cũng không nỡ tập nặng.
Thời gian trôi qua nhanh thật, Dạ Thành bây giờ đã bước vào cuối thu thời tiết đã chuyển lạnh rồi. Hôm nay cũng như mọi ngày, Mạc Ngạn mặc đồ thể thao chạy bộ buổi sáng, cô chạy chậm để tránh đụng tới vết thương.
Cô chạy bộ khoảng hơn một tiếng thì đã hơn bảy giờ, Mặt trời bắt đầu lên cao nên Mạc Ngạn liền chạy về nhà.
Vừa chạy tới cửa Mạc Ngan liền thấy gì đó bất thường, cô cởi giày bỏ lên kệ chưa thèm đổi dép đi trong nhà liền tiến thẳng vào bếp. Không đợi Mạc Ngạn đi vào bếp thì liền nghe thấy tiếng động gì đó không lâu sau đó vang lên giọng có chút kích động của ai đó.
Mạc Ngạn nghe  giọng nói truyền tới liền sững sờ sau chạy nhanh tới trước mặt người đó, thời điểm hai người đối mặt với nhau thì Mạc Ngạn liền rơi nước mắt.
"Cố a di....." Mạc Ngạn cảm thấy giọng mình có chút run run, cô  không nhớ được bản thân đã bao lâu rồi không gặp Cố Thục Phân .
Cố Thục Phân nhìn Mạc Ngạn có chút thay đổi liền không kiềm được nước mắt, vội bước tới ôm cổ Mạc Ngạn cao hơn mình một cái đầu mà vừa khóc vừa oán trách:"Nhiều năm như vậy con đã đi đâu?Con đúng là đứa nhỏ nhẫn tâm mà mười năm chơi trò mất tích như vậy? Con có biết a di có bao nhiêu nhớ con? Bao nhiêu lo lắng cho con không? Con sao lại không nghe lời a di?"
Mạc NGạn ôm nữ nhân đã đứng tuổi trong lòng mà nước mắt cứ tuôn ra, cô không biết nói gì chỉ biết ôm người trong lòng mà an ủi, đã bao lâu rồi cô không khóc ? Tại sao vừa thấy người phụ nữ  này thì nước mắt cô liền vô thức mà rơi.